“Bản ngã, Cái tôi cũ, là hiện thân của Quỉ Sa-tan”. Câu nầy
sai lầm. Nếu vậy thì sa tan đang có đến 7 tỉ sự hiện thân sao? Chỉ Antichrist mới
là hiện thân của sa tan.
Con người có ba phần, thể, hồn và linh. Trước khi sa ngã, hồn
con người là đầy tớ của linh. Linh cai tri thân thể qua trung gian hồn.
Trong hồn người có hai phần: 1/ chức năng, gồm có tâm trí,
tình cảm và ý muốn.2/ sự sống của hồn hay hồn lực. Hồn là con người, là một
thân vị vô tính, phải khuất phục tâm linh.
Sau khi con người ăn trái cấm, sa tan vào thân thể (nguyên sơ
là vô tính), hòa trộn với nó và khiến thân thể trở thành xác thịt. Xác thịt
không phải là thân thể, mà là thân thể sa ngã, hư hoại-. Xác thịt là những sự
thực hành tội lỗi của thân thể. Thân thể khi ấy trở thành dụng cụ của sa tan.
Thân thể không thể không phạm tội càng thêm.
Và sự sống sa tan sẽ trộn lẫn với sự sống hồn người để trở
nên một tổ hợp mà Kinh thánh gọi là bản ngã ( himself- Mathio 16:24, Mác 9:23).
Self là cái tôi, hồn, nhưng sau khi sa ngã, thì self, hay ngã, trở thành nhân vật
độc lập, là người cũ, cầm quyền cai trị trên con người, chứ nó không còn thuận
phục tâm linh ( vốn có Chúa trong đó) nữa.
Bản ngã là sự kết hợp giữa sự sống sa tan và sự sống hồn người.
Nó tự mình sống độc lập và phản loạn Đức Chúa Trời, y như lối sống của sa tan.
Chúa dạy ta phải từ chối chính mình, là từ chối quyền quyết định
của bản ngã. Đạo Phật dạy sai lầm là – diệt ngã. Nếu diệt ngã, thì con người
không thể tồn tại. Nên Phao lô chia sẽ kinh nghiệm bản thân là “I have been
crucified with Christ… tôi vẫn đang bị đóng đinh với Đấng Christ…”. Không phải
tôi đã bị đóng đinh rồi, mà vẫn đang bị đóng đinh để giảm thiểu, để giết chết sự
sống bản ngã—chứ không giết chức năng của hồn--
hằng ngày cho đến ngày gặp Chúa.
Chúng ta không tự giết mình, hay theo chủ nghĩa khổ hạnh, khổ
tu ép xác, mà cậy sự sống phục sinh của Chúa từ trong tâm linh, hằng ngày vác
thập giá của mình, để cái tôi được giảm hạ từ từ.