Bàn thờ bằng đồng |
Hebrew 13:7-19
“Hãy nhớ đến những người đã
dắt dẫn anh em, đã truyền đạo Đức Chúa Trời cho anh em; hãy nghĩ xem sự kết
cuộc cách ăn ở của họ, mà học đòi đức tin của họ. 8 Jêsus
Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời vẫn y nguyên. 9
Chớ để cho các thứ giáo lạ đùa anh em đi; vì lòng nhờ ân điển được
vững lập mới là tốt, chớ không phải nhờ đồ ăn là sự chẳng ích chi cho kẻ noi
theo lối ấy. 10 Chúng ta có một bàn thờ, phàm
kẻ phụng sự trong nhà trại không được phép ăn gì tại đó. 11
Vì thân thể của các con sinh mà được thầy tế lễ thượng phẩm đem huyết
nó vào nơi thánh để chuộc tội, thì đều bị đốt ở ngoài trại quân. 12 Cũng vì đó mà chính Jêsus đã chịu khổ hại ở
ngoài cửa thành hầu dùng huyết mình làm cho dân nên thánh. 13
Vậy nên, chúng ta hãy ra đến cùng Ngài ở ngoài trại quân mà mang sự
lăng nhục của Ngài. 14 Vì tại đây chúng ta
chẳng có thành nào còn lại luôn, nhưng chúng ta tìm thành hầu đến. 15 Vậy, chúng ta hãy nhờ Ngài mà hằng dâng tế lễ
bằng lời ngợi khen cho Đức Chúa Trời, tức là bông trái của môi miệng thừa nhận
danh Ngài. 16 Chỉ chớ nên quên làm lành và lo
cung cấp, vì tế lễ dường ấy đẹp lòng Đức Chúa Trời.
17 Hãy vâng theo kẻ dắt dẫn anh em và thuận phục họ; bởi vì họ thức canh về linh hồn anh em giống như kẻ phải khai trình, hầu cho họ làm việc ấy cách vui mừng, chớ không đến đỗi phải than thở, vì ấy chẳng ích chi cho anh em. Xin anh em cầu nguyện cho chúng ta, vì chúng ta biết chắc mình có lương tâm tốt, muốn ăn ở đoan chánh trong mọi sự. 19 Tôi càng tha thiết nài khuyên anh em làm điều ấy, để tôi trở lại cùng anh em cho sớm hơn.”
Có một tính chất gấp đôi trong của
lễ mà trong đó có sự đối chiếu của nó cho chúng ta trong Đấng Christ, và thiếu
nắm bắt điều này, phân biệt và chưa duy trì chúng lại với nhau, nằm ở gốc rễ của
nhiều sự thiếu thốn sự vui hưởng và tình
trạng yếu nhược trong con cái Đức Chúa Trời. Điểm đầu tiên và cơ bản nhất trong các của lễ là có
phần bị tiêu hủy. Được xác định với các tội lỗi của con người, nó đã được tiêu
hủy dưới cơn thịnh nộ và sự phẫn nộ của Đức Chúa Trời, hoặc nó đã bay lên như một mùi
hương của sự an nghỉ, là ngọt ngào và đẹp lòng Đức Chúa Trời, như ví dụ trong của lễ thiêu.
Trong của lễ chuộc tội, đã có sự phán xét của Đức Chúa Trời về tội lỗi, và do đó phần lớn đã bị
đốt cháy bên ngoài trại quân. Nhưng, bên cạnh việc này, có một tính chất khác
tham gia vào các của hy sinh. Trong rất nhiều trường hợp, người tham gia vào
của lễ. Trong của lễ dâng bằng thịt và của lễ bình an, đây là một thực tế: và
thậm chí cả trong cũa lễ chuộc tội lỗi, thầy tế lễ đã có một phần hưởng.
Và tôi tin rằng đây là những gì
được đề cập ở đây. Các cơ đốc nhân Do Thái nầy đã gặp nguy hiểm lớn là quên đi các
đặc quyền của họ. Họ đã từ bỏ tất cả mọi thứ mà họ đã từng tôn kính như là tôn
giáo do Đức Chúa Trời ban cho họ: họ đã không còn nhìn chằm chằm vào những thứ
mà rọi bóng trước về vinh quang của Ngài. Sự hùng vĩ, lộng lẫy, vinh quang, của
các cơ cấu Lê-vi --tất cả đã được bỏ lại phía sau. Bây giờ, Đức Chúa Trời không
ở đó, như khi xưa, vang ầm như sấm nổ từ trên trời. Ngài đã được truyền vào với
vinh quang đạo đức vô cùng lớn lao. Ngài đã sai Con Ngài từ trên trời đến: sự
tha thứ và hòa bình đã được đưa ra, niềm
vui và tự do trong Đức Thánh Linh, nhưng tất cả điều này là vô hình. Tuy nhiên,
đó là một điều để tham gia vào sự an ủi của lẽ thật khi tất cả đếu sáng láng và
tươi mới, và một điều khác phải nắm giữ vững chắc trong thời gian sự sỉ nhục,
xấu hổ, chế nhạo và sự sa ngã của một số người. Khi niềm vui đầu tiên có phần
giảm đi, tấm lòng tự nhiên trở lại với những gì mà dựa trên đó nó đã từng nghỉ
ngơi. Và luôn luôn có nguy hiểm này đối với chúng ta, khi cái ác được cảm nhận,
sự ban phước không thật hiện hữu cho tâm hồn. Ai trong chúng ta mà từ lâu được
biết đến Đấng Christ--được biết đến những cách của Ngài---đã không cảm thấy cạm
bẫy này?
Và sự cứu chữa thần thượng là gì?
Nó chỉ là cái mà Đức Thánh Linh ở đây sử dụng--"Jêsus Christ hôm
qua, ngày nay, và cho đến đời đời vẫn y nguyên”. Chúng ta
không nên cắt đứt câu này đối với câu theo sau: "Chớ để cho các thứ
giáo lạ đùa anh em đi; vì lòng nhờ ân điển được vững lập mới là tốt, chớ không
phải nhờ đồ ăn là sự chẳng ích chi cho kẻ noi theo lối ấy". Đức Thánh Linh sẽ bảo vệ
các tín hữu Do Thái nầy chống lại điều đó mà, so với phước lành cơ đốc đúng đắn
của chúng ta, chỉ là rác, chức tế lễ trần gian, các nơi thánh, của lễ, của dâng
phần mười, vv Những điều này, sau hết mọi sự, nhưng là điều mới lạ so với những
điều cũ, mà là Chúa Giêsu.
Nhìn theo mặt lịch sử, cơ đốc giáo
có thể là một điều mới. Ngài đã được thể hiện gần đây, nhưng Ngài là Ai? và Ngài đã đến từ
đâu? Ngài là " là Đấng sanh đầu nhứt trong mọi vật thọ tạo "--phải, Đấng Tạo Hóa! "Vì
muôn vật đều đã được dựng nên trong Ngài,.... Ngài có trước muôn vật, và muôn vật đều keo kết nhau
trong Ngài.." Ngài là
Đấng mà Đức Chúa Trời dùng
để biểu hiện từ thuở đời đời. Và ở đây chúng ta thấy Ngài trong Thân vị hoàn bị
của Ngài.- "Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời vẫn
y nguyên." Thông qua
Ngài, Đức Chúa Trời có
thể ban phước chúng ta. Với Ngài, Ngài muốn chiếm hữu chúng ta.
Chúng ta đang nói một chút trước khi phải nhớ rằng đã có sự
cai trị trên chúng ta, ---để theo đức tin của họ, ngay cả khi họ đã qua đi.
Nhưng tất cả đã ra khỏi hiện trường,
trong khi "Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời vẫn y
nguyên." Đây là điều duy
nhất mà còn lại cách không thay đổi, và vững lập nữa. "Chớ không
phải nhờ đồ ăn (thịt) là sự chẳng ích chi cho kẻ noi theo lối ấy". Nhiều người có thể đãkiêng
cử-- lệnh của Đức Chúa Trời rằng họ cần, nhưng nếu bận rộn với một điều gì, đó không phải là vì
lợi ích của họ. Đấng Christ là thực chất: tất cả mọi điều khác là cái bóng. Vì thế, Phao lô
tiếp tục nói, "Chúng ta có một bàn thờ, phàm kẻ phụng sự trong đền
tạm không được phép ăn gì tại đó."
Nếu người khác có vỏ trấu, chúng
ta được ăn hạt nhân. ("Đền tạm" đã được sử dụng để diễn tả hệ thống
của người Do Thái.) Tất cả mọi thứ đã qua đi trong Đấng Christ. Trong thơ
Phi-líp, vị sứ đồ có thể nói một cách khinh bỉ về phép cắt bì trong tương phản
với việc có được Đấng Christ, mặc dù phép ấy là của Đức Chúa Trời ban cho. Bị
bận rộn với nó, bây giờ Đấng Christ đó đã đến, đã được ở bên ngoài, ở bên ngoài
"phép cắt bì."
"Ăn." Đó không phải chỉ đơn thuần là của lễ, cũng
không phải sự thiêu đốt của lễ, nhưng dự phần nó. Chúng ta đã có chính Đấng Christ, và các tội lỗi của chúng
ta được cất bỏ, rễ và nhánh, được
Đức Chúa Trời xử lý. Hiện nay không có một vấn đề nào chưa được giải quyết cho
chúng ta, những người tin. Ngài có một vấn đề chưa được giải quyết với Đấng
Christ sao? Và nếu không có với
Đấng Christ, Ngài đã
không có với chúng ta, vì Ngài đã chết và sống lại vì chúng ta, và chúng
ta là một với Ngài. Như trong
hệ thống của người Do Thái, Đức Chúa Trời và người dâng của lễ đã có phần của họ trong những của hy sinh,
vì vậy bây giờ chúng ta
có thể nói rằng Đức Chúa Trời có phần riêng của Ngài trong cùng một Đấng Christ mà chúng ta ăn. Lối vào tư tưởng
cực kỳ phước hạnh này là một trong những điều mà con cái của Đức Chúa
Trời đã thất bại-- chúng ta được chính Đức Chúa Trời cho ngồi cùng một bàn nơi mà Ngài có
được niềm vui và phần hưởng riêng của Ngài.
Tất nhiên là trong đó có điều mà chúng ta không thể chia sẻ.
Trong của lễ thiêu, tất cả đã bay lên Đức Chúa Trời. Hương thơm ngọt ngào của tất cả
những gì Đấng Christ là,
đã bay lên với Ngài. Chúng ta phải nhớ rằng Đức Chúa Trời có được niềm vui vô hạn của Ngài
trong Đấng Christ, và
không chỉ vì những gì Ngài là trong Ngài, nhưng vì những gì Ngài đã làm cho các
tội lỗi của tôi. Khi chúng ta nghĩ về điều này, tất cả bản thể đều được hấp
thụ, và phải chìm xuống. Bản chất cũ chúng ta vẫn còn, nhưng nó bị nghiền nát
trong chúng ta. Chúng ta phải đối xử với nó tất cả, sở thích và những gì nó
không thích, như là một điều đáng ghét. Nhưng cuộc sống mới cần duy trì.
Phát triển bằng cách cho ăn. Như
trong đời sống tự nhiên, đơn thuần sở hữu sự giàu có sẽ không duy trì sự sống,
nhưng nó phải được nuôi dưỡng, vì thế trong đời sống thuộc linh, nó không chỉ
đúng khi Đấng Christ là sự sống của tôi trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời,
nhưng tôi phải làm cho Đấng Christ thành của riêng của tôi cho thực phẩm của tôi---ăn Ngài hằng ngày, John 6.
Ngài ở trong chính hành động ban cho chúng ta, bởi đức tin được biến thành chất
dinh dưỡng cho chúng ta. Và điều ngọt ngào là chúng ta có quyền làm như vậy,
suy nghĩ về Đấng Christ, được Đức Chúa Trời ban cho làm thực phẩm này cho chúng
ta. Không chỉ Đấng Christ là thực phẩm của Đức Chúa Trời, nhưng Ngài là thực
phẩm của chúng ta nữa: sự tương giao của chúng ta là với Chúa Cha và với Con
của Ngài, Jesus Christ.
John Nelson Darby