"Các quan trấn thủ, lãnh binh, các người cai trị
và các nghị viên của vua đều nhóm lại, thấy lửa không có quyền làm hại thân thể
ba người ấy được, cũng chẳng có một sợi tóc nào trên đầu họ bị sém; áo xống họ
chẳng bị si sứt chút nào, và mùi lửa cũng chẳng qua trên họ." Đa-ni-ên 3: 27 .
Một
sứ điệp cho những ai ở trong lò lửa
TẠI
SAO giây phút nầy lại nói đến các cơ thể, tóc và áo khoác của những người đó?
Tại sao có nhận xét và kết luận rằng ngay cả mùi lửa cũng đã không qua trên họ?
Lý do tại sao, ngoài một thực tế hiển nhiên, là trong khi họ và áo xống của họ
hoàn toàn nguyên vẹn, các sợi dây mà đã trói họ khi bị ném vào lò đã bị đốt
cháy- hơn nữa những con người đã ném họ vào lò lửa, cũng đều bị chết cháy?
Được
xếp hạng cao và có vinh dự là Tz –bar, một vị thần Babylon, thần lửa. Trước mắt
của vua, quan trấn thủ, thống đốc, lãnh binh, và các cố vấn, vị thần này đã bị
đánh bại. Nhà vua đã thách thức sự thất bại bởi hành động của mình. Và bây giờ
sự thất bại đến với mức áp đảo. Trên lập trường của riêng mình, Đức Jehovah đã đáp
ứng các tín hữu hăng hái trong thần lửa, và họ tìm thấy Ngài hiện diện, không
phải là một Đức Chúa Trời của một bộ tộc suông ở Palestine, nhưng là Đức Chúa
Trời của trời đất tại Babylon, cũng như có khả năng và sẵn sàng không chỉ giải cứu có
ba con cái của Ngài, và nếu cần, cũng giúp ba mươi ngàn. Chúng ta hãy giả sử
vào thời điểm mà ba người đó đã bước ra với một phần những dấu tích của lửa trên
họ, hoặc thậm chí với mùi lửa; mà ở đây và ở đó, ngọn lửa đã cháy sém một trong
hai cơ thể hoặc áo xống, thì thái độ của những kẻ thờ phượng thần lửa sẽ là gì?
Mùi lửa.
Một
cái gì đó như thế này, "A, tốt, sự thật là Tz -bar đã không thể tiêudiệt
chúng, nhưng ít nhất ông đã để lại dấu ấn của mình trên họ. Họ sẽ không còn mặc
những bộ quần áo nầy nữa. Bạn bè của họ sẽ khó nhận ra họ đã một lần là con
người. Mùi của lò lửa sẽ không sớm tan mất khỏi họ. Họ đã không thoát khỏi sự
tổn hại. Iz -bar của chúng tôi vẫn còn là một vị thần đáng kể. Họ sẽ không thật
sẵn sàng bất tuân lệnh của nhà vua tại một thời điểm khác. Họ sẽ không bước ra
khỏi lò lửa, có thể, họ lại ném ba người nầy lần thứ hai một cách dễ dàng như
họ đã làm lần đầu tiên. Và do đó, toàn bộ hiệu lực đạo đức của sự phản kháng trong
ba người Hê-bơ-rơ không đáng kể. Sự khéo léo của thế giới trong vấn đề trốn tránh
trực tiếp theo loại này là tuyệt vời. Nhưng trong trường hợp này thì không thể
trốn tránh. Không một lối thoát nào dành cho họ. Trong sự chết điếng và sợ hãi,
họ đã phải thừa nhận rằng Đức Giê-hô-va đã chinh phục: đó là phép lạ hoàn hảo
và không thể nghi ngờ: và "mùi lửa đã không qua" trên ba môn đồ dũng
cảm của Đấng Tối Cao.
Từ
câu chuyện này có thể học nhiều bài học có giá trị, nhưng chúng ta chỉ học một
bài: Có những lò lửa được đốt nóng chỉ dành cho con cái Đức Chúa Trời.
Bốn
mươi ngày khủng khiếp trong vùng hoang dã; tính độc ác, địa ngục, sâu sắc đối
với 12 nhà lãnh đạo Hê-bơ-rơ; Gethsemane và đồi Gô-gô-tha, đã được dành riêng
cho Chúa chúng ta. Ngọn lửa của những lò lửa đó sẽ không bao giờ được nhen lên--
nếu Ngài đã không bao giờ được đến đó. Họ đã chỉ ngụ ý dành cho Ngài. Thật vậy,
trong một ý nghĩa, họ đã bị Ngài bắt buộc, giống như lò lửa của Nebuchadnezzar
đã bị ép buộc phải đốt cháy cao hơn bởi sự thách thức của ba đứa con Hê-bơ-rơ.
Địa ngục không chịu nổi sự thách thức. Những
ngọn lửa của nó luôn sẵn sàng cho những người thách thức quyền lực của nó. Vì con
cái Đức Chúa Trời phải luôn luôn thách thức quyền lực của nó, họ nhận được lò lửa
cho mình. Đức Chúa Trời không ngăn cản lò lửa cho ba tôi tớ của Ngài. Ngài cho
phép nó được đốt nóng lên ngay cả “gấp bảy lần hơn lúc bình thường đã đốt”. Ngài đã không làm giảm bớt về 40 ngày; cũng không
giảm bớt sự ghen ghét của người Hê-bơ-rơ, cũng không hạ bớt nỗi đau đớn khủng
khiếp của Gethsemane và đồi Gô-gô-tha, cho Chúa chúng ta. Đó là một "lò
lửa cháy bừng gầm rú” đang nuốt chửng, tham ăn, hung dữ, mà không có gì hạn chế
bước nhảy vọt điên cuồng và cơn rít của nó trên Nạn nhân bất lực.
Lò
lửa của Đấng Christ.
Nhưng
làm thế nào Ngài đã ra khỏi lò lửa?- Lò lửa đã được địa ngục chuẩn bị cách đặc
biệt cho Ngài, tôi không nói quá nhiều về “mùi lửa" trên Ngài. Cuối cùng địa
ngục thất bại thảm hại. Vì vậy, việc Ngài ra khỏi lò lửa là việc rất khải hoàn,
Ngài không có than phiền, không trách móc, không hồi tưởng, không gợi lại để
trả thù, không u ám, không có nỗi buồn, không có phản đối với thế giới để chống
lại sự bất công, không ba hoa đổ vào tai những người khác về câu chuyện đau khổ
của Ngài. Không có "mùi của lửa!" Thế giới mà đã xét xử Ngài, suy nghĩ
khác biệt biết bao nếu Ngài đã bước ra khỏi lò lửa, thậm chí với "mùi lửa"
trên Ngài! Tha thiết biết bao khi được thấy rằng sau tất cả mọi sự, Ngài đã không
bị tổn thất gì!
Thật dễ làm giảm các phép lạ sự sống lại của Ngài, nếu nó chỉ đã bị che khuất
bởi các lời than phiền của Ngài về thập
tự giá và ngôi mộ!
Có
nhiều con cái Đức Chúa Trời cần phải được cảnh báo ở đây. Họ đã có lò lửa riêng
của họ. Đó không phải là lò lửa của bất cứ ai, nhưng riêng của họ. Thực tế và
lòng trung thành của đời sống Cơ Đốc nhân của họ đã làm cho lò lửa là một điều
cần thiết. Họ cũng đã không ngần ngại bước vào đó. Họ đã không được cẩn thận khi
trả lời kẻ thù trong vấn đề này. Lò lửa hoặc không có lò lửa, họ chỉ có ngụ ý
vâng lời và bước theo Đấng Christ. Họ ngạc nhiên và thích thú khi tìm thấy
"một Đấng như Con Người" ở gần với họ hơn bao giờ hết, đến nỗi lò lửa
là một cuộc đi dạo giữa ánh sáng, và các ngọn lửa là các thiên thần của Đức
Chúa Trời thi hành chức vụ hầu việc họ (Heb.1:14).
Tuy
nhiên, họ ra khỏi đó như thế nào? Than ôi! thường thường là có"mùi
lửa" trên họ. Họ quay trở lại chính mình, và họ đem bạn bè của mình đến bên
cửa lò lửa, và nói : "Đó, thấy chưa! Đó là nơi khủng khiếp! Bạn muốn ở đó như
thế nào? Hãy xem, đây là một số sợi dây còn lại sau khi chúng tôi bị trói. Và
đằng kia là nhà của những con người đã cáo tội chúng tôi với nhà vua, và họ
đang ngước đầu cao lên hơn bao giờ hết" ... và như vậy ...v..v..
Họ
ôm nỗi buồn của họ. Họ kêu gọi sự cảm thông. Họ kêu la sự phán xét trên kẻ thù
của họ, họ quên tính hoàn bị trong sự giải thoát của họ; và tất cả những ai gặp
họ đều biết rằng "mùi của lửa" còn vương trên họ. Cả các thánh đồ và
những tội nhân đều tránh xa họ. Chứng cớ của họ bị hư đi. Tính cách và các sự
xử lý của Đức Chúa Trời đã bị trình bày sai. Lý tưởng của Đấng Christ lạc hướng.
Kẻ thù vui sướng. Ít ra hắn đã làm cháy sém họ. Thất bại của họ là một tai họa
cho cả bản thân và thế giới.
"Ngài
đã không mở miệng"
Ngài
khác biệt với những người khác biết bao! Họ cũng đã đi vào lò của họ mà không
do dự, không lo lắng, với sự im lặng tìm kiếm Đức Chúa Trời, và không oán trách
người nào khác. Đối với họ, trong lò lửa đã có được thiên đàng nhiều hơn bất cứ
nơi nào họ từng biết. Ô, chỗ nầy phước hạnh biết bao! Họ có thể muốn ở lại đó
nếu chỉ có được Con Đức Chúa Trời ở lại với họ! Nhưng điều đó không thể được. Thế
giới phải nhìn thấy phép lạ. Qua họ thế giới phải tìm hiểu rằng Đức Chúa Trời mạnh
hơn Satan. Phải xem đây là một sự giải thoát hoàn hảo biết bao mà Đức Chúa Trời
ban cho con cái của Ngài.
Và
Ngài đem họ ra cách bình tĩnh, bình tĩnh hơn nữa, hơn cả khi họ đã bước vào--
một niềm vui mới tỏa sáng trên khuôn mặt của họ; một nền hòa bình mới giữ gìn trái
tim của họ; một vị ngọt mới thấm vào bước đi và cách nói chuyện của họ- có một
sự chúc phúc mới tuôn ra từ đôi môi của họ trên kẻ trẻ và người già; một lời
chứng mới cho sự hiện diện và quyền năng Chúa của họ trong những ngày cần thiết;
một tình yêu và sự thương xót mới mẻ dành cho chính những con người mà đã là
những dụng cụ trong tay của ma quỷ, gây ra tất cả các khó khăn của họ trước kia.
Thật
im lặng về bản thân mình, thật hùng hồn về Chúa của họ, rất biết ơn quá khứ, thật
nhiều hy vọng và chắc chắn về tương lai-- họ đã chiến thắng loài người, và ràng
buộc mình với chính loài người bằng xiềng xích êm như nhung lụa, là sự dịu dàng
và tính cách giống Đấng Christ. Sự chiến thắng của họ là một trong những điều
vĩ đại nhất mà trái đất biết đến. Hội thánh và thế giới cũng đều nhận ra rằng
nỗi buồn đó đã không làm họ chua chát, lò lửa đã không cháy sém họ, nhưng họ đã
bước ra, giống như ba đứa con của Đức Chúa Trời, trong thời Đa-ni-ên, mà không
có quá nhiều "mùi lửa" trên họ.
20-5-2014