CHƯƠNG 10 – SỰ
KHẢI THỊ
VỀ CON ĐỨC
CHÚA TRỜI VINH HIỂN
“Vào
năm thứ ba đời Cyrus, vua Ba Tư, một lời đã được khải thị cho Daniel, người có
tên gọi là Balteshazzar. Lời ấy là thật và có liên quan đến một sự đau buồn
lớn; ông hiểu lời ấy và có sự hiểu biết về khải tượng. Vào những ngày đó, tôi
là Daniel đang than khóc trọn ba tuần lễ. Trọn ba tuần lễ, tôi không ăn thức gì
ngon, miệng tôi không chạm đến thịt hay rượu, tôi cũng không hề tự xức dầu cho
mình. Bấy giờ vào ngày thứ hai mươi bốn của tháng thứ nhất, khi đang ở bên bờ
sông lớn, tức là sông Tigris, tôi ngước mắt lên nhìn, kìa, có một người mặc vải
lanh, được thắt lưng bằng vàng Uphaz!” (c.1-5) ở đây Chúa hiện ra với
Daniel, và điều này rất quan trọng. Có thể chúng ta có nhiều tri thức và khải
tượng, nhưng điều quan trọng nhất là sự hiện ra của Chúa và sự phát ngôn riêng
tư của Ngài với chúng ta.