Sứ
9:20-28;Math.4:18-22; Êph.1:22-23;2:22;1Phi 2:3-5; IGiăng1:12-13;Giăng
21:18;21; Sứ 28:23; IITim 1:15;II Phi 2:1;I Giăng 4:1;IIGiăng 7.
Sáng
nay tôi muốn nói chuyện về bốn nhà cấp dưỡng khác nhau trong Tân Ước.Theo tiếng
Hi lạp, chữ nhà cấp dưỡng không chỉ ám chỉ đến các chấp sự nhưng cũng chỉ về
các người phục vụ. Tất cả những ai làm việc cho Đức Chúa Trời và rao phúc âm
đều là nhà cấp dưỡng. Nên khi chúng tôi nói bốn nhà cấp dưỡng, chúng tôi ngụ ý
bốn công nhân khác nhau. Trong các khúc kinh văn trên mà chúng ta vừa đọc, có
bốn chủ đề khác nhau, đó là bốn chủ đề chính yếu của Tân Ước. Những người đã
rao giảng bốn chủ đề nầy là bốn nhà cấp dưỡng.
Có
một điều đặc biệt trong Tân Ước: từ giữa vòng mười hai người có ba môn đồ khác nhau, họ đã luôn
luôn ở bên cạnh Chúa. Tên họ của ba môn đồ nầy là gì? Tôi nghĩ tất cả chúng ta
đều biết tên của họ; họ là Giacơ, Phierơ,và Giăng. Họ đã ở với Chúa trên núi
hóa hình; họ dã đi với Chúa vào nhà Giairu; và cuối cùng, họ đã ở với Chúa
trong vườn Ghếtsêmanê. Tại sao Chúa đã chỉ chọn ba người nầy từ giữa vòng mười
hai môn đồ? Tại sao Chúa đã đặt họ trong địa vị đáng chú ý hơn? Lý do chính yếu
là vì Đức Chúa Trời muốn thiết lập các công việc Ngài trong Tân Ước theo ba
đường hướng khác nhau. Nhưng nếu chỉ có ba đường hường nầy thì dầy đủ không?
Không, vẫn không đủ! Trong sách Sứ Đồ, Chúa đã đưa đến một nhà cấp dưỡng khác bên ngoài ba
người nầy. Người nầy là ai? Là Mathia chăng? Không, thậm chí dầu Mathia đã được
chọn làm sứ đồ do sự bốc thăm, ông không phải là nhà cấp dưỡng. Ai đã được chọn
lựa? Phaolô, anh em yêu dấu của chúng ta, đã được chọn lựa. Ông là người đã
được Chúa chọn lựa cách đặc biệt. Dầu có nhiều người đã làm việc cho Chúa trong
Tân Ước, chỉ bốn người nầy chiếm một địa vị độc nhất. Ngoài bốn người nầy đã
không có ai cả. Theo Kinh thánh, thứ tự của bốn người nầy như sau: (1) Giacơ;
(2) Phierơ, (3) Phaolô, (4) Giăng. Đây là thứ tự đúng đắn của Kinh thánh và
được mọi tín đồ nhìn nhận. Ngày nay chúng ta không thể làm vơi cạn ý nghĩa sâu
nhiệm hơn của bốn đường hướng nầy, nhưng ta chỉ có thể suy gẫm về họ một ít.
Chúng ta không thể thấy mọi sự cách thấu suốt và sáng tỏ; nhưng đang khi ta
thấy được một ít, ta sẽ nhận được vài sự giúp đỡ trong bước đi của ta trên trái
đất nầy.
GIA CƠ
Gia
cơ là người không được chú ý nhất giữa bốn người. Ông chưa hề viết một thư tín
nào. Sách Gia Cơ trong kinh thánh không do ông viết, nhưng do em của Chúa. Cả
Phierơ và Giăng là người nhiệt thành. Ta có thể thấy nhiều văn kiện về công
việc của họ, nhưng Gia cơ đã không làm một điều gì đặc biệt. Ông là người rất
ẩn giấu. Làm sao ông có thể được liệt kê giữa vòng bốn người nầy? Tại sao Chúa
đã chọn lựa ông là một trong bốn người, để đại diện cho một đường hướng đặc
biệt? Gia cơ đã không biểu lộ các ân tứ rao giảng, chữa bệnh, làm các dấu lạ
v.v..Dầu các ân tứ nầy là tốt đẹp, đăc điểm ngoại hạng của Gia cơ không ở trong
bất cứ điều nào trong các điều nầy. Chúng ta thấy gì trong ông? Ông đã làm một
điều lớn và ngoại lệ; ông đã là người tuận đạo đầu tiên giữa các sứ đồ! Đường
hướng rất ngoại lệ và chủ yếu giữa bốn đường hướng nầy là đường hướng đau khổ.
Bất kể các công việc của Phierơ, Phaolô và Giăng có khác biệt bao nhiêu, đã có
một đường hướng thông thường với họ tất cả, đó là đường hướng sự đau khổ và bị
từ chối. Đau khổ là điều gì đó có tính cơ bản cho mọi cơ đốc nhân.
Ngày
nay nhiều người thích đọc các thư tín tuyệt vời của Phaolô; họ thích nghe về
các công tác nhiệt thành của Phierơ và các khải tượng diệu kỳ của Giăng. Song
le họ ném Giacơ qua một bên và quên ông ấy theo tiềm thức. Họ không nhận thức
rằng mọi công việc đều đã được căn cứ trên Gia cơ. Phierơ đã chiếm được ba ngàn
người cho Chúa trong một ngày, và Phaolô đã thiết lập các hội thánh mọi nơi.
Song le không có sự đau khổ của Giacơ, Chúa không thể được thỏa mãn. Khi Chúa
đến thế giới nầy, Ngài đã tiếp lấy thế đứng của một con người bị từ bỏ. Nếu ta
không cùng chịu khổ với Ngài, ta không thể làm thỏa mãn lòng Ngài bất luận ta
có làm những điều diệu kỳ nào.
Tại
sao Chúa đã làm cho Giacơ nên người quá ẩn giấu? Ngài chỉ muốn làm nổi bật một
điểm nổi bất của Giacơ. Giả như ta có nhiều ghế ngồi, nhiều đèn bàn và nhiều
bàn viết tại đây. Ta đã quen thấy chúng và không cảm thấy bất cứ điều gì đặc
biệt về chúng. Nhưng nếu mọi vật nầy được di chuyển chỗ khác trong một ngày và
chỗ nầy sạch sẽ đến nỗi chỉ có một bàn viết nhỏ còn lại, lập tức mọi anh em sẽ
chú ý chiếc bàn viết nhỏ bé nầy. Nếu quần chúng ở đây, anh em sẽ không chú ý
một điều gì, nhưng một khi mọi người ra đi và chỉ còn lại một người, anh ấy sẽ
lôi kéo sự chú tâm đặc biệt. Đây là những gì Chúa đã làm. Ngài giấu kín mọi ân
tứ của Giacơ và chỉ làm nổi bật sự đau khổ của ông. Trong kinh thánh, Phierơ
nói rằng phải võ trang chính mình bằng tâm trí chịu khổ [1Phierơ 4:1].Chỉ sự
đau khổ chiến thắng mọi sự và hoàn thành mục đích đời đời của Đức Chúa Trời.Anh
em ơi, tôi xin nói một lời chân thành. Những ai không muốn cùng Chúa chịu khổ
không bao giờ trông chờ được tôn cao với Ngài. Chỉ những ai chịu đau khổ xứng
đáng được tôn cao. Nếu anh em muốn được tôn cao, anh em phải theo bước chân của
Gia cơ.
Có
nhiều lẽ thật hơn về Giacơ mà có thể đem lại nhiều lợi ích cho ta. Tuy nhiên,
vì cớ thời gian, tôi không thể nói nhiều hơn.Bây giờ chúng ta hãy nhìn vào
Phirơ.
PHIERƠ
Trước
khi ta diễn giảng về những gì Phierơ đại diện, ta hãy suy gẫm sự khác biệt giữa
Phierơ, Phaolô và Giăng. Thậm chí dầu chúng tôi có thể nói một ít ở đây và một
ít ở đó, và thậm chí điều đó có thể không thật có tính tổ chức, song le những
gì chúng tôi nói thì rất là trọng yếu. Chúng tôi không có ý định nói năng theo
lối hùng biện, nhưng có tính cách am hiểu.
Công
việc của Phierơ hoàn toàn khác biệt công việc của Phaolô. Ta không chỉ cần nhìn
vào các phúc âm Mác và Luca cùng Sứ Đồ, và ta sẽ tìm thấy một sự khác biệt hiển
nhiên. Mác đã tiếp nhận phúc âm mình từ Phierơ, và Luca đã viết lại câu chuyện
của ông từ Phaolô. Hãy nhìn lại lời làm chứng của Phierơ ỏ Lễ Ngũ Tuần và lời
làm chứng của Phaolô; mỗi một lời chứng đều có sự nhấn mạnh riêng, và chúng
không giống như nhau. Công việc của Giăng cũng đứng riêng biệt. Ân tứ của Chúa
ban cho Giăng khác biệt với các ân tứ ban cho Phaolô và Phierơ. Chứng cớ của
Phierơ là gì? Nếu ta nhìn vào Mathiơ 16 và Sứ Đồ 2, ta biết rằng ông đã chỉ
quan tâm một điều—Vương quốc của Đức Chúa Trời. Đường hướng của ông mang đặc
tính vương quốc Đức Chúa Trời. Về Phaolô thì thể nào? Tôi nghĩ mọi người mà đọc
các thư tín của Phaolô đều có thể thấy rằng Phaolô chỉ quan tâm đến nhà của Đức
Chúa Trời. Nói cách khác, ông rất quan tâm đến Hội thánh Đức Chúa Trời.Trãi
suốt cả cuộc đời của Phaolô, mọi lời làm chứng và công việc của ông, đều vì
điều nầy. Khi ta suy gẫm Giăng, ta có thể thấy rằng chứng cớ của ông hoàn toàn
khác biệt. Ông không hề thảo luận những điều liên quan đến Hội thánh. Dầu
Phierơ đã không nói về hội thánh cách rộng rãi, ông có đề cập các giám mục một
ít. Nhưng ông đã không đề cập một điều gì về sự tổ chức hội thánh. Giăng cũng
đã không đề cập về tổ chức hội thánh. Giăng đã chỉ diễn giảng về các phụ lão,
các người trẻ tuổi và con trẻ. Điều nầy là gì? Đây là lời chứng về gia đình của
Đức Chúa Trời.
Có
ba đường hướng rõ ràng trước mặt chúng ta (1) Phierơ, về vương quốc của Đức
Chúa Trời,(2) Phaolô, về nhà của Đức Chúa Trời, và (3) Giăng, về gia đình của
Đức Chúa Trời.Nếu anh em hiểu ba đường hướng nầy cách rõ ràng, Đức Chúa Trời sẽ
ban ánh sáng nhiều hơn cho anh em. Điều nầy không có nghĩa Phierơ đã không đề
cập bất cứ điều gì mà Giăng đã đề cập. Nhưng sự nhấn mạnh chủ yếu của ông là về
vương quốc Đức Chúa Trời. Đồng thời, Phaolô cũng đề cập đôi điều về gia đình
của Đức Chúa Trời, và Giăng đề cập đôi điều về vương quốc Đức Chúa Trời. Bàn về
mục tiêu của họ, Phaolô tập chú hội thánh Đức Chúa Trời, còn Giăng tập chú gia
đình của Đức Chúa Trời.Ba đường hướng nầy không riêng biệt cách tuyệt đối, song
le mỗi một đường hướng đều có tính đặc biệt riêng. Vì cớ phạm vi của chủ đề hôm
nay bao gồm toàn bộ kinh Tân Ước, tôi không thể diễn giảng cách chi tiết.Tôi
chỉ có thể đụng chạm các chủ đề cách vắn tắt.
Phierơ
là người khởi đầu. Người đầu tiên mở miệng trong Hội thánh của Christ là
Phierơ. Người cuối cùng đã phát ngôn là Giăng. Khải Thị, do Giăng viết ra, là
sách cuối cùng trong Kinh thánh. Còn Phaolô thì thể nào? Ông ở giữa Phierơ và
Giăng; ông là người đi trước và là người kế thừa. Có vương quốc Đức Chúa Trời
và gia đình của Đức Chúa Trời; và có nhà Đức Chúa Trời ở giữa. Đây là những gì
Đức Chúa Trời đã thiết lập trong Kinh thánh. Điều đáng thương là ngày nay vẫn còn nhiều người dốt nát về
vương quốc của Đức Chúa Trời và gia đình của Đức Chúa Trời. Họ cũng dốt nát về
hội thánh của Đức Chúa Trời như vậy. Họ chỉ biết về tổ chức của loài người và
các giáo phái. Nếu anh em hỏi về sự khác biệt giữa vương quốc của Đức Chúa
Trời, nhà Đức Chúa Trời và gia đình của Đức Chúa Trời, họ nghĩ rằng những điều
nầy nhiều hay ít cũng như nhau. Họ nghĩ rằng một khi một người gia nhập hội
thánh, người ấy bước vào gia đình của Đức Chúa Trời mà cũng có nghĩa anh ta
bước vào vương quốc Đức Chúa Trời. Họ không nhận thức rằng có một sự khác biệt
lớn lao giữa ba điều nầy. Đó là tại sao Đức Chúa Trời cần Phierơ, Phaolô, và
Giăng để bày tỏ vương quốc, nhà và gia đình của Ngài.
Khi
Chúa ban các chìa khóa vương quốc các từng trời cho Phierơ, có nghĩa Phierơ là
người mở cửa, trước cho dân Do thái và sau đó cho dân ngoại bang. Ta sẽ nói về
điều nầy về sau. Nhưng bây giờ chúng tôi muốn chỉ tỏ rằng vì cớ các chìa khóa
vương quốc các từng trời đã được đặt vào tay Phierơ, ông phải là người đầu tiên
bước vào vương quốc các từng trời. Các chìa khóa đã ở trong tay ông và ông đã
giữ gìn chúng. Nếu chìa khóa phòng
nhóm ở hẽmWen-teh nằm trong tay tôi, bất luận anh em có đến sớm bao nhiêu, anh
em sẽ phải đứng bên ngoài cửa sắt. Trước khi anh em bước vào phòng, anh em sẽ
chờ đợi đến khi tôi dùng chìa khóa mở cửa và bước vào trước Không có chìa khóa,
anh em không thể bước vào trước nhất. Cũng vậy, người đầu tiên bước vào lãnh
vực thiên thượng là Phierơ. Điều nầy rất sáng tỏ.
Trong
Mathiơ 16, Chúa đã nói một điều kinh ngạc cùng Phierơ. Ngài đã nói gì? Ngài
phán,” Và trên vầng đá nầy ta sẽ xây dựng hội thánh ta….Ta sẽ ban cho ngươi các
chìa khóa vương quốc các từng trời”[c.18-19]. Anh chị em ơi, anh em có nhận
thấy có điều gì khác biệt về câu 19 không? Ô! Cánh cửa lớn nhất được điều dụng
tại đây. Chúa đã ban cho Phierơ các chìa khóa vương quốc các từng trời. Phierơ
đã có thể kiểm chế thì giờ mở cửa vương quốc các từng trời. Ông đã mang trách
nhiệm về vương quốc các từng trời. Nhưng về hội thánh thì thể nào? Chúa
phán,”và trên vầng đá nầy Ta sẽ xây dựng hội thánh Ta”. Chúa sẽ tự mình xây
dựng hội thánh; không ai khác có thể đụng chạm hội thánh. Đây là điều khác biệt
rất nổi bật giữa vương quốc các từng trời và hội thánh. Vương quốc các từng
trời là gì? Đó là lãnh vực thuộc linh của Đức Chúa Trời trên trái đất. Vương
quốc của Đức Chúa Trời là sự biểu lộ quyền tối thượng của Đức Chúa Trời và sự
quản trị của Ngài. Nhà Đức Chúa Trời đại diện bản chất của Đức Chúa Trời trong
vinh quang, tình yêu, và sự công nghĩa của nhà ấy.Gia đình của Đức Chúa Trời
biểu hiện tình yêu của Đức Chúa Trời và mối liên hệ của Ngài đối với chúng ta. Mọi
điều nầy đứng riêng cách hoàn toàn. Chúng không như nhau. Nhiều người kéo lê
lết mọi sự vào hội thánh, như có vẻ hội thánh là kho hàng hóa mà họ có thể chứa
mọi thứ trong đó. Điều nầy minh chứng họ không hiểu biết lẽ thật của kinh
thánh.
Phierơ
chỉ mang chứng cớ về vương quốc các từng trời, mở cửa cho dân chúng vào. Ta cần
chú ý đến Giăng 3:5.Chúa đã nói điều gì tại đây. Trừ khi một người được nước và
Đức Linh mà sanh, người không thể bước vào Vương quốc của Đức Chúa Trời. Nếu ta
đã viết câu nầy, có thể ta đã viết, “Trừ khi một người được nước và Linh mà
sinh, người không thể vào gia đình của Đức Chúa Trời”.Nhưng không, câu nầy chép
về vương quốc của Đức Chúa Trời. Bất cứ ai bước vào vương quốc Đức Chúa Trời,
người ấy phải được sanh lại. Chỉ những ai được sanh lại, có thể bước vào vương
quốc Đức Chúa Trời. Các chìa khóa mà Phierơ đã dùng vào ngày lễ Ngũ Tuần là sự
hối cãi [ăn năn] và báp têm. Kết quả, ba ngàn người đã bước vào vương quốc Đức
Chúa Trời. Đây là sự khởi đầu vương quốc Đức Chúa Trời. Nhiều người nói rằng
hội thánh đã khởi đầu tại Lễ Ngũ Tuần. Điều nầy đúng, nhưng họ quên rằng vương
quốc Đức Chúa Trời cũng bắt đầu tại lễ Ngũ tuần. Những gì Phierơ nói về sau
trong các thư tín, về sự cứu rỗi và phần thưởng, đều ám chỉ vương quốc tương
lai. Không có sự mâu thuẫn giữa vương quốc tương lai và sự bước vào vương quốc
Đức Chúa Trời tại lễ Ngũ Tuần.
Công
việc của lễ Ngũ Tuần có đầy đủ không? Không! Đức Chúa Trời đã sai Phierơ đến
nhà Cọtnây.Tại lễ Ngũ tuần, Phierơ đã vận dụng các chìa khóa và đẩy nhiều người
Do thái và vương quốc. Đức Chúa Trời cũng muốn ông mở cửa cho dân ngoại bang
bước vào vương quốc của Đức Chúa Trời. Điều nầy ứng nghiệm lời Chúa ở Mathiơ
8:11, nói rằng sẽ có nhiều người từ đông và từ tây, đến người ngồi dựa tại bàn
trong vương quốc các từng trời. Trước khi Phierơ vận dụng các chìa khóa mở cửa
cho người ngoại bang được cứu rỗi, Đức Chúa Trời đã chuẩn bị Paul. Nói theo
thời kỳ phân phát, công việc của Phierơ đã chấm dứt tại nhà Cọtnây. Tiếp theo
điều nầy, dầu Phierơ vẫn còn mang nhiều lời chứng, theo tính thời kỳ phân phát
công việc ông đã qua. Hãy suy nghĩ điều nầy diệu kỳ biết bao! Trong Sứ Đồ 10,
Phierơ đã đi đến nhà Cọt nây, nhưng Phaolô đã hối cãi tại Sứ Đồ 9.
Nguyên
thủy, Phaolô là người nhiệt thành bắt bớ Chúa. Nhưng trên đường ông đi Đamách,
Chúa đã chiếu ánh sáng quanh ông và ông đã tiếp nhận ân điển. tuy nhiên, mắt
ông chưa được mở ra. Chúa đã sai Anania, và nói cùng Anania rằng Phaolô là
chiếc bình Ngài đã lựa chọn. Lời nầy bày tỏ tấm lòng của Chúa. Vương quốc Đức
Chúa Trời rộng lớn, Phierơ đem nhiều người vào. Tuy nhiên, vẫn cần có người
quản lý và người thiết kế. Vì vậy, Chúa dấy Phaolô lên và làm cho ông thành một
chiếc bình. Anania đã làm cho điều nầy nên rõ ràng khi ông nói, “ anh Saulơ
ơi”. Câu nầy có nghĩa mọi sự ghen ghét đã được cất bỏ. Kết quả, Phaolô đã có
thể làm chứng cho Chúa và được dùng cho công tác. Sau đó, công việc của ông đã
mở rộng từ bên trong thành phố đến bên ngoài thành phố; phạm vi công việc ông
mở rộng. Làm sao ông từ tuờng cao leo xuống? Ông được các môn đồ dòng xuống.
Dầu ông đã có thể tự mình trèo xuống, ông không làm vậy. Ông vui lòng để các
môn đồ dòng ông xuống. Đây là sự tương giao, sự giúp đỡ, sự ưng thuận anh em.
Phaolô đã không thoát thân một mình, ông đã được nâng đỡ bởi sự dự phần của anh
em khác. Nên nhiều công việc có thể được kiến hiệu hơn nếu được nâng đỡ bởi sự
cầu nguyện và giúp đỡ của anh em khác. Khởi đầu khi Phaolô đi đến Giêrusalem,
các môn đồ sợ hãi ông đôi phần. Sau đó Phaolô đã có thể ra và vào giữa vòng họ,
đã có sự tương giao đầy trọn giữa họ mà không có sự bế tắc nào. Theo cách nầy,
ông đã có thể tiếp tục công tác của Phierơ.
Bây
giờ ta trở lại cùng Phierơ. Khi Chúa kêu gọi ông đi đến nhà Cọtnây, lúc đầu ông
đã không muốn đi. Sau đó ban cho ông khải tượng về một tấm vải lớn từ trời dòng
xuống. Trong đó có các loài thú vật, loài bò sát và chim chóc, nhưng không có
cá.Tại sao đã không có cá? Ta luôn luôn thấy loài thú, loài bò sát, loài chim
và cá. Tại sao đã chỉ có ba loài được đề cập, thú vật, bò sát, chim chóc, còn
loài cá bị bỏ sót? Theo tiêu biểu trong câu chuyện tàu Nôê, cá đã không bao giờ
đựợc cứu. Các loài vật đã được cứu qua chiếc tàu đã không bao gồm cá. Đây là
tại sao cá đã không được bao gồm trong những điều Đức Chúa Trời đã ban cho
Phireơ.
Ý
nghĩa của miếng vải lớn có thú vật, loài bò sát và chim chóc là gì? Ta hãy suy
gẫm điều nầy. Miếng vải lớn tượng trưng toàn bộ công tác của Phierơ. Chiều rộng
của công việc Phierơ không giống như chiếc bình chỉ có thể chứa đựng một lượng
nào đó. Miếng vải không giống như chiếc tàu có các giới hạn của nó. Nó giống
như một miếng vải, miếng vải lớn. Miếng vải là gì? Miếng vải không có hình dạng
cố định.Nó chưa được tạo thành một hình dạng nào; nó chỉ là miếng vải.Ai đã đến
để làm cho miếng vải nầy thành một vật có hình dạng? Phaolô đã đến. Ông đặc
biệt trong công việc làm cho có ngăn nắp. Ta có thể ví sánh Phirơ như một người
mua vải, còn Phaolô như người thợ may. Ta nên sáng tỏ về điều này. Suốt cuộc
đời mình, công việc của Phierơ giống như một miếng vải; không có hình thức hay
biên giới nào cả.
Chúng
ta hãy suy gẫm ba vật trong miếng vải lớn. Chim chóc là những con vật rất năng
động. Đôi lúc chúng bay vòng quanh, đôi khi chúng nằm nghỉ trên nhánh cây hay
nóc nhà, lúc khác chúng nhảy nhảy trên mặt đất. Chúng rất tự do và không bị hạn
chế gì cả. Chúng là các con vật hoang dã hơn hết trong mọi loài vật. Loài thú vật là
gì? Chúng dã man và hung dữ. Còn loài bò sát thì thể nào? Chúng ám chỉ sự nhơ
nhớp. Trước mắt Đức Chúa Trời, người ngoại bang chỉ là loài thú vật, loài bò
sát và loài chim. Nhưng bây giờ Đức Chúa Trời đã bao bọc những kẻ hoang dã,
hung dữ và nhơ nhớp trong miếng vải lớn. Ngài đã đặt chúng ta vào môi trường
mới. Ngài không không còn coi chúng ta như thú vật, loài bò sát và chim chóc.
Trong kinh thánh chỉ có phúc âm vương quốc các từng trời; không có một điều như
là phúc âm của hội thánh. Ta không nghe phúc âm và sau đó bước vào hội thánh.
Đúng ra , ta nghe phúc âm và bước vào vương quốc của Đức Chúa Trời; đó là một
khu vực mới và một lãnh vực mới. Anh em đã một lần ở dưới tay Satan; bây giờ
anh em ở dưới tay Đức Chúa Trời. Được cứu nghĩa là gì? Có nghĩa Đức Chúa Trời
đăt anh em vào một địa vị mới. Ngày nay nhiều người làm cho sự việc hội thánh
trở nên bao gồm quá nhiều.
Họ nghĩ một khi họ vào hội thánh họ có đủ mọi sự, nhưng họ quên sự việc bước
vào vương quốc Đức Chúa Trời. Được cứu không chỉ có nghĩa là bước vào hội
thánh; nhưng cũng có nghĩa bước vào vương quốc Đức Chúa Trời để trở nên con cái
Đức Chúa Trời, không bởi quyền năng, nhưng do quyền bính [Giăng 1:12].Mọi người
có thể bước vào vì cớ không phải theo một người là gì, nhưng theo quyền bính
Đức Chúa Trời ban cho con người. Mọi công việc của Phierơ là đem đôi điều từ
bên ngoài vào bên trong. Nói cách khác, công việc của Phierơ là đem người ta
vào vương quốc của Đức Chúa Trời.Ý nghĩa của việc vào vương quốc của Đức Chúa
Trời là chịu khuất phục dưới tối thượng quyền của Đức Chúa Trời. Tính đặc biệt
của Phierơ là lôi kéo dân chúng và đưa từng nhóm người vào.Khi ông đã kéo một
người vào rồi, một công dân khác đã được thêm vào vương quốc của Đức Chúa Trời.
Tuy nhiên, ông đã không thể làm điều gì khác để giúp đỡ cho những người đã ở
trong vương quốc mà cần sự hướng dẫn. Phaolô đã nhặt lấy trách nhiệm nầy. Công
việc của Phaolô là giúp ổn định những người mà Phierơ đã đưa vào. Anh em có thể
tìm được các lời “ sanh lại” trong các thư tín của Phaolô chăng? Không, Phaolô
nói về sự xưng nghĩa,; ông không bao giờ nói về sự việc sanh lại. Còn Phierơ
thì thể nào? Ông nói về sự tái sinh. Ông cũng nói về “cơ nghiệp”. Phaolô chỉ đề
cập về cơ nghgiệp một ít. Giăng đã không đề cập bất cứ điều nào về cơ nghiệp vì
cớ mục tiêu của ông là gia đình của đức Chúa Trời.Lời giải thích đơn giản nhất
về vương quốc của Đức Chúa Trời thì đó là phạm vi của Đức Chúa Trời.
Sách
Sứ Đồ đề cập nhiều điều về vương quốc của Đức Chúa Trời.Thậm chí Phaolô đã đề
cập vương quốc của Đức Chúa Trời vì vào thời đó nhiều người đuợc cứu và đã bước
vào vương quốc của Đức Chúa Trời.Thật tốt hơn nếu ta đã sáng tỏ về ngày ta được
cứu. Lý do ta đang ở trong tình trạng suy thoái bây giờ là vì ta làm cho mình
trở thành trung tâm. Chúa chỉ coi ta như một người giúp đỡ. Đức Chúa Trời thật
sự muốn ban các hạnh phước cho ta. Nhưng điều quan trọng hơn, Ngài muốn ta bước
vào vương quốc Ngài và sống dưới sự cai trị của Ngài. Hỡi anh chị em, sự cứu
rỗi không để cho ta vui hưởng; nó để cho Đức Chúa Trời xử lý ta theo quyền bính
tối thượng của Ngài. Hồi ban đầu anh em sống cuộc đời vô tư lự và ngu dại; bây
giờ Đức Chúa Trời muốn anh em thuận phục Ngài. Sau khi một người được cứu, anh
ta không thể sống cuộc đời buông thả thêm nữa. Thay vào đó, anh ta phải được
hạn chế. Sự cứu rỗi làm cho Đức Thánh Linh trở nên cái ách cho anh em. Khi anh
em muốn được cứu, Ngài đặt ách nầy trên anh em. Một khi anh em có chiếc ách,
anh em là người đã được cứu. Theo quan điểm của con người, khi Đức Chúa Trời
cứu một người, mọi sự mà anh ta tiếp nhận không tốt gì cả, vì Đức Chúa Trời
muốn đem anh ta vào dưới quyền tối thượng của Ngài. Đây là công việc của
Phierơ.Bất luận anh em là ai--thú vật, bó sát, chim chóc--ông đưa mọi người vào
vương quốc của Đức Chúa Trời.
PHAOLÔ
Phaolô
tiếp tục công việc của Phirơ. Đây là tại sao ông nói rằng ông là kiến trúc sư
bậc thầy xây dựng ngôi nhà. Tất cả chúng ta đều biết rằng nhiều giáo lý, lời
dạy dỗ và biểu hiện về mục đích của Đức Chúa Trời đều được tìm thấy trong thư
tín của Phaolô gởi cho hội thánh Êphêsô.Đề mục chủ yếu của thơ Êphêsô là nhà
của Đức Chúa Trời.Nhiều điều đã được đem vào nhà từ bên ngoài, bây giờ cần xếp
đặt chúng theo trật tự và trang hoàng ngôi nhà. Mọi công việc của Phaolô đều vì
mục đích trang hoàng. Thí dụ, sách Rôma bàn về sự xưng nghĩa, sự đắc thắng và
sự vâng phục. Đây không phải là những đường lối bước vào vương quốc Đức Chúa
Trời. Chúng chỉ là những sự chạm khắc, sự sửa đỗi trên món hàng mẫu. Lời kết
luận của Phaolô là lời khuyên dâng mình và hoàn toàn quây về Đức Chúa Trời.
Trong hai sách Côrinhtô, Phaolô tiếp tục bảo chúng ta những gì ta nên làm sau
khi ta đã thuận phục Đức Chúa Trời và đã bước vào vương quốc Đức Chúa Trời. Ông
đã bắt đầu bảo cho ta về những gì có liên quan các buổi nhóm, bàn của Chúa ,
hôn nhân, sự thông công, sự tiếp nhận, sự tương giao và nhiều điều có tính cách
thủ tục khác. Ông vẫn nắm giữ chiếc kéo và sẵn sàng cắt bỏ một số vải để tạo nó
thành một hình thể độc nhất theo đúng các sự hướng dẫn đặc biệt. Mọi vật trong
ngôi nhà phải được đặt vào địa vị đúng đắn. Điều nầy có nghĩa gì? Điều nầy có
nghĩa mọi sự trong ngôi nhà phải được sắp xếp để đạt đến điểm mà nơi đó ngôi
nhà sẽ biểu hiện bản chất của Đức Chúa Trời. Một người sạch sẽ hay dơ bẩn sẽ
được bày tỏ qua cách anh ấy quản lý ngôi nhà mình. Nhà của một người trình bày
tính cách của ngưới ấy. Không có chỗ nào khác có thể vạch trần một người cách
triệt để và sáng tỏ hơn chính ngôi nhà của anh ta.Giả sử sách vở trong kệ sách
bị xáo trộn, trái cây bóc vỏ ra, hột giống và rác rưởi trên sàn nhà. Giả sử
giường ngủ không được dọn vào buổi sáng và được chất đống như bột và bàn viết
đóng bụi dày. Nếu bạn anh em bước vào và nhìn vào phòng anh em, anh ta sẽ thấy
rõ anh em là lọai người nào. Anh em không bị vạch trần khi anh em vào nhà của
người khác; nhưng trong chính nhà của anh em, mọi sự biểu hiện con người anh em
ra và tự nhiên vạch trần bản ngã thật của anh em. Vì cớ nhà anh em là chỗ anh
em nghỉ ngơi và chỗ anh em cư ngụ, anh em bị vạch trần cách sáng tỏ và triệt để
tại đó. Lời chứng của Phierơ làm anh em nên người của vương quốc Đức Chúa Trời;
nó đưa anh em vào dưới quyền bính của tay toàn năng của Đức Chúa Trời. Phierơ
không chăm lo và các chi tiết. Ông không cần chăm lo các điều vốn không có
trong phạm vi công tác của ông. Phaolô là người đi sau Phierơ và chăm lo công
việc nầy. Hãy xem Phaolô đã trình bày tỉ mỉ thế nào trong công việc của ông.
Ông đề cập chồng và vợ nên yêu nhau như thế nào, chủ và tớ nên đối xử với nhau
ra sao, anh em nên yêu mỗi một người ra sao..v..v.Mọi điều nầy có liên quan đến
những điều một người phải làm trong nhà Đức Chúa Trời; chúng bày tỏ cho chúng
ta những gì được Đức Chú Trời chấp nhận. Ông không chỉ bàn về các điều trên
đất, nhưng ông cũng bàn các sự việc liên quan sự tương giao thuộc linh. Như các
buối nhóm, báptêm ân tứ, bàn Chúa, chức vụ và mọi sự xếp đăt trong hội thánh.
Thực sự ông là người vẽ kiểu và là người trang trí.
Êphesô
2;22 chép,”Anh em cũng đã được xây dựng thành chỗ cư trú của Đức Chúa Trời”.Từ
câu nầy ta thấy cách sáng tỏ rằng hội thánh là nhà của Đức Chúa Trời. Mỗi một
tín đồ là một phần của ngôi nhà nầy, được khắng khít với nhau để trở thành ngôi
nhà. Mỗi người giống như một miếng gạch, gỗ hay ngói; mọi người nên biểu lộ bản
chất của Đức Chúa Trời trước khi anh ta có thể được xây dựng trở thành nhà của
Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đặt điều nầy trước mặt chúng ta để bày tỏ rằng, là
các miếng gỗ trong nhà Đức Chúa Trời, ta nên làm tròn bổn phận của mình và biểu
hiện bản chất của Đức Chúa Trời.
Sau
khi ta có nền tảng của Phierơ và sự xây dựng của Phaolô, điều nầy đầy đủ
không?Có phải mọi sự của Đức Chúa Trời được hai đường hướng nầy mà do hai người
nầy làm cho đầy đủ phải không? Không! Một người khác, Giăng, bước vào.
GIĂNG
Giăng
đã diễn giảng về mối liên hệ của ta với Đức Chúa Trời. Đây là những điều liên
quan gia đình của Đức Chúa Trời. Chứng cớ của ông đầy dẫy sự sống, ông không
bao giờ nói về một điều gì ở bề ngoài. Anh em có thể tìm thấy một điều gì trong
các thư tín của ông mà diễn giảng về cách làm một trưởng lão, cách đóng thuế,
hay cách một phụ nữ trùm đầu chăng? Liên quan lối cư xử cá nhân, điều duy nhất
ông nói là ta nên yêu lẫn nhau; ông không nói điều gì khác. Tuyên bố cách đơn
giản, lời chứng của Giăng ở trong nơi chí thánh cách đầy trọn, dẫy đầy thực tại
thuộc linh. Ông không bao giờ chạm đến các điều bề ngoài. Ông cứ diễn giảng về
các điều chân thật, sâu sắc nhất. Đây là tại sao chữ “sự sống” thường xuất hiện
trong các thư tín của ông và Khải Thị. Tính đặc biệt của ông là khôi phục những
sự việc sau khi chúng hư hỏng. Đây là vì cớ vào thời Giăng viết các thư tín
mình, các sự bội đạo dư dật. Nhiều tiên tri giả và Christ giả đã dấy lên. Người
ta đã lật đổ vương quốc Đức Chúa Trời và chiếm nhà Đức Chúa Trời làm của riêng.
Họ chỉ nắm lấy các hình thức nông cạn và không có thực tại. Vì vậy, Giăng đã
bước đến diễn giảng về điều bề trong, sự sống. Loài người có thể lật đổ vương
quốc của Đức Chúa Trời hay nhà của Đức Chúa Trời, nhưng sự sống không bao giờ
có thể bị lật đổ; nó sẽ luôn luôn ở đó. Một khi một người có thực tại nầy, điều
đó đủ rồi. Lời chứng của Giăng là dành cho những ngày về sau và dẫn người ta
đến bản thể sâu xa nhất để nhìn thấy Đức Chúa Trời ta có thuộc về lọai nào.
Tôi
sẽ phân tích ba đường hướng nầy cách vắn tắt. Phierơ nói về lãnh vực mới,
Phaolô diễn giảng về các luật mới, và Giăng nói về một mối liên hệ mới, đó là
mối liên hệ giữa cha và các con. Ông đề cập về các cha, các người trẻ và các
con bé mọn trong các thơ tín ông bao nhiêu lần? Mọi người nầy là các thành viên
trong gia đình và có liên hệ với nhau. Phaolô đã diễn giảng về các luật trong
địa vị mới, thuận phục Đức Chúa Trời và biểu hiện bản chất Ngài như thế nào.
Giăng đơn giản nói về các cha, các người trẻ và các con bé mọn. Điều nầy là gì?
Đây là sự tăng trưởng trong gia đình Đức Chúa Trời.Toàn bộ Tân ước có thể được
chia làm ba đường hướng nầy. Để tìm thấy đường hướng vương quốc, ta chỉ phải
đọc Mathiơ và Phierơ 1 và 2, Mác và một phần Hêbơrơ. Để tìm thấy đường hướng
của hội thánh, các thư tín của Phaolô là đầy đủ nhất. Đồng thời, các thư tín
của Giăng đều nói về gia đình của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên tôi phải làm sáng tỏ
rằng, sự phân lọai nầy không tuyệt đối. Tôi đơn giản chỉ ra các lãnh vực mà mỗi
một đường hướng nhấn mạnh.
KHỞI
ĐẦU VÀ KẾT THÚC
Ta
hãy coi ba đường hướng nầy khởi đầu và kết thúc như thế nào. Khi Đức Chúa Trời
kêu gọi ông, Phierơ đang làm gì? Ông cùng anh mình là Anhrê đang quăng lưới
xuống biển. Còn Giăng thể nào? Ông đang vá lưới trong thuyền. Điều hoàn toàn
kinh ngạc là Đức Chúa Trời đã sắp xếp các công việc họ cách đúng đắn khi họ đã
được kêu gọi. Phierơ đã quăng lưới khi ông được kêu gọi; về sau ông đã làm công
việc quăng lưới. Công việc của ông là xung phong trước vào chiến trận. Ông đã
khởi sự công việc với người Do Thái. Ông cũng đã rao giảng cho người ngọai bang
trước hết. Ông đã quăng lưới và bắt được nhiều người Do thái. Ông đã quăng một
mẻ lưới khác và bắt nhiều người ngọai bang. Nhưng về sau [theo quan điểm con
người] lưới đã bị rách, và nhiều người đã lìa bỏ vương quốc. Cá đã lọt ra
ngoài. Vì vậy, Đức Chúa Trời đã kêu gọi Giăng vá lưới và khôi phục nó trở lại
tình trạng mới mẻ hồi nguyên thủy.
Ta
hãy nhìn xem Đức Chúa Trời đã bổ nhiệm cho Phaolô làm gì khi ông đã đuợc kêu
gọi. Khi Phaolô sắp bắt bớ các tín đồ, Đức Chúa Trời đã soi ánh sáng trên ông
trên đường ông đi đến Đamách. Các lời đầu tiên của Phaolô là,” tôi sẽ làm
gì?”[Sứ. 22:10].Công việc của ông
luôn luôn vướng vào “ những gì phải làm”. Ông không giống Phierơ, người mà
trong một ngày đã dẫn 3000 hay 5000 người đến chỗ tin Đức Chúa Trời. Phaolô đã
chỉ cứu một ít, nhiều nhất, chỉ một ít tá người vì cớ mục đích của ông không
phải là kéo dân chúng vào mà là hoàn hảo dân chúng. Chủ đích công việc của ông
là làm thế nào: làm thế nào làm các sự việc cho đúng, làm thế nào xây dựng ngôi nhà, là thế nào sắp xếp các
nội dung trong nhà, làm sao may cắt miếng vải. Những điều nầy là công việc của
ông. Nghề nghiệp của ông là may trại.Trại là chỗ để người ta cư trú. Nói cách
thuộc linh, Phaolô cũng là người may trại. Không giống Phierơ, là người chỉ có
một miếng vải, miếng vải của Phaolô đã trở thành một cái trại.
Nhưng
thái độ của người người nầy đối với công việc của ba nguời nầy là gì? Không tốt
đẹp gì cả! Thái độ đó rất xấu! Chúng ta đều sẽ thở dài.Vào những ngày cuối cùng
của họ, lòai người từ chối lời chứng của họ. Phierơ thứ nhì bày tỏ sự việc nầy
cho chúng ta cách sáng tỏ. Trong chương hai, có các tiên tri giả bước đến. Đặc
biệt họ đã đến để làm công việc giả mạo. Vì vậy , Phierơ đã miêu tả họ như chó
và heo; họ làm cho nhiều điều trở nên tồi tệ và khiến cho vương quốc Đức Chúa
Trời bị che giấu. Trong chương 3, các kẻ chế giểu đã đến. Họ khinh dể những gì
Phierơ giảng, đối xử với các lời đó như là điều ghê tởm và xấu hổ! Chứng cớ của
vương quốc hoàn toàn bị từ chối. Anh em có biết tại sao Phierơ đã viết thơ tín
thứ nhì của ông chăng? Thơ nầy đã đuợc viết ra vì cớ thơ thứ nhất đã bị chối bỏ
và ném bỏ. Đây là tại sao Phierơ đã viết thơ tín thứ nhì của ông. Trong thơ tín
thứ nhì của mình ông đã miêu tả tình trạng cuối cùng trong chứng cớ cuộc đời
của ông. Nó vạch trần và tuyên bố mọi sự từ bỏ của con người. Vào thời của
Phierơ tình thế rất xấu xa. Trong thế kỷ hai muơi nó trở nên tồi tệ càng hơn là
dường nào! Thật khó cho bất cứ ai không chống đối chứng cớ của vương quốc khi
họ nghe về nó. Khó có ai không nói rằng chúng ta ngu dại. Đừng ngạc nhiên tại
sao rất nhiều người đề cao cái mệnh danh là vương quốc lý tưởng; không ngạc
nhiên lẽ thật giả mạo ở khắp mọi nơi. Ồ, chúng ở vào thời của Phierơ! Không
ngạc nhiên hay bất thường khi có chúng ở đây hôm nay. Không chỉ chứng cớ của
Phierơ kết thúc theo cách nầy; chứng cớ của Phaolô đã chấm dứt cùng đường lối.
Timôthê nhì là do ông viết. Ba hay năm năm sau khi viết thơ nầy, ông đã chết.
Từ thơ tín nầy ta có thể thấy tình trạng đang hiện hữu vào phần cuối cuộc đời
của ông. Ông nói, “mọi người ở Asi đã lìa bỏ ta”[ 2Tim.1:15].Biểu lộ Chúa thì
quá khó; có quá nhiều sự hạn chế, thật không thể mang nổi. Anh chị em ơi, vào
thời của Phaolô và vào lúc Phierơ chết, hội thánh đã hoàn toàn suy thoái trong
hình thức bên ngoài. Hội thánh đã sa ngã vào tình trạng mà Khải 2 và 3 miêu tả.
Tình trạng ngày nay còn tồi tệ biết dường nào! Phaolô đã viết thơ Philíp khi
ông đã già. Ông đã nói gì? Ông nói mọi người chạy theo việc riêng của mình [Phil. 2:21].Người ta đã lọai trừ chứng cớ
của Phaolô. Họ coi việc riêng của mình là quan trọng nhất. Kết quả, họ đã từ bỏ
Chúa. Nếu một người chăm lo về chính mình, anh ta không thể chăm lo về Chúa. Vì
anh ta không có đủ thì giờ chăm lo công việc riêng của mình, thậm chí anh ta ít
có thì giờ chăm lo công việc Chúa. Anh ta không thể làm gì khác hơn là bỏ lơ
công việc Chúa đi! Chứng cớ của Phaolô đã bị lọai trừ và từ bỏ. Vì vậy, lời
cuối cùng của ông là khuyên các thánh đồ tỉnh thức và tiếp tục ý thức sự thâm nhập
của các tà giáo. Chứng cớ của Phaolô đã chấm dứt theo lối nầy.
Theo
dáng vẻ bên ngoài dường như các chứng cớ đã hoàn toàn. Nên Chúa cần dùng Giăng.
Chúa cần dùng ông chăm sóc các công việc bên trong. Hãy coi phúc âm Giăng.
Không như lời chứng Mathiơ mà nhấn mạnh các giáo lý, hay như lời chứng Luca
nhấn mạnh luân lý, hay lời chứng của Mác thì ghi chép lịch sử. Giăng chỉ viết
về mối liên hệ giữa Đức Chúa Trời và chúng ta, một mối liên hệ giữa cha và các
con. Ông đã không bắt đầu phúc âm của ông với Ađam hay Ápraham nhưng với Jêsus
Christ từ ban đầu, với Jêsus Christ từ ban đầu, từ sự ban đầu nhất. Ông đã
không bắt đầu đường lối nầy vì cớ các dáng vẻ bên ngoài đã thất bại và không
phải Ađam hay Ápraham đã có thể chuyển đổi tình thế đảo ngược. Điều gì có cần
là điều có từ ban đầu.Ai có thể lung lay cái ban đầu. Không ai có thể. Ban đầu
không bao giờ có thể bị lung lay. Phúc âm Giăng bàn luận về Ngôi Lời từ ban
đầu, mà đã được biểu hiện để dẫn chúng ta trở lại tình trạng của bưổi ban đầu.
Điều gì có hồi ban đầu? Đã có sự sống, sự sáng và tình thương yêu. Không một
điều nào ở đây có thể bị lung lay. Đúng ra, chúng là các thực tại bề trong.
Giăng không bao giờ nói về các điều bên ngòai, như chồng và vợ, chủ tớ. các
buổi nhóm.v.v.. Ông không bao giờ đề cập các điều nầy. Những gì ông đã đề cập
chỉ là các điều về phương diện của Đức Chúa Trời mà tuyệt đối thuộc về bề
trong. Nếu ta không thấy sự khác biệt nầy, ta sẽ không thấy gì cả. Ta vẫn cần
cầu xin Đức Chúa Trời cách nhiệt thành cho đến khi ta thấy sự khác biệt.
Anh
chi em ơi, vì cớ mọi sự đã thất bại và hội thánh đã sa ngã ở bên ngoài vào sự
hoang loạn và sự chia rẽ, nguyện Đức Chúa Trời ban cấp ân điển cho chúng ta đến
nỗi ta có thể chuyển về
Giăng. Nếu không, mọi sự sẽ hư không. Điều nầy không có nghĩa các công việc của
Phierơ và Phaolô thì không cần, nhưng trong hiện tại, nhu cầu cấp thiết thì
không phải vì các điều bên ngoài. Trước hết ta phải có thực tại bên trong; sau
đó ta có thể có các điều bên ngoài. Ta nên nhận thức và hiểu rằng lưới đã rách.
Cá không còn được giữ trong lưới nữa. Vì vậy, Đức Chúa Trời muốn Giăng vá lưới
nầy. Ông đã không vá trên một vật gì mới, hay sáng chế điều gì. Thay vào đó, đó
là điều đã có từ ban đầu. Đây là tại sao ông nói, “Điều tôi ban cho anh em là
điều anh em đã biết từ rồi”. Đó không phải là điều họ đã không biết, nhưng là
điều họ đã biết và quên rồi.
Vá
lưới là gì? Vá lưới khôngphải là thay đổi lưới rách bằng lưới mới, nhưng là
phục hồi lưới rách trở lại tình trạng nguyên thủy của nó. Nói cách khác, vá
lưới là bao phủ chỗ rách bằng một miếng lưới nguyên thủy. Ngày nay ta chủ yếu
cần trở lại cùng Đức Chúa Trời, chiếm được sự sống và quyền năng thuộc linh, và
học tập đắc thắng thế giới và kẻ thù. Đây là thực tại thuộc linh. Trước hết ta
cần nắm giữ chứng cớ của Giăng. Sau đó ta có thể trở lại chứng cớ của Phaolô và
sau đó đến Phierơ. Nếu ta không trở về cùng giăng trước, ta sẽ không có khả
năng trở lại cùng Phierơ. Vì lưới đã bị rách, làm sao ta có thể dùng nó để bắt
cá chứ? Đây là tại sao ta phải vá lưới trước hết bằng cách nắm lấy thực tại,
trước khi ta có thể làm bất cứ điều gì khác.
Cuối
cùng, chúng ta phải chú tâm ba câu cách đặc biệt. “Người khác thắt lưng cho, và
kéo ngươi đến nơi mình không muốn”[Giăng 21:18].Đây
là đường lối Chúa Jêsus nói về phần cuối cùng của Phierơ. Phierơ là người can
đãm và mạnh mẽ như vậy. Theo truyền khẩu, ông đã bị đóng đinh ngược đầu trên
thập giá vì cớ Chúa . Ông dũng cảm biết bao! Nhưng Chúa đã nói gì? Ngài nói
rằng Phierơ sẽ bị trói và dẫn ông đến nơi ông không muốn đi. Cuối cùng, giáo
hội công giáo tuyên bố rằng Phierơ đã là giáo hoàng. Họ nói rằng Ông đã ngồi
trên ngôi tại Rôma. Một dinh thự khổng lồ có tên là “ Đại giáo đường Thánh
Phierơ”. Trãi khắp lịch sử, nhiều nhân vật lớn đã tâng bốc, tôn cao và hoan
nghênh ông! Nhưng Phierơ có muốn được đối đãi theo cách nầy không? Ông cực kỳ
không sung sướng và sẵn lòng. Ông đã chưa hề tưởng tượng rằng ông đã được tôn
vinh như vậy ngày nay. Ông không bao giờ ngồi trên một ngôi lớn như vậy. Nhưng
ông không nói sự việc nầy; ông đã bị dân chúng trói lại. Quyền tối thượng của
ông đã bị các nước và các cá nhân cướp đoạt. Chứng cớ của ông đã bị họ chôn vùi cách hoàn toàn. Các anh em ơi!
Bao nhiêu người ngày nay biết rằng Phierơ đã bị cột trói? Họ coi sự cứu rỗi chỉ
là một sự việc giải phóng và vui mừng. Thực sự sự cứu rỗi có tính giải phóng và
vui mừng. Nhưng sự cứu rỗi không vì sự hưởng thụ niềm vui thích, hay làm nhiều
điều theo sự chọn lựa của một người. Đúng ra, sự cứu rỗi là thuận phục quyền
bính của Đức Chúa Trời. Chỉ khi một người thuận phục quyền bính Đức Chúa Trời
mọi sự sẽ đúng.
Chúng
ta hãy coi phần cuối đời sống của Phaolô. “ông đã ở trọn hai năm tại một nhà mà
mình đã thuê”[ Sứ 28:30].Cuộc đời của ông đã chấm dứt theo cách tồi tệ hơn đời
sống của Phierơ. Thậm chí ông đã thuê một căn nhà cho mình. Ông đã có thể sống
tại Êphêsô hay Côrinhtô. Nhưng ông phải thuê nhà vì cớ ông không có một chỗ nào thường trực cho chính ông.
Chứng cớ của ông đã bị từ bỏ, và ông phải ở trong nhà thuê và không ra khỏi đó.
Trước đây, Phaolô đã có thể đi đến một nơi nào đó, tìm gặp ai đó và rao giảng
cho họ, nhưng bây giờ dân chúng đã đi đến chỗ của ông. Trừ khi họ có tấm lòng
đi, họ đã không hề có thể nghe sự rao giảng của ông. Hoặc họ có tin hay không,
Phaolô đã không thể quấy rầy họ thêm nữa.Họ phải chọn lựa cho chính mình.
Phaolô đã bị người ta đẩy xuống khỏi địa vị cao và bị giam cầm trong ngục tù
tại La mã. Dân chúng phải tìm ra ông cách cá nhân trước khi họ có thể thấy mặt
ông. Ngày nay nhiều người chỉ có thể đọc thuộc lòng “ bài cầu nguyện Chúa dạy”
và các bài tín điều của các giáo phái. Nhưng các điều nầy là “ các ngôi nhà của
họ”; chúng không phải là nhà của Phaolô. Chỉ có bạc hà và hồi hương ở bên ngoài
thì không đủ [Math. 23:23]. Chúng
ta phải đào sâu vào ý nghĩa thật các thơ tín của Phaolô. Các thư tín gởi cho
anh em Côrinhtô không chỉ dành cho dân Côrinhtô, nhưng dành cho mọi hội thánh.
Ô! Phaolô đã bị loài người che phủ và không thể xuất hiện nữa. Chúng ta hãy
nhanh chóng tìm kiếm ông và tìm kiếm lẽ thật của chứng cớ ông. Đừng để cho
chứng cớ nầy qua đi trong đường lối mơ hồ. Tôi muốn nói một lời chân thành: Mọi
người không muốn nỗ lực sẽ không bao giờ tìm gặp Phaolô. Những ai không muốn
trả giá sẽ không bao giờ tìm được lẽ thật.
Cuối
cùng, Ta hãy đến với Giăng. Ông đã bị đày đến một hòn đảo. Hòn đảo là gì? Hòn
đảo khác biệt với biển và khác biệt với đất liền. Đây không phải là biển vì cớ
nó bị cô lập trong biển, cũng không phải là đất liền vì nó không liên kết với lục địa. Hòn
đảo không chỉ phân cách với biển nhưng cũng với đất liền nữa. Đó là một chỗ cô
quạnh. Biển là gì? Biển là thế giới! Đất liền là tôn giáo và tổ chức của con
người ngày nay! Hòn đảo không liên kết với cả hai phần đó. Đức Chúa Trời không
ở trong thế giới; Ngài cũng không ở trong các tổ chức lớn của loài người. Các thành đạt lớn nhất
của con người chỉ là một miếng đất. Đức Chúa Trời đặt Giăng trên hòn đảo, không
đặt vào thế giới hay trong tổ chức loài người. Thay vào đó, Ngài đặt ông trên
một hòn đảo. Ông cô đơn tại đó chăng? Chắc chắn ông cô đơn. Nhưng Giăng đã được
Linh đụng chạm vào ngày của Chúa; ông đã thấy khải tượng lớn, đã nghe tiếng
Chúa Jêsus, và được cất lên trời. Điều nầy diệu kỳ biết bao! Dầu ông đã không
có niềm vui của biển hay sự an ủi của đất liền, ông có sự an ủi của Đức Chúa
Trời và được thỏa mãn. Không ai liên kết với biển và đất liền mà có thể được
liên kết với Chúa. Nếu một cơ đố nhân quí trọng địa vị và danh tiếng của mình
trong tôn giáo, anh ta sẽ không bao giờ đi đến hòn đảo.
Anh
chị em ơi! Chúa đang kêu gọi ta đi đến một hòn đảo. Ngài muốn ta sẵn sàng từ bỏ
mọi điều bên ngoài và đến riêng cùng Ngài. Trên hòn đảo không có tàu thuyền để
đưa ta ra khỏi biển, cũng không có cầu cho ta vượt đến đất liền. Nhưng Đức
Thánh Linh sẽ đem chúng ta ra khỏi. Không có lối thóat nào về mọi phía, nhưng
đường đi lên thì sáng tỏ. Nếu đường đi lên không sáng tỏ, anh em sẽ cần tàu để
đi trên biển hay cầu để đi
đến đất liền. Nếu anh em có các đường khác như vậy, anh em không bao giờ có thể
ở trên hòn đảo hay được cất lên trời. Ồ! Ta phải trở về cùng Giăng trước hết và
đứng trên thực tại. Sau đó ta có thể trở lại cùng công việc của Phierơ và
Phaolô. Ta cần học tập làm sao ở trên hòn đảo , trong nhà, và bị trói buộc.
Nguyện Chúa ban phước chúng ta. W.N.