Quả thật,
quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu hột lúa mì chẳng
rơi xuống đất mà chết,
thì cứ chỉ một mình; nhưng nếu chết đi, thì kết
quả nhiều" Giăng 12:24.
Trong những lời này, chúng ta có luật
phổ quát gấp ba của thiên nhiên mà còn là luật gấp ba của thập tự giá. Luật ba
lần này là (1) Sự sống qua cái chết. (2) Sự tự do thông qua sự đầu hàng. (3) Sự
mở rộng qua sự mất mát.
1. Sự sống qua cái
chết
Hình minh họa tối cao về luật này là
trong trường hợp của Đấng Christ. Sự sống thực của Đấng Christ không phải là sự
sống của ba năm rưỡi mà trong đó Ngài bước đi trên trái đất này, nhưng đó là sự
sống mà Ngài đã sống trên khắp thế giới kể từ sau Gô-gô-tha. Nó là một câu hỏi
mở, không biết văn kiện của ba năm rưỡi có thể đã sống sót hoặc có thể xảy ra
trong lịch sử của thế giới đã tiếp lấy nó, đã được nó ban cho bản anh hùng ca
các hoạt động và chiến thắng tiếp tục của Ngài trên toàn thế giới kể từ khi bị
đóng đinh và sống lại của Ngài.
Bản anh hùng ca này đã thu hút rất nhiều
sự chú ý với khoảng thời gian ngắn của sự sống và giảng dạy của Ngài trên trái
đất, và đã tạo ra thế giới văn học liên quan đến "Những ngày xác thịt của
Ngài." Sự thật lớn nhất về Ngài là "Ngài đã chết, nhưng được sống lại."
Sự sống qua cái chết đó đã kiểm soát thế
giới từ bao giờ và đã làm cho thế giới nhận ra rằng, bất chấp nỗ lực xác định
nhất để tiêu diệt nó, đây là một cái gì đó không thể phá hủy. Hệ thống lớn trên
thế giới, các giáo phái, và thậm chí cả các đế chế đã cạn kiệt tất cả các nguồn
lực của mình để xóa bỏ Danh và sức sống sinh động tiếp tục của Đấng Christ. Nhưng
vì điều đó mà họ đã hư mất; Ngài vẫn tiếp tục sống cách đắc thắng.
Đấng Christ nói về chính mình Ngài rằng "Ta đến quăng lửa xuống đất" và Ngài đã "tức bực biết bao cho đến chừng nào được thành tựu!"(Lu 12:49-50). Báp-têm là cần thiết để có lửa hoặc sự sống thần thượng này có thể được giải phóng, và "sự tức bực" (căng thẳng) của chính Ngài được dẹp bỏ. Ngài đã rên rỉ, "Ồ, làm sao cho được hoàn thành". Báp-têm nầy là một báp-têm thông qua sự thương khó, và nó đã được thông qua thập tự giá hầu Ngài trông thấy sự thực hiện tất cả sứ mạng trên toàn thế giới của Ngài. "Lửa" đã mở rộng trên toàn thế giới trong các chi thể của Thân Thể Ngài. Do đó điều cần thiết là họ phải được đồng nhất với Ngài, và sự đồng nhất với Đấng Christ chỉ được tìm thấy tại thập tự giá, nơi các đoạn kinh văn như sau có ý nghĩa sâu xa nhất của họ: -
" Tôi đã bị đóng đinh với
Christ trên thập tự giá; dầu vậy
tôi sống,
nhưng không phải là tôi sống
nữa,
bèn là Christ sống ở trong tôi." Galati
2:20.
"Vì anh em đã nhờ báp-têm mà được
đồng
chôn với
Ngài "
Col 2:12.
"Chúng ta …đều đã chịu
báp-têm trong sự chết của
Ngài sao? " Rô-ma 6:3.
"Vì nếu chúng ta đã được liên hiệp
với
Ngài trong hình trạng của sự
chết
Ngài, thì chúng ta cũng sẽ được liên hiệp
với
Ngài trong hình trạng của sự
sống
lại
Ngài"
Rô-ma 6:5.
"Hầu cho như Christ được từ kẻ
chết
sống
lại
thể
nào, thì chúng ta cũng ..trong sự sống mới thể ấy" Rô-ma
6:4.
Nếu chúng ta muốn biểu lộ sự sống của Đấng
Christ, và nếu muốn có một cái gì đó sinh động, không thể phá hủy việc làm
chứng cớ mạnh mẽ của nó trên thế giới, nếu sự sống thần thượng đó- chính sự
sống của Đức Chúa Trời - không thể phá hủy, chiến thắng, sẽ mang chứng cớ hùng
mạnh và làm cho thế giới cảm thấy trong các chi thể của Thân Thể của Ngài, thì
chỉ phải thông qua sự hiệp nhất với Ngài trong cái chết và sự sống lại.
Cho đến khi chúng ta biết sự hiệp nhất
này, sự sống Đấng Christ của chúng ta sẽ chẳng được đáng kể bao nhiêu. Chúng ta
phải tiếp lấy chỗ đứng của chúng ta trong một việc kể ban đầu, bao gồm tất cả
với Ngài trong cái chết đối với bản ngã cũ, thế giới cũ và với tất cả các tham vọng, mong
muốn, chương trình, ý tưởng, cùng các tiêu chuẩn của nó, và sau đó để cho cái
chết đó truyền vào trong chúng ta hàng ngày hầu sự sống phục sinh có thể ngày
càng biểu hiện trong chúng ta. Sự sống của Đức Chúa Trời không thể truyền vào
sáng tạo cũ, nó là sự sống sáng tạo mới.
Điều này không chỉ áp dụng trong trường
hợp của chúng ta là tội nhân, nhưng nó là một đạo luật tác thành trong mọi mối
quan hệ khác của sự sống Cơ Đốc. Hãy lấy sự việc kiến thức về chân lý, giáo dục
thuộc linh làm thí dụ. Chúng ta đi vào trường của Đức Linh để được giảng dạy.
Trường này khác với các cơ sở giáo dục của thế giới, nơi chúng ta có một lượng kiến
thức nào đó truyền đạt cho não của chúng ta. Trong giáo dục thế tục, chúng ta
có thể được nhồi nhét một số lượng lớn các kiến thức lý thuyết, nhưng phương
pháp của Đức Thánh Linh là có những thứ truyền vào trong chính con người của chúng
ta để chúng trở thành chúng ta và chúng
ta trở thành chúng.
Trong giáo dục thuộc linh một cái gì đó
như thế này xảy ra: Một ngày nào đó trong tâm linh, một cái gì đó nói, hoặc một
cái gì đó đọc, hoặc bằng tiếng nói của Đức Thánh Linh ở bên trong, bạn sẽ thấy
một số chi tiết tuyệt vời của sự thật và nó vỡ ra trên bạn với tất cả các lực lượng
của một sự mặc khải mới. Một cái gì đó bạn biết trong lý thuyết trước kia, bây
giờ vỡ ra trên bạn như một sự tiết lộ thần thượng tuyệt vời. Bạn nắm giữ nó, có
lẽ bạn cầu nguyện và tạ ơn Chúa về nó và cảm thấy rằng bạn đang sở hữu một kho
báu tuyệt vời, có giá trị vô hạn trong sự sống của bạn. Bạn không muốn làm mất
nó, nó đã mang lại cho bạn niềm vui như vậy.
Nhưng sau một thời gian! Có vẻ như nó chết
và ra đi khỏi bạn hoàn toàn, tất cả sức mạnh của nó và niềm vui của nó có vẻ ra
đi rồi, nó đã trở thành một tầm nhìn mờ nhạt.
Một cách vô thức với chính mình, có thể sự
sống của bạn bắt đầu chuyển động dọc theo đường thẳng lạ lùng, những điều trong
bản chất của sự thử nghiệm nghiêm trọng đến trên bạn, một tình huống rất khó
khăn phát sinh, và bạn cảm thấy rằng bằng sức mạnh tuyệt đối của các tình cảnh,
bạn bị đưa vào sự tuyệt vọng và cho đến chết.
Tại thời điểm này, điều duy nhất chiếm
tâm trí tra vấn của bạn là "sự thật" mà dường như đã qua đi rồi.
Trong sự cùng cực của bạn, nó bấu lấy bạn
và bạn thực hiện một lời kêu gọi tuyệt vọng về nó, và rồi nó đến với sự sống và
chứng tỏ sức sống của nó trong việc đưa bạn thoát ra, đi lên, và bước ra để
chiến thắng. Điều gì thực sự đã xảy ra?
Bạn nhận được một sự mặc khải về một số
giai đoạn sinh động của sự thật. Tốt! Nhưng sự thật đó đã được truyền vào trong
bạn để nó trở thành bạn. Không chỉ là
am hiểu theo trí năng như trước kia, và để nó có thể trở thành sự sống của bạn,
bạn phải được dẫn vào một nơi của cái chết như vậy mà chỉ có sự thật này có thể
cứu bạn.
Vì vậy, nó đã trở thành một phần của sự
sống thuộc linh của bạn và sau đó bạn không bao giờ đánh mất nó. Nó là sự thật
bạn đã biết, đã chứng minh, và bất cứ khi nào bạn được hướng dẫn để nói về nó
với những người khác, ngay lập tức bạn nói ra cách chính xác, đó là một điều sống
động, sống lại từ cõi chết trong kinh nghiệm của bạn. Đây là cơ sở duy nhất của
chứng cớ có hiệu quả. Hạt lúa mì mà bạn không thể nhìn thấy sự sống, mặc dù bạn
có tin tưởng vào khả năng của nó, chôn xuống mộ, sau đó các lực lượng và các
yếu tố xung quanh của thiên hựu Đức Chúa Trời bắt đầu làm việc trên nó. Nó được
sinh động hóa, nó nảy mầm, và không có gì sau đó có thể chống lại sự trồi lên
của nó.
Hãy tiếp lấy luật này một lần nữa trong sự
việc phụng sự Thầy. Chúng ta phải chết như công nhân cũng như người tội lỗi. Đó
là một kinh nghiệm khủng khiếp khi sự chết nắm giữ phụng sự của chúng ta. Là
một công nhân, hay một nhà truyền giáo, khi chúng ta bị chôn xuống cho đến chết
và bằng sức mạnh tuyệt đối của hoàn cảnh, nghịch cảnh, không sinh trái, không
hiệu quả thuộc linh, chúng ta giơ bàn tay của chúng ta lên trong tuyệt vọng và
nói, "Tôi đang bị kết thúc, tôi đã kết liễu.
"Ở đây có sự thử thách của bản thân
và phụng sự của chúng ta. Có bao nhiêu phần là vấn đề phổ biến? Chúng ta bước ra
để làm chính mình có danh tiếng không? Đó có phải là vấn đề của danh tiếng
không? Cho dù người ta nói những điều tốt đẹp về công việc của chúng ta, có
nghĩa là, chúng ta đã cảm thấy hài lòng và hãnh diện không? Hay vấn đề sẽ thể
nào nếu họ nói những điều khó chịu, chỉ trích, xuyên tạc, hoặc làm suy giảm,
rồi chúng ta trở về nhà và đã có một thời gian tồi tệ trong giấc ngủ không? Chúng
ta ở trong nghiệp vụ nhiều đến bao nhiêu?
Trước khi thử nghiệm đến, tất nhiên
chúng ta đã nói, "Tôi không có tham vọng cá nhân như vậy, nó không phải là
các lưu tâm của tôi mà tôi đang tìm kiếm". Nhưng khi chúng ta bị chôn vào
sự chết và cánh cửa của phụng sự dường như được đóng lại đối với chúng ta, thì chúng ta đang bị phơi bày về
động cơ của chúng ta, như về cảm xúc của chúng ta, xem liệu chúng ta quan tâm
nhiều hơn về tên tuổi của mình hay về Danh Ngài.
Chúng ta phải được giải phóng khỏi tất
cả sự sống bản ngã này trước khi Đức Chúa Trời có thể sử dụng chúng ta. Chúng
ta phải đến nơi mà không quan trọng với những gì mọi người nghĩ, nói, hay làm,
miễn là Đức Chúa Trời hài lòng và chúng ta đang trong con đường ý muốn của
Ngài.
Đây là con đường hòa bình và đây là con
đường chiến thắng. Nhưng chúng ta phải đi xuống lĩnh vực của cái chết, cái
"tôi" đã bị giết. Chỉ trong mức lượng này, trong đó mà cái "tôi"
đã được đóng đinh hầu Đấng Christ trong quyền năng của sự phục sinh của Ngài có
thể được phô bày.
Một trong những người hỏi George Muller
bí quyết của phụng sự của ông, ông nói: "Có một ngày khi tôi qua đời, hoàn
toàn chết"; và, khi ông nói như vậy, ông cúi thấp hơn và thấp hơn cho đến
khi ông gần như chạm sàn nhà - "đã chết với George Muller, ý kiến, sở thích, thị
hiếu của mình và ý muốn - chết với thế giới, với sự phê duyệt hoặc chỉ trích
của nó - đã chết đối với phê duyệt hoặc đổ lỗi, thậm chí của anh em và bạn bè
của tôi - và kể từ đó tôi đã nghiên cứu để bản thân mình chỉ được phê duyệt đối với Đức Chúa Trời ".
Sau đó, một lần nữa chúng ta không thấy
luật này có tại nơi làm việc trong các kế hoạch đại sự lớn cho vương quốc mà
chắc chắn đã được chính Đức Chúa Trời khởi xướng, cũng như trong các phần nhỏ hơn
của phục vụ mà chắc chắn Ngài cũng đã kêu gọi chúng ta.
Rằng phần công việc tại một số thời gian lịch sử của nó cần xuống mồ sự chết. Có
vẻ sự kiến hiệu của nó đang bị phá hủy
và sẽ không có gì còn lại. Sau đó đến
một sự đung đưa của con lắc và từ tận đáy thấp nhất của ngôi mộ, từ phần công
việc bị chôn vùi nầy, có một cuộc trổi dậy bởi sự sống kích hoạt của Đức Chúa
Trời.
Nhiều tôi tớ của Đức Chúa Trời đã thấy
công việc mà họ chắc chắn rằng họ được kêu gọi, đi theo cách này. Đối với một
số lý do bí ẩn, có vẻ như là Đức Chúa Trời bắt lấy công việc đó xuống chỗ chết
trước khi nó có thể sống với sức sống và chiến thắng lâu bền. Có lẽ sự sống con
người phải đi ra ngoài, để sự sống thần thượng có thể bước vào.
2. Tự do thông qua sự
đầu hàng
Có một câu trong một bài thánh ca viết:
"Hãy làm cho tôi thành một tù binh,
Chúa ơi, và sau đó tôi sẽ được tự do."
Toàn bộ Ê-sai 53 là một lời bình giải tuyệt
vời về sự thật này.
Đây là Đầy tớ đau khổ của Đức Jehovah.
Bởi sự đồng ý của Ngài, Ngài được đưa vào một điều kiện tù binh nhiều mặt. Ngài
đã làm trống không chính mình để vâng phục cho đến chết trên thập giá. Ngài đã giao
nộp quyền thần thượng của Ngài, và đã làm cho chính mình không có danh tiếng,
nhưng cho phép chính mình là đồ chơi của tất cả các lực lượng gian ác, để hạ
thấp dưới quyền họ trên phương diện con người, Ngài có thể xé họ ra từng mảnh
và dấy lên trong chiến thắng siêu việt quá mức trên họ, vượt trên tất cả các nhà
chấp chánh và quyền hạn.
Thập tự giá là một hình ảnh của sự cầm
tù về mặt con người. "Hắn
đã cứu kẻ khác, mà không thể tự cứu
mình được" (Ma-thi-ơ
27:42). “Không thể" là lời cai trị của dòng dõi A-đam, nhưng thập giá là
công cụ, hay phương tiện mà việc giải phóng hoàn toàn được Đấng Christ truyền cho
chính mình như là Thân Vị đại diện và bao gồm dòng dõi mới.
Khi thập tự giá đã thực hiện công việc
của mình, có sự giải thoát khỏi mọi giới hạn của con người, và Đấng Christ phá
vỡ ra từ ngôi mộ trong một cách mà cho Ngài quyền làm chủ toàn bộ tình hình.
Những người đã được đồng nhất với Ngài
trong sự chết của Ngài, được Ngài làm cho sống lại một sự sống theo một mức độ
siêu nhiên, và thông qua họ, thì Ngài đạt được những thứ như vậy mà trước kia
hoàn toàn không thể.
Con người không thể giải thích những
thành tựu của Đấng Christ qua các thời đại kể từ đồi Gô-gô-tha. Khía cạnh con
người đã được hoàn toàn đầy đủ. Điều này là đúng về mặt trí tuệ, xã hội, thể
chất, cơ cấu trong trường hợp đến nay, số lượng lớn của những người đã được sử
dụng trong những thành tựu siêu việt nầy.
Họ đã là các người truyền phát cho thế
giới những điều mà "mắt chưa thấy,
tai chưa nghe,
Và lòng người chưa từng
nghĩ đến"(1 Cor.
2:9), nhưng mà Đức Chúa Trời mặc khải cho họ bởi Thánh Linh của Ngài. Công việc
đã thực hiện, phạm vi bao trùm, và bản chất bất diệt của các phụng sự của họ đã
có trong mọi cách thì hoàn toàn không tương xứng với nguồn nhân lực. Không chỉ
như vậy, nhưng như chúng ta đã chỉ ra, tất cả mọi thứ mà ma quỷ có thể sử dụng,
khuấy động, tập trung để phá hỏng và đánh bại họ, chỉ sinh ra một thực tế của
bản chất siêu nhiên và vô hạn của công việc.
3. Mở rộng
qua việc mất mát
Tham khảo Isaiah 53 một lần nữa. Ở đây
chúng ta thấy Người Đầy tớ cứu chuộc của Đức Chúa Trời đi vào sự tàn phá. Hình
ảnh toàn bộ là một sự tàn phá. Ngài cô đơn một mình, bị xem thường và từ chối -
đơn độc khủng khiếp– thập tự giá của Ngài làm Ngài thiệt mất tất cả mọi thứ.
Anh em của Ngài không tin Ngài, các môn đệ gần nhất của Ngài không hiểu Ngài,
nhưng chương nầy kết thúc như thế nào? "Người sẽ
thấy dòng dõi mình; những ngày Người sẽ thêm dài ra; ... Người sẽ
thấy kết quả của
sự khốn khổ tâm hồn
mình, và lấy làm thỏa mãn." (câu 10, 11).
Một số trong chúng ta chứng minh rằng
những điều mà chúng ta đã miễn cưỡng nhất để cho ra đi - nhưng cuối cùng chúng
ta sẵn sàng qui hàng- đã quay trở lại với chúng ta với một sự đầy đủ hơn hoặc
đã được theo cách phong phú hóa vượt qua bất cứ điều gì chúng ta biết trước kia.
Bồi thường thì có tính áp đảo, khi tại thập
tự giá, chúng ta đặt kho báu của chúng ta trong bụi bặm, như "ném bửu vật mình vào bụi
đất, và quăng vàng Ô-phia
giữa các hòn đá của khe" thì Đấng Toàn Năng là kho
báu của chúng ta (Gióp 22: 24-35).
T.Austin-Sparks
M.K. dịch 25-7-2014