PHÚC ÂM SỰ THỊNH VƯỢNG-
Một mục tử tại Hà nội vừa viết cho tôi: “Hà Nội nhiều tà giáo và Hội Thánh theo Tin lành thịnh vượng ngày càng nhiều”.
Tín nhân Cựu Ước thịnh vượng vật chất là lời hứa và đặc quyền Chúa ban cho tín nhân Cựu Ước mà thôi. Phục truyền 28: 3- 5 chép, “Ngươi sẽ được phước trong thành, và được phước ngoài đồng ruộng. Bông trái của thân thể ngươi, hoa quả của đất ruộng ngươi, sản vật của sinh súc ngươi, luôn với lứa đẻ của bò cái và chiên cái ngươi, đều sẽ được phước; cái giỏ và thùng nhồi bột của ngươi đều sẽ được phước!”
Cho nên Áp-ra-ham đã được, “Đức Giê-hô-va đã ban phước cho chủ tôi bội phần, trở nên thạnh vượng; Ngài cho chủ tôi chiên bò, bạc, vàng, tôi trai tớ gái, lạc đà và lừa” (Sáng 24: 35).
Đó là lý do tại sao Ê-li-pha và hai người bạn, khi đến an ủi ông Gióp, ba ông chỉ rao sự phán xét của Chúa trên tín đồ giả hình ác độc, và sự thịnh vượng của tín nhân có vẻ đạo đức. Nhưng Gióp gọi thần học của ba người bạn đó là những châm ngôn tro bụi (Gióp 13: 12), là hành động đúc rèn lời dối trá (Gióp 13: 4). Rao giảng sự thịnh vượng dành cho tín đồ có vẻ như đạo đức là nói dối.
Qua chế độ thời Tân ước, Chúa Giê-su không giảng sự thịnh vượng dành cho tín nhân, mà Ngài kêu gọi bán tất cả của cải để nhẹ gánh bước theo Ngài. Chúa kêu gọi vị quan giàu có trẻ tuổi (Mác 10: 21). Còn Phi-e-rơ xác nhận ông và anh em bạn của ông đã bỏ mọi sự để theo Chúa (Mathio 19: 27, 29). Chúa cũng chứng thật họ đã “bỏ anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đất ruộng, nhà cửa”. Anh em tín nhân Tân ước không thể có cuộc sống thịnh vượng vật chất để hưởng thụ, mà phải bán mọi sự để theo Chúa.
Nhờ được Chúa dạy dỗ riêng tại sa mạc Á-rập, Phao-lô không còn rao giảng sự thịnh vượng vật chất của tín nhân Tân ước, mà ông nói về chức quản lý tài chánh của Cơ Đốc nhân. Sa-tan cáo buộc Gióp là lợi đồ, tin theo Chúa để được giàu sang. Phao lô cũng tố cáo những tín đồ lấy sự tin kính làm nguồn lợi (1 Tin 6: 5b). Nhiều lợi đồ lạm dụng Chúa và hội thánh để trục lợi.
Thế nhân châm biếm tín nhân bơ sữa, tín nhân lúa gạo, vì họ chỉ tin Chúa khi được phát gạo và sữa. Cho nên nhiều giảng sư lấy chiêu bài sự thịnh vượng để giảng dụ dỗ người lương tin Chúa, và thúc giục tín đồ cũ đòi hỏi Đức Chúa Trời yêu thương phải ban sự giàu có vật chất cho họ.
Phao-lô khuyên tín nhân làm trọn vai trò quản lý tài sản của mình, làm giàu cho Chúa và cho hội thánh, chớ không dồn chứa của cải cho cuộc sống ích kỷ của riêng mình.
Tôi từng nghe các giảng sư giảng phúc âm sự thịnh vượng lên án tín đồ nghèo khó: “những ai còn lội xuống ruộng, còn chân lấm tay bùn là đang bị Đức Chúa Trời rủa sả”.
Vậy Phao-lô có bị Chúa rủa sả chăng, khi ông khuyên tín đồ hễ “có ăn, có mặc là thỏa lòng” (1 Ti. 6: -8-)? . Bản Phan Khôi dịch sai là "đủ ăn, đủ mặc là phải thỏa lòng”,-- vì biết đến bao nhiêu mới đủ?
Các giảng sư phúc âm sự thịnh vượng có dám lên án Phao lô chăng? Khi ông tự làm chứng: “Tôi biết chịu nghèo hèn, cũng biết được dư dật.” và “chịu khó chịu nhọc, lắm lúc thức đêm, chịu đói khát, thường khi phải nhịn ăn, chịu lạnh và lõa lồ” (Phi-líp 4: 12, 2 Cô 11: 27).
Quả thật, Phao -lô đã không được thịnh vượng vật chất, đã không được Chúa “mở các cửa sổ trên trời…, đổ phước xuống …đến nỗi không chỗ chứa”, vậy ông đã bị rủa sả rồi chăng?
Sự thịnh vượng vật chất dành cho tín nhân Cựu ước, bán mọi sự theo Chúa là mệnh lệnh dành cho thánh dân Tân ước. Bạn đang là tín nhân của Cựu ước lỗi thời chăng?
Minh Khải-- 17-8-2024-