(Lời tương giao
trước giờ bẻ bánh)
Kinh Thánh:
Hê-bơ-rơ 13:15-16; 1 Cor. 16:1-3
“Vậy, chúng ta
hãy nhờ Ngài mà hằng dâng tế lễ bằng lời ngợi khen cho Đức Chúa Trời, tức là
bông trái của môi miệng thừa nhận danh Ngài. Nhưng chớ nên quên làm
lành và lo cung cấp, vì tế lễ dường ấy đẹp lòng Đức Chúa Trời.”
“Về sự quyên tiền
cho các thánh đồ, như tôi đã truyền định cho các Hội thánh Ga-la-ti thể nào,
thì anh em cũng hãy làm thể ấy. Cứ ngày thứ nhứt trong tuần lễ, mỗi
người trong anh em khá (nên) tuỳ sự phát đạt của mình mà dành giụm để riêng,
hầu cho khỏi quyên lúc tôi đến. Khi tôi đến, hễ ai mà anh em gởi thơ
tiến dẫn, thì tôi sẽ sai họ đem ân huệ của anh em đến Giê-ru-sa-lem”.
Dâng tế lễ lời
khen ngợi và tế lễ vật chất
Tôi không ở
Thượng Hải nhiều thời gian, và theo lời của một vài anh chị em, cuộc nhóm họp bẻ
bánh ở đây không được rất tốt. Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tất nhiên, có nhiều
lý do cho điều này, và chúng có thể khá phức tạp. Nhưng về tất cả những lý do
ảnh hưởng đến cuộc nhóm họp bẻ bánh, không có gì là nghiêm trọng hơn so với
điều được nói đến trong Hê-bơ-rơ 13: 15-16: "Vậy, chúng ta hãy nhờ Ngài mà
hằng dâng tế lễ bằng lời ngợi khen cho Đức Chúa Trời, tức là bông trái của môi
miệng thừa nhận danh Ngài. Nhưng chớ nên quên
làm lành và lo cung cấp, vì tế lễ dường ấy đẹp lòng Đức Chúa Trời." Có hai
tế lễ được nói đến ở đây. Đầu tiên là tế lễ lời khen ngợi, và thứ hai là làm
điều tốt và chia sẻ với những người khác. Sinh tế là cái gì đó đem lại một mất
mát cho chính một ai và là sự chiếm được cho Đức Chúa Trời. Một tế lễ bằng lời
ca ngợi là một lời khen ngợi dâng lên Đức Chúa Trời mà gây sự mất mát cho một
người. Một tế lễ chia sẻ hoặc là ban cho, là ban một cái gì đó cho Đức Chúa
Trời với sự tổn phí cho một người nào đó.
Chúng ta không có
lời khen ngợi đầy đủ trong cuộc nhóm họp bẻ bánh bởi vì chúng ta thiếu hụt
trong việc chia sẻ tiền bạc và ban cho. Chúng ta phải cho đến mức mà chúng ta
"cảm nhận" được việc ban cho của chúng ta. Nói cách khác, chúng ta
phải ban cho đến mức mà chúng ta có thể cảm nhận được sự mất mát. Chỉ có loại dâng
hiến này mới có thể được coi là một tế lễ (sự hy sinh). Khi chúng ta làm điều
này, chúng ta sẽ tự phát dâng lên tế lễ lời khen ngợi. Nếu chúng ta ban cho một
cách tình cờ, sự khen ngợi của chúng ta sẽ không cao. Nếu chúng ta không có tế
lễ về sự ban cho, chúng ta sẽ không có sinh tế của lời khen ngợi. Vị sứ đồ bảo
chúng ta dâng sinh tế lời khen ngợi. Sau đó ông nói về sinh tề sự ban cho vật
chất. Từ ngữ "nhưng" trong câu 16 có nghĩa là một cái gì đó sẽ theo
sau. Thêm vào sinh tế của lời khen ngợi, vẫn có cái gì đó theo sau. Cụm từ
"chớ nên quên" đề cập đến một thực tế rằng điều dễ dàng nhất cho
người ta là quên. Bản Vn dịch sai chữ “nhưng” là chữ “chỉ”.Chúng ta chớ nên
quên điều gì? Chúng ta không nên quên làm lành và chia sẻ với những người khác.
Sau đó, vị sứ đồ giải thích: " vì tế lễ dường ấy đẹp lòng Đức Chúa Trời."
Vị sứ đồ coi làm điều tốt và ban cho như
là một loại sinh tế, và ông đã chỉ ra rằng chúng là các tế lễ đẹp lòng Đức Chúa
Trời.
Của báu ở đâu
tấm lòng ở đó
Đức Chúa Trời chúng
ta là một Đức Chúa Trời giàu có. Ngài không cần tiền bạc của chúng ta. Gia súc
của một ngàn ngọn đồi và dê của 10.000 ngọn núi đều là của Ngài. Tất cả vàng và
bạc là của Ngài. Thì tại sao Ngài cần tiền của chúng ta? Đó là bởi vì kho báu
của chúng ta ở đâu, trái tim của chúng ta sẽ cũng ở đó (Ma-thi-ơ 6:21). Tiền bạc
là một thứ vật chất thuộc về trái đất. Tuy nhiên, Kinh Thánh đặt Đức Chúa Trời và
Mammon với nhau. Điều này chứng tỏ trái tim của con người sẽ được cảm động hoặc bởi Đức Chúa Trời hay
bởi tiền bạc. Thử nghiệm của Đức Chúa Trời về trái tim của một người đối với
Ngài là theo cách con người ban cho.
Tôi đã bắt đầu làm
việc cho Chúa mười sáu năm trước đây, là vào năm 1922. Mặc dù tôi không thể nói
rằng công việc của tôi đã được hoàn hảo, tôi có thể nói rằng tất cả các tình
trạng thiếu hụt đã được huyết Chúa che phủ. Đôi khi tôi dâng một phần mười, đôi
khi hai phần mười, và đôi khi năm phần mười của những gì tôi nhận được. Bởi vì
không có bao giờ một dòng chảy ổn định về sự thu nhập, rất khó để xác định
trước thời gian tôi sẽ dâng bao nhiêu. Nhưng tôi có thể nói rằng thời gian khi
tôi cảm thấy sự đau đớn khi ban cho nhiều nhất, là những thời gian mà các sự tạ
ơn và ngợi khen của tôi là to nhất. Nhiều anh chị em có thể làm chứng về những
điều tương tự. Tôi coi thường bất cứ ai nói rằng anh đang sống bởi đức tin,
nhưng người chỉ hiểu biết làm thế nào tiếp nhận nhưng không ban cho. Đôi khi thử
nghiệm tốt nhất về chỗ một người đứng là xem xét việc ban cho của anh. Một công
nhân của Chúa phải ban ra ít nhất một phần mười, vì Thánh Kinh cho chúng ta thấy
rằng người Lê-vi phải nộp phần mười theo cùng một cách như phần còn lại của dân
Y-sơ-ra-ên (Num. 18:25-29). Nếu một công nhân chỉ hy vọng tiếp nhận từ những
người khác, và nếu anh ta coi tiền là một điều lớn như vậy, tốt hơn cho anh ta
là đừng làm một nhà truyền giảng gì cả. Đúng hơn, anh nên đi đến thế giới và
kiếm lấy một nghề để kiếm tiền.
Ngợi khen và dâng
tiền giống như hai cái chân. Nếu chân nầy ngắn hơn chân kia, chúng ta không thể
trông mong một người bước đi đúng đắn. Ngơi khen cũng như dâng tiên cũng giống
như hai cái cánh. Nếu thiếu một cánh, con chim không thể bay được. Có thể vẫn
còn một cánh, nhưng một cánh thì vô dụng. Con chim chỉ với một cánh không thể
bay. Khi chúng ta đến các buổi nhóm, đôi lúc chúng ta nhận thấy những người
nông cạn thốt lên ít lời ngợi khen, nhưng sự ngợi khen của họ không bao giờ
cao.