“Các
con luôn có người nghèo ở với mình ...” (Giăng 12:8).
Chúa phán với các môn đồ của Ngài một sự thật
không thể phủ nhận. “Các con luôn có người nghèo ở với mình”. Đối với chúng ta
vấn đề sau đó là: trách nhiệm của chúng ta với tư cách là những tín hữu trong
Chúa Jesus Christ đối với những người nam, phụ nữ và trẻ em kém may mắn này là
gì? Chúng ta có trách nhiệm gì không? Hoặc, chúng ta có thể nhìn xem qua loa,
nhìn thấy các điều kiện của họ xong, thể hiện nỗi buồn của chúng ta, như đổ nước
mắt ra bên ngoài, sau đó hướng ánh mắt về
chỗ khác để tránh nhìn nỗi đau và cảm giác trong tâm hồn mình về họ.
Kinh
thánh, mà chúng ta đọc và tìm cách tuân theo, có rất nhiều điều nói về cách
Chúa chúng ta cảm nhận gì về người nghèo và mối quan tâm của Ngài đối với họ. Chúng
ta thật dễ dàng nói, “Ôi buồn quá… thật đáng buồn đến nỗi có nhiều người phải sống
trong những điều kiện tuyệt vọng như vậy. Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Tôi
không thể đáp ứng nhu cầu của cả thế giới. Xét cho cùng, không có nhiều hội
đoàn nhân đạo, từ thiện và phi Cơ Đốc giáo làm việc cách vị tha để đáp ứng những
nhu cầu này hay sao? ”
Chúng
ta có thể nói, “Có rất nhiều tổ chức phúc lợi đáp ứng nhu cầu của người nghèo,
và thỉnh thoảng tôi cũng đã góp tiền bạc của mình để giúp đỡ. Tôi còn có thể
làm gì nữa? ”. Chúng ta phải học sống cho đúng Kinh Thánh.
Chúa
đã dự bị cho những người nghèo, bằng cách sử dụng các nguồn lực của dân Ngài, từ
các phước lành mà họ nhận được nơi tay Ngài: “Khi các con gặt lúa trong đất
mình thì đừng gặt đến cuối bờ ruộng, cũng đừng mót những bông lúa còn sót. Hãy
để phần đó cho người nghèo và ngoại kiều. Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các con” Lê.
23:22.
Bạn sẽ nhanh chóng nhận ra vụ thu
hoạch là vì ai, họ đang ở đâu, và ai sở hữu những phần lượm mót. Đó là những
cánh đồng của dân chúng. Họ là những người sở hữu những cánh đồng, những người
làm việc trên đồng, những người lao động trồng trọt, tưới nước và thu hoạch. Họ
là những người trả tiền cho người lao động. Trong số sự lao động của họ, sự thu
hoạch của họ, lớn hay nhỏ, họ phải chắc chắn rằng họ cung cấp cho người nghèo để
những người thiếu thốn có thể lượm mót, thu hoạch và ăn.
Nhưng, họ có thể vặn lại,
"Nhưng họ không làm việc mà!" Người nghèo, người khách lạ, người không
cày ruộng; họ không có đồng ruộng để cày. Họ không lao động trên đồng ruộng;
không có ai thuê họ. Họ là những người thực sự cần thiết, không phải là người
lười biếng, mà là người nghèo. Đức Giê-hô-va nói, "hãy chăm sóc họ".
“Vì trong xứ lúc nào cũng có người
nghèo nên tôi truyền dặn anh em rằng: ‘Hãy mở rộng bàn tay giúp đỡ người túng
thiếu, nghèo khó trong xứ anh em” (Phục truyền 15:11)
Tôi nghĩ, đôi khi, trái tim tôi bị
ám ảnh bởi những lời của Gia-cơ. “Nếu gặp một anh em hoặc chị em không có áo
che thân, thiếu thức ăn qua ngày, mà một người trong anh em lại nói với họ:
“Hãy đi bình an, hãy sưởi cho ấm và ăn cho no,” nhưng không cung ứng những nhu
cầu cho thân thể họ thì có ích gì không? ”(Gia-cơ 2: 15-16)
Khi sống trong một vùng đất thịnh
vượng lớn lao thì chúng ta thường xây dựng bức tường để mình trú ẩn và tránh
nhìn thấy các khu ổ chuột của thành phố; khi chúng ta cố tình và cố ý tách rời
chính mình khỏi những anh chị em của chúng ta trong Đấng Christ khi họ đang sống
ở những nước khác, đang có nhu cần cấp thiết. Khi chúng ta cầu nguyện cho những
người không thể có được những điều mà họ cần được chăm sóc tại bệnh viện, những
người không thể có thức ăn lành mạnh
trên bàn mỗi ngày, những người không thể được đáp ứng nhu cầu cao nhất, cách sống
đúng tình yêu của Đấng Christ trong chúng ta ra sao nếu không đưa tay ra cứu
giúp họ?
Chúng ta thường nghĩ, theo một cách
bí ẩn nào đó, Đức Chúa Trời sẽ ban ma-na từ trời xuống nuôi người nghèo. Chúng
ta cầu nguyện Chúa đáp ứng mọi nhu cầu của họ, nhưng trong thực tế chúng ta giả
vờ nói với những người đó như cách thơ Gia-cơ vạch trần “Hãy đi bình an, hãy sưởi
cho ấm và ăn cho no”—mà không làm gì để giúp họ. Chỉ cầu nguyện qua loa để xoa
dịu lương tâm mình.
Những ngôi nhà lụp xụp, kẻ ăn xin,
những người bị tàn tật và bại liệt trên đường phố ở nhiều khu vực của các đường
phố chính trên vùng đất mỗi chúng ta, như họ sống ở nhiều nơi trên thế giới
này. Điều đáng buồn tôi đã trải qua, là sau một khoảng thời gian bạn không còn
thấy họ nữa. Bây giờ vì gánh nặng cuộc sống hàng ngày và nỗi buồn của linh hồn mình,
nên chúng ta dễ mệt đừ không còn cảm xúc ra sao về họ nữa. Nhưng lời của Đức Chúa Trời và Thánh
Linh của Ngài sẽ không để có như vậy. “Người thiếu thốn sẽ không bị bỏ quên
luôn luôn, Và kẻ khốn cùng chẳng thất vọng mãi mãi” (Thi-thiên 9:18) “Vì Đức
Giê-hô-va lắng nghe những người thiếu thốn” (Thi thiên 69:33)
(Còn nữa)