Giăng
1:29, “Sáng ngày sau Giăng thấy Jêsus đến cùng mình, thì nói rằng: “Kìa, Chiên
con của Đức Chúa Trời là Đấng cất tội lỗi của thế giới đi!”
Giăng
3:14, “Ví như Môi-se treo con rắn lên nơi đồng vắng thể nào, thì Con người cũng
cần phải chịu treo lên thể ấy, hầu cho hễ ai
tin Ngài đều được sự sống đời đời.”
Giăng
12:24, “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu hột lúa mì chẳng rơi
xuống đất mà chết, thì cứ chỉ một mình; nhưng nếu chết đi, thì kết quả nhiều”
Theo
thông lệ hằng năm, lễ phục sinh năm nay, 2013, rơi vào Chúa nhật 31-3. Chúa
nhật nào là ngày lễ phục sinh phải hội đủ hai điều kiện: (1) ngày đó phải sau
tiết xuân phân, (2) và sau ngày rằm âm lịch.
Trong
không khí khá rộn ràng của mùa vọng, của mùa thương khó nhớ Chúa, và dự lễ phục
sinh trong cơ đốc giáo giới toàn cầu, đặc biệt là giữa thế giới người Việt cơ
đốc trên toàn trái đất, tôi ghi nhận đa số cơ đốc nhân chỉ vui hưởng các giờ
phút lễ hội, giờ thờ phượng mà bỏ sót hoặc không am hiểu ý nghĩa thâm thúy trong
sự phục sinh của Chúa.
Tôi
xin trình bày hai điểm trong sự phục sinh như sau:
1. Sự Chết Tổng Bao Hàm Của Đấng Christ:
Heb.
9:14 chép, “Đấng Christ, là Đấng nhờ Thánh Linh đời đời dâng chính mình không
tì vít cho Đức Chúa Trời...”. Sự chết của Đấng Christ trên đây không đơn giản
như nhiều anh em suy nghĩ. 1 Phiero 2:21 chép, “Chính Ngài gánh các tội lỗi
chúng ta trong thân thể Ngài trên cây gỗ...”. Đức Chúa Trời đặt tất cả tội lỗi
nhân loại trên thân thể Ngài trên thập giá, Ngài còn bao gồm cả vũ trụ là
Satan, tội lỗi...trong cái chết nầy. Nhờ Đức Linh đời đời, Đấng Christ kết thúc
và phế thải toàn bộ cõi sáng tạo cũ trong sự chết của Ngài.
Con
người sa ngã là trung tâm cõi sáng tạo cũ. Mọi điều tiêu cực của vũ trụ được
gom tụ trong con người sa ngã nầy. Satan, vương quốc hắn, hệ thống thế giới đềo
ở trong con người thiên nhiên chung với tội lỗi, sự chết, bản ngã, xác thịt và
người cũ.
Khi
Đấng Christ được nhục hóa (nhập thể), Ngài khoác lên mình Ngài cả cõi sáng tạo
cũ. Trước thập tự giá, Christ là một người, nhưng trên thập tự giá, dưới quan
điểm của Đức Chúa Trời, Đấng Christ là một người trong hình thức con rắn. Hơn
nữa Rô ma 8:3 chép, Ngài “lấy hình dạng của xác thịt tội lỗi..”, có hình dạg
con rắn, nhưng không có tính xác thịt, không có nọc độc con rắn. Trên thập giá,
Đấng Christ được kể như và “trở nên” Tội lỗi, vì 2Cor. 5:21 chép, “Đức Chúa
Trời đã khiến cho Đấng vốn chẳng biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta...”.
Mọi
điều tiêu cực của vũ trụ cũ được tập trung trong con người sa ngã, rồi qua sự
chết mình, dưới hình dạng xác thịt tội lỗi, Đấng Christ đem mọi điều tiêu cực
đó trong vũ trụ lên thập giá, và kết liễu, phế thải chúng tất cả đối với Ngài.
Sau
đây là 12 chi tiết trong vũ trụ đã bị kết thúc và phế thải trong sự chết tổng
bao hàm của Chúa Jesus:
1) Sự sống
thiên sứ: Côl. 1:20
2) Sự sống con người: Ga. 2:20
3) Sa-tan:
Hê. 2:14 và Gi. 12:31
4) Vương
quốc của Sa-tan: Côl. 2:15 và Gi. 12:31
5) Tội: 2 Cô. 5:21 và La. 8:3
6) Các tội lỗi: 1 Phi. 2:24 và Ês. 53:6
7) Thế gian: Ga. 6:14 và Gi. 12:31
8) Sự chết: Hê. 2:14
9) Xác thịt: Ga. 5:24
10) Con
người cũ: La. 6:6
11) Bản
ngã: Ga. 2:20
12) Tất cả
mọi sự hay cõi sáng tạo: Côl. 1:20
Chúng ta cần có ấn tượng sâu đậm về loại sự chết mà Đấng Christ đã chết trên thập tự giá. Sự chết đó là sự
chết tổng bao hàm.
Sự chết chấm dứt mọi sự, nhưng nó không
thể chấm dứt Đức Linh đời đời. Nên qua sự chết mình, Đấng Christ chấm dứt muôn
vật, phế thải chúng đối với Đức Chúa Trời, nhưng Ngài bởi Linh đời đời bước ra
khỏi sự chết, sống lại và bỏ muôn vật lại trong mồ mã. Chúng bị phân rẽ đối với
Ngài và với sáng tạo mới đến đời đời.
2.Thực Tại Của
Sự Phục Sinh Trong Linh Đời Đời
Một
tôi tớ Chúa nói:
« La Mã 8:11 nói rằng: “Nhưng nếu
Thánh Linh của Đấng đã khiến Jesus từ kẻ chết sống lại ở trong anh em, thì Đấng
đã khiến cho Christ Jesus từ kẻ chết sống lại cũng sẽ nhờ Linh Ngài ở trong anh
em mà khiến thân thể hay chết của anh em được sống động”. Ai khiến Jesus từ kẻ
chết sống lại? Linh nào khiến thân thể hay chết của anh em được sống động? Ấy
là Linh phục sinh, là Đấng ở trong chúng ta. Điều này có nghĩa là thực tại của
sự phục sinh và nguyên tắc phục sinh đều ở trong chúng ta. Nguyên tắc phục sinh
là sự phân rẽ được thực hiện bởi Linh đời đời này, là Đấng không bao giờ bị sự
chết tiêu diệt được.
Thấy được nguyên tắc phục sinh ở trong Linh
đời đời của sự phân rẽ này rồi, chúng ta cần phải tự hỏi xem ngày nay Linh này
đang ở đâu. Chúng ta phải nói rằng “Ha-lê-lu-gia, Ngài đang ở trong tôi!” Vì
Ngài đang ở trong chúng ta nên nguyên tắc phục sinh cũng ở trong chúng ta.
Nguyện Chúa mở mắt chúng ta để thấy được nguyên tắc thập tự giá và nguyên tắc
phục sinh, tức là tất cả mọi sự đều đã bị sự chết kết liễu và Linh đời đời hiện
đang ngự trong chúng ta.
Giăng 11:25 cho chúng ta biết rằng chính
Đấng Christ là sự phục sinh. Ma-thê, em gái người chết là La-xa-rơ, phàn nàn
rằng Chúa đã đến quá trễ. Dường như đối với cô sự sống lại và sự sống là một
vấn đề thuộc thời gian. Cô ấy lý luận rằng nếu Chúa đến sớm hơn thì anh cô
không chết. Ngược lại Chúa bảo cô rằng trên thực tế, đây không phải là vấn đề
của Đấng Christ. Chúa phán “Ta là sự phục sinh”. Hãy quên đi thời gian và không
gian, bất cứ nơi nào Đấng Christ hiện diện và bất cứ khi nào Đấng Christ có mặt
thì nơi đó luôn luôn có sự phục sinh.
Vào ngày Chúa sống lại, Ngài đến với các
môn đồ, hà hơi trên họ mà nói rằng: “Hãy nhận lãnh Thánh Linh”. Chính Linh mà
họ nhận lãnh bao gồm nguyên tắc và thực tại phục sinh của Ngài. Không có Linh
này thì các môn đồ không thể nào có liên hệ gì đến sự phục sinh của Ngài được. Sự phục sinh của Đấng Christ ở trong Linh ấy.Nếu chúng ta có Linh này thì
chúng ta có thực tại của sự phục sinh; nếu chúng ta không có Linh này, chúng ta
không có liên hệ gì đến sự phục sinh cả. Sự phục sinh chỉ là
chính Đấng Christ; nguyên tắc và thực tại của sự phục sinh là Linh đời đời tức
là Linh không bao giờ có thể bị kết liễu được. Linh đời đời này,
không có khởi điểm cũng không có tận cùng, là nguyên tắc và thực tại của sự
phục sinh. Tất cả những điều khác khi đem vào sự
chết đều bị kết liễu nhưng chỉ có Linh đời đời là không thể nào bị sự chết cầm
giữ hay tiêu diệt được. Đó là lý do tại sao sau khi sống lại Đấng Christ tức là
sự phục sinh đã đến với các môn đồ Ngài và hà hơi trên họ, bảo họ hãy tiếp nhận hơi thở của Ngài tức là Linh đời đời, Linh của sự phân
rẽ. Linh đời
đời này, là nguyên tắc và thực tại của sự sống lại, đã vào trong các môn đồ và
chính nguyên tắc và thực tại này bây giờ đang ở trong chúng ta.”
Kết luận:
Đức Chúa Trời có hai nan đề trong vũ trụ là tội lỗi và
Satan. Giăng 1:29 khải thị Đấng Christ đã chết để cất tội lỗi thế giới đi.
Giăng 3:14 chép Đấng Christ đã chết để kết thúc và phế thải con rắn đời xưa là
Satan. Đó là mặt tiêu cực trong trong sự chết của Chúa. Còn mặt tích cực thì
Giăng 12:24 bảo rằng trong sự phục sinh, trong sự nẩy mầm, qua sự chết của
mình, thực thể bên trong Đấng Christ được giải phóng.
Thực thể đó là Linh Ngài, sự sống Ngài, bản chất Ngài,
được truyền vào các tín đồ, sau khi Ngài phục sinh. Nếu Chúa không chết và sống
lại, Ngài không thể chuyển giao chính Ngài cho chúng ta.
Nên tôi xin lặp lại. Đang khi chúng ta ở trong Linh đời
đời của Ngài, kinh nghiệm thập tự giá thuộc về chúng ta, và thực tại sự phục
sinh cũng ở trong chúng ta. Chúa chết để chúng ta được thoát khỏi sáng tạo cũ,
và Chúa sống lại để chúng ta tiếp nhận thực tại sự phục sinh Ngài:--Đức Linh,
sự sống và bản chất của Đức Chúa Trời. A men.
M.K biên soạn.31-3-2013