(Phần 2b của loạt bài Công trình phục hồi của Đức Chúa Trời)
(Sáng Thế Ký 1:6‐8)
Cầu nguyện: Lạy Chúa Jesus, xin hãy cùng đi với chúng con. Ôi Chúa Jesus! Chúng con hạ mình trước Ngài. Xin dâng trọn trái tim chúng con cho Chúa. Chúa Jesus, xin hãy soi sáng và phân rẽ trong chúng con. Chúng con muốn nhận biết Chúa trong sách Sáng Thế Ký 1. Xin Chúa hãy mở Kinh Thánh cho chúng con ngay bây giờ. Xin làm lòng chúng con nóng cháy và xin hãy cho chúng con biết Chúa muốn làm gì với chúng con.
1. Tình trạng thuộc về đất và sa ngã và của chúng ta trước khi được cứu rỗi
(Ê-phê-sô 2:1-3; 4:17-19)
Thật là tốt để nhận thấy rằng Sáng Thế Ký 1 thực ra không nói đến sự tạo dựng mà nói đến chúng ta. Tối hôm qua, chúng ta đã thấy rõ thực trạng ban đầu của trái đất cũng là tình trạng của chúng ta: hỗn độn, trống không, bóng tối, vực thẳm và trong nước của sự chết. Ngợi khen Chúa, vì Chúa không để mọi sự hỗn độn mà phục hồi tất cả và làm trở nên vinh hiển. Đến cuối chương, chúng ta thấy Chúa đã tạo nên thật nhiều sự sống ở trên trái đất như loài người, các sinh vật, các loài cây cỏ.
Để mang lại những sự sống, Đức Chúa Trời phải thực hiện ba sự phân rẽ. Sự phân rẽ đầu tiên là sự phân rẽ giữa ánh sáng và bóng tối. Điều đầu tiên mà Đức Chúa Trời làm để dọn dẹp sự hỗn độn này là làm xuất hiện ánh sáng, vì ánh sáng là điều kiện tiên quyết của sự sống. Nhưng như vậy chưa đủ, Ngài cần đến ba sự phân rẽ. Đây là điều đáng ngạc nhiên. Nếu chúng ta làm công việc phục hồi này, chúng ta sẽ suy nghĩ mình cần làm điều gì, mang lại cái gì. Nhưng Đức Chúa Trời không như vậy, mà trước hết Ngài phải phân rẽ. Có nghĩa là Ngài cũng phải phân rẽ trong chúng ta. Điều này giống như khi anh em muốn xây thêm một cái gì đó trong một căn nhà bị bỏ hoang trong nhiều năm thì việc đầu tiên phải làm là dọn dẹp. Trước khi được cứu rỗi, trái tim chúng ta cũng như một căn phòng hoàn toàn lộn xộn, nên Chúa phải dọn dẹp trong chúng ta. Và Chúa làm điều này bởi sự phân rẽ.
Sự phân rẽ thứ hai chính là sự phân rẽ giữa trời và đất. Sự phân rẽ này cũng là là sự phân rẽ giữa phần thuộc về trời ở trên và phần thuộc về đất ở dưới. Chúa đã tạo ra một khoảng không ở giữa để phân rẽ hai phần này. Trước khi được cứu rỗi, chúng ta đã ở phần dưới cùng, đã ở trong bóng tối, ở dưới vực thẳm, và chúng ta đã ở dưới đất. Ê-phê-sô 2:1-3 cho biết tất cả chúng ta đã sống theo đời này, đã sống theo những dục vọng, theo đuổi các đam mê của xác thịt và tâm trí. Như vậy, chúng ta cũng giống như những người không có Đức Chúa Trời. Chúng ta đã ở phần ở bên dưới. Khi chúng ta được cứu rỗi thì Đức Chúa Trời đã làm gì với chúng ta?
2. Vị trí thuộc về trời của chúng ta trong Đấng Christ
Ê-phê-sô 2:6 thật tuyệt vời: “Và trong Đấng Christ Jesus, Đức Chúa Trời đã khiến chúng ta đồng sống lại và đồng ngồi với Ngài trong các nơi trên trời”. Nghĩa là Chúa đã mang chúng ta từ phần dưới lên phần trên. Chúng ta cần thấy được điều này. Chúa không chỉ cứu chúng ta, không chỉ xóa tội lỗi mà Chúa đã mang chúng ta từ phần thuộc về đất ở dưới lên phần thuộc về trời ở trên. Ngợi khen Chúa! Chúng ta đang ngồi ở trên trời trong Đấng Christ. Bởi đức tin và báp-tem, chúng ta đi vào trong Đấng Christ và đang ở phần trên. Nếu chỉ nói về sự phân rẽ, có lẽ chúng ta không được khích lệ khi thấy những gì tiêu cực phải mất đi, mà chúng ta phải thấy được tại sao Chúa lại làm những sự phân rẽ này. Chúa muốn mang lại sự sống và sự vinh hiển. Qua sự phân rẽ trong ngày thứ hai, Chúa đã mang chúng ta từ dưới đất lên trên trời và Chúa muốn chúng ta kinh nghiệm được điều đó.
Tôi xin trích dẫn vài câu Kinh Thánh để chúng ta nếm được mùi vị của địa vị thuộc về trời. Phi-líp 3:20 nói rằng: “Nhưng chúng ta là công dân trên trời; ấy là từ nơi đó mà chúng ta trông đợi Cứu Chúa mình là Chúa Jesus Christ”. Trước kia, chúng ta là công dân của trái đất và không thể đến gần Chúa, chúng ta đã bị trói buộc bởi tội lỗi và bởi thời đại này. Nhưng Chúa đã ban cho chúng ta một quốc tịch mới, một hộ chiếu mới. Bây giờ, chúng ta là công dân của thiên đàng. Có nghĩa là bây giờ chúng ta ở phần trên.
Cha không chỉ đặt chúng ta ngồi ở trên trời mà còn ban phước cho chúng ta nữa, và Cha không ban chút xíu phước mà đã ban cho chúng ta mọi phước hạnh thuộc linh. “Chúc tụng Đức Chúa Trời, Cha của Chúa chúng ta là Đức Chúa Jesus Christ, Ngài đã ban cho chúng ta trong Đấng Christ mọi phước hạnh thuộc linh ở các nơi trên trời” (Ê-phê-sô 1:3). Các phước hạnh thuộc linh này ở đâu? Ở các nơi trên trời trong Đấng Christ. Đây không phải là phước hạnh vật chất mà là phước hạnh thuộc linh. Những gì liên quan đến phần ở trên trời đều liên quan đến tâm linh. Trái ngược với tâm linh chính là xác thịt, là phần bên dưới thuộc vềđất. Do đó, chúng ta phải biết tâm linh của mình để kinh nghiệm những phước hạnh thuộc linh này.
Chúng ta hãy đọc thêm Hê-bơ-rơ 3:1 “Do đó, hỡi anh em thánh, là những người hưởng sự kêu gọi thuộc trời, hãy suy nghĩ đến sứ giả và thầy tế lễ thượng phẩm mà chúng ta xưng nhận là Đức Chúa Jesus”. Chúa đã kêu gọi chúng ta bằng sự kêu gọi thuộc về trời. Phi-líp 3:14 “Nhưng tôi cứ làm một điều: quên đi những gì ở đằng sau, vươn tới những gì ở đằng trước, tôi nhắm mục đích mà theo đuổi để đoạt giải về sự kêu gọi trên cao của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ Jesus”. Bản dịch khác dùng từ “sự kêu gọi của Đức Chúa Trời lên trên cao”. Có nghĩa là Chúa không chỉ đặt chúng ta ngồi trên trời mà Ngài đã kêu gọi chúng ta với một sự kêu gọi nhằm mang chúng ta lên trên. Chúa muốn chúng ta đạt được những gì Chúa đã chuẩn bị.
Ê-phê-sô 4:22-24 nói thêm về điểm này: “Vậy, anh em hãy lột bỏ người cũ thuộc về lối sống ngày trước, vốn bị hư hỏng bởi những ham muốn dối trá; nhờ Thánh Linh đổi mới tâm trí anh em, và mặc lấy người mới, là người đã được tạo dựng theo hình ảnh của Đức Chúa Trời trong sự công chính và sự thánh sạch của lẽ thật”. Các bản dịch sát nghĩa của tiếng Đức dùng từ “đã lột bỏ con người cũ”, nghĩa là điều này đã diễn ra trong quá khứ. Ở đây, chúng ta thấy thêm về những gì Chúa đã làm là chúng ta đã lột bỏ con người cũ với những lối sống ngày trước. Những gì liên quan đến phần thuộc về đất đều liên quan đến con người cũ. Còn “người mới”, người đã được tạo dựng theo hình ảnh của Đức Chúa Trời, thì thuộc về phần trên. Ngợi khen Chúa! Qua công trình cứu rỗi, Chúa đã làm rất nhiều: mang chúng ta lên phần thuộc về trời, chuẩn bị sẵn mọi phước hạnh thuộc linh cho chúng ta và Chúa đã giải thoát chúng ta khỏi con người cũ. Con người cũ thực sự là một vấn đề. Mặc dù chúng ta đã lột bỏ nó ra rồi, nhưng nó cứ đến hoài và muốn trở nên tích cực. Nhưng lời Chúa nói rằng chúng ta đã đóng đinh con người cũ cùng với tất cả những gì thuộc về đất. Câu Kinh Thánh trên nói tiếp chúng ta đã mặc lấy con người mới, nghĩa là đã mặc lấy người thuộc về trời là người đã được tạo dựng theo hình ảnh của Đức Chúa Trời. Ngợi khen Chúa vì Ngài đã chuẩn bị sẵn nhiều điều cho chúng ta. Và bây giờ Ngài cần những người muốn đạt được những gì Ngài đã chuẩn bị.
3. Sự phân rẽ giữa trời và đất
Sự phân rẽ này rất quan trọng đối với chúng ta. Mặc dù được kêu gọi lên phần trên và có được vị trí của chúng ta trong Đấng Christ, nhưng chúng ta thường ở dưới là phần thuộc về đất. Vì thế, Đức Chúa Trời phải phân rẽ bằng cách làm một khoảng không để ngăn cách giữa trời và đất. Mỗi người chúng ta nên tự hỏi rằng khoảng cách giữa trời và đất này lớn như thế nào trong cuộc sống của mình? Sự khác biệt giữa những gì thuộc trời và những gì thuộc đất khác nhau như thế nào trong kinh nghiệm của chúng ta? Tôi tin chúng ta thường ở phần dưới, nghĩa là trong con người cũ, trong bóng tối, dưới vực thẳm và trong nước sự chết. Chính vì vậy, Chúa phải thực hiện sự phân rẽ này trong cuộc sống chúng ta, Ngài phải tạo nên một khoảng cách ở giữa trời và đất.
Chúng ta hãy xem một ẩn dụ trong Lu-ca 14:15-24 để hiểu thêm. Người dọn tiệc lớn và mời người ta đến dự chính là Chúa. Ngài thường gọi chúng ta rằng: “Hãy đến, mọi sự đã sẵn rồi” (câu 17). Nếu thấy được toàn bộ cái gói thuộc về trời này, chúng ta phải thừa nhận rằng tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn. Còn chúng ta, những người được cứu, là những người được mời đến để kinh nghiệm Chúa và để đạt được những gì thuộc về trời. Tuy nhiên, chúng ta thường phản ứng như câu 18 “Nhưng tất cả đều xin cáo lỗi”. Chúng ta cũng thường cáo lỗi với Chúa như thế. Lý do cáo lỗi ở đây là “mua ruộng, mua bò, cưới vợ”. Những điều này không phải là tội lỗi hay điều xấu xa. Nhưng chúng là những điều có thể ngăn cản chúng ta để đi theo tiếng gọi của Chúa. Chúng ta có một sự kêu gọi thuộc về trời, và Chúa muốn chúng ta dùng mỗi ngày để lãnh nhận những gì thuộc về trời. Không phải chúng ta thường nói với Chúa rằng ”xin lỗi, con không thể đến được” hay sao? Anh em không mua con bò, nhưng anh em mua một cái điện thoại thông minh rồi nghĩ: “bây giờ tôi phải dùng thử nó trước đã, tôi phải xem nó có hoạt động hay không. Nếu không tôi phải gửi trả lại”. Và chúng ta cũng thường có những lý do tốt để biện minh những điều chúng ta đang làm là quan trọng. Chính vì vậy chúng ta thường cần sự phân rẽ này.
Sự phân rẽ ở đây khác với sự phân rẽ giữa ánh sáng và bóng tối. Khi Chúa cho anh em ánh sáng thì anh em có thể thấy rõ những gì tối tăm, đặc biệt là những tội lỗi mà chúng ta đã phạm trước đó. Nhưng ở đây, Chúa không phân tách giữa ánh sáng và bóng tối, mà Ngài phân rẽ giữa nước và nước. Có nghĩa là những thứ được phân rẽ ở đây có vẻ bề ngoài giống nhau. Ở cái nhìn đầu tiên, anh em không thấy được rằng nước nào là tốt, nước nào là sai hay thứ nước nào thuộc về trời và thứ nước nào thuộc về đất. Sự khác biệt nằm ở chỗ: nước ở trên và nước ở dưới. Sự phân rẽ giữa trời và đất trong đời sống chúng ta còn không đơn giản để thấy nữa, mà nó tinh tế hơn, là sự phân rẽ tiếp theo sự phân rẽ giữa ánh sáng và bóng tối. Khi chúng ta được cứu thì có thể từ bỏ một số điều xấu rất nhanh. Nhưng càng đi với Chúa, chúng ta nhận thấy rằng Chúa muốn chúng ta tiến xa hơn.
Nhiều điều trong đời sống của chúng ta thoạt nhìn thì không có tối tăm gì, nhưng chúng thuộc về đất. Và chúng thường là những lý do để chúng ta nói với Chúa: “Chúa ơi, con không có thời gian”. Từ thời niên thiếu chúng ta cũng đã bận rộn rồi, và sự bận rộn này ngày càng tăng. Kinh nghiệm chúng ta cho thấy sự bận rộn ràng buộc chúng ta với những điều thuộc đất. Có lẽ nhiều điều chúng ta làm là quan trọng, như học tập, công việc, tìm kiếm thông tin trên Internet,... Chúng ta phải tốn nhiều thời gian cho những việc có vẻ hợp lý, nhưng thời gian cho Chúa thì ở đâu? Việc của thế gian thường cầm giữ chúng ta. Chính vì vậy Phao-lô đã nói trong 2.Ti-mô-thê 2:4 “Không một người lính nào đang làm nhiệm vụ mà còn vướng víu việc đời, vì mục tiêu của người ấy là làm vừa lòng người chiêu mộ mình”. Ở đây không nói đến vướng víu tội lỗi mà nói đến sự vướng bận của đời sống hàng ngày. Nó không có nghĩa là chúng ta không làm gì cả. Dĩ nhiên ở thế gian này, mỗi ngày chúng ta phải làm một số việc. Nhưng đó đây nói rằng: đừng vướng víu việc của đời sống hàng ngày. Chúa muốn soi sáng và làm khoảng cách giữa trời và đất lớn lên trong cuộc sống mỗi ngày của chúng ta. Chúng ta hãy nói với Chúa: “Chúa ơi, xin hãy làm sự phân rẽ này trong con. Chúa ơi, con không đồng ý vì con bị trói buộc lâu với những việc hàng ngày”. Ví dụ, anh em dự định sẽ dành thời gian cho Chúa, nhưng khi đến lúc thì có nhiều chuyện dồn dập, anh em phải làm cho xong vì những việc này quan trọng. Nhưng thời gian cho Chúa thì không còn nữa. Không phải tất cả chúng ta đã có kinh nghiệm như vậy rồi sao? Vấn đề ở đây là chúng ta ở phần thuộc về đất và nó cản trở không cho chúng ta kinh nghiệm những điều thuộc về trời. Đây cũng là vấn đề của lòng chúng ta. Chúng ta nên hướng lòng đến Chúa và nói rằng: “Chúa ơi, con muốn kinh nghiệm những gì thuộc về trời. Nếu con làm những việc này thì con làm với Chúa. Con không muốn vướng víu hay bị trói buộc bởi nó”.
4. Thực hiện sự phân rẽ trong cuộc sống chúng ta
Sự phân rẽ cần có một sự quyết định. Một mặt Đức Chúa Trời là Đấng làm sự phân rẽ, Ngài phán và nó xảy ra. Nhưng nếu anh em không nói với Chúa: “Chúa ơi, hãy làm sự phân rẽ này trong con” thì không có gì xảy ra cả. Như vậy mỗi ngày chúng ta lại bận rộn với những việc của thế gian.
Sau khi thấy được sự phân rẽ, chúng ta đừng chỉ xin Chúa cứu mình khỏi những điều thuộc đất, mà chúng ta hãy tìm kiếm những gì ở trên trời. Cô-lô-se 3:1-3: “Vậy nếu anh em đã được sống lại với Đấng Christ, hãy tìm kiếm những điều ở trên trời, nơi Đấng Christ ngồi bên phải Đức Chúa Trời. Hãy chú tâm vào những điều ở trên trời, đừng chú tâm đến những điều ở dưới đất. Vì anh em đã chết, sự sống của mình đã giấu với Đấng Christ trong Đức Chúa Trời”. Ê-phê-sô 2:5 nói rằng chúng ta được sống lại với Đấng Christ, vậy chúng ta hãy tìm kiếm những điều ở trên trời. Mỗi khi thức dậy vào buổi sáng thì chúng ta nghĩ đến điều gì? Chúng ta thường nghĩ đến những điều mà mình phải làm trong ngày. Chúng ta hãy tập nói với Chúa rằng: “Chúa Jesus, cảm ơn Chúa đã ban cho con thêm một ngày nữa. Con muốn sử dụng nó để tìm kiếm những điều ở trong phần thuộc về trời”. Tôi để ý rằng buổi sáng chỉ cần tôi nói với Chúa như vậy thôi, thì có sự khác biệt lớn, cả ngày đó được thay đổi. Rồi khi tôi làm gì đó, Chúa nói vói tôi: “hãy bỏ việc này đi, nó có thực sự cần thiết không?” Lúc đó tôi mới nhận thấy nó không có quan trọng. Như thế, chúng ta có thể tìm kiếm những gì ở trên trời. “Hãy chú tâm vào những điều ở trên trời”. Khi có những suy nghĩ thuộc về đất, chúng ta có thể nói với Chúa “con hướng suy nghĩ của con đến những gì ở trên trời”. Và câu 3 cũng hay: “anh em đã chết”. Chúng ta có thể nói như vậy với kẻ thù. Khi nhận thấy mình đang ở phần dưới, chúng ta không cần ở lại đó, mà hãy tuyên xưng: “Tôi đã chết với những phần ở dưới đất này và cuộc sống của tôi được giấu kín với Đấng Christ trong Đức Chúa Trời”. Ngợi khen Chúa! Nếu chúng ta chịu luyện tập, chúng ta dần dần sẽ nhận được những gì thuộc về trời.
Cuối cùng, chúng ta hãy đọc Hê-bơ-rô 11:16: “Nhưng họ mong ước một quê hương tốt hơn, tức là quê hương thuộc về trời, nên Đức Chúa Trời không hổ thẹn mà xưng mình là Đức Chúa Trời của họ, vì Ngài đã chuẩn bị cho họ một thành“. Chúng ta phải như những người trong câu này: mong mước một quê hương thuộc về trời. Chúa sắp đến rồi, nên thật đáng tiếc nếu chúng ta mất thời gian với những gì ở trên trái đất này. Chúng ta hãy dùng mỗi ngày để tìm kiếm những gì ở trên trời. “Đức Chúa Trời không hổ thẹn”. Nếu chúng ta chú tâm những điều thuộc về đất, Đức Chúa Trời hổ thẹn vì Ngài nghĩ rằng: “Ta đã chuẩn bị cho con rất nhiều điều, tại sao con lại muốn những điều vô nghĩa?” Nhưng Đức Chúa Trời đã không hổ thẹn vì họ tìm kiếm những điều thuộc trời. Chúng ta hãy nói với Chúa: “Chúa ơi, con muốn biết tâm linh của con”. Đây là sự phân rẽ giữa nước và nước nên nhìn bề ngoài thì khó thấy sự khác biệt. Nhưng nhờ vào tâm linh, chúng ta có thể thấy được. 1.Cô-rinh-tô 2:11-12 nói đến tâm linh: “Ai biết được những điều trong lòng người, nếu không phải là tâm linh của con người ở trong chính người ấy? Cũng vậy, không ai có thể biết được những việc của Đức Chúa Trời, ngoài Thánh Linh của Đức Chúa Trời”. Chúng ta không nhận lấy linh của thế gian mà nhận được Thánh Linh từ Đức Chúa Trời. Chúng ta đã nhận được tâm linh này để có thể làm được sự phân rẽ. Nếu không biết tâm linh thì chúng ta không thể phân rẽ được. Anh em sẽ không thấy được sự khác biệt vì đây là sự khác biệt giữa tâm hồn và tâm linh. Tâm linh của chúng ta đến từ phần ở trên trời. Nếu chúng ta đi trong tâm linh, Thánh Linh sẽ cho chúng ta biết những gì thuộc về trời và những gì thuộc về đất, để chúng ta biết những gì Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta. Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta rất nhiều ở phần trên. Chúng ta hãy nói với Chúa rằng: “Chúa ơi, chúng con muốn biết và kinh nghiệm mọi phước thuộc linh. Chính vì vậy con muốn biết tâm linh của con tốt hơn”. Mỗi buổi sáng hãy nói với Chúa: “Chúa ơi, con hướng lòng vào trong tâm linh, con muốn bước đi bởi tâm linh. Con muốn nhận ra sự khác biệt giữa tâm hồn với tâm linh”. Câu 14 nói tiếp: “Vả, người sống theo tâm hồn không nhận được những sự thuộc về Thánh Linh của Đức Chúa Trời; bởi vì người đó coi sự ấy như là sự điên rồ và không thể hiểu được”. Nếu chúng ta sống trong tâm hồn, nó thực sự như vậy. Chúa gọi chúng ta, nhưng chúng ta xem đó là điều rồ dại và nói với Chúa: “Con không muốn”. Có thể chúng ta không cố ý, nhưng thái độ chúng ta như vậy. Đó là nan đề khi chúng ta sống trong tâm hồn, nên chúng ta cần sự phân rẽ. Trong thời gian qua, tôi thường nói với Chúa là: “Chúa ơi, con muốn là một người thuộc linh. Nếu con có tâm linh thì con cũng muốn biết tâm linh và con muốn sống bởi tâm linh”. Câu 15 thật hay: “Nhưng, người thuộc linh thì xét đoán mọi sự, còn chính người ấy thì không bị ai xét đoán”. Ngợi khen Chúa, chúng ta hãy làm sự phân rẽ này nhận biết biết tâm linh của mình và tích cực hướng lòng mình lên trên. Amen.