-
Lu-ca 6: 40 TKTC, "Một đệ tử không hơn thầy của nó, nhưng mọi người,
sau khi đã được huấn-luyện đầy đủ, sẽ như thầy của nó".
Xin bạn đừng hiểu lầm là sau khi được huấn luyện thành thục, chúng ta sẽ
như Chúa, như Thầy của chúng ta.
Trong cuộc đời theo Chúa của tôi , bởi ân điển Chúa ban cho, tôi có truyền
thụ cách không chuyên nhưng tận lực cho một vài anh em trẻ tuổi về lời Chúa.
Tôi không bao giờ gọi những anh em đó là môn đệ, nhưng những bạn bè cao niên của
tôi dè bỉu tôi và gán cho những anh em nầy danh hiệu "đệ tử". Do đó
có người lên án tôi chốmg lại kinh thánh, vì Kinh thánh bảo ta chỉ gọi nhau là
anh em, là chi thể đồng hạng trong Thân Thể Đấng Christ. Chúng ta không được gọi
ai là ra-bi, là kinh sư theo Mathio 23.
Đọc kĩ lời Chúa chúng ta thấy Sứ đồ
Phao lô đã có môn đồ, khi ông nói với Ti-mô-thê "ngươi hãy tiếp-tục trong
những điều ngươi đã học và đã được thuyết-phục về chúng, biết ngươi đã học
chúng từ ai" (2 Ti 3 :14). Lu ca chép về Phao-lô, "nhưng các
môn-đồ của người đem người vào ban đêm, và thả người xuống qua một lỗ trong vách
tường, hạ người xuống trong một cái thúng lớn"(Công vụ 9 :25).
Tình thầy trò thuộc linh là một mối thông công rất quý giá và hữu ích trong
lịch sử dân Chúa. Lẽ thật cùa Chúa trong Kinh thánh luôn luôn có hai diện: - Đừng
"có nhiều người (tự mình) làm thầy" (Gia cơ 3 :1. Người
Pha-ri-si "ưa được người ta gọi là Ra-bi" ; "nhưng (chúng
ta) đừng để người ta gọi mình là Thầy (ra-bi); vì chỉ có Một Đấng là Thầy
(Teacher). của các ngươi" (Mathio 23 :7-8). Ra bi
là kinh sư, là thầy dạy luật Cựu ước và có quyền phán quyết về luật cựu ước
trên dân Chúa.
Về diện tiêu cực, chúng ta không nên làm ra-bi, làm kinh sư, làm thầy tự lập
để chủ trị trên đức tin tín đồ khác. Nhưng về mặt tích cực, Phao lô khuyên: "Và
các điều mà con đã nghe từ ta trong sự hiện-diện của nhiều nhân-chứng, hãy giao
phó các điều này cho các người trung-tín, là các người cũng sẽ có khả năng dạy
những kẻ khác" (2 Tim. 2 :2). Chữ "phó thác" ngụ ý một
sự truyền thụ trân trọng, có chọn lựa, chớ không truyền dạy cho đối tượng nào
đó cách bừa bãi.
Theo tôi nghĩ, dù Phao lô nói đến chức vụ giáo sư của ông về "đức tin
và lẽ thật" ở 1 Tim. 2 :7 ; và chức vụ giáo sư đạy Kinh thánh
trong hội thánh cách chung chung, nhưng tình thầy trò thuộc linh mà Phao lô nói
giữa ông và Ti-mô-thê có vẻ khác biệt. Đó không phải sự thiên vị, phân biệt đối
xử trong sự truyền đạt lời Chúa cho thế hệ theo sau. Chức vụ giáo sư trong Hội
thánh là chuyện công khai, không thiên kiến, nhưng tình thầy trò thuộc linh
trong Kinh thánh hoàn toàn khác hẳn, có tính riêng tư trong mối liên hệ hiếm có
giữa ai người theo sự an bài của Chúa.
-
Chúng ta nhìn thấy những gương mầu thầy trò trong Kinh thánh như sau :
-
Trò
hơn thầy- Ghi đê ôn và Phu-ra
Các quan xét 7 : 9-15, "Bấy giờ vào cùng đêm đó xảy ra Đức GIA-VÊ
phán cùngngười: "Chỗi dậy, đi xuống tấn công trại ấy, vì Ta đã giao nó vào
trong tay ngươi. Nhưng nếu ngươi sợ đi xuống, thì hãy đi xuống đến trại ấy với
Phu-ra tôi-tớ của ngươi,và ngươi sẽ nghe điều chúng nói; và sau đó tay ngươi sẽ
được thêm sức để ngươi có thể xuống tấn công trại ấy." Vì vậy người đi với
Phu-ra tôi-tớ của mình xuống tới điểm xa nhất của đội hình chiến-đấu ở trong trại. Khi Ghê-đê-ôn đến, kìa, có một người đang thuật
điềm chiêm-bao cho bạn của hắn nghe. Hắn nói: "Này, tôi đã nằm chiêm-bao;
và kìa, có một ổ bánh lúa mạch đang đổ nhào vào trong trại Ma-đi-an, và nó đến cái
lều và đụng nó đến nỗi nó ngã, và quay nó ngược lên đến nổi cái lều dẹp
lép." Và bạn hắn trả lời và nói: "Đấy không gì khác hơn là cây gươm của
Ghê-đê-ôn con trai của Giô-ách, một người Y-sơ-ra-ên; Đức Chúa TRỜI đã phó
Ma-đi-an và cả trại vào trong tay hắn."15Và xảy ra khi Ghê-đê-ôn nghe tường-thuật
về giấc chiêm-bao và lời giải-thích, thì người cúi xuống thờ-lạy. Người trở lại
trại Y-sơ-ra-ên, và nói: "Hãy chỗi dậy, vì Đức GIA-VÊ đã giao trại của
Ma-đi-an vào trong tay các ngươi".
Ghi-đê-ôn có tác người cao lớn, nhưng yếu đức tin hơn Phu-ra.-
-
-
Trò
hơn thầy- vua Sau lơ :
1 Sa mu ên 9 :5-6, 5 "Khi họ đến xứ Xu-phơ, Sau-lơ nói với đầy-tớ
của mình
đang đi với mình: "Hãy đến, và chúng ta trở về, e rằng cha ta hết lo về
những con lừa mà lại trở nên lo-lắng cho chúng ta." 6Và nó nói với người:
"Kìa, bây giờ, có một người của Đức Chúa TRỜI trong thành nầy, và người ấy
được mọi người tôn-kính; mọi điều ông nói chắc-chắn đều thành sự thật. Bây giờ,
chúng ta hãy đi đến đó, có lẽ ông có thể nói cho chúng ta biết về hành-trình mà
chúng ta đã ra đi".
Sau-lơ rất lạc hậu không theo kịp các chuyển động thuộc linh giữa vòng dân
Chúa đương thời.
-
-
Trò
tương đương thầy-- Giô na than và tôi tớ tín cẩn.
1 Sa-mu-ên 14:6-7, “Lúc đó Giô-na-than nói với
gã trai trẻ đang vác áo giáp (binh khi) của mình: "Đến đây, chúng ta hãy
vượt qua đến đồn của những kẻ chẳng chịu cắt-bì nầy, có lẽ Đức GIA-VÊ sẽ làm việc
cho chúng ta, vì Đức GIA-VÊ không bị bó buộc phải cứu bởi số nhiều hay bởi số
ít." Và kẻ vác áo giáp của người nói với người: "Xin làm mọi điều ở
trong tâm ông; hãy cứ làm, và đây, tôi ở với ông theo tâm ông."
-
-
Trò
tự chuyên qua mặt thầy-- Ê-li-sê- Ghê ha xi:
2 Các Vua 5: 19-27, “Thế là hắn rời khỏi người
và đã đi một khoảng. Nhưng Ghê-ha-xi, đầy-tớ của Ê-li-sê người của Đức Chúa TRỜI,
nghĩ: "Kìa, chủ ta đã miễn cho ông Na-a-man người A-ram nầy, bằng việc
không nhận từ tay của hắn
thứ mà hắn đã đem đến. Như Đức GIA-VÊ sống, ta
sẽ chạy theo hắn và lấy một cái gì đó từ hắn." Thế là Ghê-ha-xi đuổi theo
Na-a-man. Khi Na-a-man thấy người ta chạy theo mình, hắn liền xuống xe để đón
người và nói: "Tất cả đều tốt đẹp?" Và người nói: "Tất cả đều tốt
đẹp. Chủ tôi đã sai tôi, nói: 'Này, bây giờ có 2 thanh-nam trong số các con
trai của các đấng tiên-tri đã đến cùng ta từ xứ
đồi núi Ép-ra-im. Xin cho chúng 1 ta-lâng bạc
và 2 bộ quần-áo.'" Và Na-a-man nói: "Xin lấy 2 ta-lâng." Rồi hắn
thúc-giục người, và buộc 2 ta-lâng bạc trong 2 cái bao với 2 bộ quần-áo, và giao
chúng cho 2 đứa trong số các đầy-tớ của hắn; và họ mang chúng đến trước mặt người.
Khi người đến ngọn đồi ấy, người lấy chúng khỏi tay họ rồi để chúng trong nhà,
và người cho các người ấy đi, và
họ ra đi. Nhưng người đi vào trong và đứng trước
mặt chủ của mình. Và Ê-li-sê nói với hắn: "Ngươi đã ở đâu, bớ Ghê-ha-xi?"
Và hắn nói: "Đầy-tớ nầy của thầy đã không đi đâu cả." Thế thì ông nói
với hắn: "Há tâm ta đã chẳng đi với ngươi, khi ông ấy đã quay lại, xuống
khỏi xe hắn để đón ngươi ư? Có phải đây là lúc để nhận tiền, để nhận quần-áo,
vườn ô-li-ve, vườn nho, chiên và bò, đầy-tớ nữ
và nam? Vì thế, bịnh phung của Na-a-man sẽ dính
vào ngươi và vào dòng-dõi người mãi mãi." Thế là hắn đi ra khỏi sự hiện-diện
của Ê-li-sê, làm một người bệnh phung trắng như tuyết”.
Hiện nay có nhiều môn đồ phản thầy trong hội
thánh mà 2 Ti-mô-thê 3:4 chép là “phản bội” (traitors).
-
-
Thầy
hơn trò Giê rê mi- Ba-rúc
Giê-rê-ni 45:1-5, “Đây là thông-điệp mà
tiên-tri Giê-rê-mi đã nói cùng Ba-rúc con trai của Nê-ri-gia, khi người đã viết
xuống các lời nầy trong một quyển sách do Giê-rê-mi đọc cho viết, vào năm thứ
tư của Giê-hô-gia-kim con trai của Giô-si-a, vua Giu-đa, nói: "Đức GIA-VÊ,
Đức Chúa TRỜI của Ysơ-ra-ên phán như vầy cùng ngươi, hỡi Ba-rúc: 'Ngươi đã nói:
"Ôi, khốn cho ta! Vì Đức GIA-VÊ đã thêm buồn-rầu vào sự đau-đớn của ta; ta
mệt-lử vì rên-siếc và đã không tìm được một sự nghỉ-ngơi nào."' Ngươi phải
nói với nó như vầy: 'GIA-VÊ phán như vầy: "Này, điều Ta đã xâydựng, thì Ta
sắp phá xuống, và điều Ta đã trồng xong, thì Ta sắp nhổ đi, đó là, toàn xứ."
Nhưng ngươi, có phải ngươi đang tìm các việc lớn cho chính ngươi? Chớ tìm; vì này,
Ta sẽ giáng họa lên tất cả mọi loài xác-thịt,' GIA-VÊ tuyên-bố, 'nhưng Ta sẽ
ban sinh-mệnh của ngươi cho
ngươi như của-cướp trong mọi chỗ mà ngươi đi được".
Sau gần 40 phụ tá chức vụ Giê-rê-mi, Ba-rúc là
học trò, là thơ kí của nhà tiên tri—Ba-rúc đã ngã lòng.
-
-
Trò
ruồng bỏ thầy – Phao-lô và Đê- ma
-
2
Ti-mô-thê 4:10. “vì Đê-ma, đã ham-mến thế-giới hiện-tại này, đã ruồng bỏ ta và
đi tới Tê-sa-lô-ni-ca”
-
Có cái gì đó không thể diễn tả được bằng lời suông
đã truyền từ thầy sang cho trò. Cái đó thầy không dạy ở trong lớp học Kinh
thánh chung. Ngôn từ, gương mẫu của thầy đã đúc hình cho trò trong cả cuộc đời
về sau. Phao lô nói, “Nhưng ngươi (Ti-mô-thê) đã theo sự giảng-dạy của
ta, tánh hạnh, mục-đích, đức-tin, tính kiên-nhẫn, tình thương, tính bền-chí, các
sự khủng bố, và đau-khổ, những điều như thế đã xảy ra cho ta tại An-ti-ốt, tại
Y-cô-ni, và tại Lít-trơ; các sự khủng bố biết bao mà ta đã chịu đựng, và Chúa đã
cứu thoát ta ra khỏi tất cả chúng!” (1Tim. 3 :10-11).
Môi se đã nắn đúc nên Giô suê, một kiện tướng của Chúa. Tiên tri Ê-li thu
nhận nhiều học trò trong các trường tiên tri ở Bê-tên, Giê-ri-cô…nhưng ông chỉ trưởng
dưỡng thành công một Ê-li-sê có Linh Chúa gấp đôi chính ông, trái lại nhưng
Ê-li-sê thất bại không huấn luyện được một ai nối nghiệp thuộc linh. Phao lô
hình thành một Ti-mô-thê, người có sức khỏe kém, một Lu-ca uyên bác, một Tít chịu
cô đơn phụng sự Chúa ở Nam-Tư, cách biệt thầy minh cho đến chết.
Còn bạn, bạn đã nắn đúc được một học trò nào, là hình ảnh thứ hai của bạn
còn sống trên đời nầy sau khi bạn ra đi rồi chăng ?
Minh Khải 01-6-2019