Đường Hướng Sự Sống Và Đường
Hướng Tri Thức
Từ ban đầu Kinh thánh bày tỏ cho chúng ta
rằng trên đất nầy chỉ có hai lối sống để chúng ta chọn. Hai lối sống nầy được
mô tả bởi hai cây trong vườn Eden
và bởi hai nhánh hậu duệ từ Adam và từ Eva. Trong sự sáng tạo nguyên thuỷ của
Đức Chúa Trời có hai cây: cây sự sống và cây tri thức về thiện ác. Adam và Eva
đã sa ngã bởi dự phần vào cây thứ hai, cây tri thức. Sau khi họ sa ngã, Eva
sinh hai con trai, Cain và Abel. Rồi với hai con trai nầy, Kinh thánh bắt đầu
mô tả hai “đường hướng” khác nhau của nhân loại. Giống như với hai cây, hai
đường hướng nầy có thể được gọi là đường hướng sự sống và đường hướng tri thức.
Nguyên tắc vẫn như vậy. Hai cây và hai đường hướng đại diện hai lối sống riêng
biệt.
Từ ban đầu, Đức Chúa Trời đã hoạch định để
chỉ có hai đường hướng cho nhân loại. Chúng ta có thể nghĩ rằng có nhiều cách
khác nhau để chúng ta có thể sống trên đất nầy. Thí dụ, chúng ta có thể trở nên
một doanh nhân, một kỹ sư, một người lao động chân tay, một giám đốc, một học
giả, một nhà khoa học hoặc vô số những điều khác. Chúng ta có thể nghĩ rằng có
nhiều khả năng khác nhau trong nếp sống loài người. Nhưng trong cách nhìn của Đức
Chúa Trời, chúng ta chỉ có thể thuộc về một trong hai đường hướng nầy. Hoặc
chúng ta ở trong đường hướng sự sống, hoặc chúng ta ở trong đường hướng tri
thức về thiện ác. Chỉ có hai lối sống nầy để chúng ta chọn lựa.
Đường Hướng Của Cain Sống Trong Sự Vâng
Phục Mạng Lệnh
Của Đức Chúa Trời
Không lâu sau khi sa ngã, Adam và Eva sinh
hai con trai là Cain và Abel. Cuối cùng Cain lớn lên làm một nông dân (Sáng
4:2). Cain trở nên một nông dân vì ông đã học được đôi điều từ cha mình. Rất có
thể Adam kêu hai con trai lại gần khi chúng còn nhỏ và giải thích cho chúng
chuyện gì đã xảy ra khi ông và vợ mình sa ngã bởi ăn cây tri thức. Chắc hẳn Adam
đã kể với Cain và Abel rằng Đức Chúa Trời đã hiện ra với họ sau khi họ sa ngã
và nói rằng: “đất sẽ bị rủa sả vì ngươi; trọn đời ngươi phải chịu khó nhọc mới
có vật đất sanh ra mà ăn. Đất sẽ sanh chông gai và cây tật lê,
và ngươi sẽ ăn rau của đồng ruộng; ngươi sẽ làm đổ mồ hôi trán mới có
mà ăn” (Sáng 3:17-19). Nguyên thuỷ, trong vườn Eden , không có nhu cầu trồng trọt. Mọi điều
con người cần để tồn tại đều tự mọc lên và phát triển cách sum suê đơn giản. Eden là một nơi vui vẻ và
đầy trái cây. Nhưng sau sự sa ngã của con người, cả trái đất đã thay đổi. Thậm
chí trái đất cũng khác đi trong sự vận hành của nó. Đức Chúa Trời bảo Adam rằng
bây giờ ông phải lao tác trên đất để
sống còn. Bây giờ con người cần cày cấy đất. Con người chỉ có thể có ăn bởi lao
tác khó nhọc và đổ mồ hôi trán. Chắc hẳn Adam đã giải thích điều nầy cho hai
con trai mình và đây là lý do tại sao Cain trở nên một nông dân. Đức Chúa Trời
bảo phải lao động cực nhọc trên đất và Cain đã vâng theo mạng lệnh của Đức Chúa
Trời .
Đường Hướng
Của Abel: Sống Theo Khải Tượng Về Sự Cứu Rỗi Của Đức Chúa Trời
Mặc dù Cain là
một nông dân theo mạng lệnh của Đức Chúa Trời, nhưng ông đã không có khải tượng
từ Đức Chúa Trời. Ý tưởng của Cain là: Đức Chúa Trời bảo chúng ta rằng, “chúng ta phải cày cấy
đất, và bởi đổ mồ hôi trán mà chúng ta sẽ có chút gì đó để ăn. Vì vậy, tôi phải
trở nên một nông dân”. Nhưng em của Cain là Abel thì khác. Abel đã nhìn thấy
một điều gì đó cao hơn. Có thể sau khi nghe những gỉ đã xảy ra sau sự sa ngã,
Abel đã hỏi cha mình, “Tại sao cha mặc áo giống như vầy?” Adam đã giải thích,
“sau khi mẹ con và ta ăn trái cây tri thức, chúng ta đã sợ hãi. Chúng ta đã tìm
vài chiếc lá và che phủ mình và trốn khỏi sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Nhưng
Đức Chúa Trời đã tìm ra chúng ta. Rồi sau khi Ngài tìm thấy chúng ta, Ngài đã
giết một vài con vật rồi lấy da chúng làm quần áo cho chúng ta mặc”.
Điều nầy đã khiến cho Abel nhìn thấy một
khải tượng. Abel nhận thức rằng Đức Chúa Trời đã cung cấp cho con người sự cứu
rỗi, và sự cừu rỗi nầy hoàn toàn liên hệ việc được che phủ bởi da thú. Điều nầy
khiến Abel trở nên một người chăn. Abel trở nên một người chăn chiên, trong khi
Cain trở nên nông dân (Sáng 4:2). Abel đã sống theo khải tượng từ Đức Chúa
Trời, một khải tượng về sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời.
Sự Khác Biệt Giữa Hai Lối Sống
Ngay từ lúc khởi đầu của nhân loại đã có hai
đường hướng khác nhau đại diện cho hai lối sống khác nhau. Đường hướng thứ
nhất, đường hướng của Cain, bắt đầu với mạng lệnh Đức Chúa Trời. Đường hướng
nầy bắt đầu với ý tưởng. “Tôi sẽ làm điều nầy vì tôi nghĩ Đức Chúa Trời đã nói
vậy”. Đây là đuờng hướng tri thức, cũng là đường hướng tôn giáo. Đường hướng thứ
hai, đường hướng của Abel, bắt đầu với một khải tượng. Đường hướng của Abel bắt
đầu với sự nhận thức. “Tôi đã nhìn thấy một điều gì đó theo niềm ao ước của Đức
Chúa Trời, và tôi phải sống theo khải
tượng nầy”. Đấy là đường hướng sự sống. Chúng ta phải nhận thức rằng làm theo
điều Đức Chúa Trời nói không cao trọng bao nhiêu so với việc hiểu lòng Đức Chúa
Trời. Mọi điều Cain đã làm đều hoàn toàn theo mạng lệnh của Đức Chúa Trời,
trong khi mọi điều Abel đã làm đều hoàn toàn theo khải tượng về sự cứu rỗi của
Đức Chúa Trời. Trong việc theo Chúa, chúng ta phải chọn lựa giữa hai đường
hướng nầy.
Các Của Lễ
Của Cain Và Abel
Cuối cùng Cain và Abel, mỗi người đều dâng
một điều gì đó lên cho Đức Chúa Trời. Hai lối sống dẫn đến hai của lễ khác
nhau. Cain dâng một điều gì đó từ việc trồng trọt của mình., “bông trái của
đất”, và Abel dâng một điều gì đó từ sự chăn bầy của mình, “con đầu lòng trong
bầy của ông”(Sáng 4:3-4a), Sau đó, chính Đức Chúa Trời đã hiện ra, vì vào lúc
đó con người có thể nhìn thấy Đức Chúa Trời mặt đối mặt. Kinh thánh ký thuật
rằng Đức Chúa Trời không nhìn xem của lễ của Cain. Đức Chúa Trời chỉ nhìn xem
của lễ của Abel (Sáng 4:4-5b). Cain sẽ không bị bẽ mặt lắm nếu Đức Chúa Trời
nhìn đến của lễ của ông, và nói, “ngươi cần cải thiện điều nầy, ngươi làm không
tốt lắm”. Khi đó Cain có thể ăn năn và sẽ không có nan đề thêm nữa. Nhưng Đức
Chúa Trời đơn giản phớt lờ Cain. Vì một lý do nào đó, Đức Chúa Trời thậm chí
không nhìn Cain và của lễ của ông. Thay vì vậy, Đức Chúa Trời đi thẳng đến của
lễ của Abel. Sự vui hưởng của Đức Chúa Trời về của lễ của Abel là một nỗi khổ
sâu xa đối với Cain.
Đức Chúa Trời không đánh giá cao của lễ của
Cain và tại sao Đức Chúa Trời vui hưởng của lễ của Abel? Chúng ta có thể tranh
cãi với Đức Chúa Trời:, “Ngài là Đấng đã bảo Adam cày cấy đất. Cain chỉ làm
điều cha của ông bảo ông làm. Nhưng Ngài thậm chí không nhìn xem của lễ của
ông. Ngài chỉ yêu của lễ của Abel. Chẳng phải như vậy là bất công sao?” Nhưng
Đức Chúa Trời sẽ đáp lại với chúng ta:, “ngươi không biết rằng từ khi con người
sa ngã, thậm chí không một ai có quyền gặp gỡ Ta sao? Bất cứ ai muốn gặp Ta đều
phải nhận lấy sự cứu rỗi của Ta mà Ta đã chuẩn bị cho họ. Của lễ của Abel là
theo khải tượng về sự cứu rỗi của Ta. Đó là lý do tại sao Ta chấp nhận của lễ
của ông ấy”.
Khi Chúa Jesus đến, John Baptist thấy Ngài
và nói, “kìa Chiên Con Đức Chúa Trời, Đấng cất tội lỗi thế giới” (Giăng 1:29).
Đấng Christ như Chiên Con của Đức Chúa Trời đuợc tượng trưng bởi Chiên Con mà
Abel đã dâng. Của lễ của Abel từ các con đầu lòng trong bầy của ông, có nghĩa
là ông đã nhận thức ông chỉ có thể đến với Đức Chúa Trời theo sự cứu rỗi mà Đức
Chúa Trời đã chuẩn bị. Của lễ của Abel thì theo khải tượng. Mặt khác, tại sao
thậm chí Đức Chúa Trời không nhìn đến của lễ của Cain? Vì của lễ của Cain chỉ
theo sự hiểu biết khách quan về mạng lệnh của Đức Chúa Trời. Của lễ của Cain
trong lãnh vực tôn giáo. Ông đả dâng một điều gì đó cho Đức Chúa Trời ra từ
công tác riêng của mình mà không nhận lấy sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Vì vậy,
của lễ của ông không cho ông cơ hội đến gần Đức Chúa Trời.
Đường hướng của Cain là đường hướng tri
thức. Đó là đường hướng sử dụng lý luận. Cain nhận thức rằng Đức Chúa Trời đã
nói con người cần lao tác trên đất để có thức ăn, vì vậy Cain trở nên một nông
dân. Điều nầy hợp lý. Sau đó ông đã dâng một điều gì đó từ bông trái của đất,
nhưng Đức Chúa Trời từ chối của lễ của Cain. Mặt khác, Abel không quan tâm
nhiều đến sự sống còn của mình về mặt vật lý. Vào lúc đó, thậm chí loài người
không ăn thịt, vì vậy việc chăn chiên của Abel không liên quan gì đến sự sống
còn. Abel cũng không trồng trọt để có thức ăn. Có thể cách duy nhất để Abel có
ăn là sống nhờ vào việc trồng trọt của anh mình. Nhưng Abel biết rằng nếu ông
muốn nhìn thấy Đức Chúa Trời, ông phải được che phủ bằng da chiên. Vì vậy ông
đã trở nên một người chăn. Đức Chúa Trời đáp ứng với của lễ của Abel và rất
sung sướng. Cả hai con trai của Adam đều cố gắng hết sức để làm vui lòng Đức
Chúa Trời bằng cách dâng một điều gì đó cho Ngài. Tuy nhiên, của lễ của Cain
chỉ theo lý luận của ông, trong khi của lễ của Abel là theo một khải tượng. Hai
của lễ nầy sản sinh hai kết quả rất khác nhau. Đức Chúa Trời từ chối của lễ nầy
và hài lòng với của lễ kia.
Sự Sát Hại Abel
Sau khi Đức
Chúa Trời từ chối của lễ của ông, Cain tức giận và đố kỵ, đến nỗi ông đã giết
chính em trai mình (Sáng 4:8). Abel bị sát hại trong chính cánh đồng mà Cain đã
công tác vất vả để vâng phục mạng lệnh của Đức Chúa Trời. Abel là người tuận
đạo đầu tiên trong Kinh thánh và trong dòng dõi loài người. Tại sao Abel tuận
đạo? Vì ông đã nhìn thấy một khải tượng và bám chặt khải tượng đó. Abel đã sống
một nếp sống không theo lập luận hay sự hợp lý. Ông biết Đức Chúa Trời đã nói
với Adam rằng con người phải công tác trên đất và lao động cực nhọc đổ mồ hôi
mới có chút gì để ăn. Nhưng Abel không hề làm như vậy. Ông không lao tác trên
đất vì thức ăn. Thay vì vậy, ông trở nên một người chăn vì dâng chiên lên cho
Đức Chúa Trời. Điều nầy bày tỏ rằng Abel đã không sống theo mạng lệnh của Đức Chúa
Trời, cũng không sống bởi lý luận của loài người. Thay vào đó, ông đã sống theo
khải tượng cao trọng về sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Cách sống của ông được
Đức Chúa Trời chấp nhận. Sau đó, Abel tuận đạo bởi Cain, người sống theo mạng
lệnh của Đức Chúa Trời.
Sau khi xảy ra sự sát hại, Đức Chúa Trời
hỏi Cain, “em ngươi đâu?” Cain trả lời bằng một câu nổi tiếng, “tôi là người
giữ em tôi sao?” (Sáng 4:9). Đức Chúa Trời đáp lại, “ngươi đã làm gì? Tiếng của
huyết em ngươi từ dưới đất đang kêu đến Ta”. Sau đó, Đức Chúa Trời tăng cường
sự rủa sả trên đất và bảo Cain rằng ông sẽ trở thành một “kẻ trốn chạy và lang
thang trên đất” (c.10-12). Cain sợ hãi và nói “nếu có ai tìm thấy tôi, họ sẽ
giết tôi”. Đức Chúa Trời đánh dấu trên mình Cain vì sự bảo vệ ông để bất cứ ai
nhìn thấy ông cũng không giết ông. Sau đó, Đức Chúa Trời đuổi Cain ra khỏi sự
hiện diện của Ngài (c.15-16).
Sự Sinh Ra Và Sự Chỉ Định Seth
Sau khi Abel bị sát hại và Cain bị đuổi đi,
Adam và Eva sinh một con trai nữa.“Và Adam gần gũi vợ mình, nàng sinh một con
trai và đặt tên là Seth; nàng nói, vì Đức Chúa Trời đã chỉ định cho tôi một
dòng dõi khác thay thế Abel, bởi Cain đã giết nó”(Sáng 4:25). Tên “Seth” có
nghĩa là “được chỉ định”. Sau khi Cain giết Abel, Đức Chúa Trời đã chỉ định một
người khác thay thế Abel. Cái chết của Abel là cần thiết cho sự chỉ định Seth.
Abel và Seth phải được xem là hai nửa của một người. Nửa thứ nhất của người nầy
là Abel, người đã tuận đạo bởi Cain. Nửa thứ hai của người nầy là Seth, người
được chỉ định thực hiện chủ đích của Đức Chúa Trời. Seth đại diện cho sự tiếp
tục của Abel. Mặc dù Abel đã chết, nhưng đường hướng của Abel—đường hướng sự
sống- được tiếp tục bởi Seth và hậu duệ của ông. Từ điểm nầy trở đi, Kinh thánh
ký thuật hai phổ hệ đại điện cho hai lối sống: đường hướng của Cain và đường
hướng của Seth.
Đường Hướng Biểu Lộ Của Tri Thức
Và Đường Hướng
Kín Giấu Của
Sự Khải Thị
Chúng ta phải thấy rằng thậm chí ngày nay
trên đất nầy vẫn có hai lối sống. Lối sống thứ nhất ra từ Cain. Cain và hậu duệ
của ông đã sản sinh toàn bộ nền văn háo loài người. Cuối cùng, đường hướng của
Cain, hậu duệ của Cain, đã tạo ra nông nghiệp, âm nhạc và vũ khí (Sáng
4:19-22). Nông nghiệp liên hệ đến kinh tế, âm nhạc liên hệ đến sự giải trí và
vũ khí liên hệ đến sự tự vệ. Mọi sự trên đất nầy đều thuộc về một trong ba loại
nầy. Lối sống do Cain đại diện đã thấm nhuần nền văn minh loài người, Khi tra
xét hai lối sống nầy, chúng ta sẽ để ý thấy một điều rất trọng yếu: đường hướng
thứ nhất thì hiển lộ, trong khi đường hướng thứ hai thì kín giấu. Đường hướng
của Cain rất biểu lộ. Việc kiếm sống được biểu lộ, sự giải trí được biểu lộ và
sự tự vệ được biểu lộ. Nhưng đường hướng của Abel và của Seth thì kín giấu. Đường
hướng kín giấu nầy là đường hướng của sự khải thị.
Chung ta Phải Sống Trong Đường hướng Của
sự Sống Và Sự Khải thị
Chúng ta cần cầu nguyện với Chúa, “Chúa ơi,
tôi nhận thức rằng trên đất nầy có hai lối sống. Tôi muốn ở trong đường hướng
của Abel và Seth. Tôi muốn sống trong đường hướng sự sống theo sự khải thị”.
Chúng ta có thực sự nhìn thấy sự khác biệt giữa việc sống theo lý luận và sống
theo sự khải thị không? Thí dụ, Kinh thánh nói rằng chúng ta phải yêu Chúa bằng
cả tấm lòng, cả tâm hồn, cả sức lực và cả tâm trí của chúng ta. Đây là một mạng
lệnh. Nhưng cách chúng ta giải thích mạng lệnh nầy có thể rất lập dị. Chúng ta
có thể nghĩ: “điều nầy có nghĩa là tôi cần đi đến mọi buổi nhóm Hội thánh”. Về
một mặt, điều nầy rất tốt, nhưng như vậy đã đủ chưa? Câu trả lời là chưa, chưa
đủ, vì một ý tưởng như vậy vẫn có phần ra từ đường hướng của Cain. Chúng ta có
thể làm nhiều điều phù hợp với mạng lệnh của Đức Chúa Trời, nhưng có thể chúng
ta không làm thỏa mãn chính Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời chỉ được thoả mãn khi
chúng ta sống theo khải thị về Jesus -Christ.
Nếp sống của chúng ta phải dựa trên sự khải
thị. Một người không sống bởi sự khải thị thì không thể làm vui lòng Đức Chúa
Trời cách đầy đủ. Khi làm nhiều điều theo lý luận hay văn hoá của mình, chúng
ta đang sống trong đường hướng tri thức. Nhưng khi làm nhiều điều theo sự khải
thị, chúng ta đang sống trong đường hướng đúng đắn, đuờng hướng sự sống. Bất cứ
điều gì ra từ đường hướng tri thức sẽ bị Đức Chúa Trời từ chối, và bất cứ điều
gì ra từ đường hướng sự sống sẽ được Đức Chúa Trời chấp nhận. Không có đường
hướng thứ ba hay “lập trường trung lập”. Chúng ta phải nhận thức rằng đường
hướng tri thức, đường hướng của Cain, không phải chỉ bao gồm những điều ác và
hư hoại. Cain đã giết Abel vì Đức Chúa Trời không hài lòng với của lễ của Cain.
Ban đầu Cain không có ý định sát nhân trong lòng. Ban đầu ông đã làm chính xác
điều Đức Chúa Trời bảo ông làm, nhưng không theo sự khải thị. Đây là một vấn đề
nghiêm trọng. Chúng ta phải khác biệt với Cain. Chúng ta phải ao ước sống trước
mặt Chúa trong đường hướng sự sống và sự khải thị. Chúng ta phải kinh nghiệm
một Đấng Christ sống động để giữ chúng ta trong đường hướng đúng đắn của sự
hiện hữu loài người.
Sưu Tầm