Công 13:22 “Khi
Ngài đã bỏ vua đó, thì lập Đa-vít làm vua họ; cũng làm chứng về người rằng: 'Ta
đã tìm được Đa-vít con của Gie-sê, là người vừa lòng Ta, người sẽ tuân theo mọi
ý chỉ Ta”
Heb. 1:9 “Ngài từng mến sự công nghĩa,
ghét sự gian ác,
Cho nên Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Trời của Chúa, đã lấy dầu vui vẻ xức cho
Chúa.Trổi hơn đồng bạn của Chúa”.
1
Sam.13:14 “Đức Giê-hô-va đã chọn lấy cho mình một người theo lòng Ngài,
đặt người ấy làm trưởng của dân Ngài”.
Kinh Thánh chứa rất nhiều câu chuyện của
con người. Kinh thánh chép rất nhiều thứ khác, như giáo lý, các nguyên tắc,
nhưng nhiều hơn bất cứ điều gì khác nó chép về rất nhiều người. Đó là phương
pháp của Đức Chúa Trời, phương pháp chọn lọc của Ngài, phương pháp chính yếu
của Ngài để bày tỏ chính Ngài. Những con
người nầy trong mối quan hệ với Đức Chúa
Trời, mà Đức Chúa Trời đã kết hợp, mang lại những tính năng đặc biệt cho người
ta xem. Không có bất kỳ một con người nào là
con người được chấp nhận hoàn toàn, tất cả
các tính năng được ca ngợi, nhưng trong mỗi con người có một hoặc vài tính năng nổi bật và làm phân biệt anh ta
với tất cả những người khác, và tồn tại như các tính năng dễ thấy trong cuộc
sống con người đó. Những tính năng đặc biệt
xuất sắc đại diện cho tư tưởng của Đức Chúa Trời,
các tính năng mà Đức Chúa Trời đã phải dùng nhiều sự đau đớn để phát triển, mà
vì chúng, Đức Chúa Trời đặt bàn tay của Ngài
trên những con người như vậy, trong suốt
lịch sử, hầu họ sẽ có các biểu hiện của các đặc điểm nhất định đặc biệt.
Như vậy, chúng ta nói về đức tin của
Áp-ra-ham, sự nhu mì của Môi-se. Mỗi người đại diện cho một vài tính năng mà đã
truyền vào ông ta, phát triển trong ông ta, và khi bạn nghĩ về con người với tính năng
đặc biệt của ông ấy thì điều đó luôn luôn ở trên hết trong tâm trí của bạn. Sự
chú ý của chúng tôi được rút ra, không về con người như một toàn thể, nhưng chú ý đến điều đánh dấu ông ta
cách đặc biệt. Vì vậy, bởi một sứ đồ chúng ta được gọi nhớ lại đức tin của
Áp-ra-ham, trong khi một người khác bảo chúng ta nhớ sự kiên nhẫn của Gióp.
Những tính năng này là các tư tưởng của Đức Chúa Trời, và khi tất cả các tính năng của tất cả những con
người đó được tập hợp và kết hợp, chúng đại diện
cho Đấng Christ. Có vẻ như Đức Chúa Trời đã làm
rải rác Một Người qua các thế hệ, và trong đoàn thể con người dưới bàn tay của Ngài đã cho thấy một số khía cạnh, một
số tính năng, một số mặt của một Người, và một Người có thể nói, "Các
ngươi tra xét Kinh thánh, vì các ngươi tưởng rằng trong đó có sự sống đời đời;
ấy chính Kinh thánh làm chứng về Ta vậy "(John 5:39).
Có một Người
được trải rộng trên Kinh Thánh, và tất cả những người khác đã ở dưới bàn tay
của Đức Chúa Trời, đã được nắm bắt cho mục đích hiển thị một cái gì đó của tư
tưởng Ngài, mà trong sự đầy đủ của tư tưởng được thể hiện đều tập trung trong
Con Ngài, Chúa Giêsu. Với nhận thức đó, chúng ta có thể đánh giá tốt hơn những
lời Kinh Thánh chúng ta vừa đọc, mà trong trường hợp đầu tiên liên quan đến
David, nhưng được nhìn thấy rõ ràng là lớn hơn và vượt ra khỏi tầm mức David.
Đọc lại bài Thánh Vịnh 89 và bạn không thể không thấy rằng hai điều hòa nhập
vào nhau: "Ta đã đặt một người mạnh dạn làm kẻ tiếp trợ, Nhắc cao
lên một đấng lựa chọn từ trong dân chúng".
Bạn phải tìm một Đấng lớn hơn David cho sự biểu hiện đầy đủ các điều đó. Trong
các lời "Ta đã đặt một người mạnh dạn làm kẻ tiếp trợ..." chúng ta có một trong những nền tảng lớn của
sự cứu chuộc của chúng ta. Một Đấng lớn hơn so với David có ở đây. David trong
những tính năng chủ yếu cuộc sống của mình dưới bàn tay của Đức Chúa Trời đã là
một biểu hiện của tư tưởng Đức Chúa Trời liên quan đến Đấng Christ. Bạn không
thể nói rằng cuộc sống của David như một toàn thể. Bạn không thể thực hiện
tuyên bố, "'Ta đã tìm được Đa-vít con của Gie-sê, là người vừa lòng
Ta, ..." qua toàn bộ cuộc đời của David và
nói rằng khi David có phạm tội này và điều đặc biệt đó làm hoen ố cuộc đời của
ông là cuộc đời vừa lòng Đức Chúa Trời. Chúng ta phải nhìn thấy chính xác nó là
những gì, bên trong và xung quanh David, mà làm cho Đức Chúa Trời có thể nói
rằng ông là một con người vừa lòng của Ngài. Điều đó cho thấy Đấng Christ, chỉ
đến Đấng Christ. Điều đó chỉ là Đấng Christ, Đấng vừa lòng Đức Chúa Trời.
Mục đích thần thượng từ cõi đời đời
“ Đức Giê-hô-va đã chọn lấy cho
mình một người theo lòng Ngài, ..."
(1 Sam 12:14). Ghi nhớ những điều suy gẫm trước đây của chúng tôi, chúng ta sẽ
tìm thấy một khung cảnh lớn cho một tuyên bố như thế. Nó nói về sự sáng tạo con
người, khi Chúa tìm cách có một chủng tộc
con người, một con người tập thể mà trong đó những tư tưởng và các tính năng riêng của Ngài được tái
sản sinh trong họ một cách đạo đức. Chúa bao giờ cũng tìm cho Ngài người đó. Đó
là việc tìm kiếm một con người như vậy đã
dẫn đến việc sáng tạo. Việc tìm kiếm một con người như vậy đã dẫn đến sự Nhập Thể (nhục hóa). Việc tìm kiếm
một con người đã dẫn đến Hội thánh,"một người
mới". Cả tấm lòng Đức Chúa Trời
ở trong việc tìm kiếm một con người để làm đẩy dẫy cả vũ trụ của Ngài, Không phải là một con
người như một sự hiệp nhất, nhưng một con
người tập thể tập hợp trong Con Ngài. Phao lô nói
về con người này là "... Hội
thánh, là Thân Thể của Ngài, tức là sự đầy đủ
của Đấng làm đầy dẫy mọi sự trong mọi người.” Đó là sự đầy đủ, lượng tầm vóc của một con người trong Đấng Christ. Đó là Hội thánh, mà có nói đến, không phải bất kỳ một cá nhân nào. Đức
Chúa Trời đã từng tìm kiếm một con người để
làm đầy dẫy vũ trụ của Ngài.
Sự Giống Nhau có tính đạo đức và thuộc linh
Chúa nghĩ những tư tưởng, khao khát
những khát vọng, và muốn những ý muốn, và những tư tưởng đó, và những khát vọng,
và những ý muốn là thể yếu hữu thể đạo đức của Ngài, và khi Ngài đã tái sản
xuất chính Ngài như vậy trong ý nghĩa này, Ngài có một con người được cấu tạo
theo bản chất luân lý của Ngài, con người
trở thành một hiện thân và nhân cách của chính bản
chất đạo đức của Đức Chúa Trời, không phải của Thần Tánh của Đức Chúa Trời,
nhưng bản chất đạo đức. Bạn biết nó là gì trong cuộc sống để nói rằng bất cứ
điều gì hoặc bất cứ ai vừa lòng của riêng
bạn. Bạn có ngụ ý là họ hoàn toàn chính xác những gì bạn nghĩ, họ là những gì
bạn muốn họ được cho sự hài lòng hoàn toàn của riêng bạn. Con người vừa
lòng của Đức Chúa Trời là như thế đối với Ngài.
Tận tâm cho ý muốn của Đức Chúa Trời
Có một điều thứ ba trong đó xác định đến
một số mức độ, đặt ngón tay vào gốc rễ của vấn đề. Con người vừa lòng Đức Chúa Trời là gì?
Những gì mà Đức Chúa Trời đã tìm kiếm trong
con người? Những câu trong Công vụ cho chúng tôi biết: "... người
sẽ tuân theo mọi ý chỉ Ta "
(Công 13:22). Nếu bạn nhìn vào mép lề cuốn Kinh thánh bạn sẽ thấy rằng chữ
"ý muốn--wills" theo số nhiều: "...Tất cả ý muốn của Ta" -
tất cả mọi thứ mà Đức Chúa Trời khao khát, tất cả mọi thứ mà Đức Chúa Trời muốn, ý muốn của Đức Chúa Trời trong tất cả các hình thức của nó, trong tất cả các cách
thức của nó, trong tất cả các sự tìm kiếm và mục tiêu của nó. Con người
mà sẽ làm tất cả mọi ý muốn của Ngài là con
người vừa lòng Đức
Chúa Trời, là người mà Đức Chúa Trời đã tìm kiếm. Các từ ngữ được nói, ở nơi đầu tiên, là về
David. Có một số cách mà trong đó David là một con người vừa lòng Đức Chúa Trời được
trình bày cách vắn tắt rõ ràng.
Thứ nhất, David hoàn toàn tương phản cách
vững chắc với Sau-lơ. Khi Đức Chúa Trời đã lật đổ và loại Sau-lơ sang một bên,
Ngài dấy David lên. Hai người đứng đối nghịch với nhau và không bao giờ có thể
cùng nhau chiếm ngai vàng. Nếu David tới, thì Saul phải ra đi. Nếu Sau-lơ ở đó,
David không thể đến. Điều đó được thấy rất rõ ràng trong lịch sử, nhưng chúng
ta hãy lưu ý rằng trong điều nầy chúng ta đang phải đối mặt với các nguyên tắc
cơ bản, không chỉ đơn thuần với những gì là lịch sử và để làm người của ngày đã
qua. Trước mặt Đức Chúa Trời, có hai trạng thái đạo đức, hai điều kiện thuộc linh,
hai tấm lòng, hai tấm lòng nầy không bao giờ có thể ở trên ngôi với nhau, không bao
giờ có thể chiếm vị trí ông hoàng cùng một lúc. Nếu một người là vương hoàng,
hoặc ở nơi có thế lực, danh dự, theo chỉ định của Đức Chúa Trời, tấm
lòng khác phải hoàn toàn bị bỏ đi. Đáng chú ý là
ngay cả sau khi David được xức dầu làm vua đã có một khoảng thời gian đáng kể
trước khi ông lên ngôi, trong thời gian đó, Sau-lơ tiếp tục chiếm giữ vị trí
đó. David phải đứng phía sau cho đến khi mà chế độ đó hoàn tất tiến trình, cho
đến khi nó đã hoàn toàn kiệt sức, kết liễu, và sau đó bị đặt sang một bên.
Đó sẽ là một sự nghiên cứu dài dòng, mặc
dù có hữu ích, là đi qua đời sống nội tâm của Saul như thể hiện bởi hành vi bên
ngoài của ông. Sau-lơ bị chi phối bởi những quyết đoán của riêng mình trong
những thứ của Đức Chúa Trời. Đó là một chuyện. Khi Đức Chúa Trời truyền lệnh cho Saul giết dân Amalek- người nam, phụ
nữ, thú vật, và con trẻ;-- phá hủy Amalek tận gốc rễ và nhành nhánh, đó là một
thử nghiệm lớn về đức tin của Sau-lơ trong sự phán quyết của Đức Chúa
Trời, sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời, việc Đức Chúa Trời biết những gì Ngài đang làm, vinh dự
của Đức Chúa Trời. Nếu Đức Chúa Trời ra lệnh cho chúng ta làm một cái gì đó mà trên bề mặt của
nó, dường như chối bỏ một cái gì đó trong bản chất của Đức Chúa Trời về lòng nhân từ, lòng tốt, và lòng thương xót, và chúng
ta bắt đầu cho phép quyết đoán riêng của chúng ta nắm giữ lệnh của Đức
Chúa Trời và đưa ra một sự co dãn khác đối với vấn
đề này, cất bỏ sự vâng lời khỏi tấm lòng của
chúng ta, chúng ta đã thiết lập phán quyết của chúng ta chống lại lệnh của Đức
Chúa Trời. Trong thực tế chúng ta đã nói: Chúa chắc
chắn không biết những gì Ngài đang làm! Chắc chắn Chúa không sống động đối với
đường lối danh tiếng của Ngài sẽ bị thiệt hại nếu điều này được thực hiện,
người dân theo cách này sẽ nói gì về đạo đức của Ngài! Đó là một điều nguy hiểm
khi mang phán quyết đạo đức riêng của chúng ta qui trên một lệnh ngầm của Chúa.
Trách nhiệm của Saul không phải là đặt câu hỏi tại sao, nhưng phải tuân theo.
Chúng ta nhớ lại lời Samuel nói cùng Saul: "Này, sự vâng lời tốt hơn của
tế lễ, và vâng theo hơn mỡ chiên đực" (1 Sam 15:22). Con người vừa lòng Đức Chúa Trời làm
tất cả các ý muốn của Ngài, và không nói: Chúa ơi, điều này sẽ làm cho Ngài bị
sỉ nhục! Điều này sẽ mang lại sự ô nhục cho Ngài! Điều này sẽ gây khó khăn
nghiêm trọng cho Ngài! Ngược lại, ông trả lời ngay: Chúa ơi, Ngài đã nói điều
này, tôi giao trách nhiệm về những hậu quả cho Ngài, và vâng lời. Chúa Giê-xu
luôn luôn hành động như vậy. Ngài đã bị hiểu lầm về điều đó, nhưng Ngài đã làm
nó.
Sau-lơ đã bị ảnh hưởng trong hành vi của mình bởi cảm
xúc riêng của mình, những sở thích và những sự không thích của riêng mình, và
những ưa thích. Ông đổ lỗi cho dân chúng, điều đó đúng, nhưng đó là bản thân
ông đã có lỗi tất cả. Đó là phán đoán của ông hoạt động thông qua tình cảm của
mình. Trong thực tế, ông cho biết: Đây là một điều rất đáng tiếc khi tiêu diệt
điều đó! Có cái gì đó trông như quá tốt, theo tất cả các tiêu chuẩn của sự phán
đoán lành mạnh thì chúng là tốt, mà Chúa nói phải phá hủy! Đáng thương biết bao!
Tại sao không dâng nó cho Đức Chúa Trời trong của hi sinh? Bây giờ chúng ta
biết rằng sự thật của con người tự nhiên có hai khía cạnh, một bên tốt và một
bên xấu. Thực ra, về phần chúng ta, chúng ta thường nói, Hãy để chúng tôi giao
điều tốt cho Đức Chúa Trời! Chúng tôi đang chuẩn bị cho mặt rất tội lỗi ra đi,
nhưng chúng ta hãy dâng phần tốt trong chúng ta cho Chúa! Tất cả các việc công
bình của chúng ta trong tầm nhìn của Ngài như áo nhớp. Sáng tạo mới của Đức
Chúa Trời không phải là một sự chắp vá cái cũ, nó là một điều hoàn toàn mới và cái
cũ phải ra đi. Saul thất bại tại điều đó. Ông lý luận rằng điều tốt nhất nên
dâng cho Đức Chúa Trời, trong khi Đức Chúa Trời đã nói: "Tiêu diệt hoàn
toàn."
Con người vừa lòng Đức
Chúa Trời không làm ra sự sai lầm ngớ ngẩn như thế.
Ông thẩm vấn chính mình là: Chúa đã nói gì? Không có nơi nào có câu hỏi khác:
Tôi cảm thấy thế nào về nó? Nó có vẻ như thế nào đối với tôi? Ông không nói:
Theo quan điểm của tôi đó là một điều rất đáng tiếc. Không! Chúa đã nói, và thế
là đủ. Đức Chúa Trời đã tìm kiếm cho Ngài
một con người sẽ làm tất cả ý muốn của Ngài.
Vì vậy, chúng ta có thể theo đuổi sự
tương phản giữa Saul và David cùng nhiều đường hướng. Chúng ta được dẫn đến
điểm xuất phát của mỗi tấm lòng. Tất cả các điểm theo một hướng. Con người này chìu theo phán
quyết của riêng mình, cảm xúc riêng của mình, các tiêu chuẩn riêng của mình,
toàn bộ cuộc đời ông là vì ý muốn của Đức Chúa Trời, hoặc ông sẽ để dành cái gì đó bởi vì theo cách thức mà
ông coi mọi sự và chất vấn Đức Chúa Trời?
Một Sự Từ Bỏ Xác Thịt Cách Hoàn Toàn
Có một cách khác, mà trong đó David nổi
bật là con người vừa lòng Đức Chúa Trời, và với
điều này chúng tôi đặc biệt quan tâm, mà chúng ta sẽ kết luận bài suy gẫm này.
Đó là điều cần lưu ý trong hành động công khai đầu tiên của David ở thung lũng
Elah. Chúng tôi ám chỉ, tất nhiên, đến cuộc tranh chiến của ông với Goliath.
Hành động công khai đầu tiên này của David là một trong những điều đại diện và
bao hàm, cũng giống như cuộc chinh phục Jericho
với Israel .
Giê-ri-cô, như chúng ta biết, là sự đại diện, bao gồm các cuộc chinh phục toàn
bộ miền đất. Có bảy quốc gia sẽ được lật đổ. Họ diễu hành quanh Jericho bảy lần. Jericho,
về nguyên tắc thuộc linh và đạo đức, là hiện thân của toàn bộ miền đất. Đức
Chúa Trời định ý rằng những gì là sự thật của Jericho thì là sự thật của tất cả các
cuộc chinh phục khác, rằng cơ sở phải là một đức tin tuyệt đối, chiến thắng
thông qua đức tin, chiếm hữu cũng thông qua đức tin.
Cuộc thi đấu của David với Goliath là
như thế. Nó tập hợp trong một cách đầy đủ tất cả mọi thứ mà cuộc sống của David
phải thể hiện. Đó là sự tiết lộ hoặc trình bày toàn diện tấm lòng của David.
Ông là một con người vừa lòng Đức Chúa Trời. Lập
trường phê duyệt của Đức Chúa Trời trong việc Ngài lựa chọn con người được bày tỏ cho chúng ta trong lời nói của Ngài với
Samuel liên quan các con trai khác của Jesse: "Đức Giê-hô-va
chẳng xem điều gì loài người xem; loài người xem bề ngoài, nhưng Đức Giê-hô-va
nhìn thấy trong lòng" (1 Sam.
16:7). Trong trường hợp của David, tấm
lòng mà Đức Chúa Trời đã nhìn thấy được tiết lộ trong cuộc tranh đấu với
Goliath, và tấm lòng đó khiến David thành con
người vừa lòng Đức
Chúa Trời trong cả phần còn lại cuộc sống của mình.
Goliath là gì? Anh ta là ai? Hắn là một hình ảnh khổng lồ mà đằng sau đó tất cả
dân Phi-li-tin ẩn núp.
Hắn là một người toàn diện, một người
bao gồm, trong thực tế, toàn bộ lực lượng Phi-li-tin, vì khi họ nhìn thấy nhà
vô địch của mình đã chết, họ chạy trốn. Quốc gia này được ràng buộc, và được
đại diện bởi con người đó. Về mặt tiêu biểu, dân Phi-li-tin là gì? Họ đại diện cho
những gì rất gần với những gì là của Đức Chúa Trời, luôn luôn ở gần, luôn luôn tìm cách tác động đến những
thứ của Đức Chúa Trời, để có được một cái
bấu víu, để nhìn vào, để nhìn xoi mói, để khám phá những điều bí mật của Đức
Chúa Trời. Bạn sẽ nhớ lại thái độ của họ đối với
hòm giao ước khi nó lọt vào bàn tay của họ. Họ đã từng tìm cách nhìn xoi mói
vào những bí mật của Đức Chúa Trời, nhưng
luôn luôn theo một cách tự nhiên. Họ được gọi là dân "không chịu cắt
bì" Đó là những gì David nói về Goliath: " người
Phi-li-tin không chịu phép cắt bì kia."
Chúng ta biết từ lời giải thích của Phao
lô rằng về mặt tiêu biểu, điều đó có nghĩa cuộc sống tự nhiên không chịu cắt
bì, cuộc sống tự nhiên này mà luôn luôn tìm cách có được một sự bấu víu vào
những điều của Đức Chúa Trời mà không có công việc của thập giá; không nhận biết thập giá, loại
bỏ thập giá sang một bên, và nghĩ rằng nó có thể tiến hành mà không có thập giá
vào những thứ của Đức Chúa Trời, mà bỏ qua
thực tế rằng không có cách nào bước vào những điều của Linh Đức Chúa Trời ngoại
trừ thông qua thập giá như một điều có kinh nghiệm, như một quyền năng đập vỡ
đời sống tự nhiên và mở một con đường cho Đức Linh. Không có thể có bất cứ điều
gì giúp ta biết được những bí mật của Đức Chúa Trời, ngoại trừ bởi Đức Linh, và Đức Linh "không
có" (chúng tôi sử dụng các từ ngữ trong ý nghĩa đặc biệt của John 7:39)
cho đến khi Gô gô tha đã được thực hiện. Điều đó phải có tính cá nhân trong ứng
dụng, không chỉ đơn thuần là lịch sử.
Người
Phi-li-tin không chịu cắt bì chỉ đơn giản nói về một cuộc sống tự nhiên mà đi
kèm với những gì thuộc về Đức Chúa Trời, và luôn luôn can thiệp với những điều
đó, chạm vào chúng, nhìn vào chúng, muốn nắm giữ chúng, một mối đe dọa cho những gì thuộc linh.
Goliath là hiện thân của tất cả những điều đó. Tất cả dân Phi-li-tin được thu
thập vào anh ta. David gặp anh ta, và vấn đề này, trong việc giải thích thuộc
linh, là điều này, rằng tấm lòng của David sẽ có gì trong đó. Ông quyết tâm
rằng tất cả mọi thứ phải thuộc về Đức
Chúa Trời, và không có gì của con người. Sẽ không có chỗ cho cái thiên nhiên
trong những thứ của Đức Chúa Trời, nhưng sức mạnh tự nhiên này phải được hủy
bỏ. Dân Phi-li-tin trở thành kẻ thù suốt đời của David, và ông cũng là kẻ thù của
họ.
Bạn có thấy con người vừa lòng Đức Chúa Trời không?
Anh ta là ai? Ông là gì? Ông là một con người, mặc dù tỷ lệ chênh lệch chống
lại ông là rất lớn, đặt mình với tất cả mạng sống mình chống lại những gì can
thiệp với những thứ của Đức Chúa Trời trong một cách "không chịu cắt
bì". Điều gì mâu thuẫn với thập giá của
Chúa Giêsu, mà tìm cách ép buộc đường lối của nó vào lãnh vực của Đức Chúa Trời
mà không bằng đường cửa cổng của thập giá
được đại diện bởi dân Phi-li-tin. Dân Phi-li tin không chịu cắt bì này là ai? Tấm
lòng của David đã được đánh thức với một sự phẫn nộ hùng mạnh chống lại tất cả
những gì được đại diện bởi con người này.
Điều nầy tạo nên một vấn đề thực sự rất
lớn. Nó không chỉ đơn thuần liên hệ với một thế giới tội lỗi. Có điều đó trong
thế giới trái ngược với Đức Chúa Trời, tích cực chống lại Đức Chúa Trời, một tình
trạng tội lỗi được công nhận và thừa nhận bởi hầu hết mọi người. Đó là tất cả
những gì chống lại Đức Chúa Trời, nhưng đó
không phải là những gì chúng tôi có ở đây. Đây là cái gì khác mà được tìm thấy
ngay cả giữa vòng dân của Chúa, và không có liên quan đến cái gì là quá thánh
thiện để được khai thác.
Nó sẽ tràn vào một hội chúng các thánh đồ tại
Cô-rinh-tô và làm phát sinh một lá thư kinh khủng của vị sứ đồ về sự khôn ngoan
tự nhiên, sự khôn ngoan của thế giới này, thể hiện chính nó như là trí năng của
các tín hữu, và do đó làm cho tin mừng không còn có hiệu lực. Tinh thần không
chịu phục thập giá này còn len lỏi vào và liên kết chính nó với những thứ của Đức Chúa Trời, và giành
giựt được đôi điều cho mình. Không có quá nhiều
nhiển nhiên, rõ ràng, và dễ thấy là ô tội, là đời sống tự nhiên mà
thường được cho là đáng kể theo các tiêu chuẩn của con người. Dân của Chúa luôn
luôn gặp điều đó dưới hình thức này hay hình thức khác. Ezra đã gặp nó. Người
ta đã đến và hiến dâng sự giúp đỡ của họ để xây
dựng Nhà Đức Chúa Trời và Hội thánh đã bị chinh phục vì loại giúp đỡ đó! Nếu ai cung cấp sự
giúp đỡ của họ cho công việc của Chúa, thái độ tức thì của chúng ta là: Ồ, đó
là giúp đỡ sao, đó là những gì chúng tôi cần, hãy cho chúng tôi có tất cả sự
giúp đỡ, chúng tôi có thể nhận được! Không có sự phân biệt đâu.
Nê-hê-mi đã gặp nó. Có một vài sự giúp
đỡ mà chúng ta không nên có thì tốt hơn. Nếu không có Phi-li-tin hiệp hội là
tốt hơn cho Hội thánh. Đó là các loại điều đã tấn công Hội thánh suốt con đường dài. John, vị sứ đồ sống sót cuối cùng,
ông viết trong tuổi già của mình: "... nhưng Đi-ô-trép, là
kẻ ưa đứng đầu giữa họ, không chịu tiếp đãi chúng tôi ..." (3 Giăng 9). Bạn thấy ý nghĩa của điều đó.
John là con người của chứng cớ Chúa Giêsu: "Tôi là Giăng, là anh của
anh em, đồng phần với anh em về hoạn nạn, về nước, và về nhẫn nại trong Jêsus,
đã vì cớ lời Đức Chúa Trời và chứng cớ của Jêsus mà ở trong đảo gọi là Pát-mô." Từ ngữ tuyệt vời trong các tác
phẩm của Giăng là "sự sống": "Trong Ngài có sự sống ..."
(Giăng 1:4)," ... sự sống này ở trong Con Ngài "(1 John 5:11). Diotrephes
không thể chịu được điều đó. Nếu Đấng Christ đến, Diotrephes, người yêu thích
chỗ ưu việt, phải đi ra ngoài, nếu kẻ yêu thích có tính ưu việt bước vào trong,
khi đó Đấng Christ được giữ ở ngoài.
Con người vừa lòng Đức
Chúa Trời là con người mà sẽ không có sự thỏa hiệp với tâm trí thiên nhiên; không
chỉ với những gì được gọi là tội lỗi trong các hình thức tích cực hơn của nó,
nhưng với tất cả những gì mà cuộc sống tự nhiên cố gắng nắm lấy công việc của Đức
Chúa Trời và những mối lưu tâm của Đức Chúa
Trời, điều dụng và chi phối chúng. Điều này là điều
đã làm tê liệt và bại liệt Hội thánh qua các
thế kỷ, loài người luồn lách mình vào địa vị
của Chúa trong Hội thánh của Ngài. Bạn thấy
David đại diện cho những gì. Ông sẽ cắt đầu người khổng lồ đó. Không có sự thỏa
hiệp với điều này, nó phải sụp đổ trong Danh của Chúa.
Giá Của Sự Trung
Thành