Tôn giáo của người thiên nhiên được
hình thành từ niềm kiêu ngạo, dốt nát, và lương tâm tội lỗi; những điều này kiềm
giữ tội nhân xa cách Đức Chúa Trời cách có hiệu quả. Ngược lại ân điển hướng
chúng ta đến gần Đức Chúa Trời qua huyết của Chúa Jêsus. Chính sự vâng phục đức
tin đã làm cho A-bên thành người thờ phượng được chấp nhận.
Những điều gì công bình trong tầm
nhìn thế giới là xấu xa trước mắt Đức Chúa Trời; đó là sự thông minh, trí tuệ
và tôn giáo trên thế giới.
Đánh giá theo số lượng tín đồ
trên thế giới, tôn giáo của họ rất đông người; nhưng chỉ có hai tôn giáo: tôn
giáo của con người và tôn giáo của Đức Chúa Trời. Trước đây con người từng xây
dựng trên sự công bình sai lầm của xác thịt; sau này, xây trên vầng đá Đấng
Christ.
Tất cả Tôn giáo của người thiên
nhiên làm đảo lộn Kinh thánh: nó bắt đầu bằng việc làm, rồi dẫn người ta đến hy
vọng được Chúa thương xót. Trong khi Kinh Thánh bắt đầu với sự tha thứ tội lỗi,
và sau đó dạy cho sự vâng phục.
Na-đáp và A-bi-hu đi lên núi với
Môise, đến gần với Đức Chúa Trời, nhưng sau đó bị giết chết trong khi dâng lửa
lạ. Những người thiên nhiên tuyên xưng Đấng Christ lên thiên đàng, và sẽ trở lại
trần gian lần nữa, nhưng họ vẫn còn là Na-đáp và A-bi-hu, đang thù địch với Đức
Chúa Trời. Tâm trí xác thịt phải bị đóng đinh; nó không thể được sửa chữa hoặc
cải thiện.
Người thờ phượng Đức Chúa Trời mà
không có sự tái sinh thì là một kẻ nhạo báng Đức Chúa Trời, không phải là người
thờ phượng.
Theo thiên nhiên tấm lòng hư hoại
của con người phủ nhận sự yếu đuối và tội lỗi của mình, mà lại tự hào về sức mạnh
và sự công bình riêng.
Nếu A-đam trong trạng thái ngay thẳng
của mình mà còn không thể ngước mặt mình lên, thì chúng ta, hậu tự xấu xa của
ông, bằng sức mạnh bẩm sinh của mình, chúng ta sẽ ra sao sau khi đã từ trong sự
sa ngã của ông mà ra đời?
Có rất nhiều sự khuấy động của
lương tâm trong người thiên nhiên, nhưng không phải là ân điển, mặc dù chúng ta
thường bị nhầm lẫn với điều đó. Ba-la-am, Sau-lơ, và nhiều người khác đã có sự
khuấy động như thế nào rồi--- lương tâm họ kéo theo một cách và tấm lòng kéo
theo hướng khác. Không có ân điển, không có sự ghê tởm chính mình, và do đó
không cần đến huyết của Đấng Christ. Nơi nào có ân sủng, linh hồn muốn giải
thoát khỏi quyền năng của tội lỗi cũng như sự trừng phạt.
Nếu bạn không trở lại với Đức
Chúa Trời, bạn phải làm những việc thiện, nhưng khi biết rằng bạn không thể làm
được điều gì, bạn sẽ trở nên trống không
để nhận được ơn cứu chuộc của Đức Chúa Trời bởi sự tin vào Đức Chúa Jêsus
Christ. Lời cầu nguyện tốt nhất của bạn xin lòng thương xót của Chúa là sự thú
nhận thật về tội lỗi của bạn. Được sống lại trong Chúa Jesus, bạn sẽ mang lại
hoa trái cho Đức Chúa Trời. Quả đó sẽ không phải là táo của Sô-dom hay nho của
xứ Gô-mô-rơ: đó là tất cả những việc tốt lành của bạn trong trạng thái tự nhiên
của bạn- trái của bạn sẽ đến từ Chúa
Jêsus, cây nho thật sự và sống động.