Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Đấng Christ như thực phẩm của chúng ta

Thổ sản Canaan



Tôi có thể nói một từ ngữ như cách thức mà Đấng Christ có thể được coi là thực phẩm của chúng ta. Ngài có thể được xem như là thực phẩm của cơ đốc nhân trong ba cách.

Thứ nhất, là một tội nhân được cứu chuộc, thứ hai, liên quan đến việc ngồi trong các nơi trên trời trong Đấng Christ, và thứ ba, như một lữ khách và người khách lạ từ trời xuống đây. Nhưng điều cuối cùng này là chỉ đơn thuần là phụ kiện và không phải là phần hưởng thích hợp của cơ đốc nhân. Chúa nói với Israel rằng Ngài đã đi xuống để giải thoát họ ra khỏi Ai Cập và đưa họ vào xứ Canaan. Ngài không nói một lời nào về nơi hoang dã khi Ngài đến để giải thoát họ khỏi Ai Cập, vì sự can thiệp của Ngài cho họ hưởng trong quyền năng của sự cứu chuộc và cho việc hoàn thành các lời hứa của Ngài.



Tuy nhiên, đã có nơi hoang dã cũng như sự cứu chuộc khỏi Ai Cập và lối vào Canaan, và Đấng Christ trả lời như là thực phẩm của chúng ta cho ba điều. Hai trong số đó là thường xuyên, vì chúng ta được nuôi dưỡng bởi Đấng Christ trong hai cách thường xuyên, có nghĩa là, trong sự cứu chuộc và vinh quang. Cách thứ ba là như ma-na mà chúng ta có trên cả đường đi. Đó là trong ba cách mà Đấng Christ đáp ứng dân Ngài và nuôi dưỡng họ suốt cả con đường. Hai trong số đó vẫn còn, như chúng ta đã thấy, nhưng cách thứ ba ngừng lại khi tình huống phải đối đầu đã qua đi. Họ đã làm ăn lễ Vượt Qua và ma-na cho đến khi họ vào miền đất, sau đó ma-na không còn, nhưng họ vẫn tiếp tục ăn lễ Vượt Qua.

Hiện nay có hai cách thức thích hợp cho chúng ta vẫn được ăn Đấng Christ. Đầu tiên, như lễ Vượt Qua, vì họ ăn chiên con vượt qua khi vùng hoang dã đã chấm dứt và Ai Cập đã ở lại phía sau lâu rồi. Khi ở Ai Cập, huyết bôi trên thanh ngang và hai cột cửa, Israel đã ăn thịt cừu trong nhà. Ý nghĩ họ có được khi họ đang ăn là Đức Chúa Trời đã đi qua miền đất như một vị thẩm phán trả thù, và hiệu lực của huyết trên cột của là để làm cho Đức Chúa Trời ở ngoài, đó là một điều tuyệt vời, vì nếu đưa sự hiện diện của Đức Chúa Trời như một quan tòa vào nhà, nỗi đau thương có với người nào mà tội lỗi được tìm thấy.

Trạng thái của một người mà hiện giờ đang ăn Đấng Christ chỉ là theo như cách anh ước tính giá trị của thập tự giá, qua việc thực sự sợ tội nào cách xứng đáng. Khi chúng ta đã được vào hiệu lực của huyết của chiên con vượt qua, chúng ta đã vào Canaan, và tận hưởng sự bình an của miền đất như một dân được giải phóng, sau khi vượt qua Jordan--không chỉ Biển Đỏ. Có nghĩa là, chúng ta đã đi qua cái chết và sự sống lại; chứ không biết Đấng Christ chết và sống lại đơn thuần cho chúng ta, như đã trình bày ở Biển Đỏ, nhưng như đã chết với Ngài và bước vào các nơi trên trời với Ngài, như ở Jordan.

Sau đó, tính chất của Đức Chúa Trời được gọi là Đức Chúa Trời của họ, có nghĩa là, Đấng hoàn thành tất cả những gì mà Ngài đã dự định đối với họ. Bây giờ không giữ Đức Chúa Trời ở ngoài nữa, nhưng đang tận hưởng tình yêu của Ngài, không nhìn vào Đức Chúa Trời đang ở trên thập giá, đang đổ cơn giận trong phán xét chống lại tội lỗi. Trong Chúa Giêsu trên thập giá, có công lý hoàn hảo và tình yêu hoàn hảo. Ô tình trạng cống hiến cho Chúa Cha, và tình yêu dịu dàng cho chúng ta là dường nào! Và đây là cách vị thánh đồ ở trong hòa bình đang nuôi mình bằng thập tự giá. Không được ăn khi biết rằng mình không an toàn, vì Israel giữ lễ Vượt qua, sau khi họ đã vào Canaan thì rất khác biệt với việc họ giữ lễ đó khi phán xét được đi qua. Trong Canaan, họ ở trong hòa bình, và họ có thể tôn vinh Đức Chúa Trời trong cách này, trong việc tưởng nhớ đến sự cứu chuộc của họ ra khỏi Ai Cập.

Trong tiêu biểu này, chúng ta thấy được trình bày, không phải là tội nhân mà cảm thấy mình được an toàn, nhưng là thánh đồ có thể tôn vinh Đức Chúa Trời trong tình cảm của mình, tấm lòng tự tin của mình tuôn tràn ra cho Ngài, và ăn Đấng Christ như là ngũ cốc cũ của miền đất ---A-đam cuối cùng, Chúa từ trời. Chúng ta thấy Đấng Christ bây giờ bởi đức tin ở bên hữu Đức Chúa Trời như người đàn ông được vinh hóa, không chỉ đơn thuần là Con Đức Chúa Trời, nhưng là Con người; như Stephen, khi trời mở ra với anh ta, trông thấy Chúa Giêsu ở bên hữu Đức Chúa Trời. Chúng ta cũng thấy Ngài ở đó. Chúng ta không thấy Ngài khi Ngài được giới thiệu trong sách Khải Huyền, ngồi trên một con ngựa trắng, từ trên trời bước xuống. Ngài sẽ thực sự đi ra và tiếp nhận chúng ta lên nơi Ngài đang ở, và chúng ta sẽ giống như Ngài và được ở với Ngài đời đời. Nhưng chúng ta sẽ ăn Ngài là ngũ cốc cũ của miền đất khi chúng ta đang ở đó, và đây là phần hưởng thích hợp của chúng ta bây giờ: ma-na không phải là phần hưởng của chúng ta, mặc dù nó là sự dự bị của chúng ta trên đường đi.

Joshua thấy Đức Giê-hô-va như Tướng đạo binh của Đức Jehovah, và Israel ăn trong miền đất trước khi họ chiến đấu. Và một phần hưởng của chúng ta là được ngồi trong đất đó để ăn trước khi chúng ta chiến đấu, vì Đức Chúa Trời đã ban nó cho chúng ta. Họ không ăn ma-na trong Canaan, bởi vì nó dành cho vùng hoang dã. Ma-na không phải là Đấng Christ trong các tầng trời! Đó là Đấng Christ xuống đây. Nó không phải là phần hưởng của chúng ta, phần của chúng ta là ngũ cốc cũ của miền đất. Đó là, toàn bộ điều nầy, theo nghị quyết của Đức Chúa Trời, là sự cứu chuộc và vinh quang. Nhưng tất cả cuộc sống của chúng ta được luyện tập ở đây, hay tội lỗi (ngoại trừ rằng Đức Chúa Trời ban cho chúng ta những khoảnh khắc của niềm vui), bởi vì, trong khi ở đây, không có gì ngoại trừ những gì tác động lên xác thịt, hoặc cung cấp cơ hội để phục vụ Đức Chúa Trời.

Chúng ta có thể thất bại, và sau đó Đấng Christ đến và nuôi dưỡng chúng ta với ma-na, đó là, sự thông cảm của Ngài với chúng ta tại đây, và bày tỏ cách ân điển của Ngài được áp dụng cho tất cả các tình huống của cuộc sống hàng ngày của chúng ta: và đó là một điều hạnh phúc. Đối với hầu hết thời gian của chúng ta, phần lớn hơn cuộc sống của chúng ta, chúng ta đang bận rộn trong những điều này, không có nghi ngờ, là điều cần thiết và hợp pháp, nhưng không bận rộn với niềm vui trên trời trong Đấng Christ. Và những điều này có khuynh hướng quay lưng lại với tấm lòng của Chúa, cản trở niềm vui của chúng ta. Nhưng nếu chúng ta có khẩu vị để ăn Ngài là ngũ cốc cũ của miền đất, chúng ta phải có thói quen ăn Ngài như ma-na.

Ví dụ, một cái gì đó có thể làm cho tôi mất kiên nhẫn trong ngày, cũng sau đó, Đấng Christ là sự kiên nhẫn của tôi, và do đó Ngài là ma-na nâng đỡ tôi trong sự kiên nhẫn. Ngài là nguồn ân sủng, không chỉ đơn thuần là gương mẫu mà tôi sao chép. Ngài có nhiều hơn điều này, cho tôi rút sức mạnh từ Ngài, nuôi mình bằng cách nhờ vào Ngài hằng ngày, vì chúng ta cần Ngài, và đó là không thể vui hưởng Ngài như chiên con vượt qua trừ khi chúng ta cũng đang nuôi dưỡng bằng Ngài như ma-na.


Chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời vui thích trong Đấng Christ và Ngài cũng ban cho chúng ta một khả năng để vui hưởng Đấng đó nữa. Có những tình cảm như vậy là đặc quyền có thể là cao nhất, nhưng để thưởng thức Ngài, chúng ta phải ăn Ngài mỗi ngày. Đó là biết Đấng Christ đi xuống để mang lại ân sủng cần thiết và chuyển đổi các tình huống nguy hiểm mà chúng ta bị bao quanh, hầu có cơ hội cho chúng ta ăn chính mình Ngài như ma-na để duy trì chúng ta và củng cố chúng ta trong thử nghiệm của chúng ta.

John Nelson Darby