Lu-ca 17: 20-37-
«Các người Pha-ri-si hỏi Chúa:
“Bao giờ Nước Đức Chúa Trời mới đến?” Ngài đáp: “Nước Đức Chúa Trời không đến để
người ta có thể quan sát được. 21 Không ai có thể nói: Kìa, Nước Đức Chúa Trời ở
đây hoặc ở đó, vì kìa, Nước Đức Chúa Trời ở giữa vòng các ngươi. !”
22 Chúa bảo các môn đệ: “Sẽ có
lúc các con mong được thấy một ngày của Con Người mà không được. 23 Người ta sẽ
bảo các con: ‘Kìa, Ngài ở đây!’ ‘Kìa, Ngài ở đó!’ Nhưng các con đừng đi, cũng đừng
chạy theo! 24 Vì như tia chớp lòe sáng và chiếu rạng từ phương trời này đến
phương trời kia thể nào, thì Con Người, trong ngày Ngài hiện ra cũng sẽ như thế.
25 Nhưng trước hết, Con Người phải chịu đau khổ đủ điều và bị thế hệ này loại bỏ.
26 Trong thời Nô-ê thể nào thì thời Con Người cũng thể ấy. 27 Người ta ăn, uống,
cưới, gả cho đến ngày Nô-ê vào tàu và nước lụt tràn đến hủy diệt tất cả. 28 Thời
của Lót cũng thế, người ta ăn, uống, mua, bán, trồng trọt, xây cất, 29 nhưng đến
ngày Lót ra khỏi Sô-đôm, trời mưa lửa và diêm sinh xuống hủy diệt tất cả.30
Ngày Con Người hiện đến (được biểu lộ) cũng giống như thế. 31 Trong ngày ấy, ai
ở trên sân thượng có của cải trong nhà thì đừng xuống lấy; cũng vậy, ai ở ngoài
đồng đừng quay về lấy của cải. 32 Hãy nhớ lại vợ của Lót! 33 Hễ ai tìm cách bảo
tồn mạng sống thì sẽ mất; nhưng ai chịu mất mạng sống thì sẽ bảo toàn được nó.
34 Ta bảo các con, trong đêm ấy, 35 hai người nằm chung giường, một người sẽ được
đem đi, người kia bị bỏ lại; 36 hai người nữ cùng xay cối, một người sẽ được
đem đi, người kia bị bỏ lại.” 37 Các môn đệ hỏi: “Thưa Chúa, việc ấy xảy ra tại
đâu?” Ngài đáp: “Xác chết ở đâu, diều hâu bâu tại đó!”
-
Trong các câu 20 và 21 người
Pharisi hỏi Chúa "Bao giờ Nước Đức Chúa Trời mới đến?”.Chúa trả lời:
"Nước Đức Chúa Trời ở giữa các ngươi." Nhưng người
Pharisi mù mắt. Chúa đã nói rõ ràng rằng không có thể nói, "Này, đây hay
là đó!" Câu này là chìa khóa; nó được sử dụng trong câu 23 cũng như trong
câu 21. Người Pharisi hỏi khi nào vương quốc của Đức Chúa Trời đến, và Chúa trả
lời đơn giản, "Nó ở giữa các ngươi." Nhưng Ngài dành những lời giải
thích cho các môn đệ của Ngài. Ngay lập tức Ngài quay sang họ và giải thích.
Hãy lưu ý, câu hỏi của người Pharisi ám chỉ đến vương quốc, nhưng trong lời giải
thích của Ngài, Chúa nói đến Con Người (c. 22). Điều này bởi vì Con người là
vương quốc của Đức Chúa Trời. Bất cứ khi nào bạn có vương quốc của Đức Chúa Trời
trong quyền lực, bạn có Con Đức Chúa Trời trong sự hiện diện.
Câu 24 nói về
ngày hiển lộ. Nếu bạn có sự hiện diện của Chúa hôm nay, bạn có vương quốc ngày
nay. Vương quốc không phải là một điều gì; đó là chính Chúa. Nơi có hiện diện của
Ngài, quyền năng và vinh quang được thể hiện trên trái đất, thì bạn có vương quốc
của Đức Chúa Trời. Hiện nay là một vấn đề của mức độ, không phải chất lượng hoặc
bản chất.
Trong câu 26
đến 29 Chúa sử dụng hai hình ảnh minh họa từ Cựu Ước, Nô-ê và Lót. Ngài liên kết
hai ông với ngày của Con Người. Chúng ta đều quen thuộc với thuật ngữ "Con
Người". Thuật ngữ này được sử dụng trong Hêbơrơ 2 khi nói về Đấng Christ
là người thừa kế trái đất (cc. 6, 8). Tất cả mọi sự của Đức Chúa Trời sẽ được
kí thác cho Ngài. Là "một người mới" của Đức Chúa Trời, Ngài sẽ nhận cơ
nghiệp của mình. Ngài sẽ được tôn vinh và sẽ sở hữu trái đất. Tuy nhiên, một
cái gì đó sẽ xảy ra để đưa ngày của Con Người đến. Sẽ có sự phán xét trên trái
đất và sự giải thoát và cất lên cho dân của Đức Chúa Trời. Nô-ê được ra đi và cơn
lũ đến; Lót ra đi và sau đó mưa lửa từ trời đến. Chúa đã cố gắng rút ra một số
bài học rõ ràng từ hai trường hợp này cho các môn đệ của Ngài thấy.
Câu 31 là một
lời khuyên đừng trở về nhà. Câu 32 là một cảnh báo "hãy nhớ lại vợ của Lót".
Câu 33 chỉ tỏ rằng lối thoát là bỏ mất sự sống của hồn (soul-life). Ngày đó đang
đến khi tất cả các ông "Nô-ê" và "Lót" sẽ được cất lên. Các
ông "Nô-ê" và "Lót" sẽ ra đi theo một tiếng gọi đặc biệt, tiếng
gào thét, tiếng của thiên sứ trưởng, và một tiếng kèn (1 Tê. 4:16). Trường hợp
của Nô-ê không minh họa sự biến hóa cục bộ, vì ông và cả gia đình của ông đã được
giải cứu. Chúa đã không rút ra bài học của Ngài khi giảng dạy về câu chuyện của
Nô-ê, nhưng từ câu chuyện của Lót. Lời giải luận của Ngài dựa vào câu chuyện của
Lót, và lời cảnh báo được rút ra từ chuyện về vợ của Lót.
Chúng ta được
bảo rằng nếu có của cải trong nhà, chúng ta không nên đi xuống để lấy đi; nếu
chúng ta đang ở ngoài đồng ruộng, chúng ta không nên quay lại với những điều đằng
sau. việc Phản ứng với tiếng gọi thần thượng là "Hãy lên đây" (Khải
Huyền 4: 1). Vợ của Lót nhận được lời kêu gọi ra đi; bà đã không phạm bất cứ tội
lỗi nào, nhưng đã có một phản ứng của sự nhìn lại, trở lại với của cải của
mình. Sự cất lên sẽ không có sự thay đổi kỳ diệu trong chúng ta. Nó sẽ chỉ là một
bước ra đi, và nó sẽ là một vấn đề về thái độ của chúng ta.
Những điều
trong câu 28 đang chiếm hữu cuộc sống của dân chúng như ăn uống, mua bán, gieo trồng
và xây dựng—những việc đó có tội lỗi gì không. Chúng hoàn toàn hợp pháp, nhưng dân
chúng thường không có sự tách rời khỏi chúng. Những điều không nhất thiết phải
là tội lỗi đó cũng sẽ là trở ngại.
Chúng ta phải
đạt một điểm mà khi tiếng gọi đến, đáp ứng tức thì của tấm lòng chúng ta sẽ là,
"Chúa đó!" Có sự đáp ứng đối với Chúa hay không thì phụ thuộc vào
thái độ của tấm lòng chúng ta. Chúng ta thiếu sự tách rời đối với công việc hoặc
bất cứ điều gì đang chiếm hữu mình và bất
cứ điều gì thiếu hụt chính Ngài. Khi tiếng gọi đến, sẽ có những suy nghĩ,
"Nhưng về những công việc thì làm sao?" Nếu vậy, thì chúng ta có thể ở
lại để làm điều đó! Chúng ta có thể không bị chết mất trong Sô-đôm, nhưng chúng
ta không thể lên đến đỉnh núi.
Hãy thoáng nhìn
về toàn bộ lịch sử. Rất dễ gắn chặt với những món quà của Chúa; do đó, Y-sác đã
phải được dâng lên. Có phải chúng ta không được cất lên bởi những gì chúng ta đã
được ban cho cản trở không? Chúng ta có thể nói rằng Chúa có tất cả các nơi, mà
chúng ta không mong muốn gì cho bản thân mình chăng? "Lạy Chúa, Ngài là Đấng
duy nhất có thể ảnh hưởng đến sự tách rời như vậy". Khi Chúa chúng ta hiện
đến với các môn đệ nơi bờ biển, Phi-e-rơ nghe, "Đó là Chúa", ông liền
bỏ tất cả những sự khác (Giăng 21: 7). Phản ứng ngay lập tức của ông là nhảy xuống
biển để đi đến với Ngài.
Theo Luca
17:33 sự tách rời này có thể nhờ việc từ bỏ hồn mà có kiến hiệu. Đây là điều kiện
nhất định để sẵn sàng chờ sự tái lâm của Chúa. Cần bỏ mất người thiên nhiên của
chúng ta, là phần trong bản ngã chúng ta ưa ham muốn, cảm thấy, và luôn lo cho
mình. Đức Thánh Linh có ở đây để chỉ cho chúng ta sự sống thiên nhiên này là gì,
bởi vì một ngày kia nó sẽ biểu lộ nếu không được xử lý ngay bây giờ. Nó sẽ biểu
lộ chính nó, và chúng ta sẽ có những phản ứng sai trật. Vì thế, thập tự giá phải
cắt sâu vào cuộc sống của chúng ta hằng ngày. Lĩnh vực cho công việc của thập
giá là gì? Đó là bất cứ điều gì trong chúng ta mà thuộc về bên ngoài Chúa. Chúa
phải đứng một mình. Ngài phải là tất cả.
Trong câu 34,
một người sẽ được cất lên, đó là, bên cạnh Chúa. Khi Chúa nói về Nô-ê và Lót,
Ngài đang bàn về câu hỏi sự cất lên. Chúng ta đứng ở đâu với Chúa? Thái độ của
chúng ta nên là "như thể họ không có" (1 Cor. 7:30), "như thể"
chúng ta đã không có điều này điều nọ. Chúng ta không nên khổ hạnh; chúng ta vẫn
còn trong xác thịt, nhưng chúng ta phải "như thể không có", như thể không
sử dụng chúng gì cả. Chúng ta sở hữu chúng, và chưa có một sự tách rời tất cả mọi
thứ không phải là Chúa. Điều này có thể được thực hiện bởi các công việc bên trong của thập giá.
Khi tiếng gọi
vang động đến, chúng ta sẽ phản ứng cách này hay cách khác, và cách chúng ta phản
ứng sẽ đúng theo con người chúng ta là gì.
W.N.