Chúng
tôi đã đề cập đến Sách La-mã cách tổng quát trong 31 bài trước. Nhưng vẫn còn
nhiều điểm quan trọng liên quan đến vấn đề sự sống cần được đề cập cách chi tiết.
Bắt đầu từ bài này, chúng ta sẽ xem xét từng điểm đó, không quan tâm đến thứ tự
các chương của Sách La-mã, nhưng quan tâm đến những phương diện quan trọng của
sự sống. Trong bài này, chúng tôi sẽ đề cập đến vài điểm cơ bản trong các
chương 5, 6, 7 và 8 của Sách La- mã.
Tuy
nhiên, trước khi đến với những điểm cơ bản đó, tôi muốn nói đôi lời về ý niệm
cơ bản của Sách này. La-mã là một Sách khá dài với 16 chương. Chắc chắn Phao-lô
đã hết sức cố gắng cô đọng tất
cả mọi điều liên quan đến sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời trong các chương này.
Tác phẩm nào cũng có tư tưởng làm cơ sở.
Sách La-mã cũng vậy. Vì La-mã là một Sách dài và đề cập đến nhiều điểm
nên hầu như mọi người đọc đều thấy khó tìm ra tư tưởng cơ bản.
Nhiều
Cơ-đốc nhân nói tư tưởng cơ bản của Sách La-mã là xưng công chính bởi đức tin,
còn người khác nói đó là sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Những quan điểm này
không sai, nhưng chưa đầy
đủ. Tư tưởng cơ bản của Sách này là Đức Chúa Trời làm cho tội nhân trở nên con
cái để hình thành một Thân Thể cho Đấng Christ hầu
Ngài được biểu lộ. Tội nhân chúng ta là vật liệu cơ bản mà Đức Chúa Trời đang
dùng để sinh ra nhiều con cho chính Ngài. Phao-lô nhận được khải thị về kế hoạch
đời đời, mục đích đời đời của Đức Chúa Trời. Kế hoạch đời đời của Đức Chúa Trời
là sinh ra nhiều con cho chính Ngài với phương tiện là chính Ngài như sự sống của
họ. Điều này có nghĩa là Đức Chúa Trời có ý định đem chính Ngài là sự sống vào trong nhiều tội
nhân, và những tội nhân này, sau khi đã được cứu chuộc, cứu rỗi và có sự sống của
Ngài, sẽ trở nên nhiều con của Ngài. Mọi tội nhân được Đức Chúa Trời sinh ra và
nhận lãnh sự sống
của Ngài đều trở nên con Ngài (Gi. 1:12-13). Tuy nhiên, điều này vẫn chưa phải
là mục tiêu sau cùng của mục đích Đức Chúa Trời. Mục tiêu sau cùng của mục đích
Đức Chúa Trời là xây dựng tất cả những người con này lại với nhau thành một
Thân Thể để biểu lộ Đấng Christ. Đức Chúa Trời
đang làm cho tội nhân nên nhiều con để hình thành Thân Thể hầu biểu lộ Đấng Christ.
Đó
là lời trình bày đầy đủ về ý niệm cơ bản của Sách La-mã. Tư tưởng này nằm sâu
trong lòng Phao-lô và trong linh ông khi ông viết Sách La-mã. Những gì ông viết
trong Thư Tín này đều dựa trên tư tưởng ấy. Với quan niệm này làm nội dung cơ bản
cho Sách La-mã, Phao- lô đề cập đến nhiều chi tiết liên quan đến tư tưởng ấy
trong 16 chương. Khi đi sâu vào Sách La-mã, chúng ta thấy Sách này khải thị Đức
Chúa Trời đang hành động dể làm cho tội nhân trở nên con cái Ngài hầu hình
thành Thân Thể nhằm biểu lộ Đấng Christ.
NHỮNG
PHẦN CHÍNH
Bây
giờ chúng ta cần xem xét những phần chính của Sách Lancia.
Không
một Sách nào khác trong Kinh Thánh có bố
cục chặt chẽ như La-mã. Vì vậy, có thể chia nhỏ Sách này cách dễ dàng. Sách này được chia làm
ba phần chính. Các chương từ 1 đến 8 tạo nên phần thứ nhất, các chương 9 đến 11
là phần hai, và các chương 12 đến 16 là phần ba. Trong bài này, chúng ta sẽ tạm
để phần giữa sang một bên và chỉ xem xét phần đầu và phần cuối.
Phần
đầu đề cập đến sự cứu rỗi riêng tư của những cá nhân tin Đấng Christ.
Nói
cách khác, đó là phần nói về sự cứu rỗi cá nhân. Chúng ta không thấy Thân Thể
trong phần này. Chúng ta thấy có nhiều anh em trong Đấng Christ,
nhưng
chưa có nhiều Chi Thể trong Thân. Trong chương 8, chúng ta đọc thấy nhiều em của
Con Trưởng (c. 29). Mặc dầu chắc chắn nhiều em là nhiều Chi Thể của Thân Thể Đấng
Christ
nhưng
chương 8 không nói về họ như những Chi Thể mà như nhiều em của Con Trưởng. Khái
niệm trong chương 8 chựa đạt đến Thân Thể. Chương đó vẫn còn là vấn đề sự sống
thần thượng sinh ra nhiều con. Cho nên, nhiều con ấy không được gọi là nhiều
Chi Thể của Thân Thể Đấng Christ mà được gọi là
nhiều em của Con Trưởng.
Trong
Tân Ước, Con Đức Chúa Trời liên quan đến sự sống. Nếu có Con Đức Chúa Trời, anh
em có sự sống (lGi. 5:11-12). Nếu không có Con, anh em không có sự sống. Vì có
sự sống thần thượng nên
chúng ta trở thành nhiều em của Con Trưởng. Bây giờ Đức Chúa Trời không những
có Con Một, là Con Độc Sinh, mà Ngài cũng có nhiều con, là các em của Con Trưởng.
Phần
cuối Sách La-mã, các chương từ 12 đến 16, đề cập đến Thân Thể, tức nếp sống Hội Thánh. Nhiều em
trong chương 8 trở nên những Chi Thể của Thân trong chương 12. Đây không phải
là vấn đề sự sống
-sự sống được đề cập đầy đủ trong phần đầu- nhưng là vấn đề chức năng. Làm con
là vấn đề sự sống, nhưng
làm
một Chi Thể của Thân là vấn đề chức năng. Tất cả chúng ta phải cùng nhau thi
hành chức năng như Thân Thể để biểu lộ Đấng Christ.
Thân
Thể này phải được biểu lộ ra cách thực tế tại tất cả các Hội Thánh địa phương.
Nói cách khác, các Hội Thánh địa phương là biểu lộ thực tế của Thân Thể Đấng Christ.
Thân
Thể Đấng Christ là biểu lộ của Đấng Christ,
và
Đấng Christ
là
biểu lộ của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời được biểu lộ trong Đấng Christ,
Đấng
Christ
được
biểu lộ trong Thân Thể, và Thân Thể được biểu lộ trong các Hội Thánh địa
phương. Vì vậy, trong chương 16, chúng ta có các Hội Thánh: Hội Thánh tại
Xen-cơ-rê (c. 1); Hội Thánh tại La-mã nhóm trong nhà của Bê-rít-sin và A-qui-la
(cc. 3,5); các Hội Thánh dân Ngoại (c. 4); và các Hội Thánh của Đấng Christ
(c.
16). Bây giờ chúng ta ở trong các Hội Thánh. Ha-lê-lu- gia! Thân Thể ở trong
các Hội Thánh, Đấng Christ ở trong Thân Thể,
và Đức Chúa Trời ở trong Đấng Christ. Điều này kỳ diệu
biết bao! Nếu thấy điều này, chúng ta sẽ thấy ý niệm cơ bản của Sách này.
Vấn
đề này đáng được chúng ta hết lòng chú ý. Phần đầu của La-mã đề cập đến sự cứu
rỗi cá nhân, và phần cuối đề cập đến Thân Thể, tức không phải vấn đề cứu rỗi cá
nhân mà là chức năng tập thể. Phần đầu nói về sự cứu rỗi cá nhân, và phần cuối
nói về chức năng tập thể. Chức năng tập thể này là Thân Thể, được biểu lộ tại
hàng trăm, thậm chí hàng ngàn địa phương như các Hội Thánh địa phương. Đây là
lý do Phao-lô đã viết chương 16 cách kỳ diệu như vậy, không theo cách giáo lý,
nhưng theo kinh nghiệm thực tiễn, theo cách chào thăm. Qua những lời chào thăm
này, Phao-lô mở ra một cửa sổ, qua đó, chúng ta có thể nhìn vào các Hội Thánh của
thế kỷ đầu tiên. La-mã chương 16 là một cửa sổ. Ngợi khen Chúa về cửa sổ này!
Không có chương này,
chúng ta không bao giờ có thể sáng tỏ về những gì đã xảy ra trong các Hội Thánh
vào thời ấy.
Bây
giờ chúng ta hãy xem xét vài vấn đề được tìm thấy trong phần đầu. Trong phần
này, trước hết Phao-lô phơi bày chúng ta trong những gì chúng ta làm. Tôi không
đủ lời diễn tả những điều bị Phao-lô phơi bày trong các chương đầu của Sách này
là dơ bẩn, gian ác, tối tăm và xấu xa là dường nào. Các chương này không phơi
bày con người mà phơi bày việc làm của họ. Chúng ta nên tuân thủ nguyên tắc này
trong việc rao giảng Phúc Âm. Đừng vội phơi bày người ta là gì. Trước hết anh
em cần phơi bày những gì họ làm -việc làm, hành vi, và sinh hoạt của họ. Chẳng
hạn như khi rao giảng Phúc Âm, anh em có thể hỏi một người xem anh ta làm gì
vào mười giờ tối hôm qua. Chúng tôi đã làm điều này nhiều lần. Có một lần đang
khi rao giảng Phúc Âm trong hiện diện của Thánh Linh, tôi chỉ vào một học sinh
trẻ và nói: “Em có biết em đã làm điều gì không? Em đã ăn cắp phấn ở trường đem về nhà”. Khi tôi chỉ
tay vào cậu ấy và nói như vậy, cậu ấy tự nhủ: “Điều đó chẳng có ý nghĩa gi cả”.
Ngay lập tức, tôi trả lời: “Có phải em đang nói điều đó không có ý nghĩa gì cả
không?” Câu hỏi này làm cho cậu ta sợ hãi. Rồi tôi nói: “Em đã đem phấn về nhà
và vẽ những vòng tròn trên nền nhà”. Đó chính xác là điều cậu ấy đã làm. Sau
bài giảng, cậu học sinh ấy là người đầu tiên đứng lên tiếp nhận Đấng Christ.
Cậu
ta run rẩy nói: “Anh Lý đã chỉ đúng điều tôi đã làm. Tôi đã ăn cắp phấn ở trường
đem về nhà. Khi anh cho biết tôi nói điều đó không có ý nghĩa gì cả, thì tôi
cũng vừa nói như vậy. Và tôi thật đã vẽ những vòng tròn trên nền nhà y như anh ấy
nói”. Cậu thanh niên này đã bị phơi bày qua những việc làm của mình. Anh em có
tin rằng mình có thể chịu nổi sự phơi bày của Đức Chúa Trời không? Nếu Đức Chúa Trời
phơi bày tất cả những gi chúng ta đã làm
trong quá khứ, chúng ta sẽ không thể chịu nổi, vì những gì chúng ta
làm là dơ bẩn, xấu xa; gian ác và tối tăm.
Bắt
đầu từ 5:12, Phao-lô không phơi bày những gì chúng ta làm, mà những gì chúng ta
là. Chúng ta là tội nhân trong cấu tạo. Trước khi phạm tội, chúng ta đã bị cấu
tạo là tội nhân. Hãy lấy cây táo làm ví dụ. Trước khi kết trái, nó đã là cây
táo. Nó mang trái táo vì là cây táo. Nếu không phải là cây táo, nó không thể
mang trái táo. Cũng vậy, chúng ta phạm tội vì chúng ta là tội nhân. Đừng nghĩ rằng
chúng ta trở nên tội nhân do phạm tội. Không, chúng ta phạm tội vì chúng ta là
tội nhân, cũng như cây táo kết trái táo vì nó là cây táo. Đừng nói: “Tôi không
phải tội nhân vì tôi không làm gì xấu. Tôi luôn luôn tốt”. Mặc dầu anh em có thể
tốt nhưng vẫn là tội nhân, vì bẩm sinh anh em là tội nhân. Anh em bị cấu tạo là
tội nhân thậm chí trước khi sinh ra. Chúng ta vào thế giới này với tư cách là tội
nhân. Đừng nghĩ rằng anh em trở nên tội nhân sau khi ra đời. Không, anh em có cấu
tạo là tội nhân trong A-đam từ lâu trước khi được sinh ra. Đó là quan niệm của
Phao-lô. Do đó, chúng ta có tội trong hành vi, và có cấu tạo là tội nhân trong
bản chất.
Hơn
nữa, chúng ta cũng thiếu hụt vinh hiển của Đức Chúa Trời (3:23). Tư tưởng thiếu
hụt vinh hiển của Đức Chúa Trời có thể nghe lạ tai đối với nhiều người. Không
có quan niệm nào của loài người kể đến điều này. Người ta có thể hiểu khi chúng
ta nói việc làm của họ tội lỗi, và họ có thể được thuyết phục rằng họ đã được cấu
tạo là tội nhân. Nhưng nếu nói rằng vì họ có cấu tạo là tội nhân, làm những điều
xấu xa, nên thiếu hụt vinh hiển của Đức Chúa Trời, họ sẽ nói: “Anh muốn nói gì?
Vinh hiển của Đức Chúa Trời là gì?” Vinh hiển của Đức Chúa Trời là chính Đức Chúa Trời được biểu lộ
ra. Khi Đức Chúa Trời được biểu lộ, người ta nhìn thấy vinh hiển. Chúng ta được
Đức Chúa Trời tạo dựng theo hình ảnh của Ngài để biểu lộ vinh hiển Ngài. Nhưng
chúng ta đã phạm tội. Bây giờ thay vì biểu lộ Đức Chúa Trời, chúng ta biểu lộ tội
và bản ngã tội của mình. Vì vậy, chúng ta thiếu hụt vinh hiển của Đức Chúa Trời.
Chúng ta tội lỗi trong những gì mình làm, chúng ta có cấu tạo là tội nhân trong
những gì mình là, và chúng ta thiếu hụt vinh hiển của Đức Chúa Trời. Đó là tình
cảnh của chúng ta, tình trạng của chúng ta.
TRỜI
ĐƯỢC KỂ CHO CHÚNG TA
Làm
thế nào từ những tội nhân
như vậy Đức Chúa Trời có thể làm họ nên con cái? Ngài chỉ làm được điều đó bằng
ba điều - bằng công chính, thánh khiết, và vinh hiển của Ngài. Trong Sách
La-mã, Phao-lô nói Đức Chúa Trời đã mặc công chính của Ngài cho chúng ta, và
Ngài kể công chính của Ngài là công chính của chúng ta (4:22-24). Điều này có
nghĩa là Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta công chính của Ngài. Vì được mặc
công chính của Đức Chúa Trời nên chúng ta có thể nói: “Tôi công chính vì tôi ở
trong sự công chính của Đức Chúa Trời. Tôi đã và đang được công chính của Ngài
bao phủ hoàn toàn”. Điều đó được hoàn thành như thế nào? Làm thế nào công chính
của Đức Chúa Trời được kể là của chúng ta? Đó là nhờ sự chết cứu chuộc của Đấng
Christ.
Vì
công chính của Đức Chúa Trời đã được kể cho chúng ta qua sự chết của Đấng Christ
nên
những hành vi phạm tội của chúng ta đã được xóa khỏi hồ sơ, và công chính của Đức
Chúa Trời bao phủ toàn bản thể của chúng ta. Đó là công chính của Đức Chúa Trời
được ban cho chúng ta để bao phủ chúng ta qua sự chết cứu chuộc của Đấng Christ.
Đấng
Christ
chết
trên thập tự giá để chúng ta nhận được công chính của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã mặc công
chính của Ngài cho chúng ta như người cha mặc chiếc áo tốt nhất cho đứa con
hoang đàng trở về. Trong ẩn dụ ấy của Lu-ca chương 15, người cha bảo tôi tớ: “Hãy
mau mau lấy áo dài tốt nhất mặc cho nó” (c. 22). Chiếc áo dài này tượng trưng
cho công chính của Đức Chúa Trời, là Đấng Christ. Ngợi
khen Chúa vì công chính của Đức Chúa Trời đã được mặc cho chúng ta! Công chính
của Đức Chúa Trời giải quyết tất cả những gì chúng ta đã làm. Nhờ sự chết cứu
chuộc của Đấng Christ, điều này đã được
hoàn thành cách trọn vẹn.
ĐƯỢC
ĐEM VÀO TRONG CHÚNG TA
Ngoài
ra, Đức Chúa Trời hiện đang đem
sự thánh khiết của Ngài vào trong chúng ta. Sự thánh khiết của Đức Chúa Trời
không ở trên mà đang được đem vào trong chúng ta. Đó không chỉ là vấn đề bao phủ
bề ngoài mà là truyền vào bên trong. Như chúng ta đã thấy, thánh khiết là bản
chất của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đem sự thánh khiết của Ngài vào trong
chúng ta bằng cách truyền bản chất của Ngài vào trong chúng ta. Ngài làm điều
này bằng cách đến trong chúng ta để làm sự sống. Đức Chúa Trời đến trong chúng
ta như sự sống
để có thể dầm thấm mọi phần bề trong của bản thể chúng ta bằng những gì Ngài là.
Thậm chí ngay bầy giờ, Đức Chúa Trời cũng đang dầm thấm mọi phần của bản thể
chúng ta bằng yếu tố của Ngài. Bằng cách này, Đức Chúa Trời làm cho chúng ta
thánh khiết. Đó không phải công chính bề ngoài mà là thánh khiết bề trong. Điều
này làm cho chúng ta nên thánh không những về địa vị mà cũng về bản tính. Đó là
thánh hóa.
Công
chính của Đức Chúa Trời đã được kể cho chúng ta nhờ sự chết cứu chuộc của Đấng Christ,
và
bây giờ, thánh khiết của Đức Chúa Trời đang được đem vào trong chúng ta qua Đấng
Christ
sống
trong chúng ta. Đấng Christ chết trên thập tự
giá để công chính
của Đức Chúa Trời có thể được mặc cho chúng ta, và Đấng Christ
sống trong chúng ta để
thánh khiết của Đức Chúa Trời được đem vào trong chúng ta. Ngợi khen Chúa vì
tôi có thể đứng đây để mạnh mẽ làm chứng rằng: “Nhờ sự chết cứu chuộc của Đấng Christ
nên
công chính của Đức Chúa Trời được mặc cho tôi. Tôi có thể đứng trước mặt Đức
Chúa Trời không sợ hãi gì. Tôi hoàn toàn bình an trong hiện diện của Đức Chúa
Trời vì công chính của Ngài ở
trên tôi”. Tôi cũng có thể làm chứng rằng sự thánh khiết của Đức Chúa Trời đang
được đem vào trong tôi do Đấng Christ sống trong tôi.
Ngày nay, Đấng Christ đang sống trong
những nơi sâu thẳm của bản thể tôi để dầm thấm tôi bằng tất cả những gì Đức
Chúa Trời là. Tôi có thể thường xuyên ở trong tiến trình dầm thấm. Mỗi khi tôi
nói chuyện với vợ con, Đấng Christ đang hành động để
dầm thấm và lan rộng trong tôi cách trọn vẹn và tuyệt đối. Hằng ngày, bản chất
thần thượng đang truyền vào bên trong để làm cho tôi nên thánh về phương diện bản
tính. Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận rằng mặc dầu đang được tiến hành khá tốt,
công tác này vẫn chưa hoàn tất, vì một số
phần của bản thể tôi chưa được dầm thấm bản chất của Đức Chúa Trời. Sự truyền dẫn
thần thượng vẫn đang diễn ra.
Đôi
khi dường như sự truyền dẫn này có tính cách tạm thời, không thấm sâu vào bản
thể chúng ta. Nó có vẻ như chiếc cầu vồng hiện ra trên trời chỉ vài phút: khi
anh em cố gắng xác định vị trí của nó, nó biến mất. Sự thánh khiết của chúng ta
đôi khi cũng giống như vậy. Chúng ta có thể thánh khiết và phân rẽ, nhưng chỉ
trong vòng vài phút. Chẳng hạn như một chị em nọ có thể rất thánh thiện ngay
sau giờ thức canh buổi sáng. Nhưng chi vài phút sau, chị có thể hành động như
chính Ma Quỉ. Dầu thánh khiết của chúng ta có vẻ tạm thời nhưng sự thật là
chúng ta đang được Đức Chúa Trời truyền dẫn, thấm vào. Công tác dầm thấm của
Ngài vẫn tiếp tục. Anh em đừng thất vọng. Không sớm thì muộn, cách cư xử giống
như Ma Quỉ của anh em sẽ biến mất. Sẽ đến lúc, anh em không thể hành động như
Ma Quĩ nữa cho dầu có hết sức cố gắng. Anh em sẽ là người hoàn toàn được thánh
hóa bằng bản chất của Đức Chúa Trời.
VINH
HÓA
BẰNG VINH HIỂN CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Nhưng
thậm chí còn hơn như vậy. Có thể chúng ta được hoàn toàn dầm thấm thánh khiết của
Đức Chúa Trời mà vẫn chưa ở trong vinh hiển. Hãy nhớ rằng bước cuối cùng Đức
Chúa Trời hành động trong chúng ta là vinh hóa. Một ngày kia, tất cả chúng ta sẽ
được vinh hóa (8:30). Chúng ta đã được xưng công chính bằng công chính của
Ngài, chúng ta đang được thánh hóa bằng thánh khiết của Ngài, và chúng ta sẽ được
vinh hóa bằng vinh hiển Ngài. Tất cả chúng ta sẽ được đem vào vinh hiển. Là những
người con được vinh hóa của Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ chiếu sáng bằng vinh hiển
của Đức Chúa Trời. Đó là sự cứu rỗi trọn vẹn cho tất cả những ai tin Đấng Christ.
Mỗi
một người tin Chúa Jesus cuối cùng sẽ trở
thành một người con được vinh hóa của Đức Chúa Trời, mang sự công chính của Đức
Chúa Trời ở bề ngoài, được dầm thấm sự thánh khiết của Đức Chúa Trời ở bề
trong, và chiếu sáng trong lãnh vực vinh hiển trọn vẹn của Ngài như một trong
những người con của Ngài. Ngày vinh hóa của chúng ta sẽ là thời điểm các con
trai của Đức Chúa Trời được lộ ra (8:19). Lúc ấy, tất cả chúng ta sẽ vào trong
tự do của vinh hiển Đức Chúa Trời (8:21). Rồi sẽ không còn tình trạng nô lệ, giới
hạn, chán nản, đè nén. Thay vào đó, chúng ta sẽ vui hưởng tự do trọn vẹn và chiếu
sáng vinh hiển của Đức Chúa Trời. Đó là sự cứu rỗi trọn vẹn.
LÒNG CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Như
chúng tôi đã nêu trong bài trước, sau khi Phao-lô chỉ cho thấy hành động công
chính Đức Chúa Trời, sự dầm thấm của thánh khiết Ngài, và sự vinh bóa của vinh
hiển Ngài, ông đem chúng ta vào lòng của Đức Chúa Trời (8:31-39). Đức Chúa Trời
làm rất nhiều điều cho chúng ta chỉ vì Ngài yêu chúng ta. Ngài yêu chúng ta đời
đời. Từ quá khứ đời đời, Đức Chúa Trời đã yêu chúng ta, và hôm nay Ngài vẫn yêu
chúng ta. Lòng Ngài là nơi ở, sự an ninh, còn tình yêu Ngài là sự bảo vệ an
toàn cho chúng ta. Đừng nghi ngờ gì về sự cứu rỗi cá nhân của anh em. Đức Chúa
Trời yêu anh em, và bảo đảm rằng Ngài sẽ hoàn thành mọi sự vì anh em. Nếu anh
em hợp tác với Ngài, Ngài sẽ hoàn thành điều này cách êm ả. Nếu anh em không hợp
tác với Ngài, Ngài sẽ gặp một vài khó khăn nhưng cuối cùng Ngài sẽ làm xong. Mặc
dầu có thể gây khó khăn cho Ngài nhưng anh em không thể cản trở Ngài. Sự khó
khăn ấy không có ý nghĩa gì lắm đối với Ngài. Không sớm thì muộn, anh em sẽ nói
“Cha ơi, con thờ phượng Ngài vì Ngài yêu con. Ngài lựa chọn con, tiền định con,
kêu gọi con, và xưng con là công chính. Ngợi khen Chúa vì Ngài đã thánh hóa con
và thậm chí vinh hóa con. Bây giờ con ở đây trong vinh hiển Ngài”. Một ngày
kia, chúng ta đều sẽ cầu nguyện như vậy. Chúng ta sẽ không còn ngợi khen Chúa về
những điều như xe cộ, nhà cửa. Thay vào đó, chúng ta sẽ ca ngợi Ngài về công
chính của Đức Chúa Trời, thánh khiết của Đức Chúa Trời, vinh hiển của Đức Chúa
Trời, và tình yêu của Đức Chúa Trời. Đó là cấu trúc của tám chương đầu trong
Sách La-mã.