PHỤ NỮ CÓ THỂ GIẢNG DẠY KINH THÁNH?
1 Ti-mô-thê 2: 11-14: “Phụ nữ hãy học trong yên lặng và thuận phục trong mọi sự. Ta không cho phép đàn bà dạy dỗ hay cầm quyền trên đàn ông, nhưng phải yên lặng, vì A-đam được dựng nên trước rồi mới đến Ê-va; và không phải A-đam bị lừa gạt, nhưng người đàn bà bị lừa gạt và phạm tội”.
Đây là trật tự, thứ tự trong nhà Chúa mà sứ đồ Phao-lô thay mặt Chúa ra lệnh:
1. Người nam: làm đầu đàn bà (1 Cô. 11: 3). Đàn ông nắm quyền quyết định tối hậu trong gia đình và hội thánh. Vì bà Ê-va tự quyết định, không hỏii ý ông A-đam, tự hái trái cây khi sa tan cám dỗ. Quỷ lừa gạt được Ê-va, còn A-đam thì không. Do đó Chúa cấm triệt để phụ nữ không được cai trị (having authority), hay quyết định điều gì thay cho đàn ông. Phụ nữ mà làm mục tử quản nhiệm là cai trị đàn ông rồi.
2. Người nữ: “Ta không cho phép đàn bà dạy dỗ”-
-- 1 Cô. 11: 5, “phàm người đàn bà cầu nguyện hoặc giảng đạo mà không trùm đầu lại” (TT). Theo nguyên văn Hi lạp, chữ “giảng đạo” là “nói tiên tri”. Phụ nữ không được phép giảng (preach) hay dạy (teach), nhưng được phép nói tiên tri (to prophesy).
Nói tiên tri là nói ra sự khải thị của Chúa, thỉnh thoảng ban cho các nữ tiên tri, chứ không ban cho mọi nữ tín đồ.
Bà Đê-bô ra, bà An ne, mẹ Sa-mu-ên, bà Ê-li-sa-bét, cô Ma-ri, cụ An ne ở đền thờ, nữ tiên tri Hun-đa là thiếm của Giê-rê-mi, bốn cô con gái của chấp sự Phi-líp. Họ đã được thần cảm nói tiên tri ra các bài ca ngợi khen Chúa như thi thiên. Chỉ có Giê-sa-bên, có lẽ là một nữ tiên tri ngạo mạn trong giáo hội Thi a t rơ dạy (teach) và dẫn dụ các tôi tớ Chúa phạm gian dâm theo nghĩa đen và nghĩa bóng (Khải 2: 20).
Nữ tiên tri Cơ Đốc chân thật ngày nay chỉ nói tiên tri, nếu Chúa có ban cho, bên ngoài bưổi nhóm hội thánh, như bà Đê-bô ra tư vấn, xét đoán dân của Chúa thời các quan xét.
Còn 1 Cô. 14: 26- 35 chép, khi hội chúng đang nhóm lại thì “như trong tất cả các hội thánh của các thánh đồ, phụ nữ phải im lặng trong các hội thánh; họ không được phép phát biểu ý kiến, nhưng phải thuận phục như Luật Pháp đã dạy. Nếu họ muốn học hỏi điều gì, họ nên hỏi chồng của họ ở nhà, vì thật là xấu hổ khi phụ nữ nói giữa hội thánh”. Như vậy phụ nữ làm sao có thể làm quản nhiệm hội thánh hay đăng đàn giảng đạo giữa bưổi nhóm của hội thánh chứ?
Đây có phải là Phao-lô đàn áp phụ nữ, và giành quyền làm thầy, làm giảng sư cho phái nam không? Gia cơ 3: 1.
Ê-sai 3: 6-8, 12 chép, “Khi một người sẽ bắt anh em mình tại nhà cha mà nói với rằng: Ngươi có áo choàng; hãy làm đầu chúng ta, và sự bại hoại nầy hãy thuộc về dưới tay ngươi! Trong ngày đó người kia lên tiếng đáp rằng: Không, ta không làm thầy chữa lành, vì trong nhà ta không có bánh cũng không có áo; chớ lập ta làm quan cai dân chúng. Giê-ru-sa-lem phải nghiêng úp, và Giu-đa xiêu đổ; vì lời nói việc làm của họ nghịch cùng Đức Giê-hô-va, và trêu chọc con mắt của uy nghiêm Ngài. Dân ta bị con nít hà hiếp, và đàn bà cai trị nó. Hỡi dân ta, kẻ dẫn ngươi làm cho ngươi sai lạc, và họ phá hoại đường lối ngươi”.
Khi dân Chúa phạm trọng tội, Chúa phán xét, Ngài kỷ luật họ là khiiến cho dấy lên con nít và đàn đà cầm quyền lãnh đạo, dẫn dân Chúa vào đường sai lạc.
“Trong nhà ta không có bánh cũng không có áo; chớ lập ta làm quan cai dân chúng”. Người không có “áo” tác phong, địa vị do Chúa cho, và không có bánh lời chúa không nên lập nên cầm quyền cai trị dân Chúa. Đó là một trọng tội.
Mà ngày nay có qua nhiều phụ nữ làm quản nhiệm, làm giáo sư trường Kinh thánh, làm giảng sư giảng ầm ầm trên bụt giảng mà Chúa dành cho nam giới. Thật đáng thương!
Minh khải- 13-11-2023