Chúa Giê-su - Tấm gương tuyệt vời của chúng ta về sự khiêm tốn đích thực--
Nhiều
ngàn năm trước khi Chúa Giê-su đến trái đất, Đức Chúa Trời đã tạo ra một thiên
thần tên là Lucifer, người hoàn hảo về trí tuệ và vẻ đẹp. Lucifer được Chúa bổ
nhiệm làm người đứng đầu trật tự thiên thần. Nhưng, được nâng lên với niềm tự kiêu
và bất mãn với số phận đã chỉ định của mình, Lucifer đã tìm cách đi lên và tự tôn
cao mình (Ê-xê-chi-ên 28: 11-17; Ê-sai 14: 12-15). Vì vậy, hắn đã mang tội lỗi
vào cõi tạo vật của Đức Chúa Trời. Chúa đã đuổi anh ta ra ngay lập tức - và anh
ta trở thành Sa-tan. Kiêu ngạo là gốc rễ của mọi tội lỗi và điều ác trong vũ
trụ này. Khi A-đam phạm tội, anh ta cũng bị lây nhiễm niềm kiêu hãnh của Satan
này. Mọi đứa trẻ của Adam bây giờ đều được sinh ra với căn bệnh nhiễm trùng
này. Để cứu chuộc con người khỏi chất độc này, Chúa Giê-su đã hạ mình xuống. Vì
tội lỗi bắt nguồn từ niềm kiêu hãnh của Lucifer, nên sự cứu chuộc của chúng ta
bắt nguồn từ sự hạ mình của Chúa Giê-su. Chúng ta có nhiều tâm trí của Đấng
Christ cũng như sự khiêm nhường của Ngài. Đây là thước đo không thể sai lầm về
sự phát triển thuộc linh.
Việc
Chúa Giê-xu đến thế giới từ vinh quang của Thiên đàng tự nó là một minh chứng
kỳ diệu về sự khiêm nhường của Ngài. Nhưng chúng ta còn được cho biết thêm
rằng, ngay cả khi “là người, Ngài đã hạ mình xuống” (Phi-líp 2: 8). "Được tạo
dựng nên giống như anh em của Ngài về mọi phương diện" (Hê-bơ-rơ 2:17),
Ngài đã tiếp lấy địa vị của Ngài trước mặt Đức Chúa Trời như mọi người khác. Ngài
trở thành hư không để Đức Chúa Trời có thể là tất cả. Đây là sự khiêm tốn thực
sự. Chúa Giê-xu đồng nhất chính Ngài hoàn toàn với con người. Ngài tin vào sự
bình đẳng thiết yếu của tất cả con người, không phân biệt chủng tộc, gia đình,
địa vị trong cuộc sống, v.v., và Ngài đã trở thành một người có ít nhất và thấp
nhất trong các giai tầng xã hội. Ngài đến dưới tất cả mọi người, để Ngài có thể
là đầy tớ của mọi người. Chỉ có người ở dưới người khác mới có thể nâng họ lên.
Và đó là cách Chúa Giê-su đến.
Trong
ba mươi năm, Chúa Giê-su đã phục tùng người cha và người mẹ nuôi không hoàn hảo
- bởi vì đây là ý muốn của Cha Ngài. Ngài đã biết nhiều hơn cả Giô-sép và Ma-ri;
và vô tội, không giống như họ. Tuy nhiên, Ngài đã phục tùng họ. Con người không
dễ dàng thuận phục trước những người kém hơn mình về mặt trí tuệ hay thuộc linh.
Nhưng sự khiêm nhường thực sự không có nan đề gì ở đây - đối với một người đã
thực sự coi mình không là gì trong con mắt Đức Chúa Trời, thì không gặp khó
khăn gì khi phục tùng bất cứ ai mà Đức Chúa Trời xếp đặt trên mình.
Chúa
Giê-su đã chọn một nghề không mấy ấn tượng - nghề thợ mộc. Và khi Ngài tham gia
vào chức vụ công khai của mình, thì Ngài không có tiền tố (tước hiệu) hay hậu
tố (cái đuôi) cho tên của Ngài. Ngài không phải là 'Mục sư Jesus.' Ít hay nhiều
thì người khác sẽ có tên là: “Mục sư Tiến
sĩ Jesus!' Ngài không bao giờ tìm kiếm cũng như không mong muốn bất kỳ địa vị
hay danh hiệu trần thế nào có thể tôn Ngài lên trên những người bình thường mà
Ngài đã đến để phục vụ. Ai có tai thì hãy nghe Ngài..
Khi
đám đông từng đổ xô theo Ngài, muốn tôn Ngài làm vua của họ, thì Ngài lặng lẽ
chuồn khỏi giữa họ (Giăng 6:15). Ngài chỉ muốn được biết đến như là 'con trai
của loài người.' Ngài không bao giờ tìm kiếm cũng như không quan tâm đến danh
dự củaloài người. Ngài sống trước mặt Cha mình một mình, và hoàn toàn bằng lòng
khi trải qua cuộc đời bị người ta coi thường và khinh bỉ.
Sự
khiêm nhường của Chúa Giê-xu không cho phép Ngài phán xét bất cứ ai. Chỉ một
mình Đức Chúa Trời là Đấng phán xét của mọi người; và bất cứ kẻ nào xét đoán kẻ
khác chiếm chỗ mà một mình Đức Chúa Trời được quyền chiếm giữ. Là người trên
đất, Chúa Giê-su nói: “Ta không xét đoán ai cả” (Giăng 8:15). Ngài đã giao mọi
sự phán xét cho Cha Ngài. Ở đó chúng ta cũng thấy vẻ đẹp của sự khiêm nhường
của Ngài.
Chúng
ta thấy sự khiêm nhường của Chúa Giê-su khi Ngài tìm kiếm sự thông công của các
môn đồ trong sự cầu nguyện của Ngài. Trong vườn Ghết-sê-ma-nê, Ngài yêu cầu
Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng cầu nguyện với Ngài, vì tâm hồn Ngài “đau buồn đến độ
chết” (Ma-thi-ơ 26:38). Chúa Giê-xu ý thức về sự yếu ớt hoàn toàn của xác thịt
mà Ngài đã mặc lấy. Đó là lý do tại sao Ngài tìm kiếm sự thông công của họ
trong khi Ngài cầu nguyện.
Vì
cớ Chúa Giê-su hạ mình xuống, nên Đức Chúa Trời đã tôn Ngài lên vị trí cao nhất
trong vũ trụ (Phi-líp 2: 9). Những ai đi xa nhất trên con đường khiêm nhường sẽ
ngồi với Chúa Giê-su bên hữu và bên tay trái của Ngài trong vinh quang. Suốt
cuộc đời Chúa Giê-su, Ngài vẫn tiếp tục đi xuống. Ngài từ trên trời xuống và
tiếp tục đi xuống, đi xuống, đi xuống tận cùng thập tự giá. Chưa lần nào Ngài
đi ngược hướng này và tìm cách đi lên.
Ngày
nay chỉ có hai linh đang hoạt động trên trái đất. Một, linh của Sa-tan (Lucifer) thúc giục mọi người đi
lên - cho dù đó là trên thế giới hay trong Cơ Đốc giáo. Còn lại, Linh của Đấng
Christ dẫn dắt mọi người đi xuống giống như Chủ của họ. Giống như hạt lúa mì,
Chúa Giê-su đã đi xuống, và tất cả các môn đồ chân chính của Ngài có thể được
nhận dạng không thể nhầm lẫn bằng đặc tính này.
Sự
khiêm nhường của Chúa Giê-xu được thể hiện bằng tất cả sự sáng chói trong cái
chết của Ngài. Chưa bao giờ có một phiên tòa nào bất công hơn phiên tòa mà Chúa
Giê-su đã trải qua. Tuy nhiên, Ngài đã thuận phục sự tổng thương, sự sỉ nhục,
sự bất công, sự hạ nhục và sự chế nhạo, trong im lặng. Ngài không chửi rủa kẻ
thù của Ngài. Ngài không đe dọa trả thù cũng không kêu gọi sự trợ giúp của
thiên thần. Ngài đã từ bỏ mọi quyền lợi của Ngài với tư cách là Con Đức Chúa
Trời.
'Bàn tay nắm chặt' là một biểu tượng thích hợp
của loài người - thể hiện cả mong muốn nắm giữ quyền, sức mạnh và tài sản của
mình, cũng như mong muốn chống trả khi bị tấn công. Mặt khác, Chúa Giê-su sẵn
lòng mở lòng bàn tay của Ngài để nhận các cây đinh đóng trên thập tự giá. Lòng
bàn tay Ngài luôn rộng mở, cho đi, cho đi và cho đi. Cuối cùng Ngài cũng từ bỏ
cuộc sống của chính Ngài. Đây là sự khiêm tốn thực sự.
Zac Poonen-