Tyre ngày nay |
Chương 2 – Những nét đặc trưng
thuộc thiên trong Jerusalem thuộc thiên, Hội thánh
Khải. 21:9-11. “Một trong bảy thiên sứ đã cầm bảy bát đựng
đầy bảy tai hoạ chót, đến nói cùng tôi rằng: “Hãy đến đây, ta sẽ chỉ cho ngươi
tân phụ là vợ của Chiên Con.” 10 Tôi bèn cảm
Thánh Linh, được người đem tôi đến một núi lớn và cao, chỉ cho tôi thấy thành
thánh Giê-ru-sa-lem, từ trời ở nơi Đức Chúa Trời mà xuống, 11
có sự vinh quang của Đức Chúa Trời, vị sáng của thành giống như bửu
thạch rất quí, dường như bích ngọc, trong như thuỷ tinh.” Trong đoạn văn này
chúng ta thấy sứ đồ đã được mang đi trong Linh vào một hòn núi lớn và cao, và được thấy Giêrusalem mới " từ trời xuống
...."
Khải. 3:12. " Kẻ đắc thắng,
ta sẽ khiến làm rường cột trong đền thờ Đức Chúa Trời ta, và người không còn ra
khỏi đó nữa; ta cũng sẽ lấy danh Đức Chúa Trời ta, và danh của thành Đức Chúa
Trời ta, là Giê-ru-sa-lem mới ở trên trời, từ Đức Chúa Trời ta mà xuống, cùng
danh mới của ta, mà viết trên người ...."
Heb. 11:16. "... vì Ngài đã
sắm sẵn cho họ một thành."
Bạn sẽ nhận ra thì của động từ và
vị trí của báo cáo cuối cùng đó. Trong khi đề cập đến những vị tử đạo của đức
tin trong các thời kỳ cũ của thời Cựu Ước, lời đây là "Ngài đã chuẩn bị
cho họ một thành phố" - Ngài không chuẩn bị cho họ một thành phố, như thể
họ thừa hưởng nó ở Jerusalem trên trái đất này, nhưng Ngài đã chuẩn bị cho họ
một thành phố - cho thấy rằng họ chưa bước vào nó. Nó đang chờ đợi họ vào. Tôi
tin rằng thành phố ở đó, đề cập nó như cho Hội thánh, sẽ rất chặt chẽ, động
chạm tới những lời tuyên bố bao gồm của sứ đồ trong cùng một chương, rằng
" Hết thảy những người đó đều chết trong đức tin, chưa nhận được điều đã
hứa .... vì Đức Chúa Trời có sắm sẵn điều tốt
hơn cho chúng ta, hầu cho ngoài chúng ta họ không đạt đến sự trọn vẹn được"
thực sự có nghĩa là họ đang đi vào Giêrusalem thuộc thiên này, Hội thánh.
Trong chương 12 của thư Hê-bơ-rơ,
câu 22, có lời này: "Nhưng anh em đã đến núi Si-ôn, đến thành của Đức Chúa
Trời hằng sống, là Giê-ru-sa-lem thuộc thiên......." Trong chương 13 câu
14, có lời này: "...nhưng chúng ta tìm thành hầu đến". Sau đó trở lại trong thư gửi tín hữu Galati,
chương 4, câu 25 và 26, chúng ta có những lời này: "Nhưng Giê-ru-sa-lem ở
trên là tự chủ, và là mẹ của chúng ta". Thư gửi tín hữu Galati đứng đối
nghịch với trật tự của người Israel về các sự vật, được dự định để làm vậy, và
Jerusalem đã luôn luôn được Israel coi như mẹ của họ. Thành còn được coi là mẹ
của tất cả người Israel. Bây giờ ngược với Giêrusalem trần thế, và quan niệm
trần thế về Jerusalem, sứ đồ ở đây nói: " Nhưng Giê-ru-sa-lem ở trên là tự
chủ, và là mẹ của chúng ta": và trong Phi-líp 3:20 chúng ta tìm thấy những
lời này: "quốc tịch của chúng ta ở trong thiên đàng."
Bạn có thể nhìn thấy từ những
đoạn khác rằng tư tưởng về tính chất thuộc thiên liên quan đến Hội thánh cách
rất mạnh mẽ, là Giêrusalem thuộc thiên, trong đó Đức Chúa Trời là Đấng kiến
trúc và tạo lập. Đức Chúa Trời đang xây dựng thành Giêrusalem thuộc thiên của Ngài
bây giờ, và Ngài xây dựng nó với vật liệu thuộc thiên, đó là cấu tạo và xây
dựng Hội thánh phải thuộc thiên tất cả, và điều được sử dụng (hoặc, nói một
cách khác, các thánh) phải chia sẻ cùng một bản chất thuộc trời, để trở thành
thành phố thuộc thiên. Do đó, Kiến trúc
sư và Đấng xây dựng vĩ đại tham gia với các thánh trong việc tìm cách làm cho
họ thuộc thiên trong toàn bộ sự cấu tạo của họ.
Chúng ta phải nhìn thấy xa hơn
một chút tính chất thuộc thiên có nghĩa là những gì, và chúng ta có thể làm
điều này bằng cách xem minh họa từ Cựu Ước một lần nữa, bằng cách đến Thánh
Vịnh 87. Điều đầu tiên phát ra trong Thánh Vịnh đó là sự ghen tương của Đức
Chúa Trời trên Jerusalem. “Đức Giê-hô-va chuộng các cửa Si-ôn hơn những nơi ở
của Gia-cốp." "Si-ôn" là một từ ngữ có thể bao gồm toàn thành
phố. Không phải luôn luôn như vậy, nhưng trong quá trình thời gian nó đại diện
cho Jerusalem, và thường như vậy, đặc
biệt là trong những lời tiên tri, Si ôn đồng nghĩa với Jerusalem. " Đức
Giê-hô-va chuộng các cửa Si-ôn hơn những nơi ở của Gia-cốp." Có một sự thiên
vị của Đức Chúa Trời, sự ghen tương của Đức Chúa Trời đối với Jerusalem. Khi
bạn hỏi tại sao Chúa ghen tuông theo cách này, điều gì đằng sau sự thiên vị thần
thượng này, câu trả lời có thể được đưa ra trong các từ ngữ mà chúng ta đang sử
dụng, “tính chất thuộc thiên."
Tư tưởng thần thượng về Jerusalem
liên quan tính chất thuộc thiên của nó, và nét đặc trưng đó xuất phát, như bạn
thấy, với câu đầu tiên: " Cái nền Ngài đã đặt trên các núi thánh".
Núi luôn luôn là nét đặc trưng hoặc các tiêu biểu của sự nâng cao thuộc linh, và nếu bạn muốn
điều đó bày tỏ ra, bạn có thể chuyển sang một bài Thánh Vịnh khác và đọc bản
dịch trực tự này: "Đức Giê-hô-va là lớn, rất đáng được ngợi khen, Trong
thành của Đức Chúa Trời chúng ta, và tại trên núi thánh Ngài" (Thi 48:1).
Đẹp về độ cao, niềm vui của cả trái đất! Bạn thấy điều này là một vấn đề về độ
cao. Nó là một vấn đề của một vị trí cao, một nơi dễ thấy. Nó là tính chất
thuộc thiên, có thế lực thuộc linh.
Chúng ta sẽ nói nhiều hơn về điều
đó từ quan điểm thuộc linh hiện nay, nhưng chúng ta sẽ
chỉ cần đọc qua Thánh Vịnh 87 này từng bước để thấy rằng có ràng buộc với báo
cáo ban đầu đó về sự ghen tương và thiên vị của Chúa, một sự tương phản giữa
Si-ôn và các thành phố khác, và độ tương phản dựa trên các nét đặc trưng thuộc
linh mà họ đại diện.
“Ta sẽ nói đến Ra-háp và
Ba-by-lôn, là những người trong bọn quen biết ta;
Kìa là Phi-li-tin, và Ty-rơ, với Ê-thi-ô-bi:...” (Thi 87:4)
Kìa là Phi-li-tin, và Ty-rơ, với Ê-thi-ô-bi:...” (Thi 87:4)
Sự tương phản giữa Si-ôn và Ai Cập.
Trước tiên, bạn có Ai Cập.
"Ra-háp" là từ ngữ được sử dụng ở đây, nhưng bạn có thể biết rằng
"Ra-háp" ám chỉ đến Ai Cập. Chúng ta nhớ rằng khi Abraham, cha của
thành phố, vào đất Canaan, đất hứa, ngay
lập tức niềm tin của ông đã đối đầu với một thử nghiệm rất nghiêm trọng, vì ông
đã tìm thấy cả xứ đều sùng bái thần tượng. Ông cũng nhận thấy tình trạng đói
kém trầm trọng trong miền đất. Đức tin của ông bị dao động, và một số loại câu hỏi rõ ràng
len lỏi vào tấm lòng ông, cuối cùng dẫn ông đến kết luận hoặc là ông đã phạm
sai lầm, đã bị nhầm lẫn, nếu không ông đã hoàn toàn mãn đời mình rồi. Vì vậy,
chuyển từ miền đất đó, ông đã đi xuống Ai Cập, và Ai Cập, do đó, trở thành nơi
tiêu biểu cho sự trái ngược với đức tin. Trái ngược với đức tin là gì? Nếu Đức
Chúa Trời, và Đức Chúa Trời duy nhất, là đối tượng của đức tin, sau đó nếu đức
tin sụp đổ, nó có nghĩa là Đức Chúa Trời được đặt sang một bên, và bạn tìm cái
gì khác để thay thế Đức Chúa Trời.
Vì vậy, Ai Cập được nhìn thấy cách
rõ ràng đại diện cho các nguồn tài nguyên của trái đất, tài nguyên thiên nhiên,
mà những con người quay về khi họ mất niềm tin vào Đức Chúa Trời. chúng ta biết
những gì đã xảy ra với Abraham, mà sai sót của mình trong đức tin và chuyển tới
Ai Cập đã dẫn đến thảm họa, đã đưa ông vào sự thỏa hiệp, vào sự vướng víu, vào
sự xấu hổ, và bao giờ đó cũng là kết quả của việc tẻ tách Đức Chúa Trời, như
một và nguồn tài nguyên duy nhất của chúng ta, đến các tài nguyên khác của con
người. Rất sớm, bạn sẽ thấy, trong lịch sử của Hội thánh có những yếu tố liên
tục bước vào đường nguy hiểm của nó, và thường những người tẻ tách như vậy đã
chịu thua. Lịch sử của Hội thánh là một câu chuyện buồn của những sai sót lặp
đi lặp lại về sự tẻ tách Đức Chúa Trời để đến với nguồn nhân lực, phương tiện thiên
nhiên, phương pháp thiên nhiên, kết quả những điều đó đã luôn luôn được như vậy
- sự thỏa hiệp, sự vướng víu, và xấu hổ.
Là cha đẻ của dòng dõi, những gì
Abraham đã làm, Israel cũng đã làm trong những ngày suy thoái thuộc linh, vì
khi đời sống thuộc linh của Israel suy yếu, và do đó Đức Chúa Trời đã trở thành
xa xôi và xa vời với đức tin, Israel quay sang Ai Cập để được giúp đỡ trong
ngày hoạn nạn. Ai Cập, do đó, luôn luôn đứng đại diện cho những nguồn tài
nguyên mà con người sử dụng khi Chúa có vẻ cách xa họ, do sự yếu kém của đức
tin của họ. Bạn có thể thấy rõ ràng điều nầy từ trời xuống trái đất, và đây là
sự tương phản: "Chúa yêu mến các cửa Si-ôn", " Cái nền Ngài đã đặt trên các núi thánh
" (Thi. 87), "thành phố của Đức Chúa Trời chúng ta “, " và tại
trên núi thánh Ngài ", " Núi Si-ôn đẹp đẽ nổi cao lên về phía bắc”, "niềm vui của cả trái đất ..." (Thi.
48:1). Có một sự tương phản lớn đối với
Ai Cập. Ai Cập thấp xuống dưới, Si-ôn lên trên, đó là lý do tại sao Chúa yêu
thương Zion. Chúa có một sự thiên vị đặc biệt cho tính chất thuộc thiên về dân
của Ngài.
Sự tương phản giữa Si-ôn và Babylon.
Đi qua điểm trái ngược đó, chúng
ta đến với Babylon. Chúng ta biết những gì đại diện cho Babylon. Babylon là sản
phẩm của nỗ lực con người và vinh quang của con người. Thành phố này được xây
dựng không cách xa tháp Babel, và tháp Babel được xây dựng với mục đích làm
rạng danh cho con người. Đó là nỗ lực con người cho sự vinh hiển của con người.
Tháp mãi mãi nói về siêu nhân, vinh quang của con người sa ngã, và mục tiêu của
Ma quỷ luôn luôn cố gắng nắm được con người sa ngã để đạt cho đến thiên đường.
Như họ tìm cách làm cho tháp đó đạt cho đến thiên đường, vì vậy Sa-tan đã luôn
luôn tìm cách làm cho con người thành một con người siêu phàm bằng nỗ lực của
mình, và trong vinh quang của mình. Babylon luôn luôn nói về điều đó,
"Chúng ta hãy xây một thành phố, và một tháp ... và chúng ta hãy làm cho
chúng ta một tên tuổi ..." (Sáng 11:4). Nhiều năm sau đó vị vua vĩ đại của
Babylon, Nebuchadnezzar, thốt ra những lời: " Đây chẳng phải là Ba-by-lôn
lớn mà ta đã dựng, bởi quyền cao cả ta, để làm đế đô ta, và làm sự vinh hiển
oai nghi của ta sao?..." (Dan. 4:30).
Sau đó, rõ ràng biết bao, khi Babylon
nói về quyền năng của con người, nỗ lực của con người, vinh quang của con
người, tìm kiếm để đụng đến những đám mây trên trời. Babylon đứng cho vinh
quang quyền lực của con người, nhưng, tất nhiên, trong một cách tôn giáo, vì
Babylon đã rất tôn giáo, có tính tôn giáo mạnh mẽ. Ý tưởng ở đây là một cái gì
đó vinh quang trong thế giới này, mang tên của con người. Khi chúng ta nhận ra
điều đó, những lời nầy có ấn tượng biết bao: " Ta cũng sẽ lấy danh Đức
Chúa Trời Ta, và danh của thành Đức Chúa Trời Ta, là Giê-ru-sa-lem mới ở trên
trời, từ Đức Chúa Trời Ta mà xuống, cùng danh mới của Ta, mà viết trên người."
(Khải. 3:12). Thiết kế của con người là phải có một cái gì đó vinh quang theo
cách của một thành phố với tên của mình đặt trên nó. Tư tưởng của Đức Chúa Trời
là phải có một điều vinh quang của một trật tự thuộc thiên, bằng Tên (Danh) của
Ngài trên nó, và Ngài sẽ có điều này. Hội thánh có danh Đức Chúa Trời trên nó,
bởi vì nó sẽ là một biểu hiện của vinh quang Đức Chúa Trời và
quyền năng Đức Chúa Trời và nỗ lực của Đức Chúa Trời, và nó sẽ được vinh quang
thực sự. Nhưng đây là sự khác biệt giữa Si-ôn, sự nâng cao thuộc linh trong tính
chất thuộc thiên, và Babylon, mà đứng trong vinh quang của con người. Đừng thắc
mắc Đức Chúa Trời ghen tuông về Zion.
Sự tương phản giữa Si-ôn và Philistia.
Tiếp theo chúng ta đến với sự
tương phản giữa Si-ôn và Philistia. Chúng ta nhận thức rõ, Philistia nói về tâm
trí thiên nhiên xâm nhập vào những thứ thần thượng. Chúng ta biết Philistia luôn
xâm phạm đến sự vật thần thượng. Kết hợp chặt chẽ tất cả các thời gian về mặt địa
lý với Israel, họ là một kẻ thù dai dẳng nhất, nhưng cứ nhiều lần nhìn chăm chú
vào những gì thuộc về Đức Chúa Trời, như, ví dụ, vào cái rương giao ước. Tại đây,
hoặc nếu bạn thích, họ là dân chưa được cắt bì, xác thịt chưa được cắt bì nắm
lấy những thứ thần thượng, và thao tác chúng. Đó là, trong một nghĩa nào đó, dòng
duy lý về các sự vật, mà không nhận ra rằng những điều của Linh Đức Chúa Trời chỉ
được biết đến bởi người thuộc linh, còn tìm kiếm bằng các phương tiện hoàn toàn
con người, của trí tuệ và lý trí con người để đi đến kết cuộc thần thượng, là
không thể. Điều đó không thể được thực hiện. Philistia đại diện cho điều đó.
Babylon trong nỗ lực thiên nhiên, Philistia là lý trí thiên nhiên, và tất cả là
ở dưới đó, vẫn còn trên trái đất, đứng đối lập với Si-ôn, vì Si-ôn, là sự biểu
hiện, không của bất kỳ loại nỗ lực nào của con người, về tâm trí hoặc cơ thể,
nhưng thuộc về sự mặc khải của Linh Đức Chúa Trời.
Sự tương phản giữa Si-ôn và Tyre .
Tyre thay cho doanh nghiệp hoặc
thương mại thế giới. Có những hoạt động rất lớn trong Tyre như
một cảng biển. Một trong những điều mà Tyre đại diện, và điều mà toàn bộ
bầu không khí của Tyre bày tỏ, là thương mại, mở rộng, kinh doanh, các
công việc của thế giới này. Chúng ta hầu như không cần sống trên đó như đối nghịch
với Si-ôn. Chúng ta biết điều này, ở mức nào, rằng kẻ thù cũng quá háo hức để
làm cho mọi người gắn vào trong công việc kinh doanh, để không có thời gian hay
quyền năng suy niệm về các vật thuộc thiên. Bất kỳ con người kinh doanh nào
cũng sẽ cho bạn biết điều đó, và tôi cho rằng bất cứ ai, ngoại trừ những người
thực sự không có gì bất cứ điều gì để làm trong kinh doanh của bất cứ loại nào,
sẽ cho bạn biết rằng phải có các trách nhiệm gò ép rất mạnh, rằng đó là một vấn
đề của nỗ lực cao nhất để có được thời gian cho những thứ thuộc thiên. Tyre luôn
luôn là một thách thức đối với Si-ôn. Về nguyên tắc thuộc linh, chúng ta đứng
lên chống lại Tyre
mỗi ngày. Ô, kẻ thù thông qua các vấn đề của thế giới này tìm cách làm cho xâm
nhập vào thời gian của chúng ta, cho những thứ của Chúa biết dường nào. Chúa
rất ghen tương cho bên thuộc thiên của sự vật, và sự thiên vị của Ngài là để
gây thiệt hại cho Tyre.
Sự tương phản giữa Si-ôn và Ethiopia.
Cuối cùng, Ethiopia. Chúng ta hãy
nhớ lại sự việc trong chương 8 của sách Công Vụ, về một người Ethiopia đã lên
Giêrusalem vào thời điểm lễ hội, và rõ ràng đã được luyện tập sâu sắc về vấn đề
thuộc linh, ở trong một tình trạng học hỏi, nhưng không tìm được một câu trả
lời cho câu hỏi của mình, và tấm lòng của mình cần. Ông vẫn còn trong bóng tối,
vẫn còn trong tối tăm, và Chúa nhận ra nhu cầu đó, sự tìm kiếm đó, không hài
lòng ở nơi mà nó đáng được hài lòng, “trụ sở chính thức” đã gửi Philip từ Sa-ma-ri
tham gia xe ngựa của ông trong nơi hoang dã, mở mắt, dẫn ông ta ra khỏi bóng
tối của mình. Ở đó và các nơi khác trong Kinh Thánh, Ethiopia trở nên một loại
hiểu biết tối tăm, sự hiểu biết cần soi sáng, bóng tối thiên nhiên, một tiêu
biểu đúng với tất cả chúng ta. Lời của Philip cho thái giám là "Ông hiểu
không?" và câu trả lời của ông "Làm
thế nào có thể hiểu được. .." Điều nầy thực sự đúng với tất cả mọi người
theo thiên nhiên là dường nào!
Người Ethiopia ở đây trong Thánh
Vịnh 87 được dùng như là một biểu hiện của tình trạng tất cả mọi người theo bản
chất, có sự hiểu biết tối tăm, và cần một người nào đó giảng dạy. Nghịch với nó,
Si-ôn nói về con mắt của tấm lòng được soi sáng, Linh của sự khôn ngoan và mạc
khải trong sự hiểu biết của Ngài. Nó nói các công dân của Si-ôn là những người
có đôi mắt của họ được mở ra, và Chúa yêu thương cái gì diễn đạt công việc mở
mắt hùng mạnh của Ngài, công việc của Ngài về sự chiếu sáng, soi sáng, sự hiểu
biết được dức dấy. Chúa vui thích trong ánh sáng, và bước đi trong ánh sáng,
trong khi Ngài không thích trong bóng tối.
Vì vậy, chúng ta thấy Si ôn năm
lần trái ngược lại điều này là tối cao, vì nét đặc trưng chính này của tính
chất thuộc thiên. Jerusalem là nơi hội tụ các nét đặc trưng của toàn bộ đất Syria. Trong cùng một cách, Hội thánh là sự
tập trung các nét đặc trưng của Đấng Christ. Đấng Christ là miền đất hứa của chúng
ta. Hội thánh là một biểu hiện tập trung của Đấng Christ, hoặc là dự định được,
và không khó để thấy rằng nét đặc trưng này của Đấng Christ - tính chất thuộc
thiên - là một điều được đánh dấu rõ rệt. Bạn chạm vào nó bất cứ nơi nào bạn
chạm vào Chúa Giêsu. Ngài liên tục nói về chính mình như đã ra từ thiên đường, đang ở trên trời, và tất cả
mọi thứ trong cuộc sống của Ngài là thuộc thiên là dường nào. Nét đặc trưng lớn,
chi phối của Đấng Christ là tính chất thuộc thiên, và bạn thấy từ sách Khải
Huyền rằng Jerusalem mới, Hội thánh là biểu hiện tập trung của Đấng Christ, có
thể chỉ được nhìn thấy từ lập trường thuận lợi về độ cao: " Tôi bèn cảm
Thánh Linh, được người đem tôi đến một núi lớn và cao, chỉ cho tôi thấy thành
thánh Giê-ru-sa-lem, từ trời ở nơi Đức Chúa Trời mà xuống" (Khải huyền
21:10). Nếu bạn nhìn vào bối cảnh bạn sẽ thấy rằng Babylon cũng đã được thể
hiện, nhưng không cần ở trên núi để xem Babylon; Babylon có thể được nhìn thấy
ở vùng đồng bằng. Nếu bạn đang đi để xem những điều thuộc thiên bạn cần phải có
trong các nơi trên trời. " Người đem tôi đến một núi lớn và cao, chỉ cho
tôi thấy thành thánh Giê-ru-sa-lem.....”. Để xem Đấng Christ, và để thể hiện Đấng
Christ, đòi hỏi một sự liên hiệp thuộc thiên với Đấng Christ trong Đức Linh.
Các yếu tố cấu thành tính chất thuộc thiên.
Chúng ta sẽ mở ra nét đặc trưng
này trong các thành phần của nó. Các thành phần của tính chất thuộc thiên là
gì?
- Sự thuộc
linh.
Đầu tiên là sự thuộc linh. Bạn
không thể hiểu hay thưởng thức những thứ thuộc thiên, trừ khi bạn là một người
nam thuộc linh, hoặc một ngườ nữ thuộc linh. Một trạng thái thuộc linh là cần
thiết để thấu hiểu những điều thuộc linh. Paul tuyên bố điều đó khi ông nói:.
" Song như có chép rằng: “Điều mắt chưa thấy, tai chưa nghe, Và lòng người
chưa từng nghĩ đến, Thì Đức Chúa Trời đã dự bị cho những kẻ thương yêu Ngài. Nhưng
Đức Chúa Trời đã nhờ Thánh Linh bày tỏ những sự đó cho chúng ta .. ". (1
Cor. 2:9). Con người thiên nhiên không thể nhận được những sự thuộc về Linh của
Đức Chúa Trời, ông không thể hiểu được, người thuộc linh xét đoán tất cả mọi
thứ. Tất nhiên, một trạng thái thuộc linh, trong trường hợp đầu tiên của sự tân
sinh - sinh ra của Đức Thánh Linh, và sau đó có một đời sống thuộc linh tiến bộ.
Phát triển thuộc linh là cách duy nhất, nhưng nó là cách chắc chắn để nắm bắt,
biết, hiểu biết, thấu hiểu các sự vật thuộc thiên.
Phúc Âm của Giăng là Tin Mừng của
sự thuộc linh, và tất cả mọi thứ trong "Giăng" là thuộc thiên. Bạn
tìm thấy nó đầy dẫy người gặp khó khăn. Nicôđêm ở trong khó khăn, ông không thể
hiểu được những điều thuộc linh gì cả, và có một dấu hỏi lớn nắm giữ ông ta
trong nô lệ hoàn chỉnh: Làm thế nào? Chúa làm cho hoàn toàn rõ ràng với ông
rằng ông phải trở thành một con người thuộc linh, được sinh ra cách thuộc linh,
trước khi ông có thể hiểu được những điều thuộc linh. Người phụ nữ Si-kha chỉ ở
trong trường hợp tương tự, trong sương mù lớn như Nicôđêm. Chúa làm cho nó rõ
ràng với cô ấy rằng những gì cô ấy cần là Đức Linh ở bên trong, khi ấy cô sẽ
hiểu được ý nghĩa của cuộc sống. Và do đó, bạn đi qua Tin Mừng, tìm thấy một số
lớn người ở trong bóng tối, và Chúa liên quan đến mỗi một trong số họ bằng cách
chạm trên một nguyên tắc. Chiếu sáng thuộc linh cần thiết biết bao! Con người mù
bẩm sinh cần Chúa mở mắt, và trên việc họ được mở ra, anh thấy tốt hơn so với
tất cả các bậc thẩm quyền tôn giáo xung quanh mình, những người đó thật rõ ràng
còn ở trong bóng tối. Đó là Tin Mừng của sự thuộc linh, có nghĩa là để am hiểu các
sự vật thuộc thiên bạn phải thuộc linh trong
bản thể cốt yếu của bạn,-- được Đức Linh sinh ra, được Đức Linh nội cư và chi
phối.
- Sự Nâng Cao.
Đó là thế lực thuộc linh. Bất cứ
ai thực sự tìm cách bước đi với Chúa, để có cuộc sống của mình duy trì trong Đức
Linh, hiểu biết khá tốt, ngoài các thuật ngữ kỹ thuật được sử dụng, những gì là
nâng cao thuộc linh hoặc thế lực
nghĩa là gì. Bạn biết phải chiến đấu liên tục để duy trì vị trí của bạn cách thuộc
linh ở trên cao. Bạn biết gần như tất cả mọi thứ đều đè trên bạn, nhấn bạn xuống.
Một khi linh của bạn đang bị đè ép xuống, với hoàn cảnh, cảm xúc, cảm giác,
hoặc bất cứ điều gì khác, bạn đang bị đánh đập, bạn đang bị đập vỡ, bạn vô
dụng, chứng cớ của bạn đã ra đi. Hội thánh được mời gọi để ở trong các nơi trên
trời trong Christ Giêsu, đó chỉ là một cách khác để nói rằng cuộc sống này phải
ở trong sự nâng cao thuộc linh, có thế lực thuộc linh trên cao.
Chúa, kiến trúc
sư, đang tìm cách dạy cho chúng ta mỗi ngày làm thế nào để tiếp lấy và duy trì
thế lực trên cao. Nhiều cơ hội được
dành mỗi ngày để học bài học đó. Nhiều lần trong một ngày, bạn và tôi có thể bị
đè bẹp bởi một cái gì đó nếu chúng ta để cho nó tiếp tục. Rất dễ rớt xuống thấp,
nhưng Chúa kêu gọi chúng ta từng ngày, một lần nữa và một lần nữa, từ chối chịu
bị đè bẹp. Ngài cũng khuyến khích chúng ta nắm Ngài cách mạnh mẽ, nắm Linh của
Ngài, được tăng cường với sức mạnh vào con người bên trong, hầu chúng ta có thể
không đi xuống thấp, nhưng duy trì thế
lực thuộc linh trên cao của chúng ta.
Đó là độ cao của Si-ôn, đó là độ cao của Hội thánh trong tất cả các thành viên
của mình.
- Đức tin.
Đức tin trở nên rõ ràng bởi cha
của thành phố, Abraham. Nếu thành phố mà cuối cùng đạt được, khi đó, Abraham
phải, như cha của nó (có thể nói), có bản chất là một con người của
đức tin, và chúng ta biết rằng đó yếu tố đặc biệt mà Abraham đã đứng suốt lịch
sử. "Bởi đức tin, Abraham ..." Và khi tất cả mọi người đã được nói về
đức tin, đều có thể được nói là cuối cùng đến điều này, tin tưởng vào đức thành
tín của Đức Chúa Trời. Cần đứng vững chắc với Đức Chúa Trời trên đức thành tín
của Ngài. Đôi khi bạn không có thể làm nhiều hơn thế. Tất cả các khía cạnh khác
của đức tin, hoặc biểu hiện của đức tin, có thể là không thể, và bạn chỉ cần
phải đứng trên điều cuối cùng đó. Vâng, Đức Chúa Trời là thành tín! Cuối cùng sẽ
được chứng minh! Sau khi trải qua các bối rối, nan đề hiện tại, chúng ta sẽ
thấy rằng Đức Chúa Trời là thành tín. Bây giờ có thể nhìn thấy như Ngài đã cho
chúng ta khi ra đi, như thể Ngài đã thất hứa chúng ta, như thể Ngài đã không
trả lời, như kỳ vọng của chúng ta rất thất vọng, nhưng khi chúng ta được vượt qua,
chúng ta sẽ thấy rằng Đức Chúa Trời đã không bỏ rơi, Đức Chúa Trời đã không lìa
bỏ chúng ta, và Đức Chúa Trời đã không mâu thuẫn, nhưng đã thành tín. Bạn và
tôi đều sẽ học được bài đó. Chúng ta không học được bài học đó cùng một lúc. Chúng
ta không có khả năng đặt câu hỏi với Chúa, và đôi khi chúng ta phải chiến đấu chống
lại đề nghị về một sự nghi ngờ về đức thành tín của Chúa, nhưng Đức Chúa Trời là
thành tín. Đó là nơi trú ẩn cuối cùng của đức tin, nhưng đó là một điều phi
thường để cứ đứng đó, và Abraham đã đến vị trí đó.
Tính chất thuộc thiên là một yếu
tố rất lớn trong đời sống dân của Chúa. Tính chất thuộc thiên, đó là sự thuộc
linh, đó là có thế lực trên cao, hoặc độ cao, và đó là niềm
tin, là một yếu tố rất lớn. Tất cả những điều nầy được tập hợp trong Jerusalem.
Nó có nghĩa là trên lập trường khác với của thế giới này, lập trường của con
người thiên nhiên. Ô, Hội thánh đã duy trì vị trí đó trên suốt con đường đi qua!
Những bi kịch khủng khiếp đã phát sinh từ lập trường chịu ở thấp hơn!
Chúng tôi đã nói rằng chúng tôi sẽ
đưa ra một minh họa về bi kịch đi xuống từ một vị trí thuộc thiên về một phần
của Hội thánh. Tôi thấy điều này, được viết bởi George Adam Smith. Nói về cuộc
xâm lược người Hồi giáo vào Syria, theo đó Syria đã bị Hồi giáo quét sạch và
thống trị, ông viết –
"Cơ đốc giáo của Syria sụp
đổ trước Hồi giáo bởi vì nó đã bị hư hoại, và nó xứng đáng để sa bại."
Và một lần nữa, Ông Smith nói,
"Trong nỗ lực bằng phương
tiện phàm nhân thuần túy để lấy lại nơi sinh của mình, Hội thánh đã bị Hồi giáo
đánh bại, bởi vì Hội thánh ích kỷ và thế tục."
"Trong những trường hợp này
không phải vì nó là một cơ đốc giáo đúng mà bị lật đổ, mặc dù cho đến ngày nay,
cơ đốc giáo thực sự mang sự sỉ nhục, và gánh nặng của các hậu quả. Sự trớ trêu
của sự phán xét của Đức Chúa Trời được nhìn thấy rõ ràng trong việc này, mà nó
đã xảy ra trên chính miền đất, nơi một chủ nghĩa độc thần thuộc linh xuất hiện đầu
tiên, là nơi Hội thánh bị trừng phạt trước tiên vì sùng bái thần tượng và duy
vật, đó là trong tầm nhìn về những khung cảnh mà Đấng Christ đã dạy dỗ và chữa
lành, và đi khắp nơi làm tốt với đoàn môn đồ tận tụy tinh khiết của Ngài...
Những ai ở trong danh Ngài tìm một vương quốc thế giới này bằng phương tiện thế
tục không thể hy vọng sẽ thành công trên chính các lĩnh vực nơi Ngài đã từng
loại bỏ sự cám dỗ khỏi Ngài. Chiến thắng của Hồi giáo trên cơ đốc giáo không
còn là vấn đề khó hiểu, khi so với chiến thắng của Babylon trên Israel ".
Đó là một tuyên bố kinh khủng. Có
lịch sử kinh khủng trong một tuyên bố như thế! Có lẽ vấn đề lớn nhất hiện nay
của cơ đốc giáo, của cánh đồng truyền giáo, là Hồi giáo. Tôi không nghĩ rằng có
một vấn đề nào lớn hơn Hồi giáo đối với Hội thánh. Tại sao? Vâng, George Adam
Smith đặt đúng ngón tay của mình vào nguyên nhân khi ông nói quyền năng của Hồi
giáo là do sự hư hoại của Hội thánh ở một điểm nhất định trong lịch sử, chia
rẽ, ích kỷ, và thế tục. Hồi giáo đã chiếm được quyền làm chủ bởi điều đó.
Sau đó, làm thế nào, Hồi giáo sẽ bị
lật đổ? Làm thế nào điều ác sẽ được hủy bò? Chắc chắn bởi Hội thánh thuộc
thiên, bởi điều là hội thánh được hoàn toàn tách rời khỏi thế giới này trong
tất cả các phương tiện và phương pháp, và kết hợp trong một linh như một sức
mạnh thuộc linh tuyệt vời, dưới quyền tể trị của Đức Thánh Linh, và chỉ có điều
đó, họ sẽ lật đổ các lực lượng đã chiếm được vị trí của mình bởi lý do của tình
trạng không thuộc linh và tình trạng không thuộc thiên của Hội thánh.
Nếu áp dụng cho toàn bộ, nó cũng áp
dụng cho chúng ta cách cá nhân, rằng để có quyền năng thuộc linh trên bất kỳ lập
trường nào của kẻ thù đều đòi hỏi sự tách biệt thuộc linh đối với thế giới,
bước đi gần gũi với Đức Chúa Trời, và một cuộc sống thuộc thiên, một cuộc sống
ở trên cao với Đấng Christ. Chúa đặt vào lòng chúng ta về tầm quan trọng to lớn
của sự tương giao thuộc thiên này với Ngài từ ngày này sang ngày khác, vì lợi
ích của quyền năng thuộc linh và vinh quang của Ngài.
T.Austin-Spark