Ý NGHĨA CỦA SỰ CẦU NGUYỆN
CẦU NGUYỆN VÀ ĐỌC LỜI PHẢI TƯƠNG
XỨNG
Cầu nguyện |
Thi Thiên 119: 147-148 chép:“Tôi thức trước rạng đông và kêu cầu;Tôi trông cậy nơi Lời Chúa. Canh đêm chưa khuya, mắt tôi mở tỉnh ra, Đặng suy gẫm Lời Chúa.
Giăng 15: 7 chép: “Ví bằng các ngươi cứ ở trong Ta, và Lời Ta cứ
ở trong các ngươi, hễ điều gì các ngươi muốn, hãy xin, thì Ta sẽ làm
điều đó cho các ngươi”.
Trước khi nói về ý nghĩa của sự cầu nguyện, chúng ta hãy xem
cầu nguyện và đọc Lời tương xứng với nhau như thế nào. Hai phần Lời
trên cho thấy rõ rằng hai vấn đề này – cầu nguyện và đọc Lời – liên
hệ chặt chẽ với nhau. Thi Thiên 119 cho thấy một người tìm kiếm Đức
Chúa Trời sống trước mặt Ngài. Ông làm cho việc tìm kiếm Lời Đức
Chúa Trời của mình tương xứng với sự kêu cầu, tức sự cầu nguyện
trước mặt Đức Chúa Trời. Trong Giăng chương 15 nói về lời hứa đáp
lời cầu nguyện, Chúa cho chúng ta thấy từ một phương diện khác thể
nào chúng ta phải làm cho sự cầu nguyện tương xứng với việc đọc
Lời. Lời Chúa bày tỏ rằng sự đáp lời cầu nguyện dựa trên hai điều:
một là chúng ta phải cứ ở trong Ngài và hai là lời Ngài cũng phải
cứ ở trong chúng ta. Ngài hứa rằng nếu có hai điều kiện căn bản này
thì chúng ta có thể xin bất cứ điều gì mình muốn và điều đó sẽ
xảy ra cho chúng ta. Thế nên, ở đây nói về sự cầu nguyện phải tương
xứng với việc đọc Lời.
Thưa anh chị em, với một Cơ đốc nhân bình thường, hai điều này –
đọc Lời và cầu nguyện – là hai phương diện của nếp sống người ấy;
cả hai đều không thể thiếu. Chúng ta thấy rằng trong sự sắp xếp của
Đức Chúa Trời hầu như mọi điều trong vũ trụ đều có hai mặt. Chẳng
hạn: trên, dưới; phải, trái; có, không; ngày, đêm; giống đực, giống
cái – tất cả đều có hai mặt, hay anh em có thể nói rằng chúng là
những điều tương ứng để có một chức năng đầy đủ và đúng đắn.
Cơ thể con người cho chúng ta nhiều ví dụ về điều này. Chẳng
hạn, tôi có hai chân làm cho việc đi đứng rất thuận tiện. Giả sử tôi
chỉ có một chân. Tôi không thể đứng vững và thậm chí gặp nhiều rắc
rối khi đi. Không chỉ thế mà tay, tai, mắt và mũi tôi cũng đều có
từng đôi và được sắp đặt đối xứng nhau. Nếp sống thực tiễn của Cơ
đốc nhân trước mặt Chúa cũng có hai phương diện: một là đọc Lời và
hai là cầu nguyện. Khi bước đi, chúng ta phải dùng đồng thời cả hai
chân để giữ thăng bằng. Không nên đi hai mươi bước bằng chân phải rồi
chỉ đi hai bước bằng chân trái. Là Cơ đốc nhân sống trước mặt Đức
Chúa Trời, chúng ta cũng cần đọc Lời đồng thời với cầu nguyện, như
vậy sẽ giữ được quân bình.
Nhưng tiếc thay, những luật được Đức Chúa Trời ấn định một khi
vào tay chúng ta, chúng ta thường làm cho những luật ấy trở nên phiếm
diện. Đức Chúa Trời ấn định rằng một Cơ đốc nhân phải xem việc đọc
Lời và cầu nguyện là quan trọng như nhau. Tuy nhiên, một số anh chị em
chỉ vui hưởng việc đọc Kinh Thánh mà không cầu nguyện. Khi đọc Kinh
Thánh, họ có thể vùi đầu vào đó từ sáng đến tối; càng đọc họ
càng thấy hay hơn. Họ kẻ nhiều đường lên mỗi trang Kinh Thánh – nào
là gạch đậm, rồi gạch nhạt, nào là màu đỏ rồi màu xanh; cả quyển
sách hầu như đầy những đường kẻ. Một số người đã đánh dấu hai hay
ba bản Kinh Thánh mặc dù họ được cứu chỉ mới bốn năm. Nhưng lạ thay,
họ cầu nguyện rất ít, thậm chí đôi khi được Thánh Linh cảm thúc, họ
vẫn không chịu cầu nguyện. Sự vui hưởng bị giới hạn khi họ đọc Lời,
nhưng khi họ cầu nguyện thì giống như uống thuốc đắng. Mặt khác, một
số người chỉ thích cầu nguyện. Vừa khi quì xuống, họ cảm động đến
chảy nước mắt và có thể hát những linh khúc. Họ cảm thấy hết sức
kì diệu và mạnh mẽ khi cầu nguyện. Nhưng nếu anh em muốn họ đọc Kinh
Thánh, lập tức họ ngủ gà ngủ gật. Họ thích cầu nguyện hàng ngày
hơn là đọc Lời. Một lần nữa anh em thấy đó, điều này là phiếm
diện.
Thưa anh chị em, nếu người nào đọc Kinh Thánh nhiều hơn cầu
nguyện, người ấy sẽ thường rơi vào văn tự và những qui định dẫn đến
tình trạng khô hạn, chết chóc thuộc linh. Nhưng ai thiên về phương diện
kia, tức cầu nguyện nhiều hơn đọc Kinh Thánh thì sẽ trở nên mất quân
bình về thuộc linh. Nếu muốn duy trì đời sống Cơ đốc bình thường,
chúng ta phải quan tâm như nhau cho cả việc đọc Lời và cầu nguyện.
Giống như dùng cả hai chân như nhau khi đi thì phải luôn luôn vừa đọc
vừa cầu nguyện, vừa cầu nguyện vừa đọc. Hễ khi nào cầu nguyện,
chúng ta phải tiếp xúc Lời của Đức Chúa Trời và hễ khi nào đọc
Kinh Thánh, chúng ta phải làm cho việc đọc Lời tương xứng với cầu
nguyện.
Hãy xem một minh hoạ xác quyết vấn đề này. Trong Ê-phê-sô 5:
18-20 ngay sau khi nói về việc đầy dẫy Linh, Kinh Thánh bảo rằng chúng
ta nên dùng Thi Thiên, Thánh ca và Linh khúc mà đối đáp nhau, miệng
hát, lòng hoạ ngợi khen Chúa, và luôn dâng lời cảm tạ cho Đức Chúa
Trời về mọi sự trong danh của Chúa. Một lần nữa, trong Cô-lô-se 3:
16-17, sau khi nói rằng chúng ta nên để cho Lời của Christ ở trong
chúng ta cách dồi dào, thì Kinh Thánh nói tiếp rằng chúng ta nên
dùng Thi Thiên, Thánh ca và Linh khúc với ân điển mà hát xướng cho
Đức Chúa Trời và trong mọi sự hãy dâng lời cảm tạ cho Đức Chúa
Trời trong danh của Chúa. Trong khi cả hai phần Lời đều nói thể nào
các Cơ đốc nhân ngợi khen và cảm tạ Đức Chúa Trời, thì lý do họ
làm như vậy là khác nhau. Một là do đầy dẫy Linh bên trong và hai là
do đầy dẫy Lời của Chúa. Bởi so sánh hai phần lời Kinh Thánh này,
anh em thấy rằng cả việc đọc Lời lẫn cầu nguyện đều là điều gì đó
mà con người kinh nghiệm trong Linh. Anh em không bao giờ có thể tách
rời Lời khỏi Linh. Vì Lời là hiện thân của Linh, còn Linh được ký
gởi trong Lời. Trong hoàn cảnh bình thường, hễ khi nào đầy dẫy Lời
Kinh Thánh bên trong, anh em cũng đầy dẫy Linh. Và một khi đầy dẫy
Linh, anh em không thể không cầu nguyện. Có nhiều hình thức cầu nguyện
khác nhau, chẳng hạn như cảm tạ Đức Chúa Trời, chúc tụng Đức Chúa Trời,
hát ngợi khen Đức Chúa Trời, khóc và kêu cầu trước mặt Đức Chúa
Trời, kiêng ăn và nài xin Đức Chúa Trời… Tất cả những hình thức này
đều do chuyển động của Linh bên trong con người. Khi chạm đến Lời,
chắc chắn anh em sẽ biết hiện diện của Linh, anh em không thể không
cầu nguyện; nếu không, anh em là người dập tắt Linh. Do đó, chúng ta
phải luôn làm cho việc đọc Lời tương xứng với sự cầu nguyện.
Trái lại, nếu cầu nguyện mà không đọc Kinh Thánh hay tiếp xúc
với Lời Chúa, chắc chắn lời cầu nguyện của anh em sẽ xuất phát từ
quan niệm, ý tưởng, quan điểm, ý kiến và khuynh hướng của anh em. Để
lời cầu nguyện ra từ Linh chứ không từ anh em thì anh em phải có Lời
Chúa. Bây giờ anh em có thể hiểu vì sao trong Giăng 15: 17, trước hết
Chúa phán: “Nếu các ngươi cứ ở trong Ta và Lời Ta cứ ở trong các
ngươi”; sau đó Ngài phán: “Hễ điều gì các ngươi muốn, hãy xin, thì Ta
sẽ làm điều đó cho các ngươi”. Những lời này cho thấy rằng nếu một
người học tập luôn tương giao với Chúa và sống trong Chúa thì Lời
Ngài sẽ cứ ở trong người ấy. Người đọc Lời cách đúng đắn là người
cứ ở trong Chúa. Người ở ngoài Chúa chắc chắn không thể đọc Lời
cách thuộc linh; điều tốt nhất người ấy có thể làm chỉ là vận
dụng tâm trí để hiểu; người ấy không bao giờ có thể dùng linh mình
để tiếp xúc với Lời. Tuy nhiên, người cứ ở trong Chúa thì dễ có
Lời Chúa cứ ở trong người. Vì Lời Chúa cứ ở trong người ấy nên
người ấy không thể không chạm được Linh, vì Lời Chúa là Linh. Và một
khi đầy dẫy Linh của Chúa, người ấy không thể không cầu nguyện. Chúa
hứa rằng bất cứ điều gì một người như thế cầu xin, điều đó sẽ xảy
ra cho người, vì lúc đó, bất cứ điều gì lòng người muốn thì không
ra từ người ấy nhưng ra từ Lời Chúa và Linh Ngài – tức là chính
Chúa. Như vậy, để có lời cầu nguyện đúng đắn, trước hết anh em phải
đọc Lời cách đúng đắn.
Vì thế, thưa anh chị em, việc đọc Lời cách đúng đắn chắc chắn
phải có lời cầu nguyện đi cùng và lời cầu nguyện đúng đắn chắc
chắn sẽ ra từ việc đọc Lời. Cả hai đều quan trọng như nhau; không nên
nhấn mạnh quá nhiều về một điều nào. Hơn nữa, cũng không thể quyết
định điều nào trước điều nào sau; cả hai phải song hành. Khi đọc Lời
Chúa trong Giăng 15: 7, dường như chúng ta nên đọc Lời trước rồi cầu
nguyện. Nhưng trong Thi Thiên 119 nói: “Tôi thức trước rạng đông và kêu
cầu: Tôi trông cậy nơi Lời Chúa”. Dường như câu này cho thấy rằng cầu
nguyện trước rồi mới đọc Lời. Do đó, không nhất thiết phải cứng nhắc
về hai vần đề này, anh em chỉ cần tiến hành chúng cách tự nhiên.
Nhiều người thường hỏi tôi: “Anh Lý à, trong giờ thức canh buổi
sáng, đọc Kinh Thánh trước rồi cầu nguyện hay cầu nguyện trước rồi
đọc Kinh Thánh, điều nào tốt hơn?”. Thật khó trả lời. Tôi đã sống
nhiều năm. Nhưng cho đến hôm nay, mỗi khi đi, tôi vẫn không biết chắc
mình nên bắt đầu với chân phải hay chân trái. Tôi xin hỏi anh em, anh em
có biết không? Sáng nay, khi thức dậy và bắt đầu bước đi, anh em bắt
đầu với chân phải hay chân trái? Nếu có ai cứ mỗi khi bắt đầu bước
đi mà trước hết lại xem xét mình nên bắt đầu với chân phải hay chân
trái, chắc chắn anh em sẽ nghi rằng người đó mắc bệnh tâm thần. Mỗi
khi bước đi, chúng ta chỉ tự nhiên bước đi mà không quan tâm chân phải
hay chân trái đi trước. Xin nhớ rằng cũng không cần thiết để anh em
quyết định mỗi sáng trước mặt Chúa phải đọc trước rồi cầu nguyện
hay ngược lại. Chỉ hãy ở trước mặt Chúa cách bình thường. Đôi lúc
anh em có thể đọc Lời trước rồi cầu nguyện, trong khi những lần không
anh em có thể cầu nguyện trước rồi đọc Lời. Anh em không cần lập ra
một quy định chết. Đôi lúc, sau khi thức dậy mỗi sáng, anh em có thể
đơn sơ cầu nguyện vài câu trước rồi đọc Kinh Thánh. Nhưng những lần
khác có thể bên trong anh em muốn mở Lời ra và đọc vài câu; sau khi
đọc xong, những cảm xúc có thể đến và rồi anh em có thể bắt đầu
cầu nguyện. Hai điều này thường xảy ra với cùng số lần và chiếm
cùng lượng thời gian. Để minh hoạ, chúng ta hãy viện dẫn anh Muller,
người điều hành một trại mồ côi tại Anh Quốc. Ông là người sống ở thế
kỷ trước đã cầu nguyện và đọc Lời, đọc Lời và cầu nguyện. Trong
tự truyện của mình, ông cho biết mỗi sáng ông dành một ít thời gian
để đến gần Đức Chúa Trời. Anh em không thể nói rằng suốt thời gian
đó ông chỉ đọc Lời và cũng không thể nói ông chỉ cầu nguyện. Trong
việc đến trước mặt Chúa mỗi sáng, ông quan tâm đến việc đọc Lời lẫn
cầu nguyện và giữ cả hai cách quân bình. Do đó, hầu hết mọi người
đều thừa nhận rằng, về phương diện thực tiễn của việc đọc Lời và
cầu nguyện, suốt thế kỷ qua, Muller là gương bình thường nhất. Ông
không bị phiếm diện. Ông là người dùng tâm trí để hiểu Kinh Thánh và
vận dụng linh để tiếp xúc Lời. Hơn nữa, ông cũng là người làm cho
việc đọc Lời tương xứng với việc cầu nguyện. Vì thế, ông rất sinh
động và tươi mới cũng như vững vàng và kiên định trước mặt Chúa.
Thưa anh chị em, tôi xin anh chị em trước hết hãy quan tâm đến vấn đề
này trước khi đến với các bài học về cầu nguyện.
Ý NGHĨA CỦA SỰ CẦU NGUYỆN
Bây giờ, chúng ta đến với bài học đầu tiên về sự cầu nguyện –
ý nghĩa của sự cầu nguyện. Thưa anh chị em, tôi xin hỏi anh chị em
cầu nguyện là gì? Nhiều người khi nghe đến từ cầu nguyện liền nghĩ
rằng cầu nguyện có nghĩa là con người đến trước mặt Đức Chúa Trời
để nài xin. Vì thiếu thốn nên cần được cung cấp vật chất hay bị
bệnh nên cần được chữa lành, hoặc có nan đề cần được giải quyết nên
con người đến trước mặt Đức Chúa Trời để xin Ngài cung cấp nhu cầu,
chữa lành bệnh tật và giải quyết nan đề của mình. Nhiều người xem
đây là cầu nguyện. Rõ rằng là có những gương mẫu về lời cầu nguyện
như vậy trong Kinh Thánh. Chẳng hạn, goá phụ trong Lu-ca chương 18 liên
tục đến cùng quan án xin ông báo thù cho bà về kẻ thù của bà. Tuy
nhiên, thưa anh chị em, đây không phải là ý nghĩa đúng đắn của sự cầu
nguyện như được khải thị trong Kinh Thánh. Chúng ta không dám nói rằng
định nghĩa như vậy là sai mà là quá cạn cợt và thiếu cả chiều sâu
lẫn tính chính xác. Ngày nay, nếu muốn biết sự cầu nguyện đích
thực là gì, chúng ta sẽ nhận thức rõ rằng đó không chỉ là con
người cầu xin trước mặt Đức Chúa Trời cho nhu cầu của họ.
Biết rằng chúng ta không nên phê phán bất kỳ lẽ thật nào của
Kinh Thánh chỉ dựa trên một phân đoạn hay một phương diện nào đó.
Cũng vậy, anh em không thể nói ngôi nhà đó là thể nào chỉ bởi một
góc hay một căn phòng của nó. Anh em cần nhìn toàn bộ từ nhiều góc
độ khác nhau, rồi mới có thể đưa ra một phán quyết chính xác. Cùng
một nguyên tắc, nếu sưu tập tất cả những phân đoạn Kinh Thánh về sự
cầu nguyện và xem xét toàn bộ những câu chuyện này chúng ta sẽ thấy
cầu nguyện không chỉ là vấn đề con người cầu xin Đức Chúa Trời vì
những nhu cầu nào đó. Điều này phần nào có thể là ý nghĩa của sự
cầu nguyện nhưng không phải là tất cả. Nếu có thời gian, chúng ta sẽ
tập hợp tất cả những gương mẫu đặc biệt về sự cầu nguyện trong Kinh
Thánh. Chẳng hạn, trong Cựu Ước, có lời cầu nguyện của Áp-ra-ham,
Môi-se, Đa-vít, Sa-lô-môn, Nê-hê-mi, Ê-li, Ê-sai, Đa-ni-ên và nhiều người
khác; trong khi trong Tân Ước có lời cầu nguyện của Chúa Jesus và các
môn đồ. Nếu nghiên cứu từng lời cầu nguyện này và xem chúng như một
hỗn hợp, chúng ta sẽ có thể thấy rõ cầu nguyện có liên quan đến
điều gì. Ý định của bài viết này không phải để nghiên cứu chúng
cách chi tiết như vậy; chúng ta chỉ dùng một từ đơn giản để nói về
ý nghĩa của sự cầu nguyện.
I.CẦU NGUYỆN
LÀ SỰ TIẾP XÚC HỖ TƯƠNG
GIỮA CON NGƯỜI VÀ ĐỨC CHÚA TRỜI
Cầu nguyện không chỉ là con người tiếp xúc Đức Chúa Trời mà
là sự tiếp xúc hỗ tương giữa con người và Đức Chúa Trời. Vấn đề
tiếp xúc giữa Đức Chúa Trời và con người là một chủ đề rất lớn
trong Kinh Thánh. Chúng ta thường nói rằng mục đích của đời sống con
người là trở nên chiếc bình của Đức Chúa Trời. Trong vũ trụ Đức
Chúa Trời là nội dung của con người, còn con người là bình chứa của
Đức Chúa Trời. Không có con người, Đức Chúa Trời không có chỗ ở cho
chính Ngài – Ngài trở thành một Đức Chúa Trời không có nhà. Tôi
không hiểu vì sao điều này lại như thế mà chỉ biết rằng đó là một
sự thật. Trong vũ trụ, nhu cầu lớn nhất của Đức Chúa Trời là con
người. Là một thực thể, trong chính mình Đức Chúa Trời vốn là trọn
vẹn, nhưng về sự vận hành của Ngài trong vũ trụ, Ngài vẫn cần con người
thực hiện sự vận hành đó.
Bởi điều này anh em có thể hiểu câu cuối của Ê-phê-sô chương 1,
nói rằng Hội Thánh là Thân Thể của Đấng Christ, sự đầy đủ của Đấng
Christ. Từ liệu “sự đầy đủ” rất khó dịch. Nó không những chỉ về sự
đầy đủ của Đấng Christ mà còn hàm ý đến sự trọn vẹn của Đấng
Christ. Do đó, Hội Thánh, một mặt là sự đầy đủ của Đấng Christ, và
mặt khác là sự trọn vẹn của Đấng Christ. Nói cách khác, không có
Hội Thánh dường như Đấng Christ chưa trọn vẹn.
Tất cả chúng ta phải rất cẩn thận trong việc hiểu từ này, vì
từ nó có thể dấy lên những cuộc tranh cãi dữ dội về thần học. Tôi
không có ý nói rằng Đức Chúa Trời là không trọn vẹn mà nói rằng
Ngài cần con người để làm cho Ngài trọn vẹn. Điều tôi muốn nói là
Đức Chúa Trời trong chính Ngài là hoàn toàn trọn vẹn, nhưng không có
con người thì Ngài không trọn vẹn trong vũ trụ theo kế hoạch của
Ngài. Ồ, thưa anh chị em, vấn đề này quá vinh hiển.
Trong kế hoạch đời đời của Ngài, Đức Chúa Trời đã chỉ định
con người là chiếc bình của Ngài, hay nói cách khác, là sự trọn
vẹn của Ngài. Vì vậy, Sáng Thế Ký chương 1 và 2 cho thấy rằng khi
Đức Chúa Trời tạo dựng con người, Ngài đã chuẩn bị hai điều cho con
người. Thứ nhất là Ngài dựng nên con người theo hình ảnh của Ngài và theo hình
trạng của Ngài. Khi con người được dựng nên theo Đức Chúa Trời, con
người giống Đức Chúa Trời trong mọi phương diện. Các phương diện biểu
lộ khác nhau của con người như niềm vui thích, sự tức giận, nỗi
buồn, niềm vui, sở thích, sự chọn lựa… - dù đó là tình cảm, ý chí
hy tính khí con người – thì đều biểu lộ Đức Chúa Trời ở chừng mực
nào đó và là bức tranh thu nhỏ của tất cả những gì ở trong Đức
Chúa Trời.
Thứ hai là Đức Chúa Trời đã tạo dựng một linh cho con người
trong phần sâu thẳm của bản thể con người. Giữa vô số sinh vật muôn
màu muôn vẻ trong vũ trụ, chỉ con người mới có linh. Các thiên sứ là
những linh, nhưng đó là chuyện khác. Trong cả cõi thọ tạo có một
loại hữu thể được tạo dựng không phải là linh nhưng có một linh, và
đó là con người. Vì sao Đức Chúa Trời tạo dựng một linh cho con
người trong phần sâu thẳm của bản
thể con người? Tất cả chúng ta đều biết đó là vì Đức Chúa Trời
muốn con người tiếp nhận Ngài, Đấng là Linh. Cũng vậy, Ngài tạo
dựng dạ dày vì Ngài muốn con người tiếp nhận thức ăn. Hãy xem điều
này: Giả sử Đức Chúa Trời không tạo dựng dạ dày con người – làm
thế nào con người có thể nhận thức ăn? Vì có dạ dày nên chúng ta
có thể nhận thức ăn vào bên trong, vui hưởng, tiêu hoá và đồng hoá
nó thành bản thể chúng ta, làm cho thức ăn trở thành yếu tố cấu
tạo của chúng ta. Cũng vậy, vì có một linh bên trong nên chúng ta có
thể tiếp nhận Đức Chúa Trời vào bên trong và đồng hoá Ngài, làm cho
Ngài trở thành chính yếu tố cấu tạo của chúng ta.
Trong hai chương đầu của Sáng Thế Ký, khi Đức Chúa Trời tạo
dựng con người để làm chiếc bình của Ngài, Ngài thực hiện hai bước
chuẩn bị này: một là dựng nên con người giống như Ngài và hai là
đặt linh bên trong con người để con người có thể tiếp nhận Ngài. Sau
khi thực hiện hai bước chuẩn bị này, Ngài đặt chính Ngài trước mặt
con người dưới hình thức Cây Sự Sống để con người có thể tiếp nhận
và đạt được Ngài là sự sống. Thưa anh chị em, chính trong nhân linh
mà sự tiếp xúc giữa Đức Chúa Trời và con người được thực hiện.
Một khi có sự tiếp xúc như thế giữa Đức Chúa Trời và con người,
Đức Chúa Trời vào trong con người làm nội dung và con người thành
chiếc bình của Đức Chúa Trời để biểu lộ Ngài bên ngoài. Như vậy, ý
định đời đời của Đức Chúa Trời được hoàn thành nơi con người.
Xin nhớ rằng lời cầu nguyện thật là sự tiếp xúc hỗ tương giữa
Đức Chúa Trời và con người. Cầu nguyện không chỉ là con người tiếp
xúc Đức Chúa Trời mà còn là Đức Chúa Trời tiếp xúc với con người.
Nếu trong sự cầu nguyện, con người không chạm được hay tiếp xúc với
Đức Chúa Trời và Đức Chúa Trời không chạm đến hay tiếp xúc với cầu
nguyện thì lời cầu nguyện đó dưới tiêu chuẩn đúng đắn. Mọi lời cầu
nguyện đạt tiêu chuẩn là lời cầu nguyện có sự tuôn chảy và sự tiếp
xúc hỗ tương giũa Đức Chúa Trời với con người. Đức Chúa Trời và con
người giống như dòng điện truyền vào trong nhau. Khó mà nói rằng cầu
nguyện là chỉ có Đức Chúa Trời trong con người hay chỉ có con người
trong Đức Chúa Trời. Theo sự kiện và kinh nghiệm, cầu nguyện là sự
tuôn chảy giữa Đức Chúa Trời và con người. Mọi lời cầu nguyện thực
sự đạt tiêu chuẩn chắc chắn sẽ có tình trạng tuôn chảy hỗ tương
giữa Đức Chúa Trời và con người để con người thật sự chạm được Đức
Chúa Trời và Đức Chúa Trời thật sự chạm được con người; bởi đó
cầu nguyện được liên hiệp với Đức Chúa Trời và Đức Chúa Trời liên
hiệp với con người. Vì thế, ý nghĩa cao nhất và chính xác nhất của
sự cầu nguyện: đó là sự tiếp xúc hỗ tương giữa Đức Chúa Trời và
con người.
II.CẦU NGUYỆN LÀ CON NGƯỜI HÔ HẤP ĐỨC
CHÚA TRỜI,
ĐẠT ĐƯỢC ĐỨC CHÚA TRỜI VÀ ĐƯỢC
ĐỨC CHÚA TRỜI CHIẾM LẤY
Lời cầu nguyện thật cũng là là việc con người hộ hấp Đức
Chúa Trời giống như người ấy hít không khí vào. Như vậy, trong khi
đang hít Đức Chúa Trời vào, tự phát anh em nhận Đức Chúa Trời, như
khi anh em hít không khí vào thì nhận được không khí. Kết quả là anh
em không chỉ đạt được Đức Chúa Trời và Ngài trở nên sự vui hưởng
của anh em mà toàn bản thể anh em cũng dâng cho Đức Chúa Trời, hướng
về Đức Chúa Trời và được Ngài chiếm lấy hoàn toàn. Càng cầu
nguyện, anh em sẽ càng đầy dẫy Đức Chúa Trời và càng dâng chính
mình cho Đức Chúa Trời và được Ngài chiếm lấy. Nếu không cầu nguyện
trong một tuần, hay tệ hơn nữa, một tháng anh em sẽ hoàn toàn cách xa
Đức Chúa Trời. Hoàn toàn cách xa Đức Chúa Trời nghĩa là gì? Nghĩa
là anh em không thể đạt được Đức Chúa Trời và không thể được Ngài
chiếm lấy. Cách chữa trị duy nhất cho tình trạng này là cầu nguyện.
Cầu nguyện chỉ trong hai hay ba phút thì không đủ; anh em phải cầu
nguyện nhiều lần cho đến khi anh em thật sự hô hấp Đức Chúa Trời và
thật sự được Đức Chúa Trời chiếm lấy và anh em đạt được Đức Chúa
Trời. Do đó, thưa anh chị em, sự cầu nguyện đích thực rất quan trọng
đối với đời sống thuộc linh của Cơ đốc nhân.
Thưa anh chị em, đừng bao giờ nghĩa rằng cầu nguyện chỉ là xin
Đức Chúa Trời điều gì đó. Ví dụ, anh em cần một căn nhà, thế là
anh em xin Đức Chúa Trời sắm sẵn căn nhà cho anh em. Sau khi cầu nguyện
anh em nhận được Lời của Chúa nói rằng điều anh em xin sẽ xảy ra cho
anh em như dự định. Ngày hôm sau, một người nào đó đến nói với anh
em: “Anh cần một ngôi nhà phải không? Người hàng xóm của tôi có hai
căn nhà cho thuê, địa điểm thuận lợi và tiền thuê thì rẻ”. Thế là
anh em lập tức cảm ơn Chúa và ngợi khen Ngài rằng: “Ha-lê-lu-gia! Chúa
thật là Đức Chúa Trời hằng sống và chân thật; Ngài đã đáp lời cầu
nguyện của con”. Tôi không nói rằng đây không phải là lời cầu nguyện
mà là lời cầu nguyện không thoả đáng. Thưa anh chị em, nếu thật sự
học bài học cầu nguyện, thì việc anh em tìm được căn nhà thật ra là
điều thứ yếu; điều chính yếu cần quan tâm là anh em có đạt được Đức
Chúa Trời nhiều hơn hay không và có được Ngài chiếm lấy nhiều hơn qua
lời cầu nguyện như vậy hay không. Nếu kết quả của lời cầu nguyện
chỉ là hoàn thành một điều cụ thể nào đó mà không đạt được Đức
Chúa Trời hay được Ngài chiếm lấy, thì lời cầu nguyện như thế là
thất bại, không như mong đợi. Kết quả sau cùng của lời cầu nguyện là
người cầu thay phải đạt được nhiều Đức Chúa Trời hơn và được Đức
Chúa Trời chiếm lấy nhiều hơn, mặc dù điều mà người ấy cầu xin Đức
Chúa Trời cũng có thể được đáp lời.
Hãy xem kinh nghiệm cầu nguyện của anh em có giống như vậy không?
Dù nhiều lần có thể chúng ta không biết ý nghĩa của sự cầu nguyện
như thế và vẫn còn cầu nguyện với Đức Chúa Trời về nhưng sự vụ
nào đó, nhưng Đức Chúa Trời vẫn đem chúng ta vào trong chính Ngài qua
việc chúng ta cầu nguyện cho những vấn đề đó. Chẳng hạn, một chị em
nọ là người mẹ rất yêu con cái nhưng yêu Chúa rất ít. Dù anh em có
giúp chị ấy bao nhiêu, chị vẫn không tìm kiếm Chúa. Tuy nhiên, một
ngày nọ, con chị ấy bệnh. Chị bất lực và không có sự lựa chọn nào
khác ngoài việc tin cậy Chúa. Khi đến với Chúa để cầu nguyện, chị
chỉ xin Chúa chữa lành cho con mình. Chị không mảy may có ý định tìm
kiếm chính Chúa. Ai có thể tưởng tượng rằng qua lời cầu nguyện như
vậy chị có thể thật sự gặp Ngài, chạm được Ngài và vui hưởng
Ngài? Bởi lời cầu nguyện đó mà chị em này, người đã nhiều năm từ
chối không để Chúa chiếm lấy, đã tự phát bước vào trong Đức Chúa
Trời và đồng thời được Đức Chúa Trời chiếm lấy. Nhưng chị vẫn không
hiểu điều gì đã xảy ra. Sau ba ngày, con chị thật sự được chữa
lành, vì thế chị đến buổi nhóm tương giao và để làm chứng thể nào
Đức Chúa Trời là thành tín, Ngài đã đáp lời cầu nguyện của chị ra
sao và đứa con của chị được lành bệnh như thế nào. Mặc dù đã nhận
được thực tại trong sự cầu nguyện, nhưng chị vẫn không nhận thức
điều đó. Nhiều lần chính chúng ta cũng giống như vậy. Khi thấy tình
trạng hoang tàn của Hội Thánh và đến với Chúa để cầu nguyện, chúng
ta cảm thấy mình đang cầu nguyện cho tình trạng của Hội Thánh, nhưng
theo cách nhìn của Đức Chúa Trời, mục đích cầu nguyện của chúng ta
là làm cho chúng ta chạm được Ngài, hít Ngài vào, đạt được Ngài và
để Ngài chiếm lấy chúng ta.
Tôi tin rằng trong những năm còn lại, Đức Chúa Trời sẽ khiến mọi
con cái Ngài trở nên ngày càng sáng tỏ hơn rằng sự cầu nguyện thật
không phải là cầu nguyện cho các sự vụ, xin điều này điều kia, hay
cầu thay cho người khác. Cầu nguyện thật là hít chính Đức Chúa Trời
vào, đạt được Đức Chúa Trời và được Ngài chiếm lấy. Tất cả những
lời cầu nguyện cho con người, các vấn đề và các sự việc ở ngoài
Đức Chúa Trời đều không phải là thể yếu của sự cầu nguyện mà chỉ
là lớp vỏ bên ngoài hay đồ phụ tùng của sự cầu nguyện. Lời cầu
nguyện thật, lời cầu nguyện đích thực, là lời cầu nguyện trong đó
anh em thật sự tiếp xúc Đức Chúa Trời, hô hấp Ngài, vui hưởng Ngài,
đạt được Ngài, đầy dẫy Ngài, và để Ngài chiếm lấy bản thể anh em.
Nếu con cái Đức Chúa Trời nhìn thấy điểm này, họ sẽ có sự hiểu
biết tốt hơn về ý nghĩa đích thực của sự cầu nguyện.
III. CẦU NGUYỆN LÀ CON NGƯỜI
HỢP TÁC VÀ ĐỒNG CÔNG VỚI ĐỨC CHÚA
TRỜI
ĐỂ ĐỨC CHÚA TRỜI BIỂU LỘ CHÍNH NGÀI
VÀ KHÁT VỌNG CỦA NGÀI QUA CON NGƯỜI,
BỞI ĐÓ HOÀN THÀNH MỤC ĐÍCH CỦA NGÀI
Nếu anh em hay chị em thật sự học
được bí quyết cầu nguyện được đề cập trong hai điểm trước, tự phát
sẽ có kết quả này: một người cầu nguyện như vậy chắc chắn sẽ hợp
tác với Đức Chúa Trời, đồng công với Đức Chúa Trời và để Đức Chúa
Trời biểu lộ chính Ngài và khát vọng của Ngài từ bên trong và qua
người ấy, cuối cùng hoàn thành mục đích của Đức Chúa Trời. Điều
này phù hợp với La-mã 8: 26-27 nói rằng chúng ta không biết phải cầu
nguyện cho điều gì là phù hợp, nhưng Thánh Linh trong chúng ta cầu
thay theo mục đích của Đức Chúa Trời. Thật ra, chúng ta không biết
cách cầu nguyện. Nói chung, chúng ta biết những gì người ta gọi là
cầu xin nhưng ít biết về sự cầu nguyện được nói đến trong Kinh
Thánh. Lần đầu tiên khi đọc hai câu này trong La-mã chương 8, tôi đã
hỏi ý nghĩa của chúng là gì. Tôi nghĩa rằng khi bị bệnh, tôi không
cầu nguyện với Đức Chúa Trời xin Ngài chữa lành cho tôi sao? Khi bị
thiếu thốn, tôi không cầu nguyện Đức Chúa Trời xin Ngài gởi sự cung
ứng đến cho tôi sao? Làm thế nào Kinh Thánh nói rằng chúng ta không
biết mình phải cầu nguyện cho điều gì phù hợp? Dần dần, Chúa tỏ
cho tôi rằng, chúng ta thật sự không biết gì về loại cầu nguyện mà
Đức Chúa Trời mong muốn. Chúng ta biết những lời cầu nguyện mà
người ta thường xem đó là những lời cầu nguyện, nhưng những lời cầu
nguyện ấy thì dưới tiêu chuẩn. Chúng ta không biết những lời cầu
nguyện đó có chạm đến khát vọng của Đức Chúa Trời và đạt tiêu
chuẩn hay không. Đây là sự yếu đuối của chúng ta. Cảm tạ Đức Chúa
Trời, trong vấn đề yếu đuối của chúng ta. Cảm tạ Đức Chúa Trời,
trong vấn đề yếu đuối của chúng ta, chính Linh tham gia vào để giúp
chúng ta và lấy sự than thở không thể nói ra để cầu thay cho chúng
ta.
Thưa anh em, lời cầu nguyện đích
thực là Thánh Linh bên trong con người biểu lộ khát vọng của Đức
Chúa Trời qua con người. Nói cách khác, lời cầu nguyện đích thực là
lời cầu nguyện liên quan đến cả hai bên. Đó không chỉ là một mình con
người cầu nguyện với Đức Chúa Trời, nhưng là Linh hoà quyện với con
người, mặc lấy con người và kết hợp với con người trong sự cầu
nguyện. Nhìn bên ngoài, đó là con người đang cầu nguyện, nhưng bên
trong đó là Linh đang cầu nguyện. Điều này có nghĩa là hai bên đồng
thời thể hiện cùng một lời cầu nguyện. Xin nhớ rằng chỉ điều này
mới là sự cầu nguyện được nói đến trong Kinh Thánh.
Chúng ta thường nói về lời cầu nguyện
của Ê-li. Gia-cơ 15: 7 chép: “Ê-li vốn là người có tánh tình như chúng
ta, người cầu xin khẩn thiết đừng cho mưa, thì không mưa xuống đất
trong ba năm sáu tháng”. “Cầu nguyện khẩn thiết” trong tiếng Hi-lạp có
nghĩa là cầu nguyện với sự cầu nguyện hay cầu nguyện trong sự cầu
nguyện. Đây là cách diễn đạt rất đặc biệt trong Kinh Thánh. Xin nhớ
rằng đây là điều chúng tôi muốn nói đến sự cầu nguyện của hai bên.
Khi Ê-li cầu nguyện, ông đang cầu nguyện với sự cầu nguyện hay trong
sự cầu nguyện. Nói cách khác, ông đã cầu nguyện bằng lời cầu
nguyện của Linh bên trong ông. Do đó, chúng ta có thể nói rằng lời
cầu nguyện của Ê-li là Đức Chúa Trời đang cầu nguyện trong Ê-li với
chính Ngài. Andrew Murray có lần nói rằng sự cầu nguyện đích thực
là Đấng Christ bên trong chúng ta cầu nguyện với Đấng Christ trên ngai.
Việc Đấng Christ cầu nguyện với chính Đấng Christ nghe có vẻ lạ,
nhưng trong kinh nghiệm của chúng ta, điều này là thật.
Một lần nữa chúng ta hãy xem
La-mã 8: 27. Có một mệnh đề nói rằng: “Linh…cầu thay… theo Đức Chúa
Trời”. Điều này có nghĩa là Thánh Linh cầu nguyện trong chúng ta theo
Đức Chúa Trời; tức là Đức Chúa Trời cầu nguyện trong chúng ta qua
Linh Ngài. Do đó, lời cầu nguyện như vậy chắc chắn thể hiện ý định
Đức Chúa Trời cũng như chính Đức Chúa Trời.
Bằng những minh hoạ này chúng ta
có thể thấy rằng lời cầu nguyện đích thực chắc chắn sẽ làm bản
thể chúng ta được hoàn toàn hoà quyện với Đức Chúa Trời. Chúng ta
sẽ trở thành người thuộc cả hai bên, tức là Đức Chúa Trời hoà
quyện với con người. Khi anh em cầu nguyện, đó là Ngài đang cầu
nguyện, và khi Ngài cầu nguyện, đó cũng là anh em đang cầu nguyện.
Khi Ngài cầu nguyện bên trong anh em thì anh em biểu lộ lời cầu nguyện
đó ra ngoài. Ngài và anh em hoàn toàn là một, cả bên trong lẫn bên
ngoài; Ngài và anh em cả hai đều đồng thời cầu nguyện. Lúc đó, anh
em và Đức Chúa Trời hoàn toàn không thể tách rời mà được hoà quyện
làm một. Kết quả là anh em không chỉ hợp tác với Đức Chúa Trời mà
còn đồng công với Đức Chúa Trời để chính Đức Chúa Trời và khát
vọng của Ngài có thể được thể hiện qua anh em. Bởi đó cuối cùng
hoàn thành mục đích của Đức Chúa Trời. Đây là lời cầu nguyện đích
thực mà chúng ta phải có theo Kinh Thánh
Cho nên, Giu-đe câu 20 chép: “Cầu
nguyện trong Thánh Linh”. Điều này có nghĩa là anh em không nên cầu
nguyện trong chính mình. Nói cách khác, điều đó có nghĩa là lời
cầu nguyện của anh em cần phải là sự thể hiện của hai bên, anh em và
Thánh Linh cầu nguyện như một. Ê-phê-sô 6: 18 chép: “Lúc nào cũng hãy
dùng đủ thứ khẩn đảo, nài xin mà cầu nguyện trong linh”. Khó mà nói
rằng linh ở đây chỉ liên quan đến Thánh Linh. Tất cả những người đọc
Kinh Thánh từ quan điểm chính thống đều thừa nhận rằng linh ở đây
không chỉ liên quan đến một mình Thánh Linh; đúng ra, từ này cũng bao
gồm nhân linh của chúng ta. Khi cầu nguyện, chúng ta phải cầu nguyện
trong một linh hoà quyện như vậy.
Từ sự tương giao trong chương này,
chúng ta thấy rằng Kinh Thánh là Đức Chúa Trời thở chính Ngài ra,
trong khi cầu nguyện là chúng ta hít Đức Chúa Trời vào. Đọc Kinh
Thánh và cầu nguyện là việc chúng ta hô hấp trước mặt Đức Chúa
Trời, và bởi đó, chúng ta hít Đức Chúa Trời vào. Như vậy, chúng ta
không nên là những người chỉ đọc Kinh Thánh mà thiếu cầu nguyện. Nếu
chỉ đọc Lời, chúng ta để cho Đức Chúa Trời thở chính Ngài ra, nhưng
chúng ta vẫn không hít Đức Chúa Trời vào. Vì thế, chúng ta vẫn cần
cầu nguyện. Tuy nhiên, trong lời cầu nguyện, chúng ta thường cầu xin
cho nhiều người, cho những việc đang xảy ra và những điều nào đó chỉ
là lớp vỏ bên ngoài, bộ khung. Sự cầu nguyện đích thực luôn tương
xứng với Kinh Thánh; đó là sự thở ra hít vào trước mặt Đức Chúa
Trời, khiến chúng ta và Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời và chúng ta
tiếp xúc lẫn nhau và đạt được nhau. Kết quả là chúng ta hoàn toàn
hợp tác và làm việc cùng với Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời
biểu lộ chính Ngài và khát vọng của Ngài qua chúng ta, cuối cùng
hoàn thành mục đích của Ngài. Đây là ý nghĩa căn bản của sự cầu
nguyện trong Kinh Thánh./.