Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

CƯA BỚT THÁNH GIÁ



Một đoàn người vác thập giá của mình, vác đi cực nhọc dưới sức nặng của cây thập giá đè trên vai. Có một người vác một cây thập giá khá dài, không chịu được, ông liền cưa bớt đi một khúc cho nhẹ. Và ông cảm thấy là hài lòng, là khôn ngoan. 

Sau cuộc hành trình gian truân, đoàn người đến trước một vực thẳm: tại đây không có một cây cầu nào để sang bên kia, là nơi được sống cạnh Chúa và hưởng niềm vui muôn đời. 

Sau một lúc do dự, không ai bảo ai, mỗi người đều đặt cây thập giá của mình bắc qua vực thẳm. Lạ lùng thay, chúng vừa khít với bề ngang của vực thẳm, chỉ riêng cây thập giá bị cưa bớt cho đỡ nặng là hụt, và người vác nó phải đứng lại bên kia với niềm tuyệt vọng. 
(Thiên Phúc) 


Nhiều khi con người cứ tưởng mình là kẻ xấu số nhất, là ngôi sao đen, số phận hẩm hiu. 

Thực ra điều quan trọng trong đời là thái độ của ta đón nhận cuộc sống như thế nào. 

Cùng một hoàn cảnh, nhưng mỗi người lại thể hiện tâm trạng, cung cách khác nhau. 

Người thì khủng hoảng sợ hãi, người lo âu buồn phiền, kẻ khác thì trốn chạy, tránh né, có người lại chống đối, đương đầu đối phó. 

Người thì dửng dưng mặc kệ sao cũng được, nhắm mắt sống cho qua ngày đoạn tháng, có người lại chấp nhận thực tế rồi cố gắng vượt qua. 

Người thì vui lòng đón nhận với tất cả bình an, vui vẻ, không tỏ lộ chút gì là buồn phiền đắng cay hay khiếp sợ. 

Người thì tỏ ra khôn ngoan khi mưu mẹo, luồn lách để tránh né, hay đẩy trách nhiệm cho người khác. 

Người thì tỏ ra mình là thông minh và hãnh diện khi sử dụng các mánh lới để giảm nhẹ bổn phận. 

Muốn vượt qua cái nghèo thì ta phải đi xuyên qua nó. Cũng vậy, chỉ có một cách duy nhất để vượt qua đau khổ là hãy đi xuyên qua nó. 

Thiên Chúa tốt lành không bao giờ chèn ép con cái mình. Ngài cũng chẳng cần lợi dụng để lừa gạt con người. Những gì Ngài ban cho ta luôn là phần tốt nhất, vừa sức nhất, và ơn Ngài đủ cho ta. 

Nhưng rồi ta sử dụng ơn Chúa như thế nào mới là vấn đề. 

Phải nhìn nhận sự thật rằng, quá nhiều lần ta không mang ơn Chúa ra sử dụng, mà thay vào đó bằng ý riêng, bằng khôn ngoan bản thân. 

Đã nhiều lần ta lợi dụng ơn Chúa để làm những điều không phù hợp với ý Ngài hoặc sử dụng một cách lệch lạc nên kết quả không có, hoặc ngược lại. 

Thế rồi ta đổ lỗi tại Chúa không công bằng, Ngài thiên vị, bất công vời mình. 

Khôn ngoan thế gian luôn khập khiễng, nguy hiểm, nếu ta hoàn toàn tin tưởng và cậy dựa vào nó. Khôn ngoan của con người chỉ được hoàn thiện khi biết dựa vào khôn ngoan của Thiên Chúa mà thôi. 

Mỗi người đều có thánh giá phải mang. Vì công phúc sau này, nên ta không thể mướn hay nhờ người khác mang dùm được. Cách tuyệt vời chính là cậy dựa ơn Chúa, bình an theo Ngài, vui vẻ chấp nhận. Có như vậy ta mới không bị hao tổn sinh lực, không bị kiệt sức bởi than phiền kêu trách làm mất ý nghĩa đời ta. 



Thanh Thanh