Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

NGÔI NHÀ




“Lu-ca 15:20-14, “Nó bèn đứng dậy mà về cùng cha. Khi còn ở đàng xa, cha thấy nó thì động lòng thương xót, chạy ra ôm lấy cổ mà hôn riết.  Con thưa cùng cha rằng: 'Cha ơi, con đã phạm tội với trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con của cha nữa.' 2 Nhưng người cha bảo các đầy tớ rằng: 'Hãy mau mau lấy áo dài tốt nhứt mặc cho nó, đeo nhẫn vào ngón tay nó, mang dép vào chân nó;  rồi hãy bắt bò con mập làm thịt đi. Chúng ta hãy ăn mừng,  vì con ta đây đã chết mà lại sống, đã mất mà lại tìm được.' Đoạn, họ khởi sự ăn mừng”.



Chúa ban vui vẻ hân hoan,
Chén con đầy dẫy dư tràn, Chúa ôi,
Cho người lữ thứ nặng nề,
Khát khao chấm dứt thỏa thuê vẹn phần;
Không gần mà dẫy trong tâm,
Niềm vui thần thượng muôn phần vinh thay,
Chúa xây chỗ ngụ của Ngài
Trong lòng thỏa mãn, dẫy đầy, Chúa ôi.

Tù nhân của Chúa đây rồi,
Cần gì qui luật buộc tôi với Ngài,
Tim con Chúa đoạt từ nay,
Tự do cuộc sống bên ngoài còn đâu,
Với con thân ái, ngọt ngào,
Chúa luôn đáng sợ, nhiệm mầu, hiển vinh;
Lòng Ngài con nghỉ an bình,
Chân Ngài quì xuống thân tình thờ tôn.

Nơi nào con tẻ bước chơn,
Vinh quang hiện diện Ngài luôn cận kề;
Lòng vui hoan hỉ mọi bề,
Nghỉ an ổn định không hề rối reng;
Mọi nơi yên tỉnh thường xuyên,
Như là đền thánh thuộc thiên trong đời;
Yêu Ngài thật ổn định rồi,
Miệng con câm lặng không lời thốt lên.

Nhà Ngài, Cha thánh thuộc thiên,
Đứa con hư mất tâm nguyền đến đây,
Giã từ ánh sáng trần ai,
Nhà mình con thấy nơi đây là Ngài,
Trải qua hoang mạc, đầm lầy,
Nửa đêm thấy ánh sáng Ngài thoát thân,
Phước thay gặp ánh sáng thần,
Chiếu soi tâm khảm một lần là xong.

Gehard Tersteegen (1697-1769)
M.K. tạm dịch 18-4-2014