Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Thành phố có các nền tảng--4

Vua Melchizedek chúc phước cho Abraham

Chương 4 - Các nét đặc trưng của người đắc thắng

Khải 3:7-13 “Ngươi cũng hãy viết cho sứ giả của Hội thánh tại Phi-la-đen-phi rằng:
'Đấng thánh, Đấng chân thật, Đấng có chìa khoá của Đa-vít, mở thì không ai đóng được, đóng thì không ai mở được, phán rằng:  Ta biết công việc ngươi, ngươi có ít năng lực, mà đã giữ đạo ta, chẳng chối danh ta; kìa, ta để trước mặt ngươi một cái cửa mở ra, chẳng ai có thể đóng được. Nầy, ta cho ngươi những kẻ từ trong hội Sa-tan tự xưng mình là người Do-thái, mà không phải là người Do-thái, bèn là nói dối; kìa, ta khiến chúng nó đến lạy dưới chân ngươi, và cho chúng nó biết rằng ta đã thương yêu ngươi.  Vì ngươi đã giữ đạo của sự nhẫn nại ta, ta cũng sẽ giữ ngươi khỏi giờ thử thách, là giờ sắp đến trong khắp thiên hạ, để thử những người ở trên đất.  Ta đến mau chóng; hãy giữ vững điều ngươi đã có, hầu chẳng ai đoạt lấy mão miện của ngươi.  Kẻ đắc thắng, Ta sẽ khiến làm rường cột trong đền thờ Đức Chúa Trời Ta, và người không còn ra khỏi đó nữa; Ta cũng sẽ lấy danh Đức Chúa Trời Ta, và danh của thành Đức Chúa Trời ta, là Giê-ru-sa-lem mới ở trên trời, từ Đức Chúa Trời Ta mà xuống, cùng danh mới của Ta, mà viết trên người.  Ai có tai, hãy nghe điều Thánh Linh phán cùng các Hội thánh”.


Khải. 21:1-4 “Đoạn, tôi đã thấy trời mới và đất mới; vì trời thứ nhứt và đất thứ nhứt đã qua rồi, biển cũng không còn nữa. Tôi cũng đã thấy thành thánh, là Giê-ru-sa-lem mới, từ trời ở nơi Đức Chúa Trời mà xuống, sửa soạn như một tân phụ trang sức đợi chồng mình.  Tôi nghe một tiếng lớn từ ngai ra, nói rằng: “Kìa, nhà trại của Đức Chúa Trời ở giữa loài người. Ngài sẽ đóng trại giữa họ, và họ sẽ làm dân Ngài, chính Đức Chúa Trời sẽ ở với họ.  Ngài sẽ lau ráo mọi giọt lệ khỏi mắt họ, sự chết không còn nữa, cũng chẳng có tang chế, hoặc kêu khóc, hoặc đau đớn nữa; vì những sự đầu tiên đã qua rồi”.


Bạn sẽ thấy trong đoạn văn trong chương 3 của sách Khải Huyền, rằng người đắc thắng  phải có tên của thành phố của Đức Chúa Trời được viết trên anh ta. " Kẻ đắc thắng, ...Ta cũng sẽ lấy danh Đức Chúa Trời ta, và danh của thành Đức Chúa Trời Ta, là Giê-ru-sa-lem mới ở trên trời, từ Đức Chúa Trời ta mà xuống, cùng danh mới của Ta, mà viết trên người...." Đó là một tuyên bố đáng chú ý, và đầy sự quan tâm, và chắc chắn bạn càng nghĩ về nó, bạn càng tự hỏi người đắc thắng nghĩa là gì mà phải có tên của Jerusalem mới viết trên anh. Chúng ta muốn hiểu, do đó, tên phải có nghĩa gì nhiều hơn nữa, và làm thế nào nó có liên quan đến sự đắc thắng.

Như thói quen của chúng tôi cho đến nay, vì vậy một lần nữa, chúng ta quay trở lại những đụng chạm đầu tiên trên Jerusalem mà chúng ta có trong Kinh Thánh, và chúng ta sẽ có được chìa khóa của chúng ta.

Tài liệu tham khảo đầu tiên tới Jerusalem trong Kinh Thánh đi kèm với Melchizedek trong Sáng thế ký 14:18-19. Nơi đó chúng ta tìm thấy lần đề cập đầu tiên của nó theo tên viết tắt là Salem. "Jerusalem" có nghĩa là "Thành phố của sự sự bình an." Một số lượng rất lớn hơn đã được thực hiện về nó, và có khối lượng bằng văn bản về tên của Jerusalem, và nhiều ý tưởng rất tuyệt vời có liên quan đến tên nầy, nhưng nó khá đơn giản được thể hiện là "Thành phố của sự bình an." Có thể có một gốc rễ trong từ ngữ có nghĩa là sự an toàn vì lý do vị trí của nó, quyền năng và độ cao của nó, và trong ý nghĩa là nó có thể được gọi là Thành phố của sự bình an, như là một thành phố rất khó có thể bất ổn,  tiêu diệt. Nhưng chúng ta có thể hài lòng cho mục đích của chúng ta với các định nghĩa đơn giản nhất. Rõ ràng, Melchizedek là vua của thành phố này, cũng như thầy tế lễ của "Đức Chúa Trời Tối Cao."

Chúng ta nhìn thấy từ chương này, Melchizedek trước tiên hiện ra trước mắt với Áp-ram đang trở về từ sự đánh bại các vị vua. Nếu bạn đọc toàn bộ chương 14, bạn sẽ thấy rằng một số vua lập một liên minh, và họ chế ngự những nhà cai trị của Sô-đôm và các thành phố khác tại địa phương dưới quyền lực của họ. Những vua nầy phục vụ họ và đã vinh danh họ trong một số năm. Sau đó, họ nổi dậy chống lại những vị vua đồng minh, với kết quả là các vị vua đồng minh thực hiện cuộc tấn công này khi họ đạp chúng vào gót chân mình một lần nữa. Họ áp đảo họ, cướp đi của họ, và mang đi của cướp và nhiều tù nhân, bao gồm cả Lót và vợ của ông. Áp-ram đã được thông báo về những gì đã xảy ra, và với một số 318 con người, được đào tạo trong gia đình mình, ông đuổi theo các vị vua, và bằng một chiến thuật ban đêm, ông đã đạt được một lợi thế, chế ngự chúng, thu hồi tất cả những bị cướp, bao gồm cả Lót, và đưa chúng trở lại. Khi trở về từ cuộc chiến chớp nhoáng thành công và chiến thắng này, vua thành Salem cũng như vua của Sô-đôm đến gặp ông ấy, và Melchizedek ban phúc cho ông, và Áp-ram dâng cho ông một phần mười tất cả của cướp.

Ở đây, sau đó, Áp-ram trong khả năng của một người đắc thắng, và bạn nhận ra, như chúng ta đã chỉ ra trong bài suy gẫm vừa qua của chúng ta, rằng quyền năng của Áp-ram mà trong một ý nghĩa thuộc linh mà ông chuyển tới thành phố mà ông đã ở, trong một nghĩa nào đó ông trông mong - phần lớn là do sự biệt riêng thuộc linh của mình khỏi thế giới này. Ông đã từ chối tất cả những món quà từ vua Sô-đôm, từ chối danh dự và ân huệ của thế giới này, và theo những cách khác nhau đã giữ mình tự do, trong khi trong một số trường hợp Chúa, về phần Ngài, rất mạnh mẽ phá vỡ, để Ngài thoát khỏi các yếu tố trần thế và các mối quan hệ, và vì vậy duy trì Ngài ở một địa vị của quyền năng thuộc linh. Bây giờ chúng ta thấy rằng quyền năng thuộc linh, bởi lý do của sự tách biệt của ông khỏi những điều trần tục và gắn bó với những thứ thuộc thiên, thể hiện chính nó trong chiến thắng này, và trong địa vị của một người đắc thắng, ông tiếp xúc với Melchizedekc, và Melchizedek với ông ta, và trước một số yếu tố thuộc linh  ưu việt nào đó  và các nét đặc trưng được giới thiệu. Thật thú vị khi nhận thấy rằng tất cả các sự hiệp hội của Melchizedek là thuộc linh và không tạm thời. Bất cứ nơi nào bạn chạm vào Melchizedek trong Kinh Thánh, bạn chạm vào một số nguyên tắc thuộc linh tồn tại, một cái gì đó mà không phải là tạm thời, không qua đi, và không chỉ đơn thuần là của trái đất này, thậm chí không liên quan đến trái đất này khi những gì được tiếp xúc là của Đức Chúa Trời, nhưng một cái gì đó cao hơn điều đó. Việc đưa Melchizedek và Áp-ram lại với nhau theo cách này sẽ đưa ra hàng loạt các yếu tố thuộc linh, mà tiếp tực chạy thẳng tới và trở thành nét đặc trưng có tính tể trị của Jerusalem mới.

Nếu bạn nhìn vào một số yếu tố này, bạn sẽ thấy rằng chúng rất ấn tượng, nhưng bạn sẽ, ở nơi đầu tiên, được ấn tượng với sự độc đáo của nhân vật Melchizedek. Ông đến hiện trường cách kỳ lạ biết bao. Ông chưa bao giờ được nghe nói đến từ trước, và không có gì được biết về ông ta, ngoài những gì được nói ở đây trong một vài câu, nhưng ở đây ông là một vị vua, và thầy tế lễ của Đức Chúa Trời Tối Cao, trong một vùng đất đầy gian ác. Ông đột nhiên hiện ra cách đầy đủ như thế, vua thành Salem, thầy tế lễ của Đức Chúa Trời Tối Cao, chúc phước lành cho Áp-ram trong danh Chúa: một nhân cách đáng kể, và hoàn toàn thích hợp bởi chính các nét đặc trưng này, bởi tính độc đáo của con người ông, để chiếm một vị trí rất quan trọng trong lịch sử thuộc linh của Jerusalem. Dường ấy, có thể nói, đã đi ra khỏi cái không biết, đã đột ngột từ thuộc thiên giáng xuống, trong sự trưởng thành ngay lập tức. Không có sự non nớt ở đây: bạn không bắt đầu trong giai đoạn ấu trỉ, bạn tìm thấy con người này trong trọn vẹn của sự vật, sự đầy đủ mà phải mất hàng thế kỷ để phát triển trong lịch sử công việc của Chúa.

Một lượng to lớn lịch sử sẽ đến trước khi được thực hiện trên trái đất này những gì được Melchizedek đại diện. Ông bước vào trong cách đầy đủ này, cách trưởng thành này, và nó có vẻ như ngay lập tức ông thiết lập toàn bộ tư tưởng của Đức Chúa Trời. Toàn bộ tâm trí của Đức Chúa Trời được thể hiện trong một con người, là người  chúng ta không biết từ đâu đến.  Như Đức Chúa Trời đặt trọn vẹn tư tưởng của Ngài trong một con người ở ban đầu của sự vật, và sau đó phát triển lịch sử theo khuôn mẫu đó. Đó là cách Đức Chúa Trời làm việc. Vì vậy, Melchizedek trở thành một người ấn tượng nhất, và chúng ta biết từ Tân Ước, đặc biệt là thư Hebrew, rằng ông được Đức Chúa Trời dự định là một tiêu biểu cho một cái gì đó rất đầy đủ. Ông giới thiệu một thứ tự các sự vật, là siêu trần thế, siêu tư tế A rôn - mà không có gia phả, không cha, không mẹ, không có bắt đầu ngày sinh hoặc ngày cuối đời. Tại đó bạn có cõi đời đời, sự phổ quát, tất cả được tập hợp trong con người này. 

Các mối quan hệ điển hình của Melchizedek với Đấng Christ

Lưu ý các mối quan hệ điển hình của ông với Đấng Christ, khi ông giới thiệu những yếu tố thuộc linh ưu việt nầy. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể nói rằng chúng có năm điểm.

1. Vương quyền.
Đầu tiên là vương quyền giữa vòng dân của Chúa trong mối quan hệ với những người được chọn: vương quyền liên kết với người đắc thắng, và người đắc thắng được đưa vào đụng chạm với ngai vàng. Đó là tư tưởng đầy đủ đầu tiên của Đức Chúa Trời, được giới thiệu trong Melchizedek. Như chúng ta vừa đề cập, một lượng lớn của lịch sử sẽ phát triển trước khi điều đó được thực hiện đầy đủ, nhưng Đức Chúa Trời sẽ làm việc từ thời điểm này hướng về một cái gì đó mà chúng ta sẽ lưu ý trong một thời điểm.

2. Chức tế lễ  
Không phải là một chức tế lễ trần thế, nhưng chức tế lễ thuộc thiên, không theo thứ tự của Aaron, nhưng theo thứ tự của Melchizedek - một chức tế lễ thuộc thiên, một chức tế lễ tồn tại là những gì được đặt ra, nói tóm lại, chức tư tế trong tư tưởng đầy đủ của Đức Chúa Trời.

3. Sự công nghĩa.
Nguyên tắc sự công nghĩa đi kèm với Melchizedek trong một cách đặc biệt. Nó không phải nguyên tắc mới. sự công nghĩa thì cũ như Đức Chúa Trời. Nó đi kèm trong một cách đặc biệt với Melchizedek, khi ông trở thành vua của sự công nghĩa. Chúng ta đề cập đến nó ngay bây giờ, và sẽ nói đầy đủ hơn về nó sau này.

4. Sự bình an.
sự công nghĩa dẫn đến sự bình an, sự bình an và sự công nghĩa trong mối quan hệ với vương quyền và chức tư tế là những gì được đưa ra trước chúng ta. Khi bạn đặt những thứ đó chung với nhau, bạn bao gồm một phạm vi rộng lớn của công việc và Thân vị của Chúa Giêsu. Công tác ngược lại -- sự bình an, vì sự công nghĩa, vì thầy tế lễ thuộc thiên, vì cớ tối thượng quyền tuyệt đối.

5. Sự sống bất tận.
" Người không cha, không mẹ, không gia phổ, không có ngày sanh thỉ, cũng không có ngày mạng chung, bèn là giống như Con Đức Chúa Trời, cứ làm thầy tế lễ mãi mãi....... lập lên không theo luật pháp của điều răn thuộc xác thịt, nhưng theo quyền năng của sự sốngvô tận" (Heb. 7:3,16). Đó là  chỉ danh được Tân Ước ban choMelchizedek.


Abraham dâng 1/10 của cướp cho vua

Chúng ta hãy tổng hợp những điểm trên đây một lần nữa trong cả hai cách - vương quyền, chức tư tế của một trật tự thuộc thiên, sự công nghĩa, sự bình an và sự sống vô tận: sự sống vô tận, vì sự bình an được ban ra, trên lập trường của sự công nghĩa, thông qua chức tế lễ thuộc thiên, với ngai vàng của tối thượng quyền phổ quát nâng đỡ tất cả. Đó là một tầm nhìn ngoại hạng và thiết lập ra trong một con người của những yếu tố đặc trưng của Thân vị và công việc của Chúa Giêsu.

Hãy suy nghĩ một thời điểm hoặc về vương quyền như được giới thiệu bởi Melchizedek trong mối quan hệ với Đấng Christ. Điều đáng chú ý là Đấng Christ xuất thân từ Giu-đa, bộ tộc có quyền cai trị, bộ tộc của chế độ quân chủ. Nhưng không có thầy tế lễ xuất thân từ Giu-đa: không có chức tế lễ ở đó. Vị sứ đồ lập luận rằng nếu Đấng Christ đã còn ở trên trái đất - một cụm từ nổi bật - Ngài  không được làm một thầy tế lễ, bởi vì không có thầy tế lễ ra từ Giu-đa. Điều đó mang chức tư tế của Ngài ra khỏi trái đất cùng một lúc và mang vào một thứ tự chức thầy tế lễ thuộc thiên. Đến nỗi chức tế lễ của Đấng Christ phát sinh trên một lập trường khác với thứ tự ​​của Aaron. Ngài là thầy tế lễ được thiết lập liên quan đến sự sống lại.

Thánh Vịnh 110 làm cho nó rất rõ ràng, là chức  tư tế của Ngài không thuộc về mặt đó của ngôi mộ mà có liên quan hoàn toàn đến trái đất này. Ngôi mộ phá vỡ hoàn toàn và dứt khoác mọi tiếp xúc của chúng ta với trái đất này. Đó là ý nghĩa của báp- têm. Phép báp- têm được dự định là một tuyên bố về thực tế là trong cái chết liên hiệp với Đấng Christ, tất cả các mối quan hệ của một loại thuộc linh với trái đất này đã được đưa đến một kết thúc. Bạn hãy đánh dấu, chúng ta chỉ đi vào các giá trị của chức thầy tế lễ thuộc thiên của Đấng Christ trong chừng mực đó là sự thật, bởi vì chức tư tế của Ngài không phải là thứ tự tư tế A Rôn, áp dụng cho mọi người trên trái đất mà đang sống cuộc sống ràng buộc với trần gian. Chức thầy tế lễ  của Đấng Christ được thành lập trên thực tế là Ngài ở thuộc thiên, và cùng một lúc nói về sự phục sinh. Vì vậy, chức tư tế của Ngài trong mỹ đức và lợi ích của sự phục sinh.

Trở lại với Áp-ram, và bạn sẽ thấy rằng, đối với các thành phố, Abram đã bước đến một cách điển hình ngay trên lập trường này, lập trường của sự phục sinh, với ngay cả việc Isaac bị phá vỡ ra khỏi trái đất này, không còn nắm giữ bất kỳ  mối quan hệ với nó, và ra ngay trên lập trường phục sinh liên quan đến thiên đường, mục đích của Đức Chúa Trời như thành phố được ứng nghiệm. Vì vậy, chức tế lễ của Đấng Christ được thành lập như là liên quan đến sự sống lại. "Ngươi là Con ta, ngày này Ta đã sinh ra ngươi" (Heb. 1:5) đụng chạm sống lại của Ngài, và chức tư tế này của Melchizedek được tiêu biểu theo quyền năng của một sự sống vô tận.

Tại sao chức tế lễ của Đấng Christ trở nên phụ thuộc hoàn toàn vào sự phục sinh của Ngài? Với lý do đơn giản là Đức Chúa Trời đang chờ đợi vương quyền, rằng có thể không có chức tế lễ chân thật sự ngoài vương quyền trong tư tưởng của Đức Chúa Trời. Nằm giữ điều đó, và dựa trên nó. Không có chức thầy tế lễ đầy đủ trong tâm trí của Đức Chúa Trời ngoài vương quyền. Vương quyền là điều cần thiết đối với chức tế lễ, nếu chức tế lễ phải có biểu hiện tối đa của nó.

Chức tế lễ Aron bị phá vỡ trong thời Hê-li. Samuel, sau đó, đã được đưa vào, và những gì đã xảy ra? Samuel đã không được đưa vào để giới thiệu một trật tự mới của chức tế lễ. Samuel đã được đưa vào để giới thiệu nhà vua, và từ thời điểm đó, vua luôn luôn được ưu tiên hơn thầy tế lễ. David, là vua, mặc ê-phót, kết hợp hai điều trong người của mình. Nhưng chức tế lễ trong David thì phụ thuộc vương quyền của ông. Tất cả các ý nghĩa và giá trị thứ tự của A-rôn, tất nhiên, được thu thập và đưa vào Đấng Christ, nhưng nó vượt trên theo trật tự của Melchizedek.

Vương quyền là tối cao, quyền thế đáng kể. Đó là vị trí đầu tiên và cao nhất. Sau đó, những gì xảy ra tiếp theo? Sự công nghĩa! Nhưng điều đó giới thiệu chức tế lễ. Vấn đề sự công nghĩa được chức tế lễ xử lý, nhưng nó là một sự công nghĩa mà chỉ có thể được một ngai vàng quyền bính tối cao thành lập. Đây là ngôi, vương quyền, ban quyền năng cho chức tế lễ. Cựu Ước làm cho điều đó hoàn toàn rõ ràng. Chức tế lễ, sau đó, có được quyền năng của nó, và được ngai vàng bổ nhiệm. Chú ý thế nào David xử lý các thầy tế lễ. Ông sa thải các thầy tế lễ cao và đem người khác vào thay thế. Khi thầy tế lễ cả lỗi lầm với Đức Chúa Trời, David loại họ ra khỏi chức nhiệm. Đó là một điều trọng yếu để làm. Hãy trở lại những ngày trước khi có những vị vua ở Israel, và bất cứ ai cũng nên tiếp xúc thầy tế lễ! Nhưng đây là một con người đã có một vị trí trên các thầy tế lễ. Với David đó là một vấn đề của ngai vàng cai trị trong vấn đề của sự công nghĩa. Nếu các thầy tế lễ cả hư hỏng với Đức Chúa Trời, phá vỡ trên vấn đề của sự công nghĩa, sau đó ngôi sẽ can thiệp, và chức tế lễ không còn có thể đứng.

Hai điều này được tìm thấy chung với nhau trong Đấng Christ, và bạn thấy rằng Ngài là Vua và thầy tế lễ, và bởi chính ngôi của Ngài, Ngài nâng đỡ sự công nghĩa và công việc  tế lễ của Ngài. Chúng ta có một thầy tế lễ thượng phẩm, Ngài là Vua, Ngài tối thượng.

Khi bạn có ngôi được thành lập, sự công nghĩa được duy trì bởi quyền bính tối cao, sau đó bạn có thể biết sự bình an. Tất cả những điều nầy hoạt động trong quyền năng của sự phục sinh. Ngài là vua, Ngài là thầy tế lễ, và Ngài đã thiết lập sự bình an trong đức hạnh  sự phục sinh của Ngài.

Vì vậy tối thượng quyền đến, và tối thượng quyền được xem không phải là một vấn đề của một lĩnh vực duy nhất, mà là vấn đề của vinh quang đạo đức và thuộc linh. Vương quyền của Ngài là điều đó. Nó là tối thượng quyền của sự bình an.

Có một giá trị lớn về điều này, nếu chúng ta có thể nắm bắt nó. Các yếu tố đạo đức và thuộc linh nầy, chẳng hạn như sự bình an và công chính, những điều đó có quyền năng  to lớn của uy quyền tối cao yểm trợ ở phía sau. Bạn và tôi biết rõ rằng sự công nghĩa của chúng ta không thể hỗ trợ chúng ta: và không có thể hỗ trợ bất cứ ai khác. Sự công nghĩa của chúng ta sẽ bị sụp đổ. Đó là một điều nghèo nàn, một điều nhỏ bé. Chúng ta biết rõ rằng sự bình an của chúng ta sẽ không hỗ trợ rất nhiều. Sức mạnh sự sự bình an của chúng ta là gì? Vâng, đó là như quyền năng của một cuộc tấn công rất yếu vào nó. Nó không mất gì nhiều để làm bất ổn sự bình an của chúng ta. Sau đó lấy bất kỳ nhân đức luân lý và thuộc linh khác bạn có thể nghĩ đến, và xem như thế nào đến nay đức hạnh của con người sẽ giúp gì cho anh ta; những nét đặc trưng đạo đức và thuộc linh của con người. Không ! Nhưng sau đó suy nghĩ về Chúa có sự công nghĩa, sự bình an và tất cả các nhân đức khác, và bởi Thánh Linh của Ngài truyền đạt những điều đó, và đặt tất cả quyền năng ngai vàng của Ngài yểm trợ phía sau chúng, tất cả những gì ngôi đó ngụ ý là chiến thắng.

Đó là sự công nghĩa chiến thắng, vì Ngài là Đấng có tối thượng quyền tuyệt đối trong vũ trụ này. Tối thượng quyền của Chúa Giê-su là tối thượng quyền của sự công nghĩa. Nếu bạn có thể lật đổ ngôi Ngài, bạn lật đổ sự công nghĩa của Ngài. Nếu bạn có thể lật đổ sự công nghĩa của Ngài, bạn lật đổ ngôi Ngài. Nếu bạn có thể phá hủy sự bình an của Ngài, bạn tiêu diệt tối thượng quyền của Ngài. Những điều này đi chung với nhau. Những gì chúng ta cần là Chúa nên được lên ngôi ở bản thể của con người chúng ta với tất cả quyền năng tối thượng sự công nghĩa hùng mạnh của Ngài, tất cả sự bình an vinh diệu của Ngài, tất cả niềm vui không chuyển động của Ngài. Nó không phải là một yếu tố trừu tượng. Ngai vàng, và tất cả những gì nó ngụ ý, ở với và ở đằng sau tất cả.

Điều đó chắc chắn là những gì được dự định là hiện thân của những chân lý và thực tại thuộc linh và đạo đức đó. Khi Jerusalem đã được sự công nghĩa hỗ trợ, sau đó Jerusalem  không thể bị lay chuyển. Khi Jerusalem lìa bỏ sự công nghĩa, khi đó chính sự hỗ trợ  Giêrusalem đã được thu hồi, và Jerusalem sụp đổ.

"Hãy cầu nguyện cho sự bình an của Jerusalem" (Thi. 122:6). Jerusalem mất sự bình an của nó, khi nó làm mất sự công nghĩa của mình, bởi vì nó làm mất sự nâng đỡ tối thượng của mình. Những điều này đi chung với nhau. Bạn không thể có Chúa hỗ trợ bạn trong tối thượng quyền của Ngài, trong vương quyền của Ngài, nếu bạn đang vi phạm sự công nghĩa.

Abraham đã được nhận biết Đức Chúa Trời về vấn đề này trong kết nối với các thành phố vùng đồng bằng "Đức Giê-hô-va phán rằng: Lẽ nào ta giấu Áp-ra-ham điều chi ta sẽ làm sao?" (Sáng 18:17). Chúa nói với Abraham rằng Ngài sẽ phá hủy các thành phố, và Abraham đã tìm sự công nghĩa. "Chúa sẽ diệt người công bình luôn với người độc ác sao?" Đức Chúa Trời nói là có hiệu lực, Hãy thử đi! Đó không phải là cách CỦA TA! Ta không bao giờ phá hủy sự công nghĩa! Nếu ngươi tìm thấy sự công nghĩa, Ta không thể phá hủy, Ta đang bị ràng buộc để duy trì sự công nghĩa! Vì vậy, Abraham đã hết sức tìm kiếm, và không thấy một ai. Ông đã phải nói, Ngài hoàn toàn hợp lý trong việc thực hiện điều này! Đức Chúa Trời không thể làm được điều đó nếu Abraham đã tìm thấy sự công nghĩa. Sự công nghĩa và việc bảo vệ ngai vàng đi chung với nhau. Thiếu sự công nghĩa có nghĩa là ngôi không thể thi hành chức năng bảo vệ. Thành Giêrusalem mới, mà được Abraham xem qua, phải tiếp lấy tính chất của nó từ Ngài, đã phải là hiện thân của tất cả những điều này. Và khi bạn thực hiện vấn đề vượt ra ngoài Jerusalem lịch sử, bạn tìm thấy những đầu mối tiếp theo là chính Đấng Christ, và sau đó là Hội thánh, đó là Thân thể của Ngài - Jerusalem mới,  phải thể hiện tất cả những gì Đức Chúa Trời đã có trong tâm trí của Ngài như là tư tưởng thuộc linh về dân  của Ngài.

T.Austin-Sparks