Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2024

HỎI ĐÁP KINH THÁNH 6-

 

 
--HỎI:
Thưa ông, câu kinh thánh Heboro 13:17 được nhiều người dùng để khiến dân chúng vâng phục mình. Vậy con phải hiểu câu này như thế nào về người lãnh đạo và vâng phục người lãnh đạo ạ?
Vậy những lãnh đạo hội thánh trong Tin Lành truyền thống và ân tứ dựng nên hàng giáo phẩm lãnh đạo và buộc người khác phải vâng phục là sai đúng không ạ?
--Đáp-
Heboro 13: 17, “Hãy vâng phục kẻ cai trị anh em và thuận phục các người ấy,…”
Hai mệnh lệnh dành cho dân của Chúa: vâng lời (peitho- obey) và thuận phục (hupeiko- submit). Vâng lời là thi hành theo lệnh người cai trị, thuận phục là thái độ kính trọng đối với người cai trị.
1 Corinhto 16: 15-16, “Anh em biết rằng nhà Sê-pha-na là trái đầu mùa của xứ A-chai, và biết rằng nhà ấy hết lòng hầu việc các thánh đồ. Vậy, hãy kính phục (hupotasso--submit)̄ những người thể ấy”,
1 Tê. 5: 12-13, hãy biết đến những kẻ lao khổ giữa anh em… kính trọng (hegeomai- kính trọng). họ rất mực…”
Trong ba câu kinh thánh trên đây, chư “vâng phục” chỉ xuất hiện một lần, còn chữ “thuận phục” và hai chữ tương đương là “kính phục”, “kính trọng” duojc nhấn mạnh.
Chúa cho phép ai đó cai trị dân Chúa, nhưng Ngài không bao giờ ép buộc dân thánh vâng phục người lãnh đạo, nhưng Chúa bắt buộc dân Chúa phải có thái độ thuận phục, kính trọng nhà cai tri, Nếu người lãnh đạo ra lệnh làm điều tiêu cực, dân Chúa phải tự quyết định lựa chọn vâng lời hay không. Nhưng lúc nào tín đồ cũng phải có thái độ thuận phục, hạ xuống, và kính trong người lãnh đạo. Thuận phục là bắt buộc, nhưng vâng phục tùy lựa chọn. Người lãnh đạo không được phép ép buộc dân thánh phải vâng lời mình.
Hàng giáo phẩm không được phép cai trị thánh đồ cách độc tài, như bạo chúa. Tín đồ không nên như người máy tuyệt đối vâng lời nhà lãnh đạo cách mù quáng, thiếu sự biện biệt và suy xét lựa chọn.
MK.