Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

Máng Cỏ Và Đồi Sọ-




-
Từ máng cỏ Người đã ra đi…
-
Heb 7: 26--Một thầy tế lễ thượng phẩm dường ấy mới xứng hiệp cho chúng ta, thánh khiết, không hiểm ác, không ô uế, biệt khỏi tội nhân, 
Thi 42 :7--Vực gọi vực theo tiếng ào ào của thác nước Chúa;
Các lượn sóng và nước lớn của Chúa đã ngập tôi.

-
Từ máng cỏ trong đêm lạnh lẽo,
Con lặng nhìn ngắm vẻ nhu mì,
Đau thương mất mát sầu bi,
Vinh quang Thần Cách có gì sánh ngang?

Xác thịt Người vinh quang rạng rỡ,
Mục tử, bác sĩ tỏ lòng thành,
Tìm đường chạy đến tôn vinh,
Vui nghe câu chuyện ái tình thượng thiên.
Hồn con lặng lẽ tìm theo dấu,
Những bước chân để thấu hiểu Ngài,
Lòng Người Buồn Khổ rộng thay,
Tình yêu, ân điển phô bày sâu xa.
Con trẻ lớn lên ra hình vóc,
Đầy khôn ngoan bậc nhất xưa nay,
Lời Cha, đường lối giải bày,
Danh Con Thượng Đế đến ngày chứng minh.
Chúa vẫn sống hạ mình khiêm tốn,
Lối kiên nhẫn cẩn thận bước đi,
Chờ ngày ủy nhiệm diệu kì,
Không ai biết được những gì Cha giao.
Lối phục vụ trước sau cần mẫn,
Những bước đi biết lánh tội nhân,
Tình yêu kiên nhẫn hầu bàn,
Lưỡi con người há khôn ngoan giải bày.
Giữa tội lỗi đời đầy hư hoại,
Người căm ghét nhau mãi không thôi,
Bước đi hoàn hảo tuyệt vời,
Ánh quang Chúa rọi cho người xung quanh.
Chịu nhục mạ, ghét ganh, cười nhạo,
Ân điển Ngài trung hậu vững yên,
Lòng người hiểm độc vô quyền,
Chuyển xoay lòng Chúa chao nghiêng được nào.
Nhân từ Chúa trước sau trọn vẹn,
Phước hạnh trời ban xuống người dân,
Ai buồn, gặp khổ, băn khoăn,
Tìm ra an nghỉ tuyệt luân trong Ngài.
Kẻ mạnh võ trang ngày đêm mãi,
Chúa chinh phục hắn bởi hồng ân,
Nhìn người bất hạnh thế nhân,
Chúa đà chiếm lại khỏi vòng u mê.
Nạn nhân quỷ mọi bề xiềng xích,
Tay Chúa tháo gở thật dễ dàng,
Quyền Ngài gìn giữ bình an,
Không còn điều ác sẽ toan hại người.
Sự chết, ác quỷ rồi bệnh tật,
Nghe lời Ngài phán ắt lui đi,
Tối tăm tan biến diệu kì,
Khi Ngài đi đến đúng kì viếng thăm.
Cây rủa sả Ái Tâm treo đấy,
Gánh nặng thay con thật lạ lùng,
Lòng con được thứ tha xong,
Tôi nhân múa hát thong dong cuộc đời.
Thần ái tạo tác Người Buồn Khổ,
Trong thế giới khổ sở đau thay,
Thế nhân khinh nhạo ân Ngài,
Coi Ngài bậc thấp giữa loài người dân.
Hương dịu tình yêu càng lan tỏa,
Cho mọi hồn còn có nhu cầu,
Ân hồng Thượng Đế dồi dào,
Ban cho hồn đói kêu gào khẩn xin.
Chúa đã vội đăng trình đến đó,
Vì tình trạng hư tệ con người,
Đến Sa lem lại lên đồi,
Đầu Ngài thánh khiết gục rồi vì con.
Vực gọi vực tiếng ồn đổ ập,
Các lượn sóng thấm nhập hồn Ngài,
Tử thần, thịnh nộ ra tay,
Thân Ngài đã chết trong ngày Vượt Qua.
Máng cỏ đến Gô-tha diệu bấy,
Con Người Buồn Khổ ấy thành công,
Chương trình Thánh Phụ làm xong,
Mở tân sáng tạo vô cùng diệu vinh.
Minh Khải—16-3-2016