Dân số ký 27 và 36-
Một minh họa tuyệt đẹp về đường lối của Đức Chúa Trời có với dân Ngài — sự việc Ngài sẵn lòng đáp ứng mọi nhu cầu của họ — được tìm thấy trong sự kết hợp của các đoạn Dân số ký 27 và 36. Trong Dân số ký 27, các con gái của Xê-lô-phát đến gặp Môi-se để phàn nàn. Cha của họ đã chết mà không để lại con trai, và họ hỏi: "Tại sao danh cha chúng tôi bị loại ra khỏi gia tộc chỉ vì không có con trai? Hãy cho chúng tôi phần đất làm sản nghiệp giữa các anh em của cha chúng tôi" (Dân.27: 4). Cho đến thời điểm này không có điều khoản nào cho trường hợp này.
Con trai được thừa hưởng quyền thừa kế của cha, nhưng không có gì được nói về trường hợp chỉ có con gái và không có con trai. Môi-se không hành động theo quan điểm riêng của mình hoặc theo những gì người khác nghĩ là công bằng và chính đáng, nhưng, biết rằng bản thân không có trí tuệ, ông đã trình sự việc lên Chúa. Mong tất cả chúng ta noi gương ông trong một lúc bối rối nào đó, chúng ta không thể phân biệt được ý muốn của Đức Chúa Trời. Chúa lập tức cho ông ta một câu trả lời: "Các người con gái Xê-lô-phát nói có lý. Con phải chia cho họ đất làm sản nghiệp giữa các anh em của cha họ và chuyển giao cho họ sản nghiệp của cha họ" Nhân cơ hội Chúa ban hành một quy chế cho con cái Israel, quy chế này sẽ được áp dụng trong từng trường hợp như vậy.
Bây giờ chúng ta đến với Dân. 36, nơi chúng ta thấy rằng việc làm rõ câu hỏi này đã dẫn đến một sự bối rối khác. Những trưởng tộc của các con trai Ga-la-át đã đến gặp Môi-se về vấn đề này. Họ quan tâm đến cơ nghiệp của bộ tộc mình; vì nếu những người con gái này của Xê-lô-phát kết hôn với một trong những người con trai các bộ tộc khác của Y-sơ-ra-ên, thì họ lập luận rằng, "sản nghiệp của họ sẽ bị truất khỏi sản nghiệp của tổ phụ chúng tôi và thêm vào sản nghiệp của bộ tộc nào mà họ kết hôn". Và hơn thế nữa, nếu họ rời đi, quyền thừa kế do đó bị tước đoạt cuối cùng sẽ trở lại bộ tộc mà họ đã kết hôn vào Năm Hân Hỉ. Một lần nữa Môi-se nhận được chỉ thị từ Chúa truyền rằng các con gái của Xê-lô-phát phải kết hôn như sau :"Họ muốn kết hôn với ai tùy ý, nhưng chỉ được kết hôn với một trong những gia đình của bộ tộc tổ phụ mình".
---Một vài nguyên tắc quan trọng đáng được xem xét trong những trường hợp này.
Nguyên tắc đầu tiên là hiển nhiên: không điều gì trong dân của Đức Chúa Trời có thể giải quyết được bằng sự khôn ngoan của con người. Mọi khó khăn, lúng túng đều phải trình lên Chúa.
Nguyên tắc thứ hai là khi chúng ta thiếu sự khôn ngoan, Chúa luôn sẵn sàng ban cho một cách tự do. Không có gì có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của người dân của Chúa , lại coi là quá nhỏ mà không thể được trình bày cho Chúa. Và nếu chúng ta cố gắng hành động trước khi chúng ta biết ý muốn của Chúa, chúng ta đang chiếm lấy vị trí của Ngài.
Thứ ba, chúng ta nên lưu ý rằng Chúa đã không giải quyết khó khăn trước. Ngài biết điều đó sẽ nảy sinh, nhưng Ngài đợi cho đến khi tôi tớ của Ngài là Môi-se trình bày với Ngài, sau đó Ngài mới công khai ý muốn của Ngài. Chúa đã thấy trước câu hỏi thứ hai cũng như câu hỏi thứ nhất, nhưng Ngài muốn dân của Ngài tiếp tục phụ thuộc vào Ngài, và vì vậy Ngài chỉ đưa ra cơ hội cho thời điểm này - sự khôn ngoan bây giờ là cần thiết . Tương tự như vậy, nếu muốn trở thành người bắt chước Ngài, chúng ta không nên lường trước những khó khăn. "Sự khó nhọc ngày nào đủ cho ngày ấy".
Cuối cùng, thật tuyệt vời khi thấy tất cả mọi người sẵn sàng vâng phục lời của Chúa. Họ chỉ xin lời Ngài, và đã nhận được lời, họ sẵn lòng phục tùng Ngài. Những người trưởng tộc của Ga-la-át, các con gái của Xê-lô-phát và cả dân Y-sơ-ra-ên đã vâng theo lời của Chúa mà họ đã tiếp nhận được qua Môi-se. Thật vậy, cách vâng phục là cách được ban phước duy nhất.