Kỳ quan thời đại, hồn ơi,
Christ, Vua vinh hiển, Chúa Trời
của ngươi,
Nhiều đời người thấy Chúa
rồi,
Vì ngươi Ngài chết trên đồi
quá ghê;
Hỡi hồn lưu lạc quay về,
Ngươi rời Cha thánh ham mê
trần hoàn.
Chúa yêu ngươi có biết chăng?
Ngài yêu hết mực ngươi hằng
nhớ ghi;
Xem Ngài chiu khổ ai bi,
Gánh bao đau đớn âm ti đê
tồi;
Chịu đòn thay thế ngươi rồi,
Tội ô, định mệnh con người
chúng ta.
Chúa Trời đã bỏ Chúa mà,
Tiếng kêu cay đắng chúng ta
nghe rày;
Cha không đáp lại tiếng Ngài,
Bầu trời im lặng nửa ngày tối
đen;
Nhìn xem dòng huyết đã tuôn,
Đưa người hòa giải bình
thường với Cha.
Tội ô tôi phạm xấu xa,
Chúa Trời khiến Chúa gánh mà
thay tôi;
Đời đời bị kết án rồi,
Nhưng trên thập giá Chúa thời
gánh thay,
Trong cơn khổ nạn của Ngài,
Có lời rủa sã xưa rày của
tôi,
Khải hoàn, chinh phục tuyệt
vời,
Chúa thu đoạt cả cho tôi đời
đời;
Sự công lý của Chúa Trời,
Từ nay thỏa mãn muôn đời, Chúa
ơi,
Là Vầng Đá vỡ vì tôi,
Tuôn tràn sự sống ngàn đời vô
chung.
Trên tôi là kẻ lỗi lầm,
Thủy lưu hằng sống tuôn tràn
không thôi,
Kẻ thù Ngài được chuộc rồi,
Bởi dòng huyết báu cạn lời
cao sâu;
Chân Ngài câm lặng hồi lâu,
Chìm trong ái đức nhiệm mầu
bao la.
Gehard Tersteegen
M.K lược dịch 21-5-2014