Kinh Thánh
Tân Ước có nói rất rõ ràng rằng Chúa muốn chúng ta nhận lấy địa vị khiêm nhường của một đầy tớ hay đúng nghĩa hơn là một nô lệ. Đó không phải là một sự bắt buộc ít quan trọng mà chúng
ta có thể chấp nhận hay từ chối theo sở thích của mình; nhưng đó chính là nền tảng ( với sự tan vỡ) của những mối quan hệ chân thật với Đấng Christ và
với người chung quanh.
Đừng quên rằng chúng ta
là đầy tớ của Đấng đã chấp nhận chính mình làm thân nô lệ.
Trong phân
đoạn Kinh Thánh Phi-líp 2: 5-7 có nói: "Hãy có đồng một tâm tình như Đấng Christ đã
có, Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời, song chẳng coi sự bình đẳng mình với Đức Chúa Trời là sự nên nắm giữ; chính Ngài đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ (nô lệ) và trở nên giống như loài người..." (
trong những bản văn tiếng Anh hoặc Pháp thì dùng từ esclave hoặc slave, tức nô lệ.).
Điều này có nghĩa là Chúa từ bỏ tất cả quyền lợi của Ngài. Ngài
đã chấp nhận bị cư xử theo cách như CHA Thiên thượng cho là tốt và như sự gian ác của loài người sẽ quyết định hành xử, chu cấp cho loài người hư mất một phương thức cứu rỗi và được trở lại cùng Đức Chúa Trời. Chính vậy, các anh chị và tôi , chúng ta cũng phải trở nên nô lệ của Đấng đã tự mình làm một nô lệ tuyệt hảo, là Đấng mà bản chất tự nhiên đã là
một sự hạ mình.
Chính trong Phúc Âm Lu-ka đoạn 17: 7-10 mà chúng ta khám phá ra được những đặc tính chính của một người nô lệ thật.
Chính trong Phúc Âm Lu-ka đoạn 17: 7-10 mà chúng ta khám phá ra được những đặc tính chính của một người nô lệ thật.
1/ Sau một ngày làm việc nặng nhọc ở ngoài đồng về, anh ta chấp nhận để chủ mình ra lịnh làm thêm những điều khác nữa. Anh ta làm không cần đợi chủ biết đến tên mình và không bàn cãi.
Chúng ta thì khó mà chấp nhận điều này , phải không? Chúng ta dễ than phiền, và để sự cay đắng xâm chiếm lòng mình cách nhanh chóng. Chúng ta quên rằng những đầy tớ, hay nô lệ thì không được quyền đòi hỏi quyền lợi của mình, nhưng chấp nhận hầu hạ bằng tình thương và sự kính trọng chủ.
2/ Khi công việc hoàn thành, anh ta không chờ đợi một lời cảm ơn, một lời tán thưởng hay một sự ghi ơn nào cả. Đã bao lần chúng ta cay đắng và thất vọng với những sự thờ ơ của những người mà chúng ta làm việc chung trong công trường hầu việc Chúa khi họ quên nói làm cảm ơn hay tán thưởng xứng đáng với những gì chúng ta làm. Chủ chúng ta là Chúa!!!!
3/ Sau khi phục vụ những người khác, người nô lệ , hay đầy tớ thật không lên tiếng phê bình hay chỉ trích.
Người Chủ của ví dụ này có thể thể hiện sự ích kỷ và sự khó tính, dĩ nhiên là vậy! Nhưng người nô lệ không bày tỏ một sự chỉ trích nào, anh ta không lên án, không phàn nàn, trách cứ. Hoàn toàn không bực bội và hoàn toàn vô tư với sự ích kỷ, anh ta tiếp tục công việc hầu hạ của mình cách trung tín!
4/ Anh ta chập nhận coi mình như một đầy tớ hay nô lệ vô tích sự, với ý nghĩ là Chủ có thể bắt bẻ mình bất cứ lúc nào khi Chủ muốn.
Tấm lòng tự nhiên của chúng ta thật là kiêu ngạo đến nỗi nó dễ dàng khiến chúng ta nghĩ rằng mình là một người rất quan trọng. Tuy nhiên, khi nghĩ kỹ lại những điều tốt khi chúng ta làm được đó là Chúa đã chuẩn bị sẵn trước cho chúng ta hoàn thành được, đó chính là Chúa Jesus , Đấng ngự trong chúng ta hoàn thành việc ấy. Ngài cho chúng ta sự cảm động trong lòng để chúng ta "vừa muốn, vừa làm theo ý tốt Ngài". Chính vì vây mà mọi vinh hiển phải được quy về Ngài!
5/ Người đầy tớ, hay nô lệ thật là người biết rằng tất cả sự tận tụy, sự kiên nhẫn, sự hiền từ và sự chịu đựng mà anh ta làm được cho người khác , chúng không là gì cả nếu không phải là nghĩa vụ của mình.
Đây, chính là con đường mà Người đầy tớ thiên thượng đã vạch sẵn cho chúng ta. Con đường này là đi xuống, đi xuống luôn luôn, nhưng cũng hãy nhớ rằng , thực tế, đó chính là con đường duy nhất để đi lên. Chỉ bởi lối này mà Chúa đã đi vào nơi ngự của Ngài. Đó là con đường duy nhất mà bởi đó chúng ta cũng vậy, chúng ta đạt tới năng quyền thuộc linh, uy quyền theo ý Đức Chúa Trời, đạt đến sự triển nở mở mang vương quốc của Ngài .
Phỏng dịch theo sách " Con đường thương khó" của Roy Hessian
Nguyễn Đạo dịch