Người đàn ông mang tên này trong Cựu Ước đã viết nhạc ba
thánh vịnh 39; 62 và 77, và lời của vua Đa-vít và A-sáp. Tên của ông có nghĩa
là: “Ông ca ngợi”.
--Kinh thánh cho chúng ta biết gì về ông và gia đình ông ta?
Trong 1 Sử ký 25: 1-5, ba nhạc trưởng được gọi tên là A-sáp, Hê-man
và Giê-đu-thun và các con trai của họ. Họ được vua Đa-vít và các vị chỉ huy
quân đội kêu gọi phục vụ. Sáu người con trai của Giê-đu-thun được đặt tên riêng
là: Ghê-đa-lia, Xê-ri, Ê-sai, Ha-sa-bia, Ma-ti-thia, và Si-mê-i.
Khoảng 300 năm sau, dưới thời vua Ê-xê-chia, có hậu duệ của Giê-đu-thun,
ở giữa những người khác. rằng họ bận rộn thanh tẩy nhà của Đức Chúa Trời để việc
thờ phượng có thể được thực hiện lại ở đó (2 Sử ký 29:14, 15). Trong thời kỳ
suy sụp thuộc linh của dân chúng, đền thờ của Chúa đã bị mất tôn trọng. Vua
A-cha, cha của Ê-xê-chia, thậm chí đã đóng cửa nhà của Đức Chúa Trời, để chấm dứt
phụng vụ cách hoàn toàn (2 Sử 28,24, 29,6,7).
Giê-đu-thun và con cháu của ông một lần nữa sống dưới triều đại
của Giô-si-a, vị vua tin kính cuối cùng ở Giu-đa (2 Sử 35:15).
--Công việc làm “nhạc trưởng” của ông là gì?
Trong 2 Sử ký 35:15, Giê-đu-thun được gọi là "đấng tiên
kiến" của nhà vua. Trong 1 Sa-mu-ên 9: 9, người ta nói: "vì người mà
thiên hạ ngày nay gọi là tiên tri, ngày xưa gọi là người tiên kiến". Từ đó
có thể suy ra rằng Giê-đu-thun đã cung cấp các dịch vụ tiên tri chung với các
bài hát của mình. 1 Sử 25.3 nói về Giê đu thun: "Giê-đu-thun, dùng đàn cầm
mà nói tiên tri", hoặc, như lời chú thích, "người đã hát, khi được Linh Đức Chúa Trời cảm thúc".
Nhà tiên tri đã phải có một tầm nhìn (khải tượng) cho các điều răn thần thượng, nhưng đồng thời có
thể nhìn thấy và xem xét nhu cầu của dân chúng.
--Chúng ta tìm thấy kết quả nào trong ba thánh vịnh mà ông đặt
nhạc?
--Trong Thi thiên 39, chúng ta thấy Đa-vít đau đớn khi thấy
cuộc đời ngắn ngủi và mau qua của mình. Tuy nhiên, trong thánh vịnh này, chúng
ta nhận thấy sự trung tín của ông với Chúa. Vì vậy, ông nói trong câu 7, "Hỡi
Chúa,bây giờ tôi trông đợi gì? Sự trông cậy tôi ở nơi Chúa”.
--Trong thánh vịnh 62, Đa-vít bày tỏ sự đau khổ chân thành mà
mình đã trải qua trong suốt cuộc đời từ Sau-lơ và những người khác. Nhưng ông tin
tưởng Đức Chúa Trời, Đấng chăm sóc mình và ông có thể nói: "Chỉ một mình
Ngài là hòn đá tôi, sự cứu rỗi tôi, Và là nơi ẩn náu cao của tôi; tôi sẽ chẳng
bị rúng động. Sự cứu rỗi và sự vinh hiển tôi ở nơi Đức Chúa Trời; Hòn đá về sức
lực tôi, và nơi nương náu mình cũng đều ở nơi Đức Chúa Trời. "(câu 6-7).
Đa-vít đã được củng cố trong Đức Chúa Trời đến nỗi ông có thể
khuyến khích người khác: "Hỡi bá tánh, khá nhờ cậy nơi Ngài luôn luôn, Hãy
dốc đổ sự lòng mình ra tại trước mặt Ngài: Đức Chúa Trời là nơi nương náu của
chúng ta" (câu 8). Thật Thánh vịnh này là một sự khích lệ biết bao!
--Lời của Thánh vịnh thứ 77 được A-sáp viết, và Giê-đu-thun
phổ nhạc. Tên của A-sáp có nghĩa là: “người sưu tầm”. Khi chúng ta nhìn vào
thánh vịnh này, chúng ta có ấn tượng rằng A-sáp không ở một nơi tốt đẹp. Trong
nửa đầu của thánh vịnh, chúng ta nhận thấy chữ "tôi" thường xuyên xuất
hiện.
Nếu chúng ta quan tâm đến chính mình, điều này chỉ kéo chúng
ta xuống thấp. Nhưng ngay khi chúng ta, như A-sáp, cuối cùng nhớ lại những việc
làm của Chúa, chúng ta lại trở nên vui mừng. “Tôi sẽ nhắc lại công việc của Đức
Giê-hô-va, Nhớ đến các phép lạ của Ngài
khi xưa; Cũng sẽ ngẫm nghĩ về mọi công
tác Chúa, Suy gẫm những việc làm của
Ngài thời xưa" (câu 11.12).
Cuối cùng, A-sáp nhận ra rằng con đường được đặt trong nơi thánh:
"Hỡi Đức Chúa Trời, con đường Chúa ở trong nơi thánh" (câu 14). Và nếu
đường lối của chúng ta thông qua các sự vận dụng không rõ ràng vì cách của Chúa
đi qua biển (câu 20), thì chúng ta có thể nhớ rằng Chúa vẫn chỉ đạo đàn chiên của
mình qua "tay Môi-se và A-rôn” (câu 21).