Chương
2 - Ý nghĩa của cherubim
2 Các Vua 2:19-22, “Dân cư của Giê-ri-cô nói
cùng Ê-li-sê rằng: Chỗ xây cất thành nầy tốt lắm, y như chúa tôi thấy; nhưng
nước thì độc và đất thì chai. 20 Người đáp:
Hãy đem cho ta một cái bình mới, và đựng muối ở trong. Chúng đem bình đến cho
người. 21 Người bèn đi đến nguồn nước, đổ
muối xuống nước, mà nói rằng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Ta đã chữa lành cho
nước nầy, tự nó sẽ chẳng còn gây ra sự chết, hoặc sự nân nữa. 22 Vậy, theo lời của Ê-li-sê phán ra, nước
được chữa lành còn đến ngày nay.”
Sáng 3:22-24, “Giê-hô-va Đức Chúa Trời phán
rằng: Nầy, về sự phân biệt điều thiện và điều ác, loài người đã thành một bực
như chúng ta; vậy bây giờ, ta hãy coi chừng, e loài người giơ tay lên cũng hái
trái cây sự sống mà ăn và được sống đời đời chăng. 23 Giê-hô-va
Đức Chúa Trời bèn đuổi loài người ra khỏi vườn Ê-đen đặng cày cấy đất, là nơi
có người ra. 24 Vậy, Ngài đuổi loài người ra
khỏi vườn, rồi đặt tại phía đông vườn Ê-đen các thần chê-ru-bim với gươm lưỡi
chói lòa, để giữ con đường đi đến cây sự sống”.
Xuất. 25:18, 37:7, “Lại làm hai tượng
chê-ru-bim bằng vàng dát mỏng, để hai đầu nắp thi ân-- Làm hai tượng chê-ru-bim
bằng vàng đánh dát để nơi hai đầu nắp thi ân”,
Khải 22:1-4, “Thiên sứ lại chỉ cho tôi xem
sông nước sự sống ở giữa đường của thành, trong như thuỷ tinh, từ ngai Đức Chúa
Trời và Chiên Con chảy ra. 2 Bờ sông bên nầy
và bên kia đều có cây sự sống ra trái mười hai mùa, mỗi tháng một mùa; lá cây
dùng để chữa lành cho các dân. 3 Chẳng còn có
sự nguyền rủa nữa, nhưng ở trong thành có ngai của Đức Chúa Trời và Chiên Con,
các đầy tớ Ngài sẽ phụng sự Ngài, 4 được thấy
mặt Ngài và danh Ngài sẽ ở trên trán của họ
Mặc
dù rất cơ bản, điều nầy vẫn có tầm quan trọng lớn nhất mà tất cả dân của Chúa
nên biết và có trong tấm lòng của họ cách rõ ràng, chắc chắn là dân của Chúa,
chúng ta là gì ở đây.
Nếu
chúng ta hỏi phần lớn cơ đốc nhân tại sao họ đang ở đây trên trái đất như là cơ
đốc nhân, câu trả lời sẽ là: "Để phụng sự Chúa", hoặc một cái gì đó
để có hiệu lực đó. Tôi không nghi ngờ điều đó là sự thật. Nhưng nó chỉ là một
phần của sự thật, và là một phần tương đối của điều đó, nó có liên quan đến cái
gì khác, và ngoài cái gì khác, sẽ thiếu những gì cần thiết cho hiệu quả của nó.
Chúng ta đang ở đây trên trái đất này như dân của Chúa cho một cái gì đó nhiều
hơn thế, và cái 'nhiều hơn' bao gồm điều đó. Nó có thể được đặt trong hình thức
rất đơn giản, nhưng sự đơn giản của hình thức không có nghĩa là nó là một điều
đơn giản. Thế này: chúng ta đang ở đây để học biết Đấng Christ.
Học Chist
Mối
quan hệ làm việc cho Chúa, hoặc phụng sự Chúa, để học Chúa là: cách tốt nhất để
học Christ là tích cực, và chúng ta học hiểu thêm về Christ theo các đường
hướng thiết thực và tích cực hơn chúng ta theo đường hướng khác. Nhưng chúng ta
phải rất cẩn thận những gì chúng ta ngụ ý khi chúng ta nói đường hướng thực tế
và năng động. Phần lớn dân của Chúa không phát triển và gia tăng sự hiểu biết
về Christ, vì họ không sử dụng những gì họ đã có. Họ chất đống kiến thức lý thuyết của họ, mà không bao giờ được chuyển dịch
sang kiến thức
thực nghiệm bởi vì họ không đưa chúng vào hoạt động, họ không làm việc với nó
trong sự sống hàng ngày
Khi
Chúa giúp đỡ, chúng ta sẽ luôn ghi nhớ điều bao hàm và tương đối nầy một chút.
Điều bao hàm là:
Biết Christ
Trong
tấm lòng của chính mình không có nghi ngờ hoặc chất vấn điều nào, nhưng đó là
mục đích mà chúng ta đang ở đây. Tất cả mọi thứ, không có một phút ngoại lệ,
toàn bộ phạm vi và lĩnh vực mối quan hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời được
buộc vào Con của Ngài, Giêsu Christ. Chúng ta có thể không biết gì về Đức Chúa
Trời, nếu không có Ngài, và có tất cả mọi sự mà bao giờ chúng ta cũng cần phải
biết về Đức Chúa Trời trong Đức Christ cho phụng sự, cho sự sống, và cho mọi
thứ khác trong thời gian và trong cõi đời đời. Do đó nghiệp vụ chính của chúng
ta là học hiểu Christ, biết Christ.
Nếu
Ngài là tiêu biểu đối chiếu cho điều Đất hứa làm tiêu biều, sau đó Ngài cần
phải được đào vào để khám phá ra sự giàu có, sự phong phú, tất cả những sự
tuyệt vời đại diện bởi vàng, bạc, đồng, sắt, và nhiều hơn nữa. Ngài là sự đầy
đủ sẽ được mang lại thông qua tất cả các thời đại tới. Chúng ta phải bắt đầu
biết Đấng Christ bây giờ, và đó là nghiệp vụ của chúng ta .
Tất
cả các phụng vụ bắt đầu với việc đưa những con người đến chỗ biết Đấng Christ,
và tiến lên. Mặc dù đã một lần hồn được đưa đến việc biết Đấng Christ liên quan
đến tội lỗi và sự cứu rỗi, hồn đó đã biết Đấng Christ. Phụng sự của chúng ta bao
giờ cũng tiến lên trong việc đưa người khác vào một kiến thức đầy đủ hơn về Đấng Christ.
Sau
khi nói điều đó, đó là một điều rất hàm súc, sâu rộng, chúng ta phải đi đến một
số đường hướng ứng dụng xác định, đặc biệt và thủ tục liên quan đến việc hiểu
biết Đấng Christ. Điều đó ít nhất đã gợi ý hay giới thiệu những đoạn mà chúng
ta vừa đề cập, bắt đầu trong chương 3 của sách Sáng thế ký. Chúng ta phải lưu ý
hai điều định tính chất hai đường hướng của Kinh Thánh.
Đường
hướng đầu tiên liên quan với cherubim. Qua Kinh Thánh, cherubim chiếm một vị
trí. Chúng ta không đề cập tất cả các tài liệu tham khảo, nhưng đã lấy ra các
liên kết theo từng chuỗi. Đường hướng khác là cây Sự sống, những cây hằng sống
do nước hằng sống tưới; sông Sự sống; cây Sự sống trong Paradise
của Đức Chúa Trời. Hai đường hướng đó đại diện cho một lịch sử thuộc linh,
chúng đại diện cho Đấng Christ.
Tầm quan trọng của cherubim
Tầm
quan trọng của cherubim không dễ hiểu. Nó có khả năng đưa bạn vào các lãnh vực
huyền nhiệm. Có rất nhiều câu Kinh Thánh liên quan đến cherubim, trước hết là
tại cổng khu vườn, bảo vệ con đường của cây sự sống (Sáng. 3:22-24), sau đó là
trên hòm chứng cớ, ngôi thương xót (Xuất. 25:18, 37:7), sau đó trên bức màn che
của đền tạm, thêu dệt vào trong cơ cấu (Xuất. 26:1), sau đó trong lời tiên tri
của Ê-sai 6:2, 6 (ở đây gọi là "Seraphim", nhưng tôi nghĩ với một
chút nghi ngờ là họ cũng giống như cherubim), sau đó trong lời tiên tri của
Ezekiel, cherubim chiếm một vị trí lớn như vậy (Ezekiel 10:4-5,8, 19-20,
47:7-8), sau đó, đi ngay đến sách Khải Thị 5:6,8-14; 19:4; 22:1-4, nơi mà tên cherubim
không được sử dụng nhưng chắc chắn, từ các mô tả trong cả Cựu và Tân Ước, nó là
sự tượng trưng, những vật sống.
Ở
đây có một sự điều chỉnh phải được thực hiện. Trong bản King James một từ ngữ không
may lại được sử dụng là "các con thú". Không có đảm bảo nào cho việc
dịch từ ngữ đó là -"các con thú". Và khi chữ "sinh vật"
được sử dụng cũng vẫn không hoàn hảo, nó gần với thực tế hơn, nhưng không chính
xác. Theo tiếng Hy Lạp, nó là từ ngữ, "zoa". "Những kẻ
sống" là lời dịch tốt nhất chúng ta có thể nhận được. "Zoe" là
"sự sống", loại sự sống cụ thể, đặc biệt. Đây là từ ngữ được sử dụng
liên quan đến sự sống mà Đấng Christ ban cho, sự sống vĩnh cửu, "aionian zoe".
"Zoa" thuộc số nhiều, "các vật sống", hoặc "những kẻ
sống".
Khi
chúng ta đã đọc tất cả những gì Kinh Thánh nói về cherubim, chúng ta có thể,
tôi nghĩ, không có bất kỳ sự sợ hãi nào,
thu thập tất cả lại và nói rằng cherubim là một hiện thân biểu hiệu các nét đặc
trưng thuộc linh của Đấng Christ trong sự nhục hóa, và của Hội Thánh trong lợi
ích sự cứu chuộc của Ngài. Nếu bạn tiếp lấy tuyên bố nầy và ngồi xuống với nó,
rồi mở Kinh Thánh ra với nó, bạn sẽ thấy nó có ý nghĩa như thế nào.
Hãy
suy nghĩ về hình thức cherubim đã tiếp lấy sự tượng trưng gấp bốn lần: khuôn
mặt của một con người, của một con sư tử, một con bò và một con đại bàng. Sư
tử, chế độ quân chủ, con bò, phụng sự, đại bàng, huyền nhiệm thuộc thiên, con
người, đại diện của Đức Chúa Trời, "Con Người". Không khó khăn khi
xem bốn nét đặc trưng thuộc linh đó trong Đấng Christ. Ngài là Đấng Tối thượng,
"Quyền cai trị sẽ nấy trên vai Ngài” (Esai 9:5) "; thẩm quyền ở trên
trời và dưới đất được ban cho Ngài là Con Người. Phụng sự và sự hy sinh hiển
nhiên là hoàn toàn. Vì vậy, huyền nhiệm thuộc thiên, "Ban đầu có Ngôi Lời,
Ngôi Lời ở cùng Đức Chúa Trời, và Ngôi Lời là Đức Chúa Trời". Sau đó, Con
Người, Đấng Tiên tri phát ngôn thay cho Đức Chúa Trời và đại diện cho Đức Chúa Trời
trên trái đất. Có hình thức cherubim.
Bạn
có nhận thấy rằng những kẻ sống, cherubim, và hai mươi bốn trưởng lão đi với
nhau, và tất cả đều tôn thờ Chiên Con, nhưng tất cả vào trong linh trong ý
nghĩa của sự cứu chuộc không? Đây không phải là các thiên sứ, hoặc siêu thiên
sứ. Các thiên sứ không biết các vinh quang của sự cứu chuộc, họ không thể hát
bài hát Chiên Con. Hai mươi bốn trưởng lão đại diện toàn bộ cơ binh chiến
thắng, hát bài hát của Chiên Con, và những vật sống chung với họ, sấp mình
xuống thờ phượng Đấng ngồi trên ngai, và Chiên Con.
Cần
có thời gian để bàn qua toàn bộ lập trường đại diện hai phần này. Đây là Đấng
Christ trong sự nhập thể, Con người, và tập thể của những người được chuộc, liên
kết làm một. Cherubim bao gồm cả hai. Cherubim là hiện thân của tất cả những nét
đặc trưng thuộc linh của Đấng Christ trong sự nhục hóa, và đại diện cho hội
thánh trong lợi ích của sự cứu chuộc. Chính tên "cherubim" chỉ tỏ ra
như vậy. Trong khi nó là hình thức số nhiều của chữ cherub, nó đi xa hơn, và
tên nầy có nghĩa là quần chúng. Chắc chắn nó có ý nghĩa khi bạn mang nó tới
sách Khải Thị và đọc thấy mười ngàn lần vạn, và hàng ngàn hàng ngàn, với cherubim và những vật sống.
Vấn đề về sự sống
Toàn
bộ vấn đề theo quan điểm trong mỗi trường hợp, cherubim được xem là vấn đề của
sự sống: Sự sống là vĩnh cửu, không hư nát, chinh phục sự chết. Chúng ta bắt đầu
trở lại trong Sáng thế ký 3, nơi họ được đặt để bảo vệ con đường của cây sự sống.
Nó là một vấn đề về sự sống, vấn đề ai sẽ sống với sự sống này, và ai sẽ phụng
sự Đức Chúa Trời trong quyền năng của sự sống vô tận này.
Lưu
ý rằng sự sống và phụng sự đi đôi với nhau ngay từ đầu. Adam được gọi là bạn
đồng công của Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời ủy nhiệm ông liên quan đến cõi sáng
tạo, để làm một công nhân cùng với Ngài,
trong tương giao với Ngài, trong mối quan hệ với mọi tạo vật. Khi Adam phạm tội,
nhiệm mạng của ông bị phá vỡ, bạn đồng kiệt tác của ông với Đức Chúa Trời đã
kết thúc, và sự sống của ông trên trái đất được đặt dưới một giới hạn nghiêm
ngặt, còn sự sống đặc biệt, đặc thù đó (đại diện bởi cây sự sống), được ngăn
chặn khỏi ông. Điều này có nghĩa con người này không bao giờ có thể được hiệp
thông với Đức Chúa Trời trong công việc này.
Bạn
đến đền tạm, bức màn, ngôi thương xót và cherubim. Chúng ta biết rõ rằng không
ai dám đi qua bức màn đó vào vị trí của ngôi thương xót mà không chết, ngoài
việc dựa lập trường cụ thể theo quy định, và khi những lập trường được Chúa quy
định, sự chấm dứt các qui định đó là "kẻo ông chết". Nói cách khác,
nếu anh ta sẽ đắc thắng sự chết bằng cách đi qua đó, có các lập trường ông phải
tuân giữ, nếu không, sự sống của ông và phụng sự của ông sẽ được chấm dứt.
Cherubim
là những người canh giữ Sự sống mà con người tội lỗi không thể chạm vào. Sự
sống này ở trong Con Ngài. Sự sống này ở trong Hội Thánh của Ngài. Hãy để con
người tội lỗi trên bất kỳ lập trường nào khác với quy định của Đức Chúa Trời, chạm
vào công việc của Đức Chúa Trời, những gì thuộc về Đức Chúa Trời, hoặc nắm những
gì thuộc về Đức Chúa Trời, thảm họa sẽ bắt lấy anh ta ngay.
Hãy
đến với Ezekiel. Bạn biết về bối cảnh lịch sử những lời tiên tri của Ezekiel.
Một lần nữa cherubim có liên quan, gắn liền không thể tách rời với Sự sống, các
bánh xe, các cánh, linh trong các bánh xe, cherubim là một với các bánh xe, các
bánh xe là một với cherubim, đến nỗi khi cherubim dang rộng đôi cánh của họ và
đã được nâng lên, các bánh xe cũng được nâng lên, và khi họ đi về phía trước,
bánh xe không lìa khỏi họ. Họ là một. Đó là Sự sống. Đó là tất cả vấn đề của sự
sống. Khi bạn nhìn vào dân của Chúa trong thời Ezekiel, bạn chỉ thấy sự chết.
Chúa qua tôi tớ của Ngài, vị tiên tri, đang tìm cách mang lại trước mặt dân của
Ngài ý nghĩa của sự sống, con đường của sự sống, và sự giải thoát khỏi sự chết.
Đó là tất cả những gì chúng ta có thể nói về nó.
Chúng
ta vượt qua để đến sách Khải thị, nơi mà chính tên được trao cho họ là đủ - những
sinh hoạt, những vật sống, sự nhấn mạnh vào sự sống được đưa ra: những người
sống. Tại sao họ không có thể được gọi bằng một tên khác, một tên thích hợp?
Không, đó là toàn bộ vấn đề của sự sống. Con sông của Ezekiel, cây cối hai bên
và paradise của Đức Chúa Trời với cây sự sống và sông nước của sự sống, tất cả
cho thấy đây là một vấn đề của sự sống.
Bây
giờ chúng ta lưu ý một hoặc hai điều. Nếu cherubim là một sự đại diện của Đấng
Christ, hoặc một hiện thân các nguyên tắc thuộc linh của Đấng Christ nhập thể,
và vấn đề của sự sống được gắn liền không thể tách rời với cherubim, thì đây là
tất cả sự thiết lập ra một thực tế rất lớn được tuyên bố rõ nhiều lần trong Tân
Ước, rằng sự sống này không thể tách rời khỏi Đấng Christ. Sự sống này ở trong Đấng
Christ, chỉ có thể có được trong Đấng Christ, và trên lập trường của sự cứu
chuộc, sự cứu chuộc bởi vì thanh kiếm lửa đã rọi trên một Đấng thay thế cho con
người tội lỗi, sự phán xét đã đến với Đấng bị đặt dưới lời nguyền rũa.
Hãy
xem Elisha loại bỏ khỏi dòng suối loại nước mà trong bản chất là một lời nguyền
rũa (2 Các Vua 2:19-22). Nó đã làm cây cối hao mòn, làm cho trái cây rụng trước
khi chín muồi, tất cả mọi thứ hư hỏng, và không bao giờ hoàn chỉnh. Đó là dấu
hiệu của lời nguyền rũa.
Trong
sách Khải thị, khi bạn đi vào hiện diện của điều đó mà vì sức khỏe của các quốc
gia, nước hằng sống này, cây sự sống này, đó là Đấng Christ, và lời nguyền rũa đã
biến mất. Đó là sự cứu chuộc cho đến sự sống, sự sống đã chiến thắng sự chết, sự
sống không hư nát, không thể bị sự chết chiến thắng. Điều nầy chỉ có trong Đấng
Christ, nhưng nó ở trong Đấng Christ.
Chúng
ta đến với việc tác thành của sự sống này. Các nét đặc trưng trong cùng sự sống
này là gì? Tính chất thiết yếu của nó là gì? Nếu Elisha đứng lại để minh họa,
đó là điều không sa ngã, thất bại, thiếu hụt, hoặc kết thúc trong sự không hoàn
hảo, nhưng nó là điều vượt qua, bao giờ cũng qua, không bao giờ bị sự chết chạm
vào, và luôn luôn gia tăng trong sự hoàn hảo. Nó là một năng lực mà vẫn tồn tại
vô thời hạn, và sản xuất điều mà luôn luôn là một biểu hiện sự đầy đủ của Đức
Chúa Trời. "Cây sự sống ra trái mười hai mùa, mỗi tháng một mùa". Đó
là một cây phi thường! Một cây có lá không bao giờ đổi màu sắc, không bao giờ tàn
héo và rụng, nhưng luôn luôn có màu xanh! Điều này được đặt ra để đại diện và
thể hiện một cái gì đó nhiều hơn thiên nhiên. Tất cả để công bố chất lượng
thiết yếu của sự sống này. Ra trái mỗi tháng! Có nghĩa sự kết trái liên tục,
không chỉ trong mùa trái và ngoài mùa trái, nhưng luôn luôn ra trái, có trái
liên tục, liên tục tươi mát, xanh tươi, không có dấu hiệu của mùa thu, nhưng
luôn luôn đầy đủ màu xanh. Đó là tính chất thiết yếu của sự sống này.
Hãy
iên kết điều đó với phụng sự. Hãy trở lại với Adam như một đồng công với Đức
Chúa Trời và nhìn thấy sự thay đổi trong tính chất công việc của ông tiếp sau
tội lỗi và sự sa ngã của ông. Công việc, cũng như chính ông, cùng một lúc bị sự
chết chạm đến, tất cả những dấu hiệu của sự chết, sự nắm bắt và giới hạn có ở
đó, không có gì tiến tới sự hoàn thiện và đầy đủ. Tại sao cherubim ở đó? Chắc
chắn để nói thật rõ ràng, trong ánh sáng của tất cả các phần còn lại của Kinh
Thánh, rằng công việc của Đức Chúa Trời phải được thực hiện bằng sự sống của Đức
Chúa Trời, và nếu không có, nó ngã xuống dưới sự chết, thiếu hụt, và không tiến
lên. Nó được đến một điểm nào đó của sự phát triển, rồi nó kết thúc và tàn héo.
Chỉ sự sống đó mà ở trên cơ sở sự sống Đức Chúa Trời, và chỉ có công việc đó được
thực hiện trên cơ sở sự sống của Đức Chúa Trời, mới đi đến sự hoàn thiện, đến
sự đây đủ, vẫn tiếp tục và không ngừng tiến lên.
Đấng
Christ thể hiện Sự sống, "Ta là Đấng Sống; ta đã chết, nầy ta sống cho đến
đời đời vô cùng," (Khải thị 1:18), "cho đến đời đời vô cùng "
(Ngài là Cây Sự Sống. Đối với những người tin, Ngài đã ban cho sự sống đó, sự
sống vĩnh cửu, sự sống để tiến lên. Nhưng Ngài cũng đã làm cho nó thành cơ sở tương
giao với Ngài trong các mục đích vĩnh cửu vĩ đại của Đức Chúa Trời, mà không
thuộc về bất cứ giai đoạn nào, bất kỳ một ngày hoặc thế hệ nào, nhưng là vĩnh
cửu, ra từ cõi đời đời, đi thẳng qua thời gian, và đổ mình ra trong đại dương
vĩ đại của một cõi đời đời trong tương lai. Sự sống của Ngài là cơ sở cho mối
quan hệ của chúng ta và phụng sự của chúng ta.
Chúng
ta chuyển sang phía bên kia một lúc bằng cách cảnh báo. Chúng ta đã ám chỉ sự
sống này như năng lực, tăng cường con người trong sự sống của họ và trong phụng
sự của họ, tất cả mọi thứ phụ thuộc lâu dài vào những gì nó đang tiếp thêm sinh
lực cho chúng ta trong sự sống và trong việc phụng sự, cho dù đó là sự sống thiên
nhiên của chúng ta mà chúng ta đang rút lấy từ đó, và chúng ta đang hướng vào
những điều thuộc linh và những gì thuộc về Đức Chúa Trời, hoặc sống hoặc làm
việc: hoặc cho dù đó là sự sống thần thượng của Ngài. Nó làm cho tất cả thành
khác biệt.
Cain
là một ví dụ lớn. Ông hướng năng lực của mình, sự sống thiên nhiên của mình vào
điều mà ông dự kiến Đức
Chúa Trời chấp nhận. Những gì đã xảy ra? Ông đã chống lại một bức tường trống,
ông nhận thấy rằng khi ông đã tiêu dùng năng lực của mình, làm việc với bộ não
của mình, với bàn tay của mình, đã mang lại những kết quả do năng lực của mình
và trái cây của mình cho Đức Chúa Trời, không có cách nào thông qua, cánh cửa
đã được đóng lại. Ca-in đã trở thành một bi kịch lịch sử. Tên của ông nghe không
dễ chịu. Ông là một trong những đài kỷ niệm trong quá trình lịch sử của con
người tìm cách làm hài lòng Đức Chúa Trời, dâng hiến một cái gì đó để đẹp lòng Đức
Chúa Trời trên cơ sở sự sống thiên nhiên của mình, và các trang của Thánh KInh
được chép rải rác với kết quả bi thảm về những cố gắng làm điều đó. Thậm chí
Abraham đã để lại một biểu hiện khủng khiếp của thảm kịch về việc làm điều đó:
Hagar và Ishmael! Một bi kịch đáng sợ! Bạn không thể giết chết loại sự việc như
vậy, nó là một sự chết còn sống.
Bạn
không thể tiêu diệt nó. Khi Abraham quay lại nhận ra một cái gì đó cho Đức Chúa
Trời, một cái gì đó thần thượng, để thực hiện một số tầm nhìn thần thượng nhất
định, thực hiện một số lời hứa thần thượng nhất định, bước vào tâm trí của Đức
Chúa Trời bằng năng lực thiên nhiên của mình, sự sống thiên
nhiên của mình, Ishmael là kết quả. Đức Chúa Trời đã cảm thấy đáng giá cho phép
điều đó vẫn được ghi chép, ngay cả với một Abraham. Bạn có thể nghĩ về Abraham,
người bạn của Đức Chúa Trời, đầy đức tin, rất trung thành, rất trọn vẹn vì Đức
Chúa Trời, và nói, "Ồ, chắc chắn trong lòng nhân từ, trong lòng quảng đại,
Đức Chúa Trời sẽ xóa bỏ điều đó khỏi câu chuyện!" Đức Chúa Trời đã
nghĩ rằng việc đó đáng được cho biết ngay cả trong trường hợp Abraham, quay
sang một bên để thực hiện mục đích của Đức Chúa Trời bằng sự sống thiên nhiên,
là một điều đắt giá trong kết quả của nó. Nó thiếu hụt. Nó không bao giờ đạt
đến kết cuộc của Đức Chúa Trời.
Hãy
coi đến Môi-se. Lòng trung thành tuyệt vời! Tận tâm biết bao! Hy sinh lạ lùng!
Biết bao đau khổ qua nhiều năm! Và sau đó chỉ cần một hành động theo sức mạnh
của chính mình, niềm đam mê của mình ... Đôi khi, trong một số trường hợp, nó xuất
ra từ tâm trí-- suy nghĩ, lý luận, lập kế hoạch, mưu tính, đề ra - khía cạnh
tri thức của con người, thúc đẩy bởi sự sống thiên nhiên của mình. Đôi khi nó xuất
ra từ tấm lòng, những đam mê, những cảm xúc. Sau tất cả, Môi-se, nói: "
Hỡi dân phản nghịch! Hãy nghe, chúng ta há dễ khiến nước chảy từ hòn đá nầy ra
cho các ngươi được sao?" (Dân. 20:10). Kết quả là Đức Chúa Trời nói rằng
ông không được vào miền đất hứa. Hãy nghe tôi tớ của Ngài cầu xin với Ngài!
"Tôi xin Chúa cho phép tôi đi qua xem xứ tốt tươi, núi đẹp đẽ nầy".
Sau đó, Đức Chúa Trời phán: " Thôi;
chớ còn nói về việc nầy cùng Ta nữa" (Phục. 3:25-26
Sau
đó, nó đã được chép vào Quyển Sách hầu trong tất cả các thế hệ kế tiếp biết câu
chuyện, mà sẽ được cha mẹ nói cho con cái về con người vĩ đại này như thế nào,
với tất cả sự hy sinh của mình, sức chịu đựng và đau khổ, đã thất bại một lần
như thế, và Đức Chúa Trời đã không để cho ông ta đi qua. Con cái sẽ nói với cha
mẹ như câu chuyện đã nói, "Nhưng, há Đức Chúa Trời quá khó khăn và tàn
nhẫn sao? Điều đó có vẻ không nhân từ và khủng khiếp!" A, vâng! Nhưng sự bất
tuân Đức Chúa Trời là một điều rất khủng khiếp! Bạn không bao giờ có thể nói không
vâng lời Đức Chúa Trời là khủng khiếp như thế nào! Đó là cách Đức Chúa Trời
quan tâm đến nó, và sau đó con cái sẽ tìm hiểu ý nghĩa của sự vâng phục và sự
không vâng lời.
Vấn
đề trong nguyên tắc là những gì? Đó là sự sống thiên nhiên của mình dấy lên trong
sự ghen tị đối với Đức Chúa Trời. Chúa nói, "Không, Ta không muốn sự sống thiên
nhiên của ngươi ghen tuông với Ta! Nó không có thể đi đến đâu cả! Nó nằm dưới
một lời nguyền rũa! Đó là một điều vô ích! Đó là một điều cằn cỗi! Ngươi đừng mang
nó vào trong lĩnh vực này; lĩnh vực này là thánh!”. Chúng ta có thể lấy nhiều hình
ảnh minh họa hơn từ Lời Chúa, nhưng chúng ta sẽ tạm ngưng ở đó.
Có
thể là bạn có một lịch sử về vấn đề này. Nếu tôi nhìn vào những điều nổi bật
trong đời sống của riêng tôi mà làm cho tôi xấu hổ, hối tiếc và có nỗi buồn của
tấm lòng, những điều mà tôi chỉ thấy dẫn đến đau buồn và đau khổ (không phải
đau khổ có hiệu quả), đó là những điều mà kết quả khi tôi đã đưa tâm trí để làm
điều gì đó, hoặc đi đâu đó, và tôi dùng sức mình thực hiện nó, tôi quyết định
và tôi đặt tay lên nó và hành động. Có thể đó là một cái gì đó mà Đức Chúa Trời
muốn hoặc có thể không nên có. Vấn đề cho thời điểm này không phải là ý muốn của
Đức Chúa Trời hay không.
Vấn
đề là: đó có phải là cách của Đức Chúa Trời, trên cơ sở của Đức Chúa Trời không?
Hay là sức mạnh của đời sống thiên nhiên? Nếu chúng ta muốn một cái gì đó rất
xấu đáng ngạc nhiên như thế nào chúng ta có thể cơ động và thương lượng. Một cái
gì đó khôn khéo dường như đến một nơi nào đó để nhận được điếu đó, làm cho nó
xảy ra, và sau đó nó được khoác bằng ngôn ngữ về Chúa, và ý muốn của Chúa, đã
được ban cho một tầm nhìn, như vậy, tất cả các thời gian là thao tác để làm cho
nó hiện hữu. Có một quyết tâm, sự bắt giữ, bế tắc, nắm giữ, và trì hoãn, và rất
thường cần phải quay trở lại điểm đó nhiều tháng, có lẽ nhiều năm, bị mất, và
bắt đầu trên cơ sở khác hơn.
Không!
Sự sống này của chúng ta không thể tạo ra các tư tưởng hay mục đích của Đức Chúa
Trời, và nó không thể làm công việc của Đức Chúa Trời. Nó không thể là năng lực
mà nhờ đó kết cuộc của Đức Chúa Trời đạt đến. Lời Chúa từ Sáng thế ký trở đi
làm cho điều đó hoàn toàn rõ ràng, cho dù trong trường hợp của Adam, hoặc Cain,
hay Abraham, hoặc Môi-se, hay Paul. "Lại e rằng tôi quá tự cao bởi sự khải
thị lớn lao cả thể chăng, nên đã cho một cái giằm xóc vào thịt tôi, tức là một
sứ giả của Sa-tan, để thoi vả tôi, hầu cho tôi khỏi quá tự cao", là đề
phòng của Đức Chúa Trời đối với Paul con người thiên nhiên trong đời sống thiên
nhiên của ông! Tất cả những gì Paul từng có để nói về điểm yếu, và sự cần thiết
cho nó, thương tật và giá trị của nó, đã được nói ra là đã học được những bài
học mà công việc của Đức Chúa Trời được thực hiện tốt nhất bởi sự sống của Đức
Chúa Trời, không phải sự sống chúng ta.
Trừng phạt bản ngã
Có
một trừng phạt được thực hiện ở đâu đó. Cain đã bị trừng phạt; Môi-se bị trừng
phạt, Paul (trong lĩnh vực đó) bị trừng phạt. Trong một lớp khác Ananias và
Sapphira tự dự kiến với những suy nghĩ riêng của họ, hoạt động của tâm trí họ,
vào những điều thánh thiện của Đức Chúa Trời, và đã bị trừng phạt. Có một kẻ giám
sát - cherubim - "kẻo anh ta chết". Sự sống của chúng ta, ô tội và đáng
nguyền rủa trong nơi xuất phát của nó, nếu được dự kiến bước vào những gì thuộc về Đức Chúa Trời, sớm hay muộn cũng
ràng buộc để chống với việc bị trừng phạt đó, ngọn lửa đó. Nói một cách khác,
nó được ràng buộc để chống lại thập giá của Đấng Christ.
Bạn
và tôi đang bị ràng buộc để ngước lên chống lại điều đó tại một số thời điểm nầy
hay khác. Nó không phải là một vấn đề là liệu chúng ta đã chấp nhận việc mình bị
đóng đinh với Đấng Christ. Nó là một vấn đề của thực tế, và không phải sự chấp
nhận của chúng ta. Bạn có nghĩ rằng Đức Chúa Trời cho phép chúng ta thoát ra,
bởi vì chúng ta đã không chấp nhận?
Không! Việc chấp nhận là trên lập trường sự công nhận của chúng ta về thực tế
lớn. Không phải đã chấp nhận, thậm chí không nhìn thấy nó, không có nghĩa là
chúng ta sẽ trốn thoát cuối cùng. Chúng ta ở dưới luật của thập tự giá, cho dù
chúng ta hiểu thập tự giá hay không. Nhưng Đức Chúa Trời rất kiên nhẫn và rất
nhân từ. Tại một số thời gian nầy hay khác, chúng ta đi vào vận dụng sâu sắc về
sự sống của chúng ta, chúng ta không phát triển rất nhiều, chúng ta đã đi quá
xa và dường như không có được xa hơn chút nào. Chúng ta đang đưa ra rất nhiều lao
tác kinh khủng, và tuôn đổ mình ra, nhưng hiệu quả thuộc linh và giá trị thực
sự rất nhỏ. Vấn đề là gì? Một số trong chúng ta đã được ở đó, và chúng ta đã
đến với Chúa, và hỏi vấn đề là gì, và Chúa đưa chúng ta đến La Mã 6 và khai
quang tất cả mọi thứ. Chúa đã cho chúng ta thấy thực tế của thập tự giá, nơi mà
đời sống thiên nhiên ở, bởi Ngài, sự sống của con người trong mối quan hệ với Đức
Chúa Trời mãi mãi bị loại qua một bên. Sự sống phục sinh của Ngài là sự sống
cho người tín hữu, và sự sống đó tiến lên, không hư hỏng, không dừng lại nửa
chừng, không có thất bại, cứ luôn tiến tới.
Sau
tất cả, con đường sự đầy đủ của sự sống, là con đường thập tự giá. Vì vậy,
nhiều người của Chúa có thể nghĩ rằng thập giá là một cách chết liên tục, vô
hiệu hóa, trung hòa, kết thúc, và uốn cong lên. Có, nhưng chỉ trong một lĩnh
vực. Bất cứ ai nói về thập giá của Đấng Christ mà không bao giờ mở rộng và gia tăng
cách thuộc linh, thì có sự am hiểu hoàn toàn sai lầm về thập tự giá. Thập tự
giá được dự định để giải phóng chúng ta khỏi chính mình và những hạn chế của chúng
ta với Ngài, Đấng Christ của Đức Chúa Trời, Con Người trong sự đầy đủ, để mang chúng
ta vào sự tương giao là sự tương giao của các thành viên trong Thân thể Đấng
Christ, sự đầy đủ của Ngài đầy dẫy tất cả trong tất cả. Đó là những gì thập tự
giá ngụ ý. Cho đến khi chúng ta nhận ra rằng thập tự giá đại diện sự chấm dứt
của sự sống thiên nhiên của chúng ta, như năng lực con người chúng ta -- tâm
trí, tấm lòng và ý muốn - và rằng sự sống mà ở trong một mình Đấng Christ, bây
giờ năng lực cho toàn thể bản thể chúng ta trong mối quan hệ với Đức Chúa Trời cho
sự sống và phụng sự, chúng ta không bắt đầu sống và phát triển. Cho đến khi chúng
ta đạt được điều đó, chúng ta buộc phải biết dừng lại.
Đây
là một đời sống đức tin. Những điều thuộc linh nầy không thể được báo cáo trong
các tờ báo. Phát triển thuộc linh thực sự và hoa quả thuộc linh thực trong phụng
sự không phải là một điều mà bạn luôn luôn có thể viết xuống và hiển thị cho
người khác thấy, nó là một cái gì đó ngoàii tầm nhìn, nó là một cái gì đó thuộc
thiên. Tôi không thể đưa ra sự phát triển thuộc linh của tôi trong mười năm
trước đôi mắt của bạn để bạn có thể xem xét. Bạn có thể nhận ra một số lượng phát
triển thuộc linh, nhưng bạn sẽ không bao giờ có thể đánh giá đó là những gì
cách đầy đủ trong giá trị của nó. Và sau đó kết nối với công việc và phụng sự,
có thể không có gì để được nhìn thấy, nhưng nó có thể rất lớn trước mặt Đức
Chúa Trời. Hãy tiếp lấy Đấng Christ trên thập tự giá. Những gì có thể được nhìn
thấy khi Ngài ở đó như với phụng sự của Ngài và làm sự sống của Ngài? Giá trị
của sự sống của Ngài trên trái đất là gì khi Ngài ở trên thập tự giá, và tất cả
đám đông đã đi, và nhóm môn đồ thân mật đã phân tán? Có một giá trị ở trên trời
mà phải mất cả cõi vĩnh viễn để làm cạn kiệt. Giá trị của điều đó đã được nhìn
thấy bởi dự thông minh thuộc linh.
Nhìn
vào Phao lô, cuối cuộc đời của ông: trong nhà tù, tất cả tiểu châu Á quay bỏ đi
và để lại một mình ông cách thực tế, có lẽ cô độc nhiều hơn bất kỳ con người
nào khác trên trái đất ngày nay, bị tẩy chay nhiều hơn, vu khống và bóp méo
nhiều hơn, với nhiều kẻ thù hơn bất kỳ con người nào khác có, một con người cô
đơn ở phần cuối của đời sống đã đổ ra cho Đức Chúa Trời. Ích lợi là gì với tất
cả điều đó? Giá trị thuộc linh của điều đó là gì? Sau nhiều thế kỷ chúng ta
biết được giá trị thuộc linh của cuộc đời Phao lô. Nhưng nhìn vào con người như
thế giới nhìn ngắm mọi thứ, giá trị của nó là gì? Đó là một đời sống đức tin. Con
người bước đi cùng với năng lực của mình trong công việc cho Đức Chúa Trời có
thể xây dựng những điều tuyệt vời mà anh ta có thể đặt trong các giấy tờ, trên
bảng, quảng cáo, và trình bày cho thế giới như là kết quả những nỗ lực của
mình. Cõi đời đời sẽ tiết lộ có bao nhiêu giá trị thuộc linh thiết thực, tồn
tại. Luật này chi phối cho dù chúng ta có thích hay không và liệu chúng ta sẽ
chấp nhận nó hay không. Luật thì rõ ràng, và chỉ sản phẩm sự sống của Chúa Phục
Sinh sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Đối
với dân của Chúa, đây là đời sống đức tin. Sứ đồ nói "Thế giới sở dĩ chẳng
biết chúng ta là vì chưa từng biết Ngài". Chúa ban cho chúng ta một tiêu
chuẩn thuộc thiên về các giá trị, các cách thuộc thiên để đánh giá, và ân sủng
từ bỏ chính mình bằng mọi giá để sống và phụng sự bởi sự sống của Ngài. Mặc dù
trên trái đất có thể không có một lượng lớn hiển thị điều đó, sự sống đó đáng
kể, đó là một điều hùng mạnh, sự sống không hư nát, không hư hoại, nó tiến lên,
và nó mang lại kết quả.
T. Austin-Sparks