1 Sa mu ên 14 chép câu chuyện chiến thắng vẻ vang đem lại vinh quang cho Chúa khi Giô na than và kẻ vác binh khí, nhờ đức tin, dũng cảm tấn công trại quân Phi li tin vì chính nghĩa của Đức Chúa Trời. Vinh Danh cho Chúa biết bao khi tác giả sách 1 Sa mu ên chép, “Có lẽ Đức Giê-hô-va sẽ hành động vì chúng ta. Dù ít người hay nhiều người, không có gì cản trở Đức Giê-hô-va cho chúng ta chiến thắng.”(câu 6)- “Nỗi kinh hoàng lan ra trong trại quân, ngoài đồng, và trong toàn dân. Quân trong đồn cũng như đội quân đột kích đều khiếp đảm, đất thì rúng động. Đó là nỗi kinh khiếp mà Đức Chúa Trời giáng xuống” (câu 15). “Hôm ấy, Đức Giê-hô-va đã giải cứu Y-sơ-ra-ên; và chiến trận vượt khỏi Bết A-ven” (câu 23).
Ngay khi chiến thắng do Đức Chúa Trời vận hành nổ ra ầm ầm, Sau-lơ, một con người háo danh, có đầu óc cướp công sang đoạt danh dự của con trai mình, xuất hiện. Vua Sau lơ ra chiến trường, cái bóng của ông rất lớn khi ông thị uy ra lệnh lạc nầy kia cách rất sai lầm. Đức Chúa Trời liền rút lui, không còn hiện diện nữa. Chiến thắng liền dừng lại.
Chúng ta thường thấy Chúa trong sự đơn giản của Ngài, nhưng chúng ta lại quá phức tạp cho điều đó. Chúng ta muốn trở thành phương tiện của Ngài để mình có thể kiếm được vinh quang. Chúa không bao giờ chia sẻ vinh quang của Ngài cho bất cứ ai. Cụm từ nầy cần ghi khắc trong tâm trí chúng ta là “tất cả đều là sự hư không.”
Tôi đã thấy những con người dương dương tự đắc trong hội thánh, tôi đã từng là một người như vậy trong những bước đi của tôi với Chúa trước kia. Lối sống đó bốc mùi sự chết. Đó là lối sống thường xuyên được bao bọc trong đức hạnh, nhưng bên trong lại giống như xác chết, mà rán sức lan tỏa ra mùi sự sống để che lấp mùi sự chết của bản ngã tham vọng.
Một ngày nọ, tại một nơi nào đó, một số phụ nữ trẻ đã đứng dậy, bắt đầu hát một cách tự nhiên, ca ngợi Chúa và Thánh Linh của Ngài đã đổ xuống như thác Dambri ở Bảo lộc.. Một ngày nọ, một người lạ mặt đã đứng dậy và khóc thét lên rằng anh ta yêu mến Chúa Giê-su và các từng trời đã xé trong mấy năm liền --và một cơn lũ lụt thuộc linh đã đổ ầm xuống và Đức Chúa Trời đã được tôn vinh ở giữa tất cả mọi người và tại nhiều địa phương.
Và khi tất cả mọi sự qua đi, một con người kia lại viết về câu chuyện phục hưng đó, lập lên một tượng đài vật chất và nói với mọi người rằng anh đã có mặt ở đó ngay từ buổi đầu --như thể sự hiện diện của anh bằng cách nào đó đã chủ yếu thúc đầy sự kiện phục hưng này.
Đức Chúa Trời đã rút lui, nhưng người đàn ông đó đã xây dựng các người đồng công của mình tiếp tục cuộc phục hưng khô cạn và danh tiếng của họ dù có vang dội, nhưng sẽ không có gì mới dưới ánh mặt trời nữa. Cuộc phục hưng chỉ còn là tiếng vang của một chiếc bình rỗng.