Khải Huyền 3:20, “Nầy, Ta đứng ngoài cửa mà gõ, nếu ai nghe tiếng Ta mà mở cửa cho, thì Ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người và người với Ta”.
Trong câu này từ thư gửi cho sứ giả hội thánh Lao-đi-xê,
chúng ta tìm thấy một hoạt động gấp bảy lần của Đấng Christ:
--“Kìa—(nầy)” - Chúa là Đấng đòi hỏi chúng ta chú ý đến Ngài.
--“Tôi đang đứng ngoài cửa” – Ngài là Đấng kiên nhẫn chờ đợi.
--“Mà gõ” – Ngài mong muốn được bước vào.
--“Nếu ai nghe tiếng Ta” – Ngài phán với tấm lòng của chúng
ta.
--“Ta sẽ vào cùng người ấy” – Chúa là Đấng luôn sẵn sàng chúc
phuớc.
--“Ăn bữa tối với người” – Ngài là Đấng mà chúng ta có thể có
mối tương giao trong hoàn cảnh của mình.
--" và người với Ta" - Ngài là Đấng mà chúng ta được phép có mối tương
giao liên quan đến những sở thích, những sự quan tâm của Ngài.
Chúa cũng ở tại cửa tấm lòng của chúng ta. Ngài gõ cửa bao
lâu rồi? Chúng ta đã từ chối sự thông công của Ngài trong nhiều năm (trong một
số lĩnh vực nhất định của cuộc sống của chúng ta) phải không? Chúng ta có thờ ơ
như cô dâu trong sách Nhã ca mà chàng rể bị khước từ mở cửa (Nhã ca 5: 2)
không? Nhưng ân điển của Chúa thật tuyệt vời: khi cuối cùng chúng ta mở lòng ra
với Ngài, thì Ngài sẽ đến và chúng ta có thể được thông công với Ngài.