Ngày nay Nhã
Ca vẫn còn được xem là một trong những sách tối nghĩa và khó hiểu nhất trong
Kinh thánh, nhưng không phải lúc nào Nhã ca cũng bị coi như vậy. Qua bao thế kỉ,
nó là một trong các sách được đọc nhiều nhất và được ưa thích nhất.
Trong suốt những
ngày tháng đen tối nhất của Cuộc Cải Chánh Tin Lành ( khoảng trước năm 1516)
khi phái Albigenses chạy trốn Giáo hội Công giáo La mã và John Hus dẫn nhóm Cơ
Đốc nhân nhỏ bé của mình vào xứ Bohemin, thì quyển sách nầy được đọc, trích dẫn,
tham khảo và học thuộc lòng bởi những người tị nạn. Lịch sử của một nhóm tiền Cải
Chánh, là Hội thánh giao ước, của Scotland (từ đó xuất hiện ông John Knox và Hội
thánh hệ phái Trưởng lão chỉ ra rằng Nhã ca đã được học và trích dẫn rộng rãi
trong suốt thời kì họ bị bắt bớ , trong khi họ bị săn đuổi như bầy thú vật suốt
các vùng núi và thung lũng hẹp của Châu Âu.
Bạn có thích
và vui hưởng sách Nhã ca không?
-
ĐẤNG CHRIST MỜI
GỌI HỘI THÁNH-
Ô kìa Đấng Cứu
Chuộc ta,
Khuyên mời ta
đến đậm đà biết bao,
Từ hang tăm tối,
u sầu,
Ngài kêu ta
bước thật mau ra ngoài.
-
“Bồ câu ẩn hốc
đá nầy,
“Lòng sầu đổ
vỡ lâu ngày biết bao,
“Quên đi nỗi
sợ, ngước cao,
“Tiếng con
vui thích, ngọt ngào tai Ta”.
-
“Tiếng con êm
ái đó mà,
“Hồng ân ta
đã sáng lòa mặt con,
“Thế gian trống
rỗng, khinh lờn,
“Mặt con vẫn
đẹp, huy hoàng với Ta”.
-
“Cám ơn Chúa
cách sâu xa,
“Lời Ngài mời
gọi con đà xin vâng,
“Lòng con
hoan hỉ nhiều lần,
“Dâng lời
khen ngợi, nguyện thầm không thôi”.
-
“Thuộc về
Chúa, Chúa thuộc tôi,
“Tấm lòng, hi
vọng, miệng môi thuộc Ngài,
“Ngôn từ,
chuyển động hằng ngày,
“Tâm tư không
muốn làm Ngài mất vui”.
-
“Đồng xanh
con đã đến rồi,
“Nơi mà hoa
huệ dưỡng nuôi bởi Ngài,
“Thánh đồ mặc
áo trắng hoài,
“Huyết kia tẩy
sạch Chúa hay thỏa lòng”.
-
Đêm tàn, kìa
ánh rạng đông,
Ửng lên ánh
sáng vô cùng đẹp tươi,
Mắt Ngài chăm
chú đến tôi,
Hồn buồn tăm
tối tôi thời bỏ đi.
-
Hoàng Dương
trên núi xanh rì,
Nhảy qua núi
sợ, đồi thì tội ô,
Nhưng không tội
ác bao giờ,
Cách li Cứu
Chúa ngoài bờ tường cao./.
-
Minh Khải cảm
tác—-2015
Nhã Ca 2: 8-9, 14-17, “Ấy là tiếng của lương nhân tôi! Kìa, người
đến, nhảy qua các núi, Vượt qua các gò. Lương nhân tôi giống như con hoàng
dương hay là con nai tơ. Kìa, người đứng sau tường chúng tôi, Xem ngang qua cửa
sổ, Ngó ngang qua chấn song. Hỡi chim bồ câu ta trong hóc đá, Tại chốn đụt của
nơi hê hẩm, Hãy tỏ cho ta xem mặt mũi mình, Cho ta nghe tiếng mình, Vì tiếng
mình êm dịu, Mặt mũi mình có duyên. Hãy
bắt cho chúng tôi những con chồn, Những con chồn nhỏ phá hại vườn nho; Vì vườn
nho chúng tôi đương trổ bông.- Lương nhân tôi thuộc về tôi, và tôi thuộc về người;
Người chăn bầy mình giữa đám bông huệ, Cho đến hừng đông lố ra, Và bóng tối tan
đi. - Hỡi lương nhân tôi, hãy trở về, Khá giống như con hoàng dương hay là con
nai tơTrên hòn núi Bê-thẹt”.