Thứ Năm, 26 tháng 9, 2024

Ba-na-ba – người tôi tớ ưa khích lệ-

 


-
Mỗi người trong chúng ta - dù còn trẻ hay già, đã có kinh nghiệm hay vẫn còn ở giai đoạn đầu của đời sống đức tin – đều cần những hình mẫu. Chúng ta không được Lu-ca nói nhiều về Ba-na-ba trong sách Công vụ. Nhưng những gì Lời Chúa đề cập về ông thực sự đáng chú ý. Nó thúc đẩy và truyền cảm hứng để có một ảnh hưởng tích cực trong các tín hữu, như trường hợp của Ba-na-ba. Ông ấy thực sự là một gương mẫu tốt!
"Và người rời đó để đến Tạt-sơ tìm Sau-lơ; và khi người đã tìm được Sau-lơ, người đưa ông đến An-ti-ốt. Và đã xảy ra rằng trong 1 năm trọn, họ họp với hội-thánh, và dạy-dỗ một đám đông đáng kể; và các môn-đồ lần đầu tiên được gọi là các Cơ Đốc nhân tại An-ti-ốt"(Công 11:25, 26).
Công việc được Chúa bắt đầu ở An-ti-ốt vẫn tiếp tục - Tin lành được loan báo để nhiều người được cải đạo và "thêm vào Chúa." Để thúc đẩy sự tăng trưởng hơn nữa giữa các Cơ Đốc nhân ở An-ti-ốt, việc hướng dẫn liên tục qua Lời Chúa là cần thiết.
--Ba-na-ba đưa Sau-lơ đến An-ti-ốt
Nhận thức được rằng các tín đồ trẻ ở An-ti-ốt cần được hướng dẫn thêm, chắc chắn Ba-na-ba phải nghĩ đến Sau-lơ, người mà ông biết rõ từ những lần gặp trước. Sau khi được hoán cải cách ấn tượng và những trải nghiệm đầu tiên của anh ấy ở Jerusalem, anh em đã gửi anh ấy trở lại Tạt-sơ, nơi anh ấy sinh trưởng.
Sau-lơ đã kiên nhẫn dành vài năm ở Tạt-sơ cho đến khi Ba-na-ba đến để đưa anh đến An-ti-ốt. Đó sẽ là một thời gian chuẩn bị thuộc linh trong trường học của Đức Chúa Trời, nhưng bây giờ anh ấy đã sẵn sàng, như Môi-se ở đằng sau sa mạc – Xuất 2:15. Rốt cuộc, Chúa sẽ sai phái Sau-lơ đến các quốc gia để làm một công việc tuyệt vời ở đó (Công vụ 9:15).
Chúng ta có sẵn sàng chờ đợi cho đến khi Chúa Jêsus đưa ra một sứ mệnh rõ ràng không? Chúng ta hãy sử dụng thời gian trong trường học của Đức Chúa Trời mà không phải chạy trốn khỏi trường học của Ngài và chờ đợi bắt đầu một chức vụ một cách bình dị.
Thật là mẫu mực khi thấy Ba-na-ba như một người lớn tuổi tiếp lấy Sau-lơ trẻ hơn để giới thiệu anh ta với phụng sự tại An-ti-ốt. Là ột người nhân từ được sinh ra trong chức vụ có khả năng khuyên lơn, và Ba-na-ba gặp rắc rối thực sự để đưa Sau-lơ đến An-ti-ốt.
--Khiêm tốn và tự chối bỏ chính mình-
Không còn nghi ngờ gì nữa, Ba-na-ba biết về ân tứ rõ ràng của Sau-lơ là một giáo sư kinh thánh, để dạy các tín hữu về sự thật của Kinh thánh một cách dễ hiểu. Ông cũng biết sâu sắc rằng chỉ trong hội chúng trẻ ở An-ti-ốt, một giáo sư tài năng là cần thiết để thúc đẩy các tín đồ trẻ tiến tới hơn nữa. Ba-na-ba không coi mình là một người hầu việc phù hợp để thực hiện nhiệm vụ này – ông biết và chấp nhận lĩnh vực hoạt động của Sau-lơ rất tốt và không ghen tị với Sau-lơ trẻ hơn mình (2 Cô 10: 13). Thực sự không có dấu hiệu của sự ghen tuông trong lòng Ba-na-ba khi làm nhiệm vụ. Thật tuyệt vời!
Chúng ta có thể chấp nhận điều này mà không ghen tị khi Chúa Giê-su sử dụng anh chị em khác trong công việc của mình không? Hay đôi khi chúng ta nghĩ rằng chúng ta phù hợp và được gọi cho mọi nhiệm vụ? Không bao giờ có "người toàn diện" trong Thân thể của Ngài, mỗi thành viên đặc biệt có ân tứ cần được sử dụng (1 Cô 12:20, 21).
--Phụng sự chia sẻ Lời Chua1-
Chức vụ liên kêt và sự giới thiệu về một nhiệm vụ mới cho Sau-lơ được Ba-na-ba trải nghiệm ở đây, và sau đó tiếp tục trong cuộc sống của Sau-lơ. Chính Phao-lô, sau vài năm, đã gọi Ti-mô-thê là "đứa con thực sự của mình trong đức tin" (1 Ti-mô-thê 1: 2) - người mà ông khuyến khích tiếp tục hành trình và Phao-lô giao nhiệm vụ cho anh ấy.
Có phải những người hầu việc lớn tuổi hơn trong công việc của Chúa, vẫn đang dẫn đầu để thúc đẩy và giúp đỡ những người trẻ hơn trong chức vụ không? Có phải chúng ta đang phục vụ Chúa và sẵn sàng buông bỏ một nhiệm vụ và để nó qua tay người khác chăng? Ngay cả khi chúng ta già?
Các tín đồ trẻ đã sẵn sàng để được các anh chị em có kinh nghiệm hơn hướng dẫn chăng? Chúng ta đã sẵn sàng để trở thành bạn đồng hành để học hỏi và phát triển chưa?
-Cơ Đốc nhân
Trong một năm, Ba-na-ba và Sau-lơ đã hướng dẫn anh chị em tại An-ti-ốt qua các cuộc nhóm họp của hội chúng địa phương. Có sức chịu đựng và sự liên tục to lớn liên quan đến nhiệm vụ này – hai người ở cùng nhau tại một chỗ trong một năm. Chúng ta đã sẵn sàng đầu tư nhiều thời gian và sức lực vào một nhiệm vụ như vậy chưa?
Kết quả là các môn đồ ở An-ti-ốt lần đầu tiên được gọi là "Cơ Đốc nhân". Đó là một biệt danh chứ không phải là một danh hiệu tôn kính, nhưng nó cho thấy một số hậu quả của những lời dạy chân thành và tận tụy của hai anh em: Đấng Christ đã trở thành Đấng vĩ đại nhờ chức vụ này: Ba-na-ba và Sau-lơ không ràng buộc anh chị em với chính mình mà với Chúa Giê-su (1 Cô-rinh-tô 1:12, 13, Cô-lô 1:28) Cuộc sống hàng ngày của các tín đồ tại An-ti-ốt: tại nơi làm việc, trong gia đình, trong nỗi ưu tư và đau buồn, v.v. đều phản ảnh Đấng Christ. Chúng ta cũng được công nhận là Cơ Đốc nhân vì chúng ta sống như Đấng Christ chăng?
Khi Đức Chúa Trời được tôn vinh trong chức vụ rao giảng lời kinh thánh, mục tiêu của mọi chức vụ đều đạt được.
"Để trong tất cả các sự việc Đức Chúa TRỜI được vinh-quang qua Giê-xu Christ, thuộc về Ngài vinh-quang và quyền thống trị đời đời vô cùng. A-men"(1 Phi-e-rơ 4:11).