Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

Cổ Thành Sê-sa-rê

Vả, tại Sê-sa-rê có một người kia, tên là Cọt-nây, đội trưởng của cơ binh gọi là Ý-đại-lợi, 2 là người kỉnh kiền, cùng cả nhà mình đều kính sợ Đức Chúa Trời, hay làm nhiều việc bố thí cho dân, và cầu nguyện Đức Chúa Trời luôn."(Sứ 10:1) 

"Vậy, khi Phết-tu đã đáo nhậm được ba ngày rồi, thì từ Sê-sa-rê lên Giê-ru-sa-lem. 2 Các thầy tế lễ cả và các bậc trưởng thượng trong dân Do-thái đầu cáo trước mặt quan, cố nài, 3 xin quan làm ơn bác lại Phao-lô mà đòi người trở về Giê-ru-sa-lem, bởi họ phục mưu giết người dọc đường. 4 Nhưng Phết-tu đáp rằng Phao-lô bị giam tại Sê-sa-rê, và chính mình cũng kíp trở về đó. 5 Lại nói rằng: “Những người quyền thế trong các ngươi hãy cùng xuống với ta, nếu người có điều gì thì hãy cứ tố cáo đi" (Sứ 25:1-4)



Cổ thành Sê sa rê





Sê-sa-rê Thành Cổ huyền bí năm xưa bừng thức giấc dưới ánh mặt trời rạng rỡ, cạnh biển xanh mênh mông và giữa dòng Sử Thiêng Trên Ðất Thánh hào hùng. Sê-sa-rê vẫn tiếp tục khơi nguồn thơ nhạc phong phú và làm “phó nhòm” mọi giới say mê.

Các nhà tắm, nhà kho, hý trường nguyên thủy của Hê-rốt và huy hiệu của Phi-lát, sau ngàn năm ngủ yên, nay hân hoan thức giấc chào đón du khách hâm mộ từ bốn phương trời.

Ðây, lâu đài Byzantine đồ sộ của một thời vang bóng! Ðây, đường phố lót đá hoành tráng ngàn xưa và thành quách cũ ra mắt thế giới mới – dưới bầu trời xanh lơ, trong suốt! Hơi thở đại dương, mù sương – trổi nhạc tình, mơn man bờ cát nắng.




Sóng cứ vỗ từng cơn, đùa bọt trắng nhấp nhô. Gót chân ngà lân la làn nước mặn, thèm một phút ra khơi, ngụp lặn. Vung tay trên đỉnh gió phiêu du, lướt sóng trùng dương, ôm trời biển thiêng liêng. 

Ðất trời gần gũi, nước non hòa hợp. Sê-sa-rê Thành Cổ năm nay nhớ người năm trước – trong gió biển lồng lộng. Nhớ ngày phước hạnh êm đềm, sánh vai – chị với em, mẹ với con trên đồi cát khô, bờ biển mặn.

Anh với tôi – Bước Theo Chân Chúa – không phải chỉ một hành trình – nhưng cả cuộc đời còn lại. Gió Thu dạt dào dẫn Xuân về trong tình Xuân hớn hở! Lòng sang lòng ấm áp, chị cùng anh.

Tình Chúa trong tình người – vợ chồng, cha mẹ, anh chị em – một gia đình nồng thắm với thương yêu. Và Cha Thiên Thượng, ôi quá tuyệt vời, Thiên đàng trên Ðất Thánh!

Chuyện ngắn, chuyện dài – người nói, người nghe. Tiếng cười giòn giã. Và – em với anh, cả một trời thơ nhạc. Nụ cười tươi trên trăm tấm hình rạng rỡ như không bao giờ tắt nữa. Trong một khoảnh khắc ước hẹn thiên đàng, gót chân người hòa lẫn trong khúc nhạc vàng giục giã. Nam nữ, già trẻ Bước Theo Chân Chúa trên Ðất Thánh dấu yêu....





Cổ thành Sê-sa-rê


Sê-sa-rê thành cổ năm xưa, 
Vẫn rạng rỡ dưới ánh mặt trời soi rọi,
Vẫn đứng ngẩng nghênh ngang trước sóng vồ lồng lộng,
Giữ lại nét kiêu sa của lịch sử hoang tàn.
Cuốn hút bước chân bao người  lữ khách,
Mong tìm kiếm phần nào dòng lich sử phôi pha.
Những tấm hình lưu niệm nháy liên thanh,
Những dòng nhạc và thơ tuôn trào bao âm hưởng,
Mong kể lại một thời nào rất thật,
Bước chân, giọt mồ hôi và dòng máu của Phúc âm.
Nhắc lại gì khi nhìn thấy cảnh cũ , mới tan hoang,
Phải chăng là tiếng vọng của thưở đầu tử đạo!!!!
Người đi sau, dám chăng theo chân người đi trước;
Khi ngắm cảnh điêu tàn của thành cổ ngàn năm?
Nhìn thấy tác phẩm con người tạo dựng nơi đây,
Còn hùng vĩ và kiêu sa ngạo mạn.
Nhưng cũng thấm với nét hư, tàn để lại,
Qua sóng vỗ dập dồi phá nát nó từng giây.
Ai chống nỗi Trời, dù tài giỏi đên đâu?
Ai chống được với Đấng làm nên vũ trụ?
Hỡi những người con của Chúa Trời Ưu tú,
Hãy khâm phục Chúa mình khi chân đặt nơi đây;
Hãy hạ mình tôn kính Chúa cao thay;
Và đổi mới tư duy khi xa lìa đất thánh;
Hãy khép lại sự giàu sang trần tánh;
Mà khiêm cung tôn thánh Chúa đất, trời.
Hãy suy tôn Đấng được gọi Ngôi Lời,
Đã để lại vết trời trên mặt đất.
Khi mắt thấy, thì lòng ngừng thắc mắc:
Nơi đây còn, thì Chúa vẫn y nguyên.
Bước chân vô hình vẫn in dấu triền miên,
Trong tâm khảm của mỗi tim chân thật!
Từng phước hạnh của xứ đầy sữa, mật;
Sẽ dõi theo ngày tháng tiếp hành trình.
Ôm ấp trong tâm tình Chúa, tình mình;
Mãi hoài quyện như gió lồng sóng vỗ.
Kết nối lại mọi thứ tình tan vỡ,
Của anh, em, chồng vợ, kẻ gần xa;
Chúa hôm qua vẫn là Chúa không xa,
Ngài sánh bước bên tấm lòng tin kính.
Đừng bỏ mất phút giây Ngài tỏ hiện,
Không bởi mắt trần mà bởi mắt đức tin.
Anh, chị, em ơi hãy mở dạ để nhìn,
Và chiêm ngưỡng được Chúa mình, ĐẤNG SỐNG!

Nguyễn Đạo
Cảm tác 4-5-2013