Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

CON NGƯỜI HỐI CẢI




Chàng công tử chăn heo khốn khổ,
Chẳng có chi lót dạ, đỡ lòng,
Cả đồ ăn của heo cũng không,
Ngủ giữa trại bầy heo hôi thối.

Chủ trại heo rầy la inh ỏi,
Chàng cúi đầu nhục nhã vâng trình,
Để cố sống hết cuộc nhân sinh
Trong tuyệt vọng, không còn lối thoát.



Từ vực thẳm, chàng hồi tâm thật,
Cảnh nhà cha hiện rõ tâm trung:
“Bao tôi tớ vui sống thong dong,
Còn ta sao thê lương, khổ đói?

Hãy về cùng Cha và sám hối,
Xin người cho làm kẻ tớ ngoan,
Cho có áo mặc và bánh ăn,
Chuyển đổi đời thật là cùng khổ”.

Cha già vẫn ngóng trông đường lộ,
Chạy ra ôm hôn cổ con trai,
Khoá miệng lời phân trần quá dài,
Mà ra lệnh tôi đòi hành sự:

Áo đẹp, nhẫn vàng, giày đủ thứ,
Chuyển đổi chàng cân xứng với ông,
Ngồi vào bàn dự tiệc thoả lòng,
Bò con béo, bài ca sum họp.

Cuộc đời bạn phải chăng tương hợp,
Sống thế gian đói lã tâm linh,
Chẳng có chi nuôi dưỡng hồn mình,
Làm mọi cho tội ô, tham dục?

Bạn hãy hồi tâm và tỉnh thức,
Quay về với Đức Chúa Trời Cha,
Nhìn nhận bao tội lỗi đã qua,
Hầu vui hưởng cứu ân chu tất.

Christ, sự công nghĩa bạn trước nhất,
Nhẫn vàng, quyền con cái vinh thay,
Giày dép giúp li cách trần ai,
Christ cũng là tiệc vui thoả mãn.

Đến với Chúa đâu cần công cán,
Chỉ ngồi bàn vui hưởng từ Cha,
Trang bị ngoài, cung cấp trong ta,
Cho nếp sống Nhà Cha-Hội Thánh.

Được cứu bên ngoài, đừng kiêu hãnh,
Hưởng Chúa bên trong mới thoả lòng,
Christ trong bạn- tiêu điểm tối chung,
Cho bạn sống Nhà Cha mãi mãi.

Châu Quân – 16-9-2013

Trích nguồn: http://hoptinhhoply.net/?q=node/226