Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

Thành phố có các nền tảng--5

Joab theo đường ngầm chiếm Jerusalem

Chương 5 - Các nét đặc trưng của người đắc thắng (tiếp theo)

Chúng ta tiếp tục điều chúng ta đã bỏ dở trong bài suy gẫm vừa rồi, và hoàn thành những gì đã chưa hoàn thành khi đó.

Từ Sáng Thế Ký 22 (núi Moriah) Jerusalem không xuất hiện nữa cho đến khi sách Các quan xét đạt tới. Ngay sau cái chết của Giô-suê, Giu-đa và Simeon đã cố gắng chiếm thành phố đó, mà thời điểm đó được gọi là Jebus. Josephus cho chúng ta biết rằng chỉ có phần dưới của thành phố đã được chiếm lấy. Người Bên-gia-min theo sau Giu-đa trong các nỗ lực, nhưng đã không thành công hơn, và thành phố vẫn nằm trong tay người Jebusites trong suốt thời gian Các quan xét, trong suốt triều đại của Saul, và thông qua triều đại của David tại Hebron.


Jerusalem trong những ngày của Các quan xét.

Nếu bạn nhìn vào thời gian đó, bạn sẽ nhận ra rằng đó là một trong những điểm yếu đuối thuộc linh, và do đó thất bại. Chúng ta đã quen thuộc với các điều kiện qua giai đoạn của Các quan xét. Chúng ta chỉ cần đọc sách đó để nhận ra rằng nó bao gồm mấy trăm năm, và chúng ta được ấn tượng cách buồn bã với trạng thái thuộc linh thấp thỏi của dân Chúa, và sự yếu kém lớn lao mà định tính chất họ trong thời gian đó. Chúng ta đến phần cuối của thời kỳ này, và Samuel bước vào hiện trường, nhận thấy một trạng thái đáng buồn về những điều đích thực. Sau-lơ được đưa vào thông qua Samuel, và vẫn còn tình trạng yếu ớt thuộc linh nầy, và do đó thành phố không phải là sở hữu, và không chiếm được vị trí của nó trong mục đích của Đức Chúa Trời.

Điểm là đây, hầu cho Jerusalem thể hiện tâm trí của Đức Chúa Trời, và đời sống thuộc linh rất cao và đầy đủ nhất được yêu cầu từ dân của Chúa. Thực tế mặt phải cũng đúng, bất cứ khi nào đời sống thuộc linh của dân Chúa thấp hơn so với tình trạng đáng phải có, vinh quang của Jerusalem bị che kín, thành phố không còn chiếm ưu thế, và danh Chúa không được tôn trọng trong đó.

Chúng ta thu thập từ cuộc khảo sát rộng rãi này, liên quan thời gian cho đến nay, Jerusalem thể hiện trạng thái thuộc linh của dân Chúa. Đó là sự thật chạy suốt Cựu Ước bằng cách minh họa, và được thực hiện hơn trong ý nghĩa thuộc linh cho Hội thánh. Đó là lý do tại sao chúng ta nói về Jerusalem và các nét đặc trưng của người đắc thắng. Cuối cùng thành Giêrusalem thuộc thiên, Hội thánh, sẽ hiện ra trong vinh quang thuộc thiên, trên lập trường của sự trưởng thành thuộc linh, sự đầy đủ thuộc linh. Nó sẽ là một biểu hiện của sự sống cao cả nhất mà dân của Chúa bao giờ có thể đến, và biểu hiện đó sẽ là quyền năng của người đắc thắng.

Chúng ta biết, trong việc đọc ngược từ phần cuối cùng, rằng cuối cùng Jerusalem đại diện cho một tiêu chuẩn rất cao của đời sống thuộc linh, và rằng tập thể người đắc thắng, như đã trình bày cho chúng ta trong sách Khải huyền, là một tập thể đã đạt đến điểm thuộc linh cao nhất.

Điều quan trọng là chúng ta nhận ra rằng trong khi Jerusalem của Cựu Ước, thành Giêrusalem trần thế, có tính lịch sử theo nghĩa đen, Jerusalem mà ở trên cao có lịch sử của nó trên cơ sở thuần túy thuộc linh. Sự thăng trầm của nó, nếu chúng ta có thể nói về nó theo cách đó, là một vấn đề những thăng trầm của đời sống thuộc linh, và trong khi bây giờ Chúa ở trên trời, có trong tâm trí riêng của Ngài về một thành phố hoàn hảo, đang tìm cách đưa dân của Ngài, Hội thánh của Ngài, đến tình trạng của sự hoàn hảo thuộc linh đó, mà khi hoàn thành, sẽ hiển thị vinh hiển của Ngài và mang lại cho ta việc thực hiện tầm nhìn đó đã được vị sứ đồ nhìn thấy: "Tôi bèn cảm Thánh Linh, được người đem tôi đến một núi lớn và cao, chỉ cho tôi thấy thành thánh Giê-ru-sa-lem, từ trời ở nơi Đức Chúa Trời mà xuống, 11 có sự vinh quang của Đức Chúa Trời, vị sáng của thành giống như bửu thạch rất quí, dường như bích ngọc, trong như thuỷ tinh " (Khải Huyền 21:10-11). Đó là một trạng thái thuộc linh mà Chúa đang tìm cách thực hiện trong Hội thánh của Ngài. Cuối cùng nó sẽ được thực hiện trong những người thật sự cấu tạo nên Hội thánh, thành phố đó.

Chúng ta thấy, sau đó, thông qua thời gian dài mà chúng ta đã nói  Jerusalem không đi vào vị trí của nó, và không được coi là thể hiện các tư tưởng thần thượng, bởi vì sự yếu kém và thất bại  thuộc linh  của dân Chúa.

David và việc chiếm lấy Jerusalem.

Lâu dài chúng ta đến với thời điểm khi David đi lên Giêrusalem và xuất phát một thách thức đối với những người hùng mạnh của ông, những người chấp nhận thách thức và cố gắng chiếm lấy thành lũy của người Jebusites, và trong đó Giô-áp thành công. Giô-áp là một nhân vật thú vị. Ông ta không luôn luôn tỏa sáng một cách tốt nhất, nhưng điều đáng chú ý về Giô-áp, điều xác định những gì là Giô-áp, là mối quan hệ của ông với vua David. Nếu Giô-áp theo đuổi lợi ích cá nhân, hoặc nếu lợi ích của ông đã được chuyển hướng khỏi David đến các sự cân nhắc khác, ông đã không xuất hiện rất tốt. Nhưng bạn thấy rằng bất cứ khi nào Giô-áp đã được gắn liền với David cách vị tha, và có sự quan tâm và vinh quang của David hoàn toàn có trong tấm lòng, ông luôn luôn được nhìn thấy là có lợi thế. Tại đây trong việc chiến lấy đồn lũy, Giô-áp vượt trội, vì sự tận tâm không hạn chế của ông đối với David, và do đó ông trở nên một tiêu biểu khác của người đắc thắng, người chiếm được đồn lũy.

Có một nét đặc trưng mới được giới thiệu như đối với thành phố, và của người đắc thắng liên quan đến thành phố, cụ thể là các người đắc thắng sẽ là những người có tấm lòng tận hiến hoàn toàn dành cho vua, Chúa của họ, và những người, vì từ bỏ chính mình với Ngài, sẽ đi đến nơi có quyền ưu thế. Nếu chúng ta có lợi ích cá nhân, hoặc nếu lợi ích của chúng ta ở trong bất kỳ cách nào chuyển hướng khỏi Chúa, chúng ta sẽ không được làm người đắc thắng, và chúng ta sẽ không đứng rất tốt trong các vấn đề chính. Trong lĩnh vực này chúng ta nhớ lại những đoạn văn trong sách Khải huyền 3:7-12. David được đề cập ở đó, và đền thờ được đề cập, và bạn có thành phố, và kết hợp với những gì được thể hiện bởi ba điều đó được xem là phần hưởng của người đắc thắng.

Khảo sát một lần nữa, chúng ta lưu ý rằng Abraham, Melchizedek, và David, đại diện cho sức mạnh của điều mà hoàn toàn của Đức Chúa Trời  theo một cách thuộc linh. Hai thứ đã rõ ràng trước mặt chúng ta. (1) Vương quyền thuộc thiên. (2) Chức tế lễ thuộc thiên. Chúng ta thấy rằng những điều nầy được thực hiện trong Đấng Christ. Sau đó, chúng được dân thuộc thiên chia sẻ, và chúng có liên quan trải suốt với Giêrusalem thuộc thiên.

Bây giờ Chúa lập giao ước với David rằng ông không bao giờ thiếu một người ngồi trên ngai vàng của mình, như được ghi lại trong sách I Các vua, chương 8. Sau đó, bạn thấy rằng David và Israel đã không có một vị vua, không có đền thờ, và không có một thầy tế lễ trong nhiều thế kỷ dài. Chỉ có hai cách, như tôi có thể thấy, giải thích sự mâu thuẫn rõ ràng. Một là con đường của "Israel theo Anh quốc," cách khác là cách nhìn nhận rằng tất cả được chuyển giao cho Chúa Giê-su, hầu giao ước với David được hoàn thành trong Con lớn hơn của David, và Ngài ở trên ngai vàng, quyền cai trị trên vai Ngài, và chìa khóa của David là sở hữu của Ngài. (Chú thích: Từ các phân đoạn như Công vụ. 2:30, điều này chắc chắn là cách giải thích đúng duy nhất.)

Ở nơi đầu tiên, sau đó, tất cả những gì được tiếp lấy trong Đấng Christ trong một địa vị thuộc thiên, nhưng trong một ý nghĩa phụ thuộc nó được chuyển giao cho và đưa lên trong Giêrusalem thuộc thiên, mà bây giờ được coi là đang tồn tại. Phaolô nói: " Nhưng Giê-ru-sa-lem ở trên là tự do, và là mẹ của chúng ta " (Galati 4:26). Cũng như Hội thánh trong các thư của Phaolô luôn luôn được coi như đã hoàn thành và hoàn hảo, mặc dù chúng ta biết nó không theo nghĩa đen, vì vậy Jerusalem bây giờ được coi như đang tồn tại trên cao, và tất cả những gì nói về nó mang nét đặc trưng này. Do đó, Giêrusalem thuộc thiên, mà bây giờ chúng ta là một phần trong đó, cho thấy rằng chúng ta đang ngồi với Đấng Christ trong các nơi trên trời, chiếm lấy và thể hiện vương quyền thuộc thiên và vương quốc, và chức tế lễ thuộc thiên này.

Chúng ta được đưa vào điều đó, và nó được chuyển giao cho chúng ta. Nếu Kinh Thánh cần đem điều đó ra, chúng ta đã có các báo cáo rất chính xác về vấn đề này. Với người Do Thái Chúa Giêsu nói, như được ghi trong Matt. 21:43: "  nước Đức Chúa Trời sẽ cất khỏi các ngươi, giao cho một dân sanh hoa lợi của nước đó". Bên cạnh đó bạn đặt Lu-ca 12:32: " “Bầy nhỏ ơi, đừng sợ, vì Cha các ngươi vui lòng ban nước cho các ngươi". Sau đó, những lời của Phi-e-rơ trong thư đầu tiên của mình, chương 2, câu 9: " Nhưng anh em là giống được lựa chọn, là chức tế lễ nhà vua, là nước thánh, làm dân thuộc riêng về Đức Chúa Trời..".

Đến nỗi Hội thánh như Jerusalem thuộc thiên chiếm lấy vương quốc, vương quốc này được trao cho Hội thánh, và Hội thánh có chức tế lễ. "Quốc tịch của chúng ta ở trên trời." Đó là thì hiện tại. Cùng một lúc điều đó liên kết với thành Giêrusalem thuộc thiên như đang tồn tại bây giờ. Vương quốc vào thời điểm này là, tất nhiên, như chúng ta quan tâm đến nay, một vương quốc thuộc linh. Vương quyền và vương quốc hiện nay là biểu hiện thuộc linh. Về sau nó sẽ được thể hiện theo nghĩa đen, đó là Hội thánh theo nghĩa đen sẽ chiến lấy sự quản lý thế giới này trong thời đại tới.

Chức tế lễ cũng có tính thuộc linh hiện nay. Bây giờ chúng ta là các thầy tế lễ. Chúng ta sẽ làm các thầy tế lễ sau đó. Chúng ta thấy thế nào sách Khải Thị trình bày một tư tưởng rất đầy đủ về những gì đã có được, cũng như những gì đang chờ đợi tổng kết. Ở hai nơi, cả hai đầu của sách Khải thị và xa hơn một chút, trong chương 1, câu 6, và trong chương 5, câu 10, chúng ta có tuyên bố rằng Ngài đã làm cho chúng ta nên một vương quốc và các thầy tế lễ cho Đức Chúa Trời của chúng ta.
Điều quan trọng nhất, mà chúng ta đã nói tất cả mọi thứ, hoặc có thể nói, mọi sự tùy thuộc vào đó, là tất cả mọi sự đều được gắn liền và không thể tách rời sự sống lại. Phục Sinh là một điều sâu sắc hơn, quan trọng hơn, lớn hơn nhiều so với bất kỳ điều gì mà chúng ta vẫn chưa nhận biết. Sự sống lại là chìa khóa cho tất cả mọi thứ, và bạn sẽ thấy rằng tất cả mọi thứ có liên quan đến mục đích thuộc thiên của Đức Chúa Trời là ràng buộc với sự phục sinh. Thực vậy, sự sống lại, nếu là ở trong Đấng Christ, đều ngụ ý và liên quan đến các điều thuộc thiên.

Thành phố, như chúng ta đã thấy, phô bày ra trong trường hợp đầu tiên với Abraham, và chúng ta biết rằng điều trung tâm cuộc sống của Abraham là sức mạnh lớn lao và sự kiện của sự sống lại, khi Abraham đã đi đến bàn thờ, và đã quyết tâm từ bỏ tất cả những gì là của trái đất, mặc dù điều đó có nguồn gốc từ Đức Chúa Trời, sau đó Abraham đã di chuyển vào những gì nhiều hơn là một tầm nhìn và mục đích của Đức Chúa Trời trên trần thế, để vào những gì là mục đích trên trời và phổ quát của Đức Chúa Trời. Đó là sự phục sinh đã trở thành cơ sở những gì đã có và đang có tính thuộc thiên trong giao ước với Abraham.

Đó là sự ràng buộc vào trái đất của mọi thứ trong thời của Các quan xét, và trong suốt cuộc đời của Sau-lơ, khiến cho thành phố ở trong một nơi có nhật thực, ngoài tầm nhìn, và mất chức năng. Và khi bạn đến triều đại của David, bạn nhận thấy nó là như sân đập lúa của Ornan được đảm bảo cho ngôi đền mà thành phố đi vào địa vị đầy đủ của nó. Đó cũng là lúc Đức Chúa Trời bảo đảm nơi cư trú của Ngài ở đó theo cách điển hình, và vì có nơi cư ngụ của Đức Chúa Trời mà thành phố là những gì nó đang được. Nó luôn luôn như vậy, nó sẽ luôn luôn được như vậy. Đó là sự hiện diện của Đức Chúa Trời mà làm cho bất cứ điều gì cũng là thần thượng và thuộc thiên. Bấy giờ sự đảm bảo của sân đạp lúa Ornan là trong ngày khi thiên thần đưa thanh kiếm của mình lên, khi cái chết hoành hành khắp nơi trong nước đã được chặn lại, khi sinh tế đã bị giết trên sân đạp lúa đó, và kết thúc lời nguyền rũa đã xảy ra. Sau đó bạn có một khởi đầu mới trên lập trường sự sống lại. Sự sống lại luôn luôn chiếm vị trí trung tâm trong mối quan hệ với  mục đích thuộc thiên.

Sự phục sinh là một điều phân rẽ.

Sự sống lại là chìa khóa cho tất cả mọi thứ. Đây là chìa khóa cho mọi chuyển động mới của Đức Chúa Trời trong việc đảm bảo về ý định và tư tưởng đầy đủ nhất của Ngài, và nó luôn luôn là một điều phân rẽ hoặc phân chia.

Hãy xem một chương như Giăng 5. Trong chương đó Chúa Giêsu được tìm thấy đang nói về sự phục sinh. "Giờ sắp đến, mà nay đã đến rồi, kẻ chết sẽ nghe tiếng của Con Đức Chúa Trời, và kẻ nghe ấy sẽ được sống"(câu 25). Điều đó, tất nhiên, phải được tiếp lấy cách thuộc linh. Ai nghe tiếng nói? Không phải tất cả mọi người. Đó là những người nghe mà sống, nhưng tất cả không sống. Đó là tiếng nói, sức mạnh của sự phục sinh trong Lời của Chúa phân chia cách thuộc linh giữa những người sống và những người ở lại và chết. Phục sinh là một điều phân chia. Nó phân chia tập thể thành hai. Một số nghe lời nói và sống. Họ được sống lại từ cái chết thuộc linh. Những người khác không nghe. Bạn có biết rằng về sau Chúa Giê-su nói: "Chiên ta nghe tiếng của Ta ...." Tại đó chúng ta có  hình thức đầu tiên của sự sống lại. Đó là thuộc linh. Nó là một sự dức dấy từ cái chết thuộc linh, hoặc từ giữa những người chết thuộc linh, và trong cách thuộc linh những con người trở thành hai tập thể, người sống và người chết.

Trong cùng một chương, Chúa Giêsu dư định thêm điều nữa trong tương lai. " vì giờ đến mọi người ở trong mồ mả đều nghe tiếng Ngài (không phải lời nói)". Liên kết chúng ta với 1 Thess. 4:16.  “Giờ đến, mọi người ở trong  ngôi mộ được nghe giọng nói của Ngài." Điều đó phải được hiểu theo nghĩa đen, không theo thuộc linh. Những gì xảy ra trong sự sống lại đó? "Ai đã làm thiện, thì sống lại để được sự sống, ai đã làm ác, thì sống lại để chịu định tội" (câu 29). Một lần nữa sự sống lại phân chia.

Có các sự sống lại khác trong Lời, và bạn thấy rằng mỗi một sự phục sinh trong số đó đều có sự phân chia. Có sự sống lại tổng quát của các tín hữu được đề cập trong 1 Thessalonians, và có một sự phục sinh đặc biệt của các tín hữu được nói đến trong Phi-líp 3, sự sống lại ngoại hạng từ trong kẻ chết. Paul khá chắc chắn về vị trí của mình trong 1 Thessalonians. Ông không có nghi ngờ bất cứ điều gì của mình ở trong sự sống lại đó, không có nghi vấn nào cả. Nhưng về sự phục sinh được đề cập trong Phi-líp 3, ông không thật chắc chắn, không hoàn toàn chắc chắn. Về điều đó, những lời của ông là: " mong bất cứ thể nào tôi được đạt đến sự sống lại ngoại hạng từ trong kẻ chết ", "chẳng phải tôi đã được rồi", " tôi không kể mình đã giựt được đâu". Đây là một sự phân chia trong sự phục sinh.
Chúng ta buộc phải đi đến kết luận này, tôi cảm thấy, mà cùng lúc đó sống lại đó phân chia, nó cũng đặt ở một vị trí, và sự sống lại của Phi-líp 3 không phải là sự sống lại của 1 Thessalonians 4. 1 Thessalonians 4 là một điều tổng quát xa hơn Phi-líp 3. Phi-líp 3 áp dụng cho một vị trí cao hơn trong sự biểu hiện của tư tưởng thần thượng hơn là 1 Thessalonians 4.

Khi bạn đến Khải huyền, bạn tìm thấy tuyên bố rằng phần còn lại của kẻ chết không sống cho một ngàn năm. Vâng, đã có một sự phục sinh, sự sống lại đầu tiên, và nó đã tạo ra sự phân chia. "Phước thay và thánh ông là người có phần trong sự sống lại đầu tiên ..." (Khải Huyền 20:6), nhưng có rất nhiều người đã không đượcdư phần. Sự phục sinh đã phân chia một lần nữa, bạn sẽ thấy: nó đã tiếp nhận một số, và để lại những người khác.

Nhưng một lần nữa vào cuối một ngàn năm có sự phục sinh khác, và một lần nữa có một sự phân chia. Có sự sống lại, và liên hệ với sự sống lại này, chúng ta đọc: " Nếu có ai không được ghi vào sách sự sống thì bị quăng xuống hồ lửa"(Khải Huyền 20:15). Tại sao tuyên bố điều đó, vì tại thời điểm đó, trong quá trình của sự vật, tất cả những ai có tên trong sách sự sống đã được sống lại một ngàn năm trước rồi? Bạn đánh dấu tầm quan trọng, rằng ngay cả sau một ngàn năm sẽ có một số người được sống lại, mà có tên trong cuốn sách, những người bị mất một cái gì đó trong một ngàn năm phải không? Vì vậy, sau một ngàn năm có diễn ra một sự phục sinh, trong đó có sự phân chia giữa những người có tên trong cuốn sách, và những người mà tên không được tìm thấy trong cuốn sách. Nếu điều đó không phải như vậy, chắc chắn Lời đã được cảm thúc cách thần thượng sẽ nói rằng vào cuối một ngàn năm phần còn lại của người chết đã được sống lại và liền quăng vào hồ lửa. Tại sao còn nói: " Nếu có ai không được ghi vào sách sự sống... "? Sự phục sinh đã đến, ngay cả vào ngày cuối cùng trễ nãi, cũng còn phân chia.

Tất cả điều này có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là có sự sống lại (không phải là một sự sống lại, không phải hai sự sống lại), và mọi sự sống lại đại diện cho một số giai đoạn, một số vị trí, một số ràng buộc về tiến bộ trong các mục đích thần thượng, và bạn có thể nhanh chóng đến một kết luận này là sự phục sinh thứ nhất và ngoại hạng, là của một tập thể mà đạt vị trí cao nhất. Mỗi phục sinh tiếp theo đại diện cho một cái gì đó kém hơn. Chúng ta có thể là các cơ đốc nhân và mất một ngàn năm. Nếu đó là sự thật, có thể có những thứ khác mà chúng ta có thể bị mất.

Đó là ý nghĩa của người đắc thắng liên quan đến Jerusalem. Các người đắc thắng, như đã thấy trong Khải huyền 3, đến ngai vàng, nhưng mà tập thể người đắc thắng của Philadelphia và Laodicea là tập thể người đắc thắng của Khải thị chương 12, của người con trai. Nó là một tập thể phục sinh ngoại hạng đặc biệt, và chắc chắn điều đó hợp với quan điểm rằng Chúa đã đưa chúng ta xem xét tính cấp thiết của việc làm một dân mà không ở trong bất kỳ mức độ trần gian, bị thế giới trói buộc, nhưng hoàn toàn thoát ra ngoài, đến nỗi chúng ta có thể hình thành một phần của tập thể đó, mà sẽ thể hiện đầy đủ nhất tư tưởng của Đức Chúa Trời, và biết được sự sống lại ngoại hạng từ trong người chết.

Nếu bạn có bất kỳ nghi ngờ nào về việc liệu có nhiều hơn một sự sống lại không, hãy đọc Tân Ước theo chỉ một đường hướng đó. Thật không may là bản King James trong trường hợp này không mang thực tế lại một cách rõ ràng, nhưng bản Revised version sẽ giúp bạn rất nhiều. Bạn sẽ thấy rằng hai từ ngữ được sử dụng liên quan đến sự sống lại trong Tân Ước. Những từ ngữ đó là sự sống lại của kẻ chết, và sự sống lại từ người chết. Bản Revised version làm sáng tỏ sự khác biệt đó. Sự sống lại của kẻ chết là một chuyện. Phải có một sự sống lại của người chết có nghĩa là sẽ bao gồm tất cả mọi người, nhưng có một sự sống lại ra khỏi người chết, từ giữa người chết, mà không bao gồm tất cả mọi người.

Một chị em đẹp đẽ ở Bethany vấp phải sự thật đó về điều tốt dành cho chúng ta: " Tôi biết rằng trong cuộc sống lại ngày sau rốt thì người sẽ sống lại" (Giăng 11:24). Cô đang nói về sự sống lại của kẻ chết, khi tất cả mọi người cần được sống lại. Chúa Giêsu kéo cô lên và nói: "Ta là sự sống lại" (câu 25). Bây giờ hãy lưu ý: ngay lập tức Giăng 12 tiếp tục chép liền (nó là sự tiếp nối của câu chuyện): "Sáu ngày trước lễ Vượt-qua, Jêsus đến Bê-tha-ni, nơi La-xa-rơ ở, là người Ngài đã khiến từ (ek) kẻ chết sống lại". Từ ngữ "ek" này có nghĩa ra khỏi giữa (out from among). "Ta là sự sống lại" - "người mà Chúa Giêsu khiến sống lại từ người chết." Trong mối quan hệ với Đấng Christ có cái gì đó nhiều hơn sự phục sinh tổng quát từ người chết, có một sự phục sinh ngoại hạng. Càng có mối quan hệ đầy đủ hơn với Đấng Christ, Đức Chúa Trời càng bảo đảm bằng sự sống lại càng hơn.
Đền nỗi Jerusalem như nét đặc trưng cao nhất của nó, có người đắc thắng, trên lập trường của một sự sống lại, như chúng ta thấy, là của những người đã đi trọn con đường trong mối quan hệ của họ với Chúa, hay, phù hợp với tư tưởng chung của chúng ta, của những người đã không có bất kỳ cách nào bị liên hệ  trần gian, hay thế giới cột trói.

Sự phục sinh là sự phân rẽ, nhưng sự phục sinh như sự phân rẽ chỉ đơn giản là theo nguyên tắc phân rẽ thuộc linh bây giờ. Nếu bạn và tôi đang thực sự được phân rẽ cho Đức Chúa Trời, đến nỗi mà Colose 3:1 là thực sự của chúng ta: "Vậy, nếu anh em đã được đồng sống lại với Đấng Christ, thì hãy tìm các sự ở trên, là nơi Đấng Christ ngồi bên hữu Đức Chúa Trời". Chúng ta đang trên đường đi theo sự phân rẽ thuộc linh trong một sự phục sinh ngoại hạng từ kẻ chết. Tôi không thuộc về những người tin rằng tất cả những người đã được cứu, những người đang sống cuộc sống bán phần hoặc một phần thế tục, sẽ biết sự sống lại ngoại hạng. Họ sẽ bị mất một cái gì đó, và có thể với mọi người có tên trong sách sự sống và bỏ lỡ một ngàn năm, nếu Lời Chúa có nghĩa một điều gì đó. Tôi yêu cầu bạn nhìn vào Lời Chúa. Nó có nói như thế không? "Ấy là sự sống lại thứ nhứt. Còn những kẻ chết khác chẳng được sống lại cho đến chừng một ngàn năm đã mãn "(Khải. 20:5). Sau đó, có một sự phục sinh, những cuốn sách được mở ra, và những người mà tên họ không có trong sách sự sống được ném xuống hồ lửa.

Bây giờ chúng ta hiểu những cảnh báo kinh khủng trong bức thư gửi tín hữu Hê-bơ-rơ, ví dụ, về sự thất bại của cơ nghiệp, không đạt mục đích của Đức Chúa Trời, và mất quyền con trưởng, ý định của Đức Chúa Trời. Có tuyên bố to lớn đó về Ê-sau, anh đã bán quyền con trưởng của mình cho một món canh hỗn độn. Và sau đó là gì? Anh đã tìm kiếm bằng những giọt nước mắt, nhưng không tìm thấy chỗ của sự ăn năn. Sau đó, thư Thơ Hê-bơ-rơ nói: "... nếu lại sa ngã thì không thể khiến họ đổi mới mà ăn năn nữa ..." (Heb. 6:6). Điều đó có nghĩa là họ bị hư mất không? Không! Họ đã mất quyền con trưởng của họ, họ đã mất cơ nghiệp của mình, không nhất thiết phải là sự sống đời đời của họ. Họ có thể xuất hiện vào cuối một ngàn năm, vẫn có tên trong sách của sự sống, nhưng đã mất cơ nghiệp của họ.

Bây giờ bạn hiểu lý do tại sao có sự căng thẳng như vậy đặt trên sự trọn vẹn cho Đức Chúa Trời: có lẽ bạn hiểu một chút tốt hơn về bản chất của những gì chúng ta gọi là chứng cớ, và lý do tại sao cần thiết để chúng ta đi ra khỏi trong một cách thuộc linh đối với tất cả mọi thứ, thậm chí theo cách tôn giáo, như là của thế giới này, và đứng tách riêng cho Đức Chúa Trời. Lý do tất cả là gì? Tại sao không cứu giúp điều thường được chấp nhận? Vì lý do này, mà Đức Chúa Trời đã thể hiện một điều hoàn toàn về ý muốn của Ngài, và tạo ra đòi hỏi hoàn toàn hơn, và đại diện cho một sự trả giá hoàn toàn hơn. Nó đưa vào một lĩnh vực xung đột và đau khổ hoàn toàn hơn. Nhưng những gì chúng ta có thể làm, khi chúng ta đã thấy tầm nhìn thuộc thiên, ngoại trừ tiến tới? " Kẻ đắc thắng, Ta sẽ cho ngồi với Ta trên ngai Ta, như Ta đã đắc thắng và ngồi với Cha Ta trên ngai của Ngài...." Có vương quyền.

Sự sống lại là chìa khóa cho tất cả mọi thứ trong mục đích của Đức Chúa Trời. Nó là cơ sở của tất cả mọi thứ. Và sự sống lại luôn luôn là một điều phân chia. Bạn có thể đến với một sự sống lại và bỏ lỡ cái khác. Nó phụ thuộc vào cách bạn đã tiến lên với Chúa được bao xa. Đây không phải là một câu hỏi về sự cứu rỗi, điều này theo sau sự cứu rỗi. Phao-lô đã không có nghi ngờ về sự cứu rỗi của mình, và không nghi ngờ gì về điều được gắn liền với sự cứu rỗi đến sự sống. Nhưng có sự phục sinh khác bên trong đó, và ông không thật chắc chắn về điều đó. Vì điều đó ông đã cực lực trong sức mạnh thần kinh cách thuộc linh: "Nếu bằng mọi cách tôi có thể đạt được." Sự phục sinh đó không phải là sự sống lại cặp theo sự sống đời đời, sự sống lại đó là giải thưởng của sự kêu gọi ở trên. Nó dành cho người đắc thắng.
T.Austin-Sparks (1935)