Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Cain và Abel Đại diện Cho Điều Gì?



Chúng ta
 đến điểm thứ hai của việc tác thành luật sự sống trong Đấng Christ, là mang chúng ta vào điểm thứ hai trong bảy cá nhân đại diện của Cựu Ước, hoặc của sách Sáng Thế, và bây giờ chúng ta có trước mặt mình -Cain và Abel. Ở đây chúng ta thấy luật, hay nguyên tắc của sự sống tự biểu hiện chính nó trong một sự tương phản và xung đột.

Nơi nào có sự sống - và bạn hiểu rằng tôi không nói về đời sống bình thường của con người, tôi đang nói đến sự sống thần thượng, sự sống thuộc linh, sự sống độc đáo và đặc biệt mà Đấng Christ là sự sống và trong Đấng Christ có sự sống đó, sự đối kháng này chắc chắn sẽ đưa ra ánh sáng. Nó luôn luôn là trường hợp, và bạn không thể tránh được những xung đột và cũng không ngăn chặn xung đột mà có liên quan sự sống. Ngay lập tức sự sống của Đức Chúa Trời được tìm thấy ở bất cứ nơi nào đối kháng sự tự biểu hiện, -sự xung đột bắt đầu.
Ở đây, chúng ta tìm thấy sự sống đó, và chúng ta đang nói trong lĩnh vực các tiêu biểu. Sự sống đã được tìm thấy dọc theo đường hướng của Abel, còn sự chết đã được tìm thấy dọc theo đường hướng của Cain, và chúng ta phải điều tra sự khác biệt. Sự khác biệt là gì? Chúng ta hãy nhìn vào Cain cách cẩn thận.

Chúng ta có thể hời hợt về Cain và đi đến kết luận, rằng chúng có thể hoàn toàn đúng và đúng sự thật, thì không đầy đủ. chúng ta hãy hoàn toàn công bằng, chính xác về Cain. Cain đã không bỏ qua Đức Chúa Trời, ông cũng không phải là một trong những người chống Đức Chúa Trời ở bề ngoài. Cain nhìn nhận Đức Chúa Trời, ông thừa nhận Ngài là đối tượng thờ phượng.
Cain mang đến cho Đức Chúa Trời, như là một hành động thờ phượng, vật tốt nhất mà ông biết ông đã có. Tôi nói rằng vật tốt nhất mà ông biết, không phải là vật tốt nhất mà ông có thể đã được biết đến. Trong lĩnh vực này, Cain mang đến vật tốt và quí giá. Cho đến khi chúng ta nhận ra điều đó, và trình bày như thế, chúng ta không ở trên đường hiểu biết sự khác biệt giữa sự chết và sự sống. Thật không hữu dụng khi chúng ta còn những gì chúng ta gọi là con đường sự chết trong màu đen tất cả hoặc màu tối và suy nghĩ về con đường sự chết nhất thiết phải được đánh dấu bằng sỉ nhục tồi tệ nhất, chống lại Đức Chúa Trời. Chúng ta không được giả sử điều đó, ở trong đường sự chết, cần có cách cởi mở và tích cực đối lập với Đức Chúa Trời, hoặc bỏ qua Đức Chúa Trời, hoặc từ chối một số nhìn nhận thực tế về Đức Chúa Trời. Không cần những điều này để có được con đường sự chết. Cách của sự chết là một cái gì đó sâu hơn, một cái gì đó sâu sắc hơn thế rất nhiều, và chúng ta sẽ thấy điều này khi chúng ta tiến tới. Bạn thấy đấy, Cain mang hoa trái sự sống tự nhiên của mình đến, và đó là tất cả những gì có trong đó. Khi bạn nói điều đó, nếu bạn hiểu nó, bạn đã đến gần trung tâm của điều này.
Trong trường hợp của Abel, thái độ của ông là chúng ta phải chết để sống. chúng ta không có gì có thể được chấp nhận để mang đến cho Đức Chúa Trời, chỉ có một sự sống đáng bị bác bỏ. Abel nhìn nhận tội lỗi và thấy rằng hồn tội lỗi phải được đổ ra cho đến chết, không dâng lên Đức Chúa Trời,  không phải công việc hoặc các loại trái cây của nó. Bạn thấy đó, ở phía bên Cain, hồn tìm kiếm để được chấp nhận trên lập trường của những gì cho là tốt trong chính mình. Về phía Abel, hồn tìm cách chết đối với chính nó.

Christ Giêsu và người Do Thái
Bây giờ, chúng ta lập tức áp dụng điều đó trên Christ Giêsu và người Do Thái. Bạn nhận thấy chúng ta đọc về người Do Thái trong Tin Mừng Giăng trong các từ ngữ chính xác được sử dụng về Cain - một điều khủng khiếp. Tuy nhiên, điểm mà chúng ta và tất cả dân của Chúa cần nắm bắt là đây,-- chúng ta không nhất thiết phải đối phó với những gì chúng ta gọi là bất kỉnh, như đứng trong nơi của Ca-in, và người tin kính, theo nghĩa chân thật nhất, như đứng trong nơi của Abel. Chúng ta đang ở trong một la bàn hẹp hơn thế rất nhiều. Có một người Israel theo xác thịt và một người Israel theo Đức Linh.


Vì vậy, chúng ta xoay qua Đấng Christ và người Do Thái trong thời của Ngài. Người Do Thái đã thờ phượng và họ giết người, một sự kết hợp khủng khiếp. Sự thờ phượng của họ, trong lĩnh vực của nó thì rất mộ đạo, tốn kém trong một cách, tuy nhiên, chỉ là một điều bên ngoài. Tôi không cần gọi bạn nhớ các đoạn khác do môi miệng của Chúa nói ra về điều đó. "Các ngươi rửa sạch bề ngoài chén và dĩa, song bề trong thì đầy dẫy sự bức sách và luông tuồng "-- "Họ làm rộng thẻ kinh, xủ dài tua áo "-“Làm bộ cầu nguyện dài ": họ rất vui mừng "khi được nhìn thấy mìh đang kiêng ăn", và v.v... Đó là bề ngoài. Sự thờ phượng của họ là vinh quang và công việc của họ.


Khi họ tôn thờ, họ đã thu hút sự chú ý cho mình, và làm cho sự tôn thờ thành một dịp tự  tôn vinh. Tất cả là vấn đề hình thức, mà họ có thể rất chân thành sấp mình xuống, nhiều hơn nữa, nhưng họ đã không hề không tìm cách thu được lợi ích cho bản thân. Ngay cả việc thờ phượng thì luôn luôn hướng về mình, không thực sự hướng về Đức Chúa Trời, nhưng để mình được yêu chuộng và lợi lộc. Không có gì liên hệ với tấm lòng của Đức Chúa Trời. Sự hài lòng của Đức Chúa Trời không được xem xét đến gì cả.

Bây giờ, nhìn vào Chúa Giêsu, Đấng luôn luôn đứng đối lập với người Do Thái, và họ đối lập với Ngài. Sự đối lập được tìm thấy, không ở bên ngoài đâu, nhưng sâu xa hơn. Ngài đã tôn thờ, nhưng Ngài tôn thờ bằng một sự sống hoàn toàn qui thuận Đức Chúa Trời. Nhưng hơn nữa, Ngài tôn thờ bởi một sự sống mà được chi phối bởi chính bản chất của Đức Chúa Trời. Bởi điều đó, tôi có ngụ ý bản chất của Đức Chúa Trời là điều định tính chất sự thờ phượng của Ngài. Đức Chúa Trời là thánh, Đức Chúa Trời là công bình, Đức Chúa Trời hoàn toàn không có pha trộn, Ngài tinh khiết. Đức Chúa Trời là ánh sáng. Trong Ngài không có bóng tối gì cả, không có nghi ngờ hoặc gợi ý của bóng tối, có mây mờ, hoặc thiếu minh bạch. Đó là những gì Đức Chúa Trời là, Đức Chúa Trời là gì, điều đó chi phối việc thờ phượng của Chúa Giêsu. Đó là nói, Ngài thấy rằng không thể thờ phượng Đức Chúa Trời trong sự thật, trừ khi bạn nhận ra những gì Đức Chúa Trời là, Đức Chúa Trời là gì, và bạn phải mãi mãi từ bỏ bất cứ điều gì cùng tất cả mọi thứ mà không giống như Đức Chúa Trời. Bạn không thể đến trên lập trường của Đức Chúa Trời để thờ phượng Đức Chúa Trời và mang đến đó một cái gì đó không giống như Đức Chúa Trời, một cái gì đó trái ngược với Đức Chúa Trời. Bạn phải thờ phượng Đức Chúa Trời trong sự thật. Có quá nhiều điều giả tạo, rất nhiều điều là lời nói dối, rất nhiều điều mâu thuẫn, rất nhiều điều không đúng sự thật, không thiết thật và giả trá về bản chất của con người, nên bạn phải chia tay tất cả nếu bạn muốn làm người tôn thờ thật, và nhận ra rằng ở đây bạn không thể giởn chơi với Đức Chúa Trời, không thể lừa dối Đức Chúa Trời, không thể tương giao với Đức Chúa Trời, trong khi có bất cứ điều gì giống như con người bạn. Bạn được chi phối hoàn toàn bằng việc xem xét những gì Đức Chúa Trời là.  


Cũng vậy, khi đến trước hiện diện của một người vô cùng nhạy cảm và chỉ cần nói hoặc làm những điều đó cũng tạo ra sự đau đớn cho người nhạy cảm đó. Nếu bạn là một nhạc sĩ, một người âm nhạc – tôi không có ngụ ý nếu bạn chơi nhạc! - Nếu bạn là một người âm nhạc, nếu bạn có một cảm thức cao, tinh tế về âm nhạc, và bất cứ ai ở trước hiện diện của bạn và gảy và đánh liên tục những âm thanh bất hòa, bạn biết những gì là đau đớn. Bạn sẽ cảm thấy nóng và lạnh. Nếu bạn biết một người nào đó bén nhạy, đánh âm nhạc cách thật sắc xảo và bạn không có bất kỳ trình độ âm nhạc cách đặc biệt nào, nó sẽ là điều cuối cùng mà bạn sẽ làm, nếu bạn có cảm giác tốt, cố gắng để chơi trước sự hiện diện một người như vậy.

Tôi nhớ một người chơi vĩ cầm khá tốt và ông đã đi đến nghe một người khác chơi vĩ cầm rất tốt. Sau đó, khi ông đến gặp tôi và nói, tôi sẽ đặt chân của tôi qua violon của tôi: Tôi sẽ không bao giờ chơi một lần nữa. Nếu người đó nghe tôi chơi, nó sẽ làm anh ta điên! Bạn nhìn thấy những gì tôi đang nhận được ở đây. Vấn đề đây là thế nào Chúa Giêsu đã được hài hòa với Đức Chúa Trời, và điều đè nặng với Ngài là bản chất của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời yêu cầu điều gì của một người thờ phượng? Ngài muốn một số hình thức? Sụ thờ phượng Ngài là một sự sống đặt ra như là một chứng cớ chống lại tội lỗi.

Hãy nhớ rằng! Sự chết của Chúa Giêsu có những khía cạnh khác nhau, nhưng đây là một điều rất quan trọng. Nó đã đặt sự sống của Ngài xuống như là một bằng chứng chống lại tội lỗi. Không thể có được bất kỳ sự tương giao nào với Đức Chúa Trời, trong khi có tội lỗi: có tội lỗi. Bạn sẽ làm gì về nó? Bạn không thể làm sạch tội lỗi. Nó phải chết. Tuy nhiên, nhìn thấy rằng tội lỗi không là một điều trừu tượng, nhưng con người đó được trở thành tội lỗi, sau đó đối phó với bản chất con người, mà từ đó bạn không thể nhổ hoặc tiêu diệt một cái gì đó gọi là tội lỗi, bạn phải mang bản chất khác của con người đó, trong đó không có tội lỗi. Điều gì sẽ xảy ra với chúng ta sau đó? Không phải nhổ tội lỗi ra, nhưng chết và có Đấng Christ bước vào thay cho chúng ta."Tôi đã bị đóng đinh với Đấng Christ trên thập tự giá; dầu vậy tôi sống, nhưng không phải là tôi sống nữa, bèn là Đấng Christ sống ở trong tôi ". Vâng, sự thờ phượng của Ngài là một sự sống nằm xuống như là một chứng cớ chống lại tội lỗi.

Bạn thấy sự vận hành của điều đó trong Abel.Tất nhiên, Abel không đặt sự sống của mình xuống. Đó là nơi mà tiêu biểu thiếu hụt, nhưng nguyên tắc là như nhau. Sự chết của Abel là một chứng cớ chống lại tội lỗi - "Tiếng của máu em ngươi từ dưới đất kêu thấu đến Ta..."

Bây giờ, bạn sẽ thấy cuộc xung đột nầy, một cuộc xung đột hoàn toàn rõ ràng. Có một đường hướng sự chết của Cain, đầy sự thờ phượng, đầy sự thừa nhận Đức Chúa Trời, đầy đủ quà tặng cho Đức Chúa Trời, đầy đủ những điều tuyệt vời trong lĩnh vực riêng của nó, và có đường hướng sự sống của Abel. Những điều hiện đại này trở thành một của lễ, không phải của các sự vật, nhưng do bản ngã, và phải đặt trên bàn thờ. Sinh vật phải chết.


Lãnh vực của sự xung đột
(a) Tình trạng chiến tranh giữa hai vương quốc
Bây giờ chúng ta có thể nhanh chóng đến điểm chính của chúng ta. Cuộc xung đột này hoạt động trong hai lĩnh vực. Thứ nhất, hoạt động trong lĩnh vực, nơi có điều của Đức Chúa Trời và điều của Satan. Tất cả chúng ta đều biết điều đó. Đó là lĩnh vực đơn giản và rõ ràng nhất của hoạt động đối kháng này.


Ý tôi là, đó là lĩnh vực mà mọi đứa con sinh ra một lần nữa của Đức Chúa Trời sau khi di chuyển, ngay lập tức họ nhận được sự sống này. Tất cả chúng ta đều biết rằng lập tức chúng ta trở thành của Chúa, được dẫy đầy niềm vui của Ngài, và sau đó trở lại kinh doanh của chúng ta hoặc lĩnh vực sự sống của chúng ta trong thế giới này, chờ mong mọi người hài lòng và đáp ứng điều này, thay vì chúng ta tìm thấy điều đó, họ không thốt ra lời nào về nó, những cái nhìn nghi ngờ được ném về phía chúng ta và bầu không khí đầy dẫy một cái gì đó. Bạn không cần phải nói một lời - nó ở trong sự xung đột rồi đó.  


Thường thường sự chuyển động của một đứa con Đức Chúa Trời trong thế giới này bị thu hút vào một bầu không khí đối lập, một cuộc xung đột, mà không có bất kỳ từ ngữ nào để  nói ra. Đây không phải là trí tưởng tượng, nhưng thật có như vậy, sự sống hồn người càng mạnh mẽ hơn ở phía bên kia, nhanh chóng phân biệt điều gì ở trong chúng ta, càng sắc sảo hơn khi đến một kết luận rằng có cái gì đó, và càng xác định sự đối kháng. Tôi  ngụ ý những con người đơn giản, không khéo léo, trong khi họ không hiểu bạn mà cũng không thể đi với bạn, họ không cho bạn biết những gì những người khác có sự sống hồn mạnh mẽ truyền cho họ. Chúng ta biết rằng lĩnh vực của cái bên ngoài, nơi sự đối kháng trở nên hiển nhiên giữa những gì của Satan và những gì của Đức Chúa Trời. Tôi không cần nói thêm về điều nấy, nó được nhiều người biết đến rất rõ.

 (b) Chính con người là chiến trường thật
Tuy nhiên, có lĩnh vực khác, nơi có cuộc xung đột  bên trong, phát sinh giữa điều gì của Đức Chúa Trời và điều gì của bản ngã. Điểm chính là đây, lĩnh vực, lĩnh vực thực sự của cuộc chiến này là chính con người. Đó là nơi trận chiến thực sự nổ ra dữ dội nhất. Hầu hết chúng ta nhanh chóng nhận ra sự khác biệt trong lĩnh vực bên ngoài, cuộc xung đột giữa chúng ta và những người không vì Đức Chúa Trời, và chúng ta chấp nhận nó. Nhưng khi điều này được đem vào bên trong, khó khăn hơn nhiều để đối phó với nó. Khi nó phát sinh trong chúng ta, rất khó  chấp nhận nó, bởi vì chúng ta không hiểu nó. Chúng ta nhận thấy xung đột trong chính chúng ta và xung đột đó đã được kết tủa bởi sự hiện diện của sự sống trong chúng ta. Đây là sự tác thành luật sự sống trong Giêsu Christ.

Nếu biết khía cạnh nó là gì, chúng ta được an ủi. Vì vậy, thường khi điều này trở nên cấp tính, kẻ cám dỗ đưa ra lời giải thích riêng của hắn cho điều đó và muốn chúng ta tin rằng tất cả mọi thứ là sai trật và không có gì là của Đức Chúa Trời ở đó đâu, trong khi thực tế là, vì có điều của Đức Chúa Trời nên cuộc xung đột phát sinh bên trong, và chính chúng ta đã trở thành chiến trường. “Vì Xác thịt ưa muốn trái với Thánh Linh, và Thánh Linh trái với xác thịt, hai bên nghịch nhau "(Gal 5:17).


Nhưng nó là gì, hai điều trong cuộc xung đột là gì? Bây giờ một câu trả lời sơ yếu và nông cạn sẽ là, tất nhiên, đó là xác thịt và Thánh Linh, người cũ và người mới. Điều đó hoàn toàn đúng, nhưng nó không phải là câu trả lời đầy đủ. Nó thực sự không đi vào trung tâm của điều này, và tôi muốn bạn sẽ thấy cốt lõi  vấn đề này. Nó quan trọng nhất. Muốn nhận định trong vấn đề này, nên nhiều người của Chúa đã yếu nhược, bất lực, hoang mang. Bạn thấy đấy, bạn yêu quý, trận chiến thực sự là  giữa  hồn và  linh.  

Bây giờ, bạn không có thể chỉ đơn giản nói rằng hồn là xác thịt, hồn là Adam cũ. Đó không phải là sự thật trong ý nghĩa đầy đủ. Bạn phải cẩn thận. Nếu bạn nói như vậy, sau đó bạn sẽ bắt tay vào một đường hướng giết chết hồn và bạn không nên làm điều đó. Hồn chính nó không phải là một điều sai trái. Có một  hồn không sai trật gì. Chúa nói với chúng ta rằng hồn phải được chiến thắng. "Nhờ sự nhẫn nại của các ngươi mà các ngươi giữ (thắng) được  hồn mình" (Lu-ca 21:19)". -“Nhưng chúng ta nào phải thuộc về kẻ rùn lại mà bị hư mất đâu, bèn là thuộc về kẻ có đức tin để  hồn được cứu rỗi" (Hê-bơ-rơ 10:39). Song le, cuộc xung đột ở đây là giữa hồn và linh. Từ điều này bạn có thể nhận ra bản chất của sự sa ngã,-- là sự xâm phạm của hồn vào linh. Trong bài suy gẫm trước của chúng tachúng ta ghi nhận cuộc tấn công trên hồn của con người, có nghĩa là, trên lí trí, khát vọng và ý muốn của con người, và chúng ta thấy thế nào lý trí, khát vọng và ý muốn con người bị kéo ra khỏi vị trí của chúng và để vận dụng và tác nhiệm cách độc lập với Đức Chúa Trời

Con người có một linh, và bởi linh của mình, anh đã được đưa vào sự giao thông với Đức Chúa Trờilà Linh. Anh đã biết Đức Chúa Trời, không qua hồn của mình: nhưng trong tình trạng chưa sa ngã đó, anh đã không đi đến các kết luận hợp lý về ý muốn của Đức Chúa Trời, anh đã không ngồi xuống và suy luận ra điều Đức Chúa Trời muốn. Trong trạng thái chưa sa ngã của mình, anh đã nhận thức, anh cảm nhận, đã biết theo trực giác, và đó là lý do tại sao lương tâm chổi dậy và đánh đập anh ta, vì lương tâm không phải là một quan năng của hồn, nhưng quan năng của linh. Vâng, con người không quan tâm đến các cơ quan sự thông công với Đức Chúa Trời, khi anh không quan tâm đến Đức Chúa Trời như là tòa án xét xử cuối cùng về mọi vấn đề, và hành động trên lập trường của hồn mình, đã xâm phạm linh của anh. Sau đó, xung đột phát sinh trong con người đã đi tới từ bao giờ. Anh là một ngôi nhà chia rẽ ra với chính nó, mà không thể đứng nổi, và bạn có hai bên, một hồn và một linh.


Bởi bản chất, bây giờ anh cốt yếu là một người của hồn. Trong Tân Ước, không may, anh được gọi là "con người tự nhiên", nhưng mọi người đều biết có từ ngữ con người "thuộc hồn" (soulical), là người  được hồn điều chỉnh và khởi động, có nghĩa là, bằng cách tự lý luận, tự phân biệt, tự quyết đoán. Đó là loại người như  anh ta, và trái ngược với người trong Tân Ước, bạn đã gọi là người thuộc linh, đó là người theo tính cách linh. Như vậy phát sinh xung đột giữa hai "người" nầy như trong cuộc xung đột giữa hồn và  linh, linh và hồn; những gì của Đức Chúa Trời, tư tưởng Đức Chúa Trời, như chống lại suy nghĩ của chúng ta, lý luận của Đức Chúa Trời, nếu chúng ta có thể sử dụng từ ngữ đó, hoặc lý trí của Đức Chúa Trời như chống lại lý luận của chúng ta; ý muốn Đức Chúa Trời chống lại ý chí chúng ta; các cảm xúc, tình cảm, mong muốn của Đức Chúa Trời, như chống lại cảm xúc, tình cảm và mong muốn của chúng ta. Hai điều này ngay bây giờ bước vào, không phải vào người chưa được tái sanh, nhưng vào người được tái tạo. Bây giờ chúng ta không nói về người ngoài Đấng Christ, chúng ta đang nói về con người xác thịt. Con người xác thịt là cơ đốc nhân, mà trong anh có xác thịt, và người được xác thịt khởi động.


Bây giờ, bạn sẽ thấy, hồn là nơi xác thịt cư ngụ, vì xác thịt trong ý nghĩa thuộc linh, (không phải ý nghĩa vật lý) là một điều tàn ác. Nó tự quyết đoán, tự hướng dẫn, tự khởi động bởi Satan. Đó chính là xác thịt. Đó là điều tham muốn chống lại Đức Linh, và bạn biết Tân Ước nói về xác thịt như một điều tàn ác nhiều biết bao. Nó cư trú trong hồn tự nhiên. Tâm linh được sinh lại trong sự tân sinh trở thành chiếc bình cho sự cư ngụ những gì của Đức Chúa Trời.

Bây giờ, cuộc xung đột này được thiết lập. Bạn nói, tôi biết rõ tất cả, mặc dù có lẽ tôi không bao giờ phân tích và giải thích nó như thế, nhưng tôi biết nó! Chúng ta biết điều đó! Nhưng rắc rối mà nhiều người đã không nắm điều đó trong quá khứ. Họ vẫn còn trong đó. Chúng ta vẫn chưa đến điểm đó, nhưng tôi cũng có thể nói ngay rằng Đức Chúa Trời không muốn cuộc xung đột này tiếp tực miên viễn suốt đời sống thuộc linh của chúng ta, khiến chúng ta luôn luôn phải ở trong cuộc xung đột này. Chúng ta sẽ nói về nó trong một dịp khác.
Sự sống thần thượng đòi hỏi một bước đi theo Đức Linh
Ở đây chúng ta phải tổng kết những gì chúng ta đã nói trong một hoặc hai cụm từ. Khía cạnh của vấn đề cơ bản mà chúng ta đang đối phó ở đây là luật của sự sống đòi hỏi một tiến trình trong linh, không phải trong xác thịt hay trong hồn của chúng ta. Nó đòi hỏi một liên hiệp thuộc thiên với Đức Chúa Trời trong linh của chúng ta, và không phải là sự sống tôn giáo thuộc hồn theo ý tưởng của chúng ta. Đó là sự khác biệt giữa Cain và Abel. Ô vâng, Cain là người tôn giáo, Cain là người thờ thượng, Cain mang đến những gì, trong lĩnh vực của nó, là tốt, là quý, và tốn kém. Cain, theo cách của mình, là người mộ đạo trong sự thừa nhận của ông rằng Đức Chúa Trời phải được tôn thờ, nhưng hiểu biết của ông tối tăm, và đó là sự hiểu biết của hồn chúng ta. Chúng ta, tự bản chất, không biết các tư tưởng của Đức Chúa Trời. "người thiên nhiên (thuộc hồn) không nhận được những sự thuộc Thánh Linh của Đức Chúa Trời, bởi sự ấy là ngu dại cho người, người cũng chẳng có thể biết được, vì phải phán đoán sự ấy cách thuộc linh" (I Cô-rinh-tô 2:14). Vì vậy Cain, với tất cả lòng mộ đạo của mình, cả sự thờ phượng của mình, tôn giáo của mình và sự thừa nhận của ông về Đức Chúa Trời, tất cả vẫn còn trong bóng tối của một sự hiểu biết tối tăm: phán đoán của ông đều ở bên ngoài tất cả, ý tưởng của ông đều sai lạc cả, ông đã sai lạc mục tiêu và không nhận được gì từ trên bàn thờ. Đức Chúa Trời đã không tôn trọng của dâng của Cain.

Người Do Thái đã đứng ở vị trí đó, và để chứng minh điều đó, người Do Thái đã sát nhân, ngay cả như Cain đã giết người. Để chứng minh điều đó, thách thức sự thờ phượng của các người thờ phượng bằng hồn, của dân tôn giáo, là người  không thuộc linh, và bạn sẽ tìm thấy một cái gì đó bùng lên. Họ không thể chịu đựng khi gặp cản trở, bị thử thách hoặc bị xúc động. Đối với một người thờ phượng đích thực, một người tôn thờ trong linh và trong chân lý, bạn có thể nói hay làm những gì bạn muốn, và bạn sẽ tìm thấy không có  linh giết người dấy lên, hoặc bất cứ điều gì giống như nó. Giống như Abel, một người như vậy sẽ đặt sự sống của mình nằm xuống, ngay cả dưới bàn tay của những kẻ thờ phượng giả tạo, của dân tôn giáo. Đó là sự khác biệt ở đây giữa hồn và linh.

Bây giờ, trước đây tôi nói rằng chúng ta đang ở trong một vòng tròn hẹp hơn so với vòng tròn lớn bao gồm các tín hữu và người không tin kính. Bạn yêu dấu ơi, sự sống, được thông qua và đi tới, mà là con dấu và dấu hiệu của Đức Chúa Trời, những gì của Đức Chúa Trời và những gì đẹp lòng Đức Chúa Trời, sự sống dọc theo đường của linh. Sự chết, mặc dù nó có thể có tất cả cái vẻ giống nhau bên ngoài, hình thức, thờ phượng, nhìn  nhận Đức Chúa Trời, tôn giáo, không gì khác hơn là sự chết. Nó không vượt qua: nó không đi qua. Ô, bạn nói, chắc chắn bạn đang nói chuyện về một lĩnh vực rất rộng của các sự việc? Chúng tôi biết những gì bạn đang suy nghĩ, về những người chỉ đơn thuần là tôn giáo, người đi nhà thờ và cầu nguyện cách chính thức. Tôi không phải như vậy! Có một ứng dụng không nghi ngờ, mà có thể tạo cho họ từ những lời như vậy, nhưng đó không phải là những gì tôi đang suy nghĩ.


Tôi nói về lãnh vực có những gì là thuộc linh không hoạt động, nơi không có con dấu của Đức Chúa Trời đầy đủ. Vì nhiều điều đổ ra, nhiều đều dâng hiến, nhiều điều làm, không có sự sống thuộc linh thực sự được thấy như là kết quả của nó. Sự vắng mặt của sự sống! Ồ, điều đó có thể, bạn thương yêu ôi, để chúng ta ở dưới bàn tay của Đức Chúa Trời sửa phạt và kỷ luật, nơi chúng ta thấy không có kết quả trong lao động của chúng ta, không có kết quả trong công việc chúng ta, và nơi mà tất cả mọi thứ, theo như giác quan của chúng ta đang quan tâm, hồn bị giấu kín, tối tăm, bị ngăn che, và tất cả thời gian cho sự sống  làm việc trong sức mạnh của sự sống lại cả trong chúng ta và qua chúng ta, và cho những người khác để nhận được lợi ích của nó, mặc dù chúng ta không nhìn thấy và cũng không cảm nhận được nó.


Đó là một chuyện, nhưng đó không phải là những gì tôi đang nói. Tôi đang nói về sự vắng mặt của sự sống, nơi mà mọi thứ đã chết cách thuộc linh. Rắc rối là gì? Vâng, câu trả lời ở trong Cain và Abel. Lời giải thích ở đây nằm trong sự khác biệt giữa hồn và  linh. Hồn không phải là một điều sai, nhưng để cho nó cai trị là một vấn đề khác. Nếu điều gì của  hồn ở thế thượng phong, khi đó nó có bàn tay ở trên, các công trình từ chính bản thân chúng ta, các nguồn năng lượng và các hoạt động của hồn chúng ta, đều không có năng lục Đức Chúa Trời qua linh của chúng ta.


Khi nói những điều như vậy, đừng để cho bất cứ ai nghĩ chốc lát nào rằng, khi bạn sống trên mức độ của linh, nơi mà tất cả mọi thứ đều xuất phát từ Đức Chúa Trời và không có gì từ bản thân bạn, không bao giờ có bất cứ điều gì tự làm. Rất nhiều người nghĩ rằng đó sẽ không có công việc, không có các hoạt động gì cả. Sự khác biệt duy nhất là trong loại hoạt động. Bạn không làm ít hơn, bạn làm cái khác. Đó là khác, nhưng cuối cùng nhìn thấy có lợi ích lớn hơn nhiều so với tất cả các hoạt động tự quảng bá cho Đức Chúa Trời. Trong chiều sâu ẩn giấu, tất cả mọi thứ phải được hướng về Đức Chúa Trời, chứ không phải về bản ngả. Chúng ta không biết bản ngã đó bắt rễ sâu biết bao trong hồn của chúng ta. Chúng ta khám phá ra một cái gì đó về nó khi chúng ta không còn có thể làm, khi Đức Chúa Trời đặt tay của Ngài trên chúng ta và nói, ngừng làm một hoặc hai tháng, và Ngài làm chúng ta ngừng hành động.


Sau đó, chúng ta phát hiện một mức lượng tự thỏa mãn như thế nào trong việc làm của chúng ta, và, với sự chấm dứt của nó, chúng ta không còn hài lòng. Chúng ta đã mất sự hài lòng của mình, chúng ta không có gì trong vị trí của nó, và những gì Chúa đang tìm kiếm làm là cất đi sự hài lòng của chúng ta với những thứ việc làm và làm việc, rồi chính Ngài là sự hài lòng của chúng ta đó, cho dù chúng ta làm hoặc không làm, thậm chí nếu không có gì để chúng ta có thể làm, chúng ta có Chúa và được hài lòng. Tôi hoàn toàn xác định đó là mấu chốt của toàn bộ vấn đề. Đó là những gì Đức Chúa Trời có với chúng ta, không phải công việc của chúng ta đối với chúng ta, không phải bất cứ những gì đối với chúng ta đều có chỗ ngồi hoặc nguồn suối trong hồn của chúng ta. Chúng ta có Chúa và chúng ta được hài lòng. Tôi tự hỏi nếu có ai trong chúng ta đã tuyệt đối đến đó?


Không, chúng ta vẫn phải có sự kiên nhẫn cho đến khi có sự chiến thắng hồn chúng ta. Những  hồn này vẫn phải được mang đến những mức độ đầy đủ hơn bao giờ hết khi Đức Chúa Trời là sự hài lòng duy nhất của chúng. Qua nhiều giọt nước mắt cay đắng, chúng ta có thể đến đó, nhưng khi chúng ta đến đó, những giọt nước mắt sẽ được lau khô. Bạn thấy đấy, những giọt nước mắt được kết hợp với việc đến một nơi nào đó. Chúng không bao giờ có ở đó khi bạn đến. Cô bé cho biết, Nếu Đức Chúa Trời lau sạch tất cả nước mắt, Ngài sẽ phải có một chiếc khăn tay rất lớn, đã có một ý tưởng sai lầm làm thế nào những giọt nước mắt được lau khô. Những giọt nước mắt phải đi theo các quá trình và khô ngay đi khi việc đến đó có kết quả. Chúng qua đi. "Nhờ sự nhẫn nại của các ngươi mà các ngươi giữ (thắng) được hồn mình" (Luca 21:19)
Sự cần thiết cho sự soi sáng
Tuy nhiên, sự hiểu biết phải được soi sáng, Phao lô nói "soi sáng con mắt của lòng anh em". Sự hiểu biết phải được soi sáng, do đó thay vì theo cách của Cain, là một cách trong hồn, nơi mà ngay cả trong lòng sùng kính của mình với Đức Chúa Trời, ngay cả trong sự nó thừa nhận Đức Chúa Trời, nhưng hồn rút ra tất cả mọi thứ cho chính nó, có thể có một sự sống mà ở trong linh. Cain không thừa nhận nó như vậy. Không có sự sống hồn nào sẽ thừa nhận rằng nó đã rút tất cả mọi thứ cho chính nó. Đó là điều khó khăn nhất cho bất cứ ai chấp nhận, nhưng đó là bản chất của hồn. Thuộc linh là điều ngược lại. Tâm linh thì luôn luôn hướng về Đức Chúa Trời, đó là linh đổi mới. Chúa Giê-xu đổ hồn của mình ra cho đến chết, Ngài giao thác linh của Ngài cho Đức Chúa Trời.


Điều đó chạm vào một lĩnh vực mới của sự suy nghiệm. Sự sống của hồn như vậy phải đi xuống, sự sống của linh phải đi lên. Khi sự sống của hồn còn chi phối, thì có sự chết. Có thể có rất nhiều tình cảm, rất nhiều cảm giác, rất nhiều việc làm hài lòng, rất nhiều hoạt động, nhưng cuối cùng là sự chết. Còn khi sự sống thuộc linh chi phối, sự sống của linh, có sự sống, và "luật của Linh sự sống trong Christ Giêsu" là luật của sự sống.

Bây giờ, bạn đừng bận tâm về kỹ thuật, về cách thức trong đó từ ngữ này đã được thể hiện trong chi tiết của nó, nhưng hãy cầu xin Chúa giúp bạn nắm được kết luận. Trong một người mà có sự sống, tôi cảm biết hai điều. Đó là một kết quả không thể tránh khỏi của sự sống làm phát sinh xung đột bên trong. Hơn nữa, tôi biết được bản chất của cuộc xung đột đó, và khi sự hiểu biết của tôi được soi sáng, tôi thấy rằng đó là cuộc xung đột giữa bản thân mình về phía hồn và bản thân mình ở phía bên linh. Đó là một cuộc xung đột giữa hồn của tôi và những gì  của Đức Chúa Trời trong tôi. Đó là một ngôi nhà được chia xé chống đối nhau: nó không thể đứng. Sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ, và chúng ta đang nhìn thấy sự sụp đổ của các ngôi nhà chia xé như vậy ở xung quanh.


Đó không phải là tư tưởng của Đức Chúa Trời. Có một lối thoát. Chúng ta sẽ thấy sau này, nếu Chúa muốn đó là những gì, nhưng ở đây chúng ta nhận ra một thực tế. Chúng ta hãy tìm kiếm Chúa hầu chúng ta có thể bước đi trong Đức Linh, bước đi bởi Đức Linh, có sự sống của chúng ta trong Đức Chúa Trời và không phải trong những điều gì khác, và không ra khỏi chính mình, vì đời sống tự nhiên này là một sự sống giả dối và nó lừa dối bởi vì nó đã bị lừa dối. Nhưng sự sống của Ngài là sự thật, vì Ngài là sự thật, và là sự sống. Bởi vì Ngài là sự sống, Ngài cũng là ánh sáng. Bởi vì Ngài là ánh sáng, Ngài là sự sống
Chúng ta hãy xin Chúa làm cho ý nghĩa này rõ ràng.
T. Austin-Sparks