Đọc: Giê-rê-mi 1
Tiêu đề này không liên quan gì đến ý tưởng kiêu ngạo một của thanh niên về tầm quan trọng của riêng mình, nhưng trái ngược lại bất kỳ ý tưởng nào như vậy, vì tiêu đề cho thấy làm thế nào Đức Chúa Trời đã chọn một công cụ yếu đuối và không đáng kể mà qua đó Ngài có thể làm cho ngai vàng của Ngài gây ấn tượng trên các quốc gia. Sự cai trị ủy thác cho Giê-rê-mi là một sự cai trị thuộc linh, và Đức Chúa Trời vẫn tìm cách gây ảnh hưởng và chi phối các biến cố thế giới bằng phương tiện thuộc linh thông qua một Hội thánh cầu nguyện.
Giê-rê-mi có một thông điệp rất thực tế cho chúng ta trong sự kết nối này. Chúng ta có thể được giúp đỡ bởi tất cả những người của Đức Chúa Trời được mô tả trong Thánh Kinh, vì họ đại diện cho các nguyên tắc thuộc linh không bị giới hạn vào bất kỳ thời gian cụ thể nào, nhưng có tính đời đời trong ý nghĩa của họ và tồn tại trong giá trị của họ. Tuy nhiên,Giê-rê-mi dường như có một ứng dụng đặc biệt đối với chúng ta vào thời gian mà chúng ta đang sống, và khi chúng ta nghiên cứu câu chuyện của ông, chúng ta có thể tìm ra thế nào ông minh họa cho một công cụ của Đức Chúa Trời, không có gì trong chính nó, nhưng có ngai vàng kinh khủng ảnh hưởng đến các sự việc hiện hành.
Lễ Vượt Qua Của Giô-si-a
Một trong những sự kiện có ý nghĩa và quan trọng nhất trong thời gian của ông là sự tái khám phá cuốn sách pháp luật bởi Hilkiah. Hiệu lực đầu tiên của phát hiện này là vua Giô-si-a tăng cường sự cải cách của mình và triệu tập một cuộc họp quốc gia về việc cử hành lễ Vượt Qua. Bản thân ông đứng cho Lời của Đức Chúa, và toàn thể dân chúng tuyên bố mình đã sẵn sàng để làm như vậy. Tuy nhiên, Giê-rê-mi, một người không bao giờ có thể hài lòng với các sự việc chỉ là bề ngoài suông, đã có các sự dự phòng của mình, ông đã không tin vào tính chân thật đích thực của nó trong tất cả mọi sự việc khi liên quan đến dân chúng như một toàn thể. Và ông đã đúng.
Chính mình Giô-si-a chân thật không thể nghi ngờ, và có ngụ ý đến tất cả những gì ông nói, nhưng có vẻ hoàn toàn rõ ràng là dân chúng không tận tâm trong sự giao phác của họ. Nhưng lập trường dự phòng của Giê-rê-mi là chữ "dù vậy" ở 2 Các Vua 23:26, trong đó cho thấy rằng một sự trôi giạt khỏi những yêu cầu của Đức Chúa Trời không thể được đảo ngược bởi một sự bùng nổ cảm xúc suông được gọi là sự phục hưng, nhưng cần một cái gì đó tận căn bản hơn. Vì vậy, Giê-rê-mi không bị lôi cuốn bởi phong trào tốt và dường như chân thành. Ông đã có sự nhận thức thuộc linh mà nhìn thấu suốt bộ mặt bề ngoài.
Sự nhận thức này có thể gây đau đớn. Giê-rê-mi đã tìm thấy rằng sự sáng suốt của mình đưa mình gặp rắc rối suốt đường đi. Sự đề phòng của ông là không đúng với phái hoài nghi theo tính khí hoặc sự cấu tạo bản ngã, mặc dù ông là một trong những người tiêu cực với một thái độ chỉ trích và phá hoại, ngay cả đối với những gì tốt nhất. Không, Giê-rê-mi đã quá nhạy cảm về mặt thuộc linh cho điều này, và chỉ được quá vui mừng khi đã tìm thấy một cái gì đó mà đã thực sự đại diện cho sự điều chỉnh tấm lòng đối với Đức Chúa Trời. Ông là một người có tấm lòng bị dày vò, sẵn sàng khóc ngày và đêm cho nỗi bất hạnh của dân tộc (9:1).
Có rất nhiều sự khác biệt giữa việc thông qua các sự phán xét quan trọng, thái độ kiểm duyệt, một linh bất mãn, liên tục tìm kiếm lỗi lầm, và tấm lòng buồn rầu của một người thực sự đồng đau khổ chung với Đức Chúa Trời. Thật rất dễ dàng nhìn thấy các lỗi lầm và lỗ hổng, không tổn phí gì khi chỉ trích, nhưng rất đau đớn khi nhìn bằng cặp mắt của Đức Chúa Trời và cùng buồn rầu với Ngài trên sự khác biệt giữa nghề nghiệp suông và những gì là thực sự theo đúng tâm trí của Ngài. Hãy để tôi nói rằng những người quan trọng là không hữu dụng cho Đức Chúa Trời, Ngài sẽ không ban sự xức dầu cho họ, vì họ mang lại sự chết chớ không phải sự sống. Giê-rê-mi thể hiện một linh hoàn toàn khác biệt. Mục vụ đau khổ của ông dường như chỉ phá đổ và nhổ gốc, nhưng nó cũng đã có một kết quả xây dựng tích cực. Tất cả điều này được thực hiện rõ ràng trong văn kiện mà chúng tôi đưa ra ở đây về việc Chúa kêu gọi ông.
CÁI “TÔI KHÔNG THỂ” CỦA JEREMIAH
Sự phản ứng ngay lập tức và tự phát của Giê-rê-mi đối với sự kêu gọi và sự ủy nhiệm của ông khi ông đã nói, "Ô Chúa, Đức Chúa Trời ôi, tôi không thể ...". Điều nầy không nghe như có vẻ rất thuộc linh, nhưng thực sự là Giê-rê-mi cảm thấy cá nhân ông không xứng đáng là một yếu tố không thể thiếu trong toàn bộ sự kêu gọi của ông. Chúa biết người mà Ngài nắm bắt và sai đi, và chúng ta có thể nắm điều nầy để giải quyết rằng nếu Giê-rê-mi là một người đầy niềm tự tin vào chính mình, Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ kêu gọi ông. Cảm thấy sự yếu đuối và trống rỗng cá nhân là điều cần thiết đối với Đức Chúa Trời, đây là nơi mà tất cả mọi thứ bắt đầu trong một sự sống được đánh dấu cho mục đích thần thượng.
Nếu Chúa đã làm một số việc nhỏ, mọi thứ từng phần, Ngài có thể sử dụng một chiếc bình trống rỗng một ít. Có những người bước vào phục vụ Đức Chúa Trời, có đầy đủ sự tự tin vào bản thân, và trong mức lượng nào đó, họ được Đức Chúa Trời sử dụng. Tuy nhiên, tính hữu dụng của họ rất giới hạn cho đến khi họ nhận ra rằng mục đích đầy đủ của Đức Chúa Trời là đòi hỏi công việc phải hoàn toàn thuộc về Ngài, không có chỗ dành cho sự tự túc của con người. Hầu hết chúng ta đầu bắt đầu làm việc trước khi chúng ta học được bài học này, nhưng chúng ta đến chỗ càng sáng tỏ hơn trước ánh sáng của Đức Chúa Trời, chúng ta càng nhận ra rằng chiều cao giá trị của mục đích Đức Chúa Trời trong và qua chúng ta, sẽ tương ứng với chiều sâu của sự phụ thuộc có ý thức của chúng ta vào Ngài. Nó là điều cơ bản mà tôi tớ của Đức Chúa phải được nhận thức về sự yếu đuối của mình.
Nếu Paul đã được yêu cầu trả lời cho sự thú nhận của Giê-rê-mi, "Tôi không thể nói ..." ông có thể sẽ chỉ ra rằng Đức Chúa Trời đã chọn những điều yếu kém và ngu dốt, và thậm chí cả những điều "không có" cho các công trình lớn nhất của Ngài. Tuy nhiên, Phao-lô tiếp tục với lời chứng cớ của mình, không nghi ngờ ông đã mô tả một kinh nghiệm, trong đó ông đã được ban cho một nhận thức mới về sự không xứng đáng cá nhân của mình làm ông càng phụ thuộc nhiều hơn và do đó có thể hữu dụng. "Chúng tôi thậm chí tuyệt vọng về cuộc sống" là mặt tiêu cực của kinh nghiệm này, nhưng giá trị tích cực của nó đã được tìm thấy trong mục đích, cụ thể là "... chúng ta không nên tin tưởng vào chính mình, nhưng nơi Đức Chúa Trời, Đấng khiến người chết sống lại".
Người nào đi xuống đến số không sẽ thấy rằng Đức Chúa Trời gặp ông tại thời điểm đó, nguyên tắc của sự cảm biết cá nhân không đầy đủ là một nguyên tắc mà Đức Chúa Trời sẽ nhấn mạnh vào, và sẽ dùng nhiều đau đớn để thiết lập trong chúng ta, ngay cả về phần mình, chúng ta phải chịu đau khổ sâu xa. Trong khi một lời giải thích như vậy có thể khó đối với một số người tiếp nhận, nó cũng có thể là một sự thoải mái cho người khác khi các thử thách kỳ lạ đã làm cho họ có xu hướng lo sợ rằng họ không bao giờ có thể tin tưởng Đức Chúa Trời ở tất cả các điều đó. Đó luôn luôn là đường lối của Chúa, để dốc cạn sức mạnh bản ngã chúng ta đến nỗi chúng ta được ban cấp quyền năng của Ngài. Sự kêu gọi của Giê-rê-mi cho thấy là-- luôn luôn là "một cậu thiếu niên” mà Đức Chúa Trời sẽ thiết lập trên các quốc gia.
CÁI “ TA SẼ” CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Câu trả lời của Đức Chúa Trời luôn luôn là quyền năng sự phục sinh. Sự nhận thức của Giê-rê-mi đã khiến ông nghi ngờ về tính xác thực của lòng trung thành của mọi người với Đức Chúa Trời theo giao ước cũ, nhưng chức vụ của ông cách xa tình trạng tiêu cực, vì chính ông là người đầu tiên đề xuất vinh quang của giao ước mới. Có thể ông đã cảm thấy mình yếu đuối và không có ý nghĩa vì mình là một cậu bé, nhưng ông đã có một phần lớn để đóng vai trò trong lịch sử của dân Chúa, và trong thực tế khi bảy mươi năm lưu đày đã chấm dứt, ông là chức vụ phục hồi cho dân chúng", ... Năm thứ nhất đời Si-ru, vua nước Phe-rơ-sơ trị vì, Đức Giê-hô-va muốn làm cho ứng nghiệm lời Ngài đã cậy miệng Giê-rê-mi mà phán ra, nên Ngài khuấy động linh Si-ru, ... " (Ezra 1:1).
Ở đây, sau đó có câu trả lời trực tiếp của Chúa đối với sự khó khăn của tôi tớ Ngài, Ngài đã ban cho ông một sự ủy nhiệm dựa trên tầm nhìn. "Ngươi thấy những gì?" Ngài hỏi Giê-rê-mi, cho vị tiên tri cơ hội để nói về cây hạnh nhân mà có đầy đủ ý nghĩa kỳ diệu. Cây gậy hạnh nhân của Aaron nứt mụt, trổ hoa và mang trái cây trong một đêm, do đó, là một tiêu biểu cho Đức Linh phục sinh trong chức tế lễ. Tất cả các cây gậy khác vẫn chết, cây gậy Aaron cũng như vậy, nếu nó đã không được ban cho sự sống mới kỳ diệu, và do đó trở thành một biểu tượng cho việc Chúa Jesus thực hiện chức tư tế của Ngài trong quyền năng của sự sống lại.
Như thể Đức Chúa Trời đã giải thích cho Giê-rê-mi rằng chức vụ của ông sẽ không được thực hiện trên cơ sở của những gì ông là và không là, công việc sẽ được hiệu quả vì lý do quyền năng vĩ đại của sự sống phục sinh. Vì vậy, nó đã được chứng minh, một lần nữa và một lần nữa. Có rất nhiều sự phản đối đến nỗi vào một thời điểm, Giê-rê-mi đã quyết định rằng ông sẽ không rao giảng nữa. Tuy nhiên ông nhận thấy có một ngọn lửa - một ngọn lửa thần thượng - trong xương cốt của mình mà loại bỏ tất cả các quyết định xác thịt của mình là phải im lặng và nó ép buộc ông nói năng một lần nữa trong quyền năng và sự chiến thắng của sự sống lại. Thật quan trọng biết bao vì tất cả chúng ta phải có ngọn lửa trong xương cốt của chúng ta!
Một lần nữa, ông đã được đưa vào ngục tối bùn lầy, nó đe dọa nhấn chìm ông và chắc chắn ông sẽ chết ở đó, nhưng nhờ sự can thiệp đầy lòng thương xót của Đức Chúa Trời thông qua Ebed-melech. Nhiều lúc, dường như đối với ông, Đức Chúa Trời là một người hùng mạnh, là người không có thể cứu, nhưng Chúa không bao giờ làm sĩ nhục ngai vinh hiển của Ngài, và Giê-rê-mi luôn luôn được cứu thoát. Cây hạnh nhân có nghĩa bất cứ điều gì có thể xảy ra, Đức Chúa Trời sẽ luôn luôn nhìn thấy rằng sự kết thúc là chiến thắng bằng quyền năng phục sinh. Vì vậy, Giê-rê-mi không chỉ sống sót mà còn là phương tiện sản xuất dân sót lại của Đức Chúa Trời, là những những người nẩy lên từ ngôi mộ bảy mươi năm của họ ở Babylon để trở lại Giê-ru-sa-lem và để làm chứng cớ thực sự của nó. Khải tượng về cây hạnh nhân là lời hứa riêng tư cho Giê-rê-mi: sự thực hiện tất cả những gì nhìn nhận.
Bảo đảm cuối cùng của sự kêu gọi này đã đảm bảo rằng Giê-rê-mi sẽ có một cuộc sống thu hút cho đến khi ông đã hoàn thành nhiệm vụ do Đức Chúa Trời ban cho. Ông đã không chết một cái chết bạo lực, ông đã không bị chết đói, nhưng ông đã tiếp tục sống cho đến khi công việc được hoàn thành. Câu chuyện cuộc đời ông là một câu chuyện kinh ngạc, ông đã phải đi qua những giai đoạn hung hãn không thể diễn tả và các sự rủi ro, dường như có tất cả các lực lượng tà ác chống lại ông. Ông đáng phải chết ở một số đường ranh tử vong, nhưng ông đã sống sót qua tất cả các cuộc tấn công và tiếp tục sống trải qua 42 năm nguy hiểm. Vì vậy, ông đã chứng minh tất cả những gì chúng ta có thể chứng minh, và đó là sự yếu đuối và không tương xứng của con người đôi khi chính là những tư cách cho một chức vụ thuộc linh mạnh mẽ.
CÁI “AMEN CỦA ĐỨC TIN”
Không giống như Daniel, Giê-rê-mi không bao giờ được người ta lập làm một người cai trị. Tất nhiên, ông là một thầy tế lễ và trong chức vụ tế lễ mà ông vận dụng quyền bính của mình. Ông không phục vụ gắn kết với đền thờ và các tế lễ của nó, nhưng ông phục vụ trong nơi bí mật của tấm lòng thông công với Đức Chúa Trời. Tại đó, trong đời sống cầu nguyện nội tâm, ông đã khóc về bi kịch của dân tộc mù quáng và cứng đầu (13:17), tại đó ông giữ tầm nhìn của ông về ngôi cao vinh hiển và vĩnh cửu của Đức Chúa Trời (17:12); và tại đó mà ông đã tìm thấy những giấc mơ ngọt ngào mà không phải là chủ nghĩa lạc quan thông thoáng nhưng là những mục đích thoáng mát thực tế của Đức Chúa Trời (31:26). Ngay cả khi ông đã bị nhốt ở trong ngục tù, ông vẫn duy trì sự cầu nguyện thức canh của mình với Đức Chúa Trời và tìm thấy cảm thúc tươi mới được yêu cầu, và nhận lãnh những điều không thể (33:3). Ông đã cai trị bởi lời cầu nguyện.
Vì vậy, đời sống cầu nguyện của người này nhiệt thành và kiên trì mà lắm khi chính Đức Chúa Trời đã nói với ông ta dừng cầu nguyện lại (7: 16, 11: 14, 14: 11). Các các tài liệu tham khảo cuối cùng dường như chỉ ra rằng Đức Chúa Trời không muốn làm Giê-rê-mi im lặng, nhưng chỉ cấm ông ngưng cầu xin cho sự cải tạo nông cạn ở bề mặt cho số phận của dân chúng mà phải là sự trở về trật tự cũ. Giê-rê-mi hiểu điều này, và tiếp tục những lời cầu nguyện của ông tập trung vào tương lai, và đặc biệt là vào ngày mới khi chính mình Israel sẽ tìm kiếm Đức Chúa Trời với tất cả tấm lòng của mình (29:14).
Mặc dù Giê-rê-mi là một người cầu nguyện như vậy, ông đã không sống ẩn dật. Ông đã chứng kiến cách không sợ hãi cũng như cầu nguyện. Ông đã viết các sứ điệp cho những kẻ bị lưu đày tại Babylon cũng như cầu thay cho sự tốt lành của họ. Ông mua miếng ruộng của cháu trai của ông, và ông đến thăm nhà của người thợ gốm. Ông sống một cuộc sống năng động, nhưng đóng góp chính yếu của ông vào các công việc hiện tại trong thời của ông - và vượt xa nó - đã được thông qua chức vụ cầu thay của ông. Ông đã cầu nguyện trước khi ông nói, và ông đã cầu nguyện sau khi rao giảng. Khi ông đã hoàn thành các công việc nghiệp vụ của mình, ông đã chuyển sang sự cầu nguyện (32:16).
Ông cai trị cho Đức Chúa Trời. Các lời cầu nguyện của ông không chỉ tiếp tục giữ một ngọn lửa của niềm hy vọng vào một thời điểm khi mọi người đều tuyệt vọng, nhưng khi đúng thời giờ, họ xây dựng lại và trồng người dân của Đức Chúa Trời tại Giê-ru-sa-lem phục hồi. Hơn thế nữa, họ kéo dài qua nhiều thế kỷ để truyền cảm thúc cho các cơ đốc nhân Do Thái, khi một lần nữa, thành phố thánh khiết của họ sẽ bị phá hủy (Hê-bơ-rơ 8:10), và ngày nay vẫn còn truyền cảm hứng cho chúng ta để tiếp lấy lời ghi chú ngọt ngào của vinh quang giao ước mới mà chuyển đổi từ sự tuân giữ qui luật tôn giáo chết đến một kiến thức sống động và cá nhân về Đức Chúa Trời bởi Thánh Linh.
Sự nhận thức của Giê-rê-mi về những gì không thực tế đã không dừng lại ở những điều tiêu cực, nhưng tiếp tục hướng đến triễn vọng phước hạnh nầy về sự liên hiệp sinh tử và thuộc linh với Đức Chúa Trời. Thật có vẻ huyền ảo khi nói về một cậu bé trên các quốc gia, nhưng há không phải chính Chúa Giêsu, Chúa chúng ta đã nói, "Đừng sợ, hỡi bầy nhỏ: vì Cha của các con vui lòng cung cấp vương quốc cho các con" sao? (Luke 12:32). Lịch sử của Giê-rê-mi có thể giúp chúng ta hiểu một cái gì đó về cách thế nào mà Đức Chúa Trời đang làm việc với chúng ta đến nỗi ý định thần thượng này có thể trở thành hiện thực.
T.A. S.--1972