2 Sa-mu-ên 18
--Đa-vít và Áp-sa-lôm (1)
Qua cách do dự của Áp-sa-lôm như vậy, nên Đa-vít đã được thời gian quý giá. Đa-vít đang thành lập lại
cả một đội quân. Ông quyết tâm tham gia chiến đấu, nhưng dân chúng chống cự. Đa-vít ở nhà. Chắc chắn
Chúa đã chỉ đạo điều này để Ông ta không bảo vệ được đứa con trai nổi loạn của mình
trên chiến trường. Tất nhiên, Đa-vít không thất bại trong việc kích động ba vị
tướng Giô-áp, A-bi-sai và Y-tai mong họ dung tha cho thanh niên Áp-sa-lôm.
Các thế lực đụng độ trong rừng Ép-ra-im. Cuộc chiến đang lan rộng và người dân Đa-vít
đang chiếm thế thượng phong. Áp-sa-lôm đã phải đối mặt với những người tôi tớ
dũng cảm của Đa-vít - và cỡi con la của mình chạy trốn. Với mái tóc vô ích và quá
nhiều của mình, anh ta mắc vào cành của một cây thông lớn. Con la cứ chạy. Con
la có vui mừng khi thoát khỏi gánh nặng này trên lưng không? Anh ta bị treo giữa
trời và đất, cho thấy rằng anh ta không phù hợp với thiên đàng cũng không phải vì
trái đất. Chúng ta cũng nhớ lời Kinh thánh: "Đáng nguyền rủa những người bị
treo trên cây gỗ!"
Giô-áp hay tin rằng Áp-sa-lôm bị treo ở cành cây thông và giết chết anh ta
một cách tàn nhẫn. Giô-áp cố tình đặt mình lên trên lệnh của nhà vua. Giô-áp đã
chiến đấu vì Đa-vít, vì sự nghiệp của vua bị đe dọa và vì anh ta không thích Áp-sa-lôm
còn sống. Nhưng tình yêu dành cho Đa-vít không thúc đẩy anh ta, vì vậy anh ta
không có nỗi băn khoăn khi giết chết con trai của Đa-vít.
Thi thể của Áp-sa-lôm bị ném xuống hố một cách
bất cẩn và một đống đá rất lớn được dựng lên trên đó, dân chúng được biết là
Áp-sa-lôm bị ném đá (xem Phục truyền 21: 18,21- “Khi ai có một đứa con khó dạy
và bội nghịch, không nghe theo lời cha mẹ, và mặc dầu bị trừng trị, nó vẫn
không khứng vâng lời, Bấy giờ, chúng dân thành ấy sẽ ném đá cho nó chết; như vậy
ngươi sẽ cất sự ác khỏi giữa mình, và cả Y-sơ-ra-ên sẽ hay điều đó mà bắt sợ ).
Áp-sa-lôm chắc chắn muốn được chôn cất tại tượng
đài của anh ấy (câu 18), nhưng điều đó sẽ chỉ làm anh ấy xấu hổ.
Giô-áp không muốn A-hi-mát yêu dấu của mình gửi
thông điệp chiến thắng cho Đa-vít. Vì Đa-vít có thể không tức giận khi biết về
cái chết của con trai mình (so với 2 Sam 1: 5.) sao? Đối với Giô-áp, người chỉ
nghĩ đến thành công của chính mình, thật vô nghĩa khi ngồi đây đối đầu sự khó
khăn. Cuối cùng A-hi-mát cũng rời đi, nhưng thật quằn quại khi Đa-vít hỏi anh
ta về Áp-sa-lôm. Sự thật cuối cùng đã được Cu-si đưa ra ánh sáng (câu 32).