Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Dâng hiến của cải vật chất


(Lời tương giao trước giờ bẻ bánh)

Kinh Thánh: Hê-bơ-rơ 13:15-16; 1 Cor. 16:1-3

“Vậy, chúng ta hãy nhờ Ngài mà hằng dâng tế lễ bằng lời ngợi khen cho Đức Chúa Trời, tức là bông trái của môi miệng thừa nhận danh Ngài. Nhưng chớ nên quên làm lành và lo cung cấp, vì tế lễ dường ấy đẹp lòng Đức Chúa Trời.”

“Về sự quyên tiền cho các thánh đồ, như tôi đã truyền định cho các Hội thánh Ga-la-ti thể nào, thì anh em cũng hãy làm thể ấy.  Cứ ngày thứ nhứt trong tuần lễ, mỗi người trong anh em khá (nên) tuỳ sự phát đạt của mình mà dành giụm để riêng, hầu cho khỏi quyên lúc tôi đến.  Khi tôi đến, hễ ai mà anh em gởi thơ tiến dẫn, thì tôi sẽ sai họ đem ân huệ của anh em đến Giê-ru-sa-lem”. 


Dâng tế lễ lời khen ngợi và tế lễ vật chất

Tôi không ở Thượng Hải nhiều thời gian, và theo lời của một vài anh chị em, cuộc nhóm họp bẻ bánh ở đây không được rất tốt. Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tất nhiên, có nhiều lý do cho điều này, và chúng có thể khá phức tạp. Nhưng về tất cả những lý do ảnh hưởng đến cuộc nhóm họp bẻ bánh, không có gì là nghiêm trọng hơn so với điều được nói đến trong Hê-bơ-rơ 13: 15-16: "Vậy, chúng ta hãy nhờ Ngài mà hằng dâng tế lễ bằng lời ngợi khen cho Đức Chúa Trời, tức là bông trái của môi miệng thừa nhận danh Ngài. Nhưng chớ nên quên làm lành và lo cung cấp, vì tế lễ dường ấy đẹp lòng Đức Chúa Trời." Có hai tế lễ được nói đến ở đây. Đầu tiên là tế lễ lời khen ngợi, và thứ hai là làm điều tốt và chia sẻ với những người khác. Sinh tế là cái gì đó đem lại một mất mát cho chính một ai và là sự chiếm được cho Đức Chúa Trời. Một tế lễ bằng lời ca ngợi là một lời khen ngợi dâng lên Đức Chúa Trời mà gây sự mất mát cho một người. Một tế lễ chia sẻ hoặc là ban cho, là ban một cái gì đó cho Đức Chúa Trời với sự tổn phí cho một người nào đó.


Chúng ta không có lời khen ngợi đầy đủ trong cuộc nhóm họp bẻ bánh bởi vì chúng ta thiếu hụt trong việc chia sẻ tiền bạc và ban cho. Chúng ta phải cho đến mức mà chúng ta "cảm nhận" được việc ban cho của chúng ta. Nói cách khác, chúng ta phải ban cho đến mức mà chúng ta có thể cảm nhận được sự mất mát. Chỉ có loại dâng hiến này mới có thể được coi là một tế lễ (sự hy sinh). Khi chúng ta làm điều này, chúng ta sẽ tự phát dâng lên tế lễ lời khen ngợi. Nếu chúng ta ban cho một cách tình cờ, sự khen ngợi của chúng ta sẽ không cao. Nếu chúng ta không có tế lễ về sự ban cho, chúng ta sẽ không có sinh tế của lời khen ngợi. Vị sứ đồ bảo chúng ta dâng sinh tế lời khen ngợi. Sau đó ông nói về sinh tề sự ban cho vật chất. Từ ngữ "nhưng" trong câu 16 có nghĩa là một cái gì đó sẽ theo sau. Thêm vào sinh tế của lời khen ngợi, vẫn có cái gì đó theo sau. Cụm từ "chớ nên quên" đề cập đến một thực tế rằng điều dễ dàng nhất cho người ta là quên. Bản Vn dịch sai chữ “nhưng” là chữ “chỉ”.Chúng ta chớ nên quên điều gì? Chúng ta không nên quên làm lành và chia sẻ với những người khác. Sau đó, vị sứ đồ giải thích: " vì tế lễ dường ấy đẹp lòng Đức Chúa Trời." Vị sứ đồ coi  làm điều tốt và ban cho như là một loại sinh tế, và ông đã chỉ ra rằng chúng là các tế lễ đẹp lòng Đức Chúa Trời.


Của báu ở đâu tấm lòng ở đó


Đức Chúa Trời chúng ta là một Đức Chúa Trời giàu có. Ngài không cần tiền bạc của chúng ta. Gia súc của một ngàn ngọn đồi và dê của 10.000 ngọn núi đều là của Ngài. Tất cả vàng và bạc là của Ngài. Thì tại sao Ngài cần tiền của chúng ta? Đó là bởi vì kho báu của chúng ta ở đâu, trái tim của chúng ta sẽ cũng ở đó (Ma-thi-ơ 6:21). Tiền bạc là một thứ vật chất thuộc về trái đất. Tuy nhiên, Kinh Thánh đặt Đức Chúa Trời và Mammon với nhau. Điều này chứng tỏ trái tim của con người  sẽ được cảm động hoặc bởi Đức Chúa Trời hay bởi tiền bạc. Thử nghiệm của Đức Chúa Trời về trái tim của một người đối với Ngài là theo cách con người ban cho.


Tôi đã bắt đầu làm việc cho Chúa mười sáu năm trước đây, là vào năm 1922. Mặc dù tôi không thể nói rằng công việc của tôi đã được hoàn hảo, tôi có thể nói rằng tất cả các tình trạng thiếu hụt đã được huyết Chúa che phủ. Đôi khi tôi dâng một phần mười, đôi khi hai phần mười, và đôi khi năm phần mười của những gì tôi nhận được. Bởi vì không có bao giờ một dòng chảy ổn định về sự thu nhập, rất khó để xác định trước thời gian tôi sẽ dâng bao nhiêu. Nhưng tôi có thể nói rằng thời gian khi tôi cảm thấy sự đau đớn khi ban cho nhiều nhất, là những thời gian mà các sự tạ ơn và ngợi khen của tôi là to nhất. Nhiều anh chị em có thể làm chứng về những điều tương tự. Tôi coi thường bất cứ ai nói rằng anh đang sống bởi đức tin, nhưng người chỉ hiểu biết làm thế nào tiếp nhận nhưng không ban cho. Đôi khi thử nghiệm tốt nhất về chỗ một người đứng là xem xét việc ban cho của anh. Một công nhân của Chúa phải ban ra ít nhất một phần mười, vì Thánh Kinh cho chúng ta thấy rằng người Lê-vi phải nộp phần mười theo cùng một cách như phần còn lại của dân Y-sơ-ra-ên (Num. 18:25-29). Nếu một công nhân chỉ hy vọng tiếp nhận từ những người khác, và nếu anh ta coi tiền là một điều lớn như vậy, tốt hơn cho anh ta là đừng làm một nhà truyền giảng gì cả. Đúng hơn, anh nên đi đến thế giới và kiếm lấy một nghề để kiếm tiền.

Ngợi khen và dâng tiền giống như hai cái chân. Nếu chân nầy ngắn hơn chân kia, chúng ta không thể trông mong một người bước đi đúng đắn. Ngơi khen cũng như dâng tiên cũng giống như hai cái cánh. Nếu thiếu một cánh, con chim không thể bay được. Có thể vẫn còn một cánh, nhưng một cánh thì vô dụng. Con chim chỉ với một cánh không thể bay. Khi chúng ta đến các buổi nhóm, đôi lúc chúng ta nhận thấy những người nông cạn thốt lên ít lời ngợi khen, nhưng sự ngợi khen của họ không bao giờ cao.

Có người nói với tôi rằng các chị em thường dâng nhiều hơn là các anh em. Lý do cho điều này có thể là một lỗi lầm về phần của người công nhân. Người ta có thể nói về bất cứ chủ đề nào cách thoải mái, nhưng khi nói đến chủ đề dâng của cải, nhiều người do dự mở miệng của mình. Tối nay tôi buộc phải nói về nó. Đây là cái gì tôi muốn nói trong nhiều năm nhưng không thể tìm thấy đúng cơ hội. Tối nay tôi sẽ nắm lấy cơ hội để nói một cái gì đó bởi vì tôi sẽ lại đi xa rất sớm. Kinh Thánh ghi lại trường hợp các anh em ăn cắp tiền bạc và các chị em dâng tiền (John 12:6; Luke 8: 3). Đây là một sự xấu hổ cho các anh em.


Giữ tiền bạc lại là bất nghĩa


Diễn tả sự việc nầy cách đơn giản hơn, nếu chúng ta không ban cho,  chúng ta là kẻ bất nghĩa. Tiền thuê nhà và các tiện ích của phòng nhóm, tất cả đều tốn tiền chi phí. Nếu chúng ta không dâng, chúng ta không làm phần của chúng ta, và những người khác đang trả tiền cho chúng ta ngồi ở đây. Đây là điều bất nghĩa, và mọi điều bất nghĩa là tội lỗi. Đừng nghĩ rằng những người khác không biết và rằng chúng ta có thể ăn gian. Đức Chúa Trời biết.


Biệt riêng một phần thu nhập đển dâng hiến


Nhiều người đã quen thuộc với các cuộc nhóm họp trong Công-vụ 20:7, nhưng họ đã quên sự dâng tiền trong 1 Corinthians 16. Vào thời điểm đó, Paul yêu cầu những tín đồ Cô-rinh-tô dâng hiến bởi vì các tín đồ Giê-ru-sa-lem đã bị thiếu thốn. Hôm nay chúng ta không gửi tiền về Giê-ru-sa-lem, nhưng có nhiều thánh đồ địa phương, là những người có nhu cầu. I Cô-rinh-tô 16:2 nói, "anh em nên ( bản Viết ngữ dịch “khá”)." Điều này có nghĩa rằng bất cứ điều gì được nói đến là một lời huấn thị  và một mệnh lệnh. Phaolô nói: "Cứ ngày thứ nhứt trong tuần lễ, mỗi người trong anh em khá tuỳ sự phát đạt của mình mà dành giụm để riêng, hầu cho khỏi quyên lúc tôi đến." Điều này có nghĩa rằng chúng ta nên dành riêng một phần thu nhập của chúng ta trước thời hạn. Về tất cả số tiền mà chúng ta nhận được, chúng ta nên chỉ định một phần mà không thể được xúc động. Mỗi khi chúng tôi nhận được bất cứ điều gì, chúng ta nên dành ra một phần .


Ban cho tốt hơn là nhận lãnh


Tạ ơn Chúa vì chúng ta vẫn có thể tìm thấy một cái gì đó để cung cấp cho những người khác và giúp đỡ những người khác mặc dù chúng ta có thể còn thiếu thốn. Chúng ta phải trung tín trước khi chúng ta có thể nhận được phước lành của Chúa. Chúng ta nên tiếp tục cho tiền bạc của chúng ta di chuyển và hoạt động và không cho phép nó trở thành như nước ứ đọng của Biển Chết. Nếu chúng ta làm điều này, Đức Chúa Trời sẽ làm một cái gì đó thông qua tiền bạc của chúng ta. Chúa nói:'Ban cho thì có phước hơn là nhận lãnh.' (Cv 20:35). Nếu chúng ta tuân theo lời của Chúa cách trung tín, chắc chắn chúng ta sẽ nhìn thấy một phước lành lớn lao.


Watchman Nee—Shanghai 1938