Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2024

NGƯỜI ĐỨC CHÚA TRỜI SAI ĐẾN 6 Người Mù-

 

NGƯỜI ĐỨC CHÚA TRỜI SAI ĐẾN 6 Người Mù-
Chiều ngày 10-2-2024-
Giăng 1: 5, “Có một người được Ðức Chúa Trời sai đến tên là …”.
Giăng 9: 1-10: 21-
“Bởi dân Giu-đa đã định rằng hễ ai xưng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ, thì phải bị đuổi ra khỏi nhà hội--Đoạn, họ đuổi người ra ngoài.-Khi người đã đem chiên ra hết, thì đi trước, chiên theo sau, vì chiên quen tiếng người” (Giăng 9: 22, 34, 10: 4)
1. Chúa Chữa Lành Mắt Người Mù: Giăng 9: 1-8
--Hòa bùn và nước bọt xức mắt người-
--Động từ “xức” (Anoited) y như chữ xức dầu
-- Người sáng mắt sẽ bị đuổi ra khỏi tôn giáo-
2. Người Mù Là Con Chiên Theo Chúa Ra Khỏi Chuồng Do Thái Giáo: Giăng 10: 1-5
--Do thái giáo là chuồng chiên tôn giáo nhốt chiên-
-- Chuồng tôn giáo sẽ bị phá sập, chiên thoát ra ngoài hết thì Chúa sẽ tái lâm, dẫn bầy vào đồng cỏ là nước ngàn năm.

NƯỚC SỐNG

 


Đã lâu lắm hồn tôi chìm bóng tối
Ngày luôn đêm quên hát khúc thiên trình
Ngôn ngữ tục trần gói nhiều tội lỗi
Đời nhìn qua lăng kính bã hư vinh.
Như bóng đuổi hình, tôi chạy theo ảo ảnh
Hạnh phúc đây rồi ngỡ chụp được trong tay
Quá tự mãn tôi cả cười kiêu hãnh
Dù biết phù hoa gió thoảng mây bay.
Bãi sa mạc chẳng bao giờ no nước
Tháng ngày qua chưa thỏa mộng nhân gian
Vẫn săn đuổi trên đường đời vẫn bước
Mặc ngoài kia thịt nát với xương tan.
Đầu vùi cát, tôi làm con chim đà điểu
Trận cuồng phong không thức tỉnh tâm hồn
Say vật dục, cơn say còn nặng trĩu
Bình minh đâu trong hỏa ngục vùi chôn.
Áo đạo đức mỗi ngày tôi vẫn mặc
Danh lợi quyền ám ảnh đến kinh hoàng
Chân theo Chúa mà lòng còn vướng mắc
Tay vói trời và tay níu chặt trần gian.
Nước giếng đời uống hoài tôi vẫn khát
Uống nước nầy vẫn khát nữa không thôi !
Lời Chúa phán bỗng chiều nay nổi bật
Trong đầu tôi ánh đạo lóe lên rồi.
Như người nữ Samari xưa bên giếng
Tôi ngàn sau cảnh ngộ khác gì đâu
Cơn khát nặng chẳng bao giờ tan biến
Nếu không nguồn Nước Sống Chúa Giê-xu.
Ôi Nước Sống, mạch nước thiêng vô hạn
Văng ra cho đến sự sống đời đời
Xin chảy mạnh ngập tràn vùng hạn hán
Người, cỏ cây hưởng lại cảnh vui tươi.
LINH CƯƠNG

Tất cả cảm xúc:
1


MƯỢN CUỘC ĐỜI

 


Chúa đã cho con mượn cuộc đời
Với ngày sầu thảm, phút vui tươi
Bốn mùa, nhật nguyệt, trời non nước
Mượn kẻ thân yêu, tiếng khóc cười.
Gióp tự ngày xưa khẳng định rồi
Dẫy đầy khốn khổ kiếp con người (1)
Thuyền hồn trên biển trần vô hạn
Chẳng thể luôn buồm thuận gió xuôi.
Con chẳng cầu xin được gối đầu
Trên nền nhung lụa của sang giầu
Để nhìn trời biếc không mây vẩn
Tránh thoát mưa giông, nắng dãi dầu.
Đã quyết cùng đi với Chúa yêu
Dù cho nghịch cảnh trải qua nhiều
sức thiêng thêm mạnh, chân thêm vững
Mắt hướng quê Cha giữa bóng chiều.
Sẽ đến một ngày đem trả hết
Những gì mượn tạm ở dương gian
Có ai giữ được từ thiên cổ
Của cải phù du, bóng dáng thân?
Tay trắng sẽ về với trắng tay
Lìa đời trả sạch nợ từng vay
Niềm vui thiên quốc là miên viễn
Thì luyến lưu chi cõi tạm nầy!
(1) Gióp 14:1
LINH CƯƠNG
 
Tất cả cảm xúc:
1


HỒN THƠ

 


Là vô nghĩa nếu thơ là gỗ đá
Lạnh lùng câm trước nỗi nhớ niềm đau
Trước tội ác ngập tràn đời sa đọa
Trước tâm linh mòn mỏi nặng u sầu
Để trăng xanh hết gợi tình quê cũ
Để nắng vàng chẳng sưởi ấm lòng tang
Bao oán hờn vèo tan trong gió rú
Mà im lìm ngơ ngáo trước tan hoang
Không khổ đau thì thơ tròn chưa đủ
Đành làm cây chết đứng trước trời đông
Cầu thông cảm với cõi người gãy đổ
Thì âm thầm rên siết với hư không
Nếu vô giác thơ đâu đau xót được
Những mãnh hồn rơi rụng giữa đêm đen
Thiên đàng mất, đời hết còn ngon ngọt
Đường hư vong là ngỏ tối không đèn.
Ôi lạy Chúa! Nguyện Ngài hà sinh khí
Cho hồn thơ đầy ắp ý thiêng liêng
Thơ tụng ngợi 'agape' vô kể
Là tình yêu thiên Chúa rộng vô biên
Vô điều kiện, khi vòng tay nhẫn đợi
Những người con phóng đãng bỏ nhà Cha
Sống lạc lõng bê tha đời gió bụi
Quay gót về, giả biệt cõi phù hoa.
Thơ cứ hát bài buồn 'Thập-giá Chúa'
Dìu hồn người đến suối huyết hy sinh
Bao tội lỗi phút thành tâm hối ngộ
Tẩy thanh rồi, cuộc sống lại an lành.
Ái tâm Chúa thơ nguyền ôm ấp mãi
Nêu đuốc thiêng giữa bão tố cuộc đời
Hồn lận đận ngập ngừng ngoài biên tái
Xin về ngay đón nhận anh hồng tươi.
LINH CƯƠNG

CHÔN SÂU



Nhân danh Chúa, xin vùi sâu đáy mộ
Mọi xấu xa ác tưởng kiếp con người
Chôn mục rã xác thân đời sống cũ
Cho linh hồn sáng rỡ ánh mặt trời.
Xin chôn nơi đây những năm khờ dại
Đời phù du mà tưởng sẽ vô cùng
Huyết lệ mồ hôi chan hòa bươn chải
Xây vững gì trên cát bãi biển đông?
Xin chôn nơi đây buồn đau phiền muộn
Bao dập bầm cân não, rã rời tim
Bao khắc khoải lo âu, bao xáo trộn
Đè nặng hồn trong suốt cõi mù đêm.
Xin chôn nơi đây quãng đời tội lỗi
Ý dâm tà, ác niệm lẫn đam mê
Cõi vật chất phù hoa, quyền danh lợi
Lạc thú dìm trong lửa dục cuồng si.
Xin chôn nơi đây đắng cay thù hận
Gặm nhấm hồn nhức nhối, mắt thôi xanh
Nụ cười biến, ngọc châu chìm đáy thẳm
Vui sướng tan, giấc ngủ mất an lành.
Xin chôn nơi đây dỗi hờn đôi lứa
Tình ý như sáng tối chẳng giao hòa
Đường hai hướng không hẹn ngày tái ngộ
Chúa đâu rồi? sầu một cõi phong ba.
Xin chôn nơi đây bất hoà căm giận
Cốt nhục tình sao nở chẳng nhìn nhau
Quá khứ buồn chưa xóa nhòa oán hận
Thì thứ tha cho yêu mến đẹp màu
Xin chôn nơi đây hoài nghi, bất tín
Đối tình yêu nồng thắm Đấng Từ Bi
Trước nghịch cảnh tưởng rằng Ngài câm nín
Bỏ hồn ta thất thểu một mình đi.
Nhơn danh Chúa, xin vùi chôn tất cả
Khối tội ghìm hồn trĩu chẳng bay cao
Chôn sâu kín tham sân si, bản ngã
Dầm hồn linh trong tình Chúa dạt dào.
Lòng phơi phới bước lên đường sống mới
Bao đau thương khổ lụy đã hoang tàn
Bóng đêm tắt, ánh dương hồng chói lọi
Ngẩn ngơ nhìn: chỉ thấy Chúa Bình An.
LINH CƯƠNG, (15-7-75)


TRƯỚC ĐẠI DƯƠNG

 


Trước đại dương, chiều nay hồn lãng đãng
Sóng ầm ì không mỏi điệu trâm u
Mây tầng cao vẫn tiếp đời phiêu lãng
Bay lang thang vô định đến xa mù.
Biển màu xanh cùng một màu ão hóa
Cũng phù vân, hư ảo cõi nhân hoàn
Ôi hồng thủy, lửa diêm sinh, đại họa
Hành tinh nào chờ đón phút tan hoang?
Sóng bạc đầu khơi tình đời đen bạc
Tình giữa người là trao đổi bán buôn?
Mây với nước tiếp giáp nhau thân mật
Hay muôn trùng cách biệt ngó nhau buồn?
Bầy chim biển bay là là sóng nước
Tiếng gọi đàn the thé dội trùng khơi
Có khơi động tình quê sầu khứ quốc
Lòng đóng băng vật chất giữa quê người?
Đêm buồn rớt, xanh trở màu đen thẳm
Xanh cõi người rồi cũng tối như đêm
Linh quang Chúa không sáng hồn mê đắm
Hương phấn phù hoa, lớp lớp hư huyền.
Ôi thần quang, ánh Đạo vàng muôn thuở
Xin sánh hoài trong tâm thức thẳm sâu
Giữa hắc ám biển trầm đầy thống khổ
Nguyện linh đăng soi lối thoát nhiệm mầu.
LINH CƯƠNG

YẾU VÀ MẠNH

 


"Khi ta yếu ấy là khi ta mạnh" (x)
Sức mạnh nầy nào phải do ta
Những đường gân, thớ thịt, xương da
Nếu không huyết chuyển lưu, chờ thối rã.
Thiên lực ấy bắt nguồn từ thập giá
Một nhiệm mầu, một biến cố phi phàm
Bừng trong ta rồi tiếp diễn miên man
Do vâng phục, khiêm nhu và tự hạ.
Sức thiêng giúp vược khốn nghèo sa đọa
Thắng tội khiên đau khổ, dứt đam mê
Đắm hồn trong hiện diện Đức Từ Bi
Nghe phơi phới biệt xa miền tục lụy.
Không-la-gì-cả, ta là vô nghĩa
Hài cốt khô trũng bóng chết từ lâu
Bỗng vùng lên trong giây phút nhiệm mầu
Luồng thần khí thổi vào sinh lực mới.
Bao công việc tưởng chừng kham chẳng nổi
Nhưng quyền năng siêu việt Chúa ban cho
Những bất năng bất lực, mọi âu lo
Vượt qua hết, theo Ngài ta bước tới.
Tình yêu Chúa dẫu ta qua vạn lối
Quên mỏi mòn chán nản dặm đường dài
Cất tiếng ca ngợi Chúa vút thiên đài
Cây thập tự vai mang mà thấy nhẹ.
Ta yếu sức, Ngài vô cùng mạnh mẽ
Yếu của ta hóa sức mạnh thần kỳ
Khi Chúa vào lòng yếu đuối trị vì
Tim ngưng đập cho Linh Ngài tác động.
Nhưng có lúc ta gục đầu vỡ mộng
Theo ý riêng cậy sức nhưng bất tài
Chúa vẫn thương khi thất bại ngã dài
Tay mạnh sức kéo ta lên cõi sống.
Thập tự giá, Tình yêu, Nguồn Hy vọng
Đôi tay gầy đón lấy biết bao vui
Đen tối đời ta Chúa quét sạch rồi
Tạ ơn Chúa! Quyền năng Ngài vô hạn!
 
LINH CƯƠNG, 9-1991
(x) I Cô-rinh-tô 12:9-10