Jerusalem ở giữa các nước |
Chương 1 – Lời giới thiệu
Hêbơrơ 11:10, "Vì người trông đợi một thành có các nền tảng, mà Đấng
kiến trúc và tạo lập thành ấy là Đức Chúa Trời."
Ezekiel 5:5, "Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Kìa là thành Giê-ru-sa-lem, ta đã đặt nó giữa các dân tộc, và các nước bao xung quanh nó."
Ezekiel 5:5, "Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Kìa là thành Giê-ru-sa-lem, ta đã đặt nó giữa các dân tộc, và các nước bao xung quanh nó."
Đối tượng của chúng ta là thấy
rằng vì Jerusalem có liên quan rất chặt chẽ với Đức Chúa Trời, thực sự nó đã
được hiện hữu bởi Ngài, giá trị của nó phải có tính thuộc linh và thần thượng
trước nhất. Trở lại lịch sử của nó, có những yếu tố không phải của thế giới
này, thành phố nầy cũng không chỉ đơn thuần là thời gian, nhưng ở trên trời và
vĩnh cửu.
Đất của Syria.
Trước khi chúng ta có thể xem xét
thành phố cách đặc biệt chúng ta phải xem đất đai như một toàn thể, bởi vì phần
lớn thành phố là nơi hội tụ các nét đăc trưng của miền đất. Chúng ta lưu ý rằng
trong Hêbơrơ 11 thành phố mà có các nền tảng có liên quan chặt chẽ với xứ sở
trên trời (câu 10, 16), đến nỗi thành phố chỉ là sự tập trung của đất nước. Đó
là một điều quan trọng cần ghi nhớ đang chúng ta bàn luận tới.
Chúng ta sẽ lưu ý một số trong
những mối quan hệ của miền đất.
Thứ nhất, mối quan hệ của miền đất
với phần còn lại của thế giới. Syria đã có ý nghĩa lớn đối với nhân loại, cả về
thuộc linh và vật chất, hơn bất kỳ xứ sở nào khác trên thế giới.
Chúng ta quan sát cùng một lúc
vai trò trung tâm của nó. Nó đứng giữa châu Á và châu Phi, giữa hai ngôi nhà
nguyên thủy của con người, các thung lũng của sông Euphrates và sông Nile, cũng
ở giữa hai trung tâm lớn của đế quốc, Tây Á và Ai Cập. Một bên đại diện cho thế
giới phía đông và cổ xưa, và ở phía bên kia Địa Trung Hải, là cửa ngõ vào thế
giới phương Tây và hiện đại.
Thứ hai, chúng ta nhận thấy mối
liên hệ giữa Syria và Ả Rập. Syria ở cuối phía bắc của thế giới Ả Rập. Arabi Saudi
là cái nôi của người Semites (dân Sem). Các người Semites đi ra ngoài theo bốn
hướng: (1) đến Ethiopia (2) đến Ai Cập thông qua eo đất Suez (3) đến Lưỡng Hà
thông qua sa mạc Ả Rập (4) đến Tây Syria thông qua Jordan. Hơn trong bất kỳ
hướng nào khác, những người Semites đã bị hút về phía Syria, và chúng ta biết việc
họ đến miền đất nầy trong hai cách đặc biệt, trong trường hợp của Abraham, từ
Lưỡng Hà và Israel (Hê bơ rơ) từ Ai Cập.
Thứ ba, mối quan hệ của miền đất với
Châu Á, Châu Phi và Châu Âu. Chúng ta lưu ý rằng con đường lâu đời nhất trên
thế giới, từ sông Euphrates xuống sông Nile, mà vẫn còn được sử dụng (mặc dù
đoàn lữ hành lạc đà cũ đã nhường chỗ cho sự vận chuyển động cơ) chạy qua Damascus,
qua miền Galilê, vùng Đồng bằng Esdraelon, xuống đồng bằng hàng hải Palestine,
qua Gaza rồi sang Ai Cập.
Thứ tư, các quốc gia và dân tộc
trên trái đất, những người đã phải liên hệ với Syria. Có một bản liệt kê to lớn
về những điều này. Vùng đất này đã là một trong hai mục tiêu, hoặc chỗ ở thực
tế, hoặc các chiến trường, của tất cả các quốc gia, chủ yếu là chỗ ở. Người Hittite
đến phía Nam từ Tiểu Á, và Ethiopia đến phía Bắc từ cuộc chinh phục của sông
Nile. Đây là danh sách của những kẻ xâm lược: Hittite, Ethiopia, người Scythia,
người Babylon, Ba Tư, cuộc xâm lược người Hồi giáo, người Thổ Nhĩ Kỳ, người
Mông Cổ, người Hy Lạp, La Mã, người Ả Rập, Thập tự quân, Napoleon, và cuối cùng
là đồng minh của cuộc chiến tranh thế giới vĩ đại. Tất cả những điều này đã có
sự quan tâm đặc biệt đến đất nước này nhỏ bé nầy, do đó điều khá rõ ràng là
Syria đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lịch sử của thế giới này.
Sau đó, chúng ta lưu ý một hoặc
hai chi tiết với miền đất nầy. Chiều dài của đất nước là khoảng bốn trăm dặm
tất cả, có chiều rộng không đều từ 80 đến 100 dặm, giáp với biển về phía Tây,
núi Taurus trên miền Bắc, và sa mạc ở phía Đông và Nam. Tên "Syria"
là chữ viết tắt của "Assyria." Tên nấy ban đầu được người Hy Lạp áp
dụng cho toàn bộ đế chế Assyria từ vùng Caucasus đến vùng Cận Đông. Sau đó Đế
quốc đã giảm xuống bên này sông Euphrates, và cuối cùng là các giới hạn hiện
tại mà chúng ta đã lưu ý. Palestine chỉ là một phần của Syria, được người Hy
Lạp định nghĩa là phần phía Nam của Syria, bao gồm cả xứ Giu-đê.
Đất nước đang bị chia cắt bởi các
dãy núi, đến nỗi như không bao giờ được kết hợp lại dưới một chính phủ. Có hàng
rào gấp ba chống lại sa mạc, trước hết thung lũng Jordan, thứ hai là dãy núi
phương Tây, và thứ ba, dãy phía Đông và bốn đường có thể được vẽ xuống đất đánh
dấu các nét đặc trưng khác nhau, trước hết đó là đồng bằng biển, thứ hai là dãy
đất phương Tây, thứ ba Jordan và thung
lũng Jordan, thứ tư dãy đất phía Đông.
Bây giờ chúng ta chuyển sang lưu
ý sự hướng dẫn thuộc linh mà đến với chúng ta từ lịch sử.
1. Tính trung tâm của
Jerusalem.
Điều mà chúng ta vừa ghi nhận cho
thấy tính cách trung tâm của miền đất đó, Jerusalem thành phố, có tính địa lý,
lịch sử, và - như chúng ta chưa xem chi tiết đầy đủ - cách thuộc linh. Nếu bạn
muốn được ấn tượng với vai trò trung tâm của miền đất và của thành phố về mặt
địa lý, tất cả điều các bạn phải làm là có một bản đồ thế giới, và đặt bút chì
của bạn trên Syria.
Tính trung tâm của đất nước này
là rất ấn tượng, và khi bạn thêm trung tâm lịch sử vào trung tâm địa lý, và xem
làm thế nào tất cả các cách thức thông qua lịch sử các quốc gia trên thế giới
đã thu hút tới điểm đó, đã quan tâm đến nó, có trong một số cách này hay cách
khác liên quan đến Syria, đó lại là một điều ấn tượng. Nhưng khi bạn thêm tôn
giáo vào địa lý và lịch sử, hay đúng hơn, cái thuộc linh, và thấy rằng, nó
chính yếu, đó là vì Đức Chúa Trời bằng một cách nào đó có liên quan đến điểm trung
tâm, sau đó ý nghĩa đi xa hơn nữa, và trở thành rất nhiều ấn tượng. Chắc chắn
đây không chỉ là một điều tự nhiên, điều này là không bình thường, có cái gì đó
về điều này mà nói về các vấn đề rộng hơn một vài dặm đất Syria, một mảnh của
trái đất này như một cái gì đó của riêng nó! Nó cũng giống như đấu trường của
một sân lộ thiên lớn, nơi mà Đức Chúa Trời đã làm ra trong lịch sử một vỡ kịch có
ý nghĩa thuộc linh, hiển thị cho thế giới những điều mà không chỉ đơn thuần là của
cõi thời gian, cũng không phải của trái đất, nhưng vĩnh cửu và của thiên đàng.
Đến nỗi Jerusalem, trong nơi đầu tiên, nói về tính trung tâm.
Tiêu biểi đối chiếu –
Jerusalem mới.
Chuyển từ Jerusalem lịch sử, tiêu
biểu, đến tiêu biểi đối chiếu , Jerusalem thuộc linh của sách Khải huyền
và những nơi khác, chúng ta biết nét đặc sắc được tiết lộ là điều đầu tiên về
Giêrusalem trên trời, là Hội thánh. Tiếp lấy hai điều, ví dụ, được nói về
Jerusalem mới.
Thứ nhất, các quốc gia sẽ bước đi
trong ánh sáng của thành, và sẽ mang vinh quang của mình vào đó (Khải huyền
21:24, 26). Nếu chúng ta nhớ trong trí rằng Jerusalem mới không phải là một
điều địa lý đơn thuần, nhưng Hội thánh, sau đó Hội thánh được nhìn thấy lúc cuối
cùng, được ở một vị trí trung tâm cho tất cả các phần còn lại của thế giới. Nó
chiếm điểm đó với tất cả các quốc gia chung quanh liên quan vào đó. Cũng như Jerusalem
lịch sử chiếm vị trí trung tâm về mặt địa lý và lịch sử, vì vậy trong một cách thuộc
linh, Hội thánh cuối cùng sẽ ở trung tâm vũ trụ của Đức Chúa Trời, và tất cả
mọi thứ sẽ hướng về phía đó và xuất phát từ đó. Nó sẽ là trung tâm, các quốc
gia và các vị vua, tất cả di chuyển vào và từ đó, tất cả các vương quốc của thế
giới này công nhận Hội thánh như thủ đô toàn cầu.
Thứ hai, người ta nói rằng
Jerusalem mới có ba cổng trên bốn mặt (Khải huyền 21:13), và " Thành hình
vuông, bề dài bề rộng bằng nhau" (câu 16). "Bốn" là con số sáng
tạo, toàn bộ cõi sáng tạo. Mọi tạo vật được thành phố đại diện. Trên mỗi bốn
mặt của thành phố có ba cổng. Điều đó có nghĩa là có sự bình đẳng trong tất cả
các hướng. Nếu thành phố đã được đại diện như là một bên của thế giới, nó sẽ
không cần ba cửa ở phía sau. Các cửa của nó sẽ ở trong ba hướng khác, nhưng nếu
ba cửa là như nhau trên tất cả các bên, chắc chắn có nghĩa là những gì nằm
trước các cửa đều bằng nhau. Tất cả mọi thứ nói về vai trò trung tâm trong Hội
thánh.
Tất cả ý nghĩa về nó vẫn chưa
được nhìn thấy và làm ra, nhưng chúng ta muốn ở nơi đầu tiên để có được toàn bộ
thành phố, chúng ta muốn xem chỗ và địa vị nào của Hội thánh mà đã được dự
định, và khi được nhận biết, chúng ta có thể hiểu được hoạt động nhiều mặt của
kẻ thù muốn tiêu diệt Hội thánh, chúng ta có thể hiểu rằng khía cạnh lịch sử của
Jerusalem mà như vậy, là đầy dẫy sự tranh giành, cuộc xung đột, tranh chấp, bao
vây, tấn công. Jerusalem đã có một lịch sử kinh khủng biết bao! Cũng có thể có
yêu cầu của tác giả Thánh Vịnh là chúng ta nên cầu nguyện cho sự bình an của
Jerusalem. Đã có lý do chính đáng để cầu nguyện như vậy cho Jerusalem, vì thành
nầy đã biết hoạn nạn hơn bất kỳ thành nào khác trên trái đất này.
Đó là gợi ý và có ý nghĩa, và
mang ý nghĩa thuộc linh của nó. Hội thánh có một lịch sử dường nào! Dân thuộc
linh thực sự của Đức Chúa Trời có một lịch sử xung đột là dường nào! Cũng có
thể Chúa đã nói với những người thật sự thuộc về Ngài: " Các ngươi sẽ có
hoạn nạn trong thế giới..." (Giăng 16:33). Để thực sự bước vào một mối
quan hệ sống với Đấng Christ, là một
phần sinh tử của Hội thánh của Ngài, có nghĩa là đi vào cuộc xung đột của tất
cả các thời đại, là đến lĩnh vực của cuộc xung đột không ngừng. Nhưng có một lý
do, và lý do tốt nhất của các lý do, một khi Jerusalem được thiết lập, từ Đức
Chúa Trời trên trời mà xuống, và được đặt trong vị trí của mình tại trung tâm
của vũ trụ, không có quyền lực nào khác sẽ có thể ngước lên chống lại nó. Hội
thánh có định mệnh chiếm vị trí của trung tâm và quyền ưu thế trong Đấng Christ
trải suốt tất cả các thời đại chưa tới. Không một chút nào trong số các hoạt
động nhiều mặt của kẻ thù đã được nỗ lực của hắn có thể thiết lập được một Hội
thánh giả mạo, một Hội thánh bắt chước, một Hội thánh sai lạc.
Nhiều điều hơn nữa sẽ được nói về
điều đó khi chúng ta đi tới, nhưng chúng ta đã đặt ra nguyên tắc đầu tiên của chúng
ta và nhìn thấy nét đăc trưng đầu tiên của "Jerusalem mà là ở trên"
như suy nghĩ của Đức Chúa Trời dành cho
thành ấy.
Chúng ta đến nét đăc trưng thứ
hai:
2. Tính cách thuộc thiên của
Jerusalem.
Chúng ta quay trở lại với các
chuyển động đầu tiên mà chúng ta biết trong các mối quan hệ của Đức Chúa Trời về
Giêrusalem. Những chuyển động này bắt đầu với Abraham. Có một cảm giác mà chúng
ta có thể nói rằng Abraham là cha của thành phố Đức Chúa Trời. Lời nói về ông
rằng "ông đã tìm kiếm một thành phố." Bằng cách nào đó (nó không được
ghi nhận như thế nào), ông đã đến chỗ tìm kiếm một thành phố có liên quan đến Đức
Chúa Trời. Không có gì nói với chúng ta rằng Đức Chúa Trời đã nói với ông về
thành phố, nhưng đây là tuyên bố thực đưa ra rằng " Vì người trông đợi một
thành có nền tảng, mà Đấng kiến trúc và tạo lập thành ấy là Đức Chúa Trời."
(Heb. 11:10). Bằng cách nào đó ông xuất hiện trong cuộc truy tìm một thành phố có
liên quan đến Đức Chúa Trời, mà Đức Chúa Trời là kiến trúc sư (đó là từ ngữ
nghĩa đen) và Đấng tạo lập. Mà chắc chắn có nghĩa là Thành phố sẽ có hình thức
và tính chất của nó từ Đức Chúa Trời. Nếu Đức Chúa Trời là kiến trúc
sư và Đấng tạo lập, sau đó, điều được thực hiện, thiết kế, sẽ có tính chất của
nó từ Ngài. Do đó Abraham đã tìm kiếm một cái gì đó mà là một biểu hiện của tư
tưởng và ý muốn của Đức Chúa Trời, đó là kết quả của hoạt động thần thượng, một
thành phố.
Bước đầu tiên hướng tới thành phố
đó là những gì? Chúng ta đang được lời một con người được cho là đã được đầy
dẫy Đức Thánh Linh, Stephen, nói: "Đức Chúa Trời vinh hiển
hiện ra cùng tổ phụ của chúng ta là Abraham" (Công 7:2). Đó là bước đầu
tiên trong mối quan hệ với thành phố mà phải là các biểu hiện của tư tưởng Đức
Chúa Trời. Từ thời điểm đó, sự kết hợp thần thượng với Jerusalem luôn luôn như
với những gì trên thế giới, nhưng bên ngoài của nó. Đức Chúa Trời vinh quang đã
không cột chặt Ngài hoàn toàn với bất cứ điều gì trên trái đất này kể từ sau sự
sa ngã. Ngài đã nắm lấy một cái gì đó và làm cho nó trở nên một minh họa của
một cái gì khác mà không phải của trái
đất này gì cả, và từ quan điểm đó, Đức
Chúa Trời vinh quang hiện đến cùng Abraham, sự hiệp hội của Đức Chúa Trời với
Jerusalem luôn luôn có, luôn luôn, như với điều đó, trong khi ở trên thế giới,
nhưng vẫn bên ngoài thế giới. Chúng ta nhấn mạnh điều này, rằng sự hiệp hội của
Đức Chúa Trời với nó đã nằm về mặt đó.
Chúng ta có ngụ ý là Đức Chúa
Trời chỉ liên quan chính mình với Jerusalem miễn là thành đứng đúng với suy
nghĩ của Ngài về một cái gì đó trên thế giới, nhưng ở bên ngoài thế giới. Khi Giêrusalem thất bại trong việc
duy trì nguyên tắc đó và liên quan với thế giới, Đức Chúa Trời rời bỏ nó. Hội hiệp
với Đức Chúa Trời chỉ trên lập trường bên ngoài thế giới, trong khi ở trong đó. Điều này rất
rõ ràng, cả tích cực và tiêu cực, tích cực, như Jerusalem bày tỏ sự suy nghĩ thần
thượng về một thành phố thuộc thiên và duy trì sự tách biệt khỏi thế giới, Đức
Chúa Trời kết hợp chính mình với Jerusalem, mặt tiêu cực, bất cứ khi nào
Jerusalem không thành công hoặc không còn thể hiện tư tưởng thần thượng, Đức
Chúa Trời rút lui. Đến nỗi chúng ta có nó, ngược lại, hiển thị những gì là tâm
trí của Đức Chúa Trời, rằng lịch sử đen tối của Jerusalem, sự phá hủy, đau khổ,
và bị bỏ rơi, là một bằng chứng rất mạnh và bằng chứng cho thấy Đức Chúa Trời sẽ
không kết hợp chính mình với bất cứ điều gì mà không thể hiện tư tưởng của Ngài,
là hoàn toàn có tính thuộc thiên, mặc dù ở đây trên trái đất này, một điều như
vậy Ngài sẽ không nâng đỡ, cũng không duy trì. Đó là một điều rất quan trọng
trong việc xem xét của chúng ta.
Các nét đăc trưng trong cuộc
sống của Abraham.
Quay lại với Abraham chúng ta sẽ
thấy rằng Abraham là tiêu biểu bao gồm của thành phố. Để theo đó, chúng ta có
nguyên tắc này của tính chất thuộc thiên và theo dõi các nét đăc trưng tthuộc
trời trong đời sống của Abraham. Nếu Abraham đã được cấu tạo cách thuộc linh
theo tư tưởng của Đức Chúa Trời cho thành phố, vì ông ta là cha của thành phố,
sau đó bạn mong đợi để xem các nét đăc trưng của thành phố chạy xuyên qua cuộc
sống của Abraham, và nét đăc trưng của tính chất thuộc thiên này không phải là
khó khăn để theo dõi trong cuộc sống của Abraham. Chúng ta sẽ theo dõi nó trong
tám khía cạnh.
1. Tầm nhìn thuộc trời.
" Đức Chúa Trời vinh hiển đã
hiện ra cùng tổ phụ chúng ta là Áp-ra-ham" (Công. 7:2). Đó là tầm nhìn thuộc
trời. Trong Tân Ước, chúng ta nên gọi nó là sự mặc khải thần thượng, Đức Chúa
Trời tiết lộ chính mình Ngài. Hội thánh là gì? Đây là nơi mà Đức Chúa Trời được
mặc khải, nơi có tầm nhìn thuộc trời. Hội thánh là hiện thân của sự mặc khải
của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ. Hội thánh phải là lĩnh vực, trong đó những
con người nam và người nữ đi đến một hiểu biết Đức Chúa Trời, một sự hiểu biết
ngày càng tăng của Đức Chúa Trời. Hội thánh không chỉ là một cái gì đó để thực
hiện một loạt các sự vật, duy trì một hình thức. Hội thánh là nơi trong đó có sự
tiết lộ sống động của Đức Chúa Trời, và ngay khi một cái gì đó tự xưng là Hội
thánh không còn là nơi trong đó có bất kỳ sự tiết lộ sống động của Đức Chúa
Trời, thì nó không còn là những gì Đức Chúa Trời gọi là "Hội thánh", và
khi nó không thành công trong các nét đăc trưng thần thượng, Đức Chúa Trời rút
lui. Nó có thể tiến tới, nhưng Đức Chúa Trời rút lui. Khi Jerusalem không còn
là nơi của sự mặc khải Đức Chúa Trời cho các dân tộc, sau đó Đức Chúa Trời rút
lui. Mục đích của Hội thánh trong tâm trí của Đức Chúa Trời là nó phải là lĩnh
vực của sự tiêt lộ bền bĩ và liên tục của Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời của vinh
quang xuất hiện. (Xem ba chương đầu tiên của sách Khải Huyền.)
Đó là một điều lớn khi thuộc về Hội
thánh đó, và biết Hội thánh đó. Chúng ta có biết nó là nơi để Đức Chúa Trời được
thể hiện chính mình, làm cho mình được biết đến, nơi liên tục, một lần nữa và
một lần nữa, Đức Chúa Trời của vinh quang được xuất hiện không? Bạn có thể nói
rằng, từ tuần này sang tuần khác trong hội chúng địa phương mà bạn thuộc về, Đức
Chúa Trời của vinh quang được xuất hiện chăng? Vì vậy, thường trái tim của chúng
ta đã được hâm nóng trong nhận thức rằng Chúa đang thể hiện chính mình Ngài cho
chúng ta. Đó là nét đăc trưng, đó là nền tảng cho cuộc sống của Abraham cũng là
nền tảng của Jerusalem, cả về thế hạ và thuộc thiên. Nó là một luật điều chỉnh
của Hội thánh.
2. Tách biệt khỏi trái đất.
Vì sự mặc khải từ trời nên có sự
tách biệt hợp lý và cần thiết khỏi trái đất. " Đức Chúa Trời vinh hiển đã
hiện ra cùng tổ phụ chúng ta là Áp-ra-ham khi người còn ở tại Mê-sô-bô-ta-mi,
trước lúc đến ở Cha-ran." Kết quả là gì? " Ngươi hãy ra khỏi quê
hương, vòng bà con và nhà cha ngươi..." (Sáng thế ký 12:1). Và ông đã đi
ra. Ra khỏi chỗ nào? Từ thế giới của mình, thế giới bản xứ, thế giới cũ của
mình, thế giới của thiên nhiên, thế giới của sự sinh ra tự nhiên, thế giới của
các mối quan hệ tự nhiên, thế giới của lợi ích tự nhiên. Ông đã đi ra , và tất
cả mọi thứ phải là mới mẻ. Đó là sự phân rẽ.
Điều đó đã được vạch ra qua nhiều
thế kỷ dài cho Jerusalem. Đọc qua Lời Chúa về "Jerusalem" một lần
nữa, và xem thế nào Đức Chúa Trời liên tục kêu gọi Jerusalem phải được làm
sạch, riêng biệt, thánh khiết, không có
mối quan hệ với các nước chung quanh, đứng cho Đức Chúa Trời ở giữa các các quốc gia và bi
kịch khủng khiếp của Jerusalem -- thảm kịch được nói lên trong tiếng nức nở của
một tiên tri nầy tiếp đến một triên tri khác - là bi kịch làm mất sự tách biệt.
Đó là bi kịch của Hội thánh.
Chúng ta thấy tư tưởng của Đức Chúa Trời bởi chính thảm kịch của lịch sử Hội
thánh. Bạn không thể vi phạm các tư tưởng của Đức Chúa Trời đối với dân Ngài và
có bất cứ điều gì ngoại trừ một lịch sử bi thảm. Những gì Hội Thánh cần là phải
nhận ra thật nhiều về mối quan hệ trên trời của nó, kêu gọi một sự tách biệt hoàn
toàn khỏi thế giới, để Đức Chúa Trời có thể hết lòng kết hợp chính mình Ngài với
nó.
3. Quốc tịch thuộc trời.
" Vì người trông đợi một
thành có nền tảng, mà Đấng kiến trúc và tạo lập thành ấy là Đức Chúa Trời."
(Heb. 11:10). Ông đã tìm thấy nó ở đâu? Ông không bao giờ tìm thấy nó trên trái
đất này gì cả! Khi chúng ta chuyển sang Hê bơ rơ 11 chúng ta thấy rằng Abraham
đã nhìn thấy một cái gì đó một cách lâu dài, kéo dài ra, và ca ngợi nó. Chúa
Giêsu nói: "... Abraham nức lòng nhìn thấy ngày của Ta ..." (Giăng 8:56).
Ông đã nhìn thấy bởi đức tin. " Bởi đức tin Áp-ra-ham khi được gọi, bèn
vâng lời ra đi đến chỗ mình sẽ nhận làm cơ nghiệp; người ra đi, ..." (Hêbơrơ
11:8)". “Những người nầy đều đã chết trong đức tin, chưa nhận được
..." (Câu 13). Quốc tịch của ông không phải là một quốc tịch của trái đất
này gì cả, đó là một quốc tịch trên trời. Tân Ước làm cho điều nầy hoàn toàn rõ
ràng. Hạt giống (hậu tự) thực sự của Abraham là những tín hữu (không phải là
đất nước của người Hê bơ rơ), là những người được liên kết với Jerusalem ở trên,
"mà là mẹ của tất cả chúng ta" (Gal. 4:26). Đó là cách Paul diễn tả
nó. Vì vậy, Sứ Đồ cũng nói: " Nhưng quốc tịch của chúng ta là ở trên trời;
từ đó chúng ta cũng trông đợi Cứu Chúa là Chúa Jêsus Christ;" (Phi-líp
3:20).
4. Một lữ khách và một người khách
lạ.
Đang khi tiến tới chặt chẽ với
điều đó, và tương ứng với nó, chúng ta biết rằng Abraham ở trong miền đất như
một lữ khách và một người khách lạ, ở trong lều, không có phần nào trong miền đất,
đang ở trong một vùng đất của người xa lạ. Không phải là một nét đăc trưng của
tính cách thuộc thiên hay sao? Lữ khách và người khách lạ ở đây. Nhưng ở đâu,
sau đó, chúng ta thuộc về đâu? Peter viết thư của ông và nói: " Hỡi kẻ rất
yêu dấu, anh em như lữ khách, kiều dân, tôi nài khuyên hãy kiêng cữ tư dục của
xác thịt, là điều tranh chiến với hồn." (1 Phiero 2:11), thuộc về quê
hương trên trời, với quốc tịch trên trời.
5. Không có bảo trợ hay phần thưởng
trần gian.
Không có bảo trợ hay phần thưởng
từ thế giới này dành cho Abraham. Mặc dù ông có thể phục vụ vì lợi ích của các nguyên
tắc công chính nhất định, và khi làm như vậy phục vụ của ông có thể có giá trị
đối với những người trong thế giới này (và những người đó có sẽ nói rằng các
dịch vụ thuộc linh của dân Chúa trên trái đất này đã không có nghĩa là có một
số giá trị cho thế giới này, ngay cả với thế giới không tin kính này? Một mình Chúa
biết thế giới sẽ là gì nếu không có dân của Ngài ở trong nó), Abraham nói “không”,
với những người trên thế giới này, với những thành phố Sô-đôm và Gô-mô-rơ,
người muốn nhận được một số ích lợi từ hoạt động của ông, khi ấy họ sẽ cung cấp
cho ông một số phần thưởng và sẽ bảo trợ ông. Nhưng Abraham vẫn đứng bên ngoài.
Đó là một trong những cái bẫy sâu
xa của ma quỉ đặt ra, để làm một cái gì đó cho dịch vụ của dân của Đức Chúa
Trời trên trái đất này, để trao tặng cho họ sự công nhận, danh tước, vị trí, để
làm cho họ thành một cái gì đó ở đây trên trái đất này giữa loài người. Bạn sẽ
thấy rằng thường khi các sự thăng cấp diễn ra, những quà tặng được thực hiện, sự
công nhận này được ban cấp, các vị trí này được đưa ra, sẽ có một lời tạm biệt
với các lưu ý thuộc linh sâu sắc, đó là một kết thúc giá trị thuộc linh thực sự
của cuộc sống đó. Bi kịch của nhiều người thực sự là một tôi tớ có giá trị của Đức
Chúa Trời, là người đã được Đức Chúa Trời sử dụng mãnh liệt trong một cách thuộc
linh, đã kết thúc cuộc sống mà không có được ghi nhận đó, lại đã mất giá trị thuộc
linh đó, là trên chính điều này, mà trong một cách nào đó, họ trở thành người được
thế giới công nhận và thăng chức, họ đã nhận được sự công nhận, thăng chức,
giải thưởng từ thế giới này. Nên để duy trì tính cách thuộc thiên, sự tách biệt
là cần thiết để duy trì giá trị thuộc linh.
6. Không có tài nguyên hoặc
năng lực thiên nhiên.
Abraham đã phải học bài học đó
trong một trường học rất khó khăn. Cuộc sống của ông đã bị hủy hoại bởi một dấu
hiệu và vết sẹo khủng khiếp, khi ông bị đổ vỡ và cố gắng bằng phương tiện tự
nhiên, các phương pháp và các tiến trình để thực hiện các kết cuộc thần thượng.
Thế giới ngày nay nắm giữ vết sẹo đó theo một cách khủng khiếp nhất. Nhìn vào
Hồi giáo, nhìn vào Ishmael, và bạn có sự phát triển đầy đủ về điều sai lầm chết
người đó của Abraham khi ông đã cố gắng thực hiện một mục đích thần thượng dọc
theo đường hướng tự nhiên. Dân thuộc trời có thể không làm điều đó. Một Hội
thánh thuộc thiên có thể không làm điều đó. Hội thánh đã cố gắng làm điều đó.
Nó đã cố gắng hoàn thành sứ mệnh thần thượng của mình bằng phương tiện thế giới,
bằng tài nguyên và năng lực thiên nhiên. Bi kịch của nó là rõ ràng. Điểm yếu
của nó biểu hiện cho tất cả mọi người thấy. Vì điều thuộc trời không được cho
phép có tài nguyên hoặc năng lượng của thiên nhiên.
7. Không chỉ đơn thuần có bông
trái trần gian cho Đức Chúa Trời
Tôi đang nghĩ đến Isaac. Cuối
cùng Isaac đến, và đã đến qua Sarah. Có một liên kết trần trong Isaac, mặc dù
ông được sinh ra bởi sự can thiệp thần thượng, qua quyền năng trên trời. Nhưng Đức
Chúa Trời sẽ cắt đứt liên kết trần thế đó, Đức Chúa Trời sẽ cắt sạch giữa những gì là của trời và những gì của đất,
và đem Isaac đến chỗ chết. Và ngoại trừ Đức Chúa Trời, ai có thể làm kẻ chết
sống lại? Ấy vậy, vì chỉ có Đức Chúa Trời mới có thể làm người chết sống lại,
những gì được sống lại từ cõi chết thì nó thuộc về Đức Chúa Trời tất cả. Vì
vậy, Đức Chúa Trời sẽ không có liên kết với trái đất, ngay cả trong những gì có
thể được Ngài ban cho.
Thường thường Đức Chúa Trời khiến
một số mục đích trên trời sinh ra trong một trái tim con người, mục đích của Đức
Chúa Trời sinh ra trong trái tim của một người nam hoặc một người nữ. Trong quá
trình thời gian, người nam hay người nữ đó có tầm nhìn trên trời và một cách
nào đó nó sẽ trở thành tầm nhìn của họ: vì Đức Chúa Trời có, nhưng thuộc về họ!
Đó là một điều khủng khiếp để can thiệp với ai đó, là người có tầm nhìn thuộc trời
từ Chúa mà họ nắm giữ. Vì vậy, thường thường họ trở thành những người có gai
nhọn nhất mà bạn phải đối phó với. Có, họ có một tầm nhìn từ Chúa, họ có một
cảm giác về sự kêu gọi từ Chúa, và họ đang nắm giữ điều đó cho Chúa. Điều đó là
khá tốt, nhưng họ đang nắm giữ nó, và họ đã có nó, và nó là của họ, và Đức Chúa
Trời thường phải lấy điều đó ra, là điều mà nó có nguồn gốc trong chính mình
Ngài, làm nó cho sạch sẽ, đem đến chỗ chết, nó phải ra đi, và như họ không bao
giờ có một tầm nhìn. Tệ hơn nữa, họ đang bị lâm vào tình trạng lẫn lộn, hoàn
toàn xáo trộn. Đức Chúa Trời đã ban cho một tầm nhìn, và bây giờ nó đã được bị đập
vỡ và tan nát tất cả. Đức Chúa Trời đã ban cho một sự kêu gọi và một mục đích,
và bây giờ tất cả mọi thứ mâu thuẫn với điều đó, nó đã hết rồi. Thậm chí, Đức
Chúa Trời sẽ không cho điều đó là của chính mình, được con người nắm giữ, được con
người nắm lấy.
Có lẽ tình trạng nguy hiểm của
Abraham là, mặc dù ông đã có Isaac bằng một phép lạ, ông đã làm cho Y-sác thuộc
về ông, thân thiết với trái tim mình, để làm cho Y-sác thuộc riêng của mình, và
thực ra Đức Chúa Trời phán, “không”,
Abraham, không có quan hệ trái đất, ngay cả trong những điều thần thượng! Điều
này hoàn toàn của Ta, và không thuộc về ngươi! Thật rất dễ dàng mang mục đích
lớn lao của Đức Chúa Trời vào trong la bàn của một số công cụ hữu hiệu của con
người, có thể là rất quan tâm loan báo Tin Mừng cho thế giới, nhưng nó phải
được thông qua sứ mệnh của chúng ta! Đó là nắm lấy các mục đích của Đức
Chúa Trời và làm cho chúng nên sở hữu tư nhân. Đức Chúa Trời sẽ muốn điều đó, nếu
điều đó sẽ thực hiện kết cuộc đầy đủ của
Ngài, thì Ngài hoàn toàn phó thác chính mình cho nó.
8. Không có chỗ trong cái thuộc thiên
cho bàn tay của con người.
Không có gì của con người chiếm
bất cứ nơi nào, nắm giữ hoặc có đặc quyền ở chỗ mà của thiên đàng. Tôi đang
nghĩ đến ngôi mộ tại Mặc-bê-la. Bạn hãy nhớ rằng Sarah đã chết, và Abraham,
người đã có thế đứng tốt trong xứ sở, tìm một nơi chôn cất cho vợ mình, cho bản
thân và con cái mình, và hang động của Mặc-bê đã được chứng minh là nơi đó. Ông
đề nghị mua nó, nhưng những con người sở hữu nó cung cấp cho ông ta miển phí,
họ cũng khuyên ông chấp nhận nó như một món quà. Nhưng ông không muốn có nó với
giá rẻ, ông cân bạc theo giá đầy đủ và mua nó cách ngay thẳng, đến nỗi không ai
có thể nói rằng: ông đã nhận nó với giá rẻ, ông thực sự nợ chúng tôi một cái gì
đó, ông thực sự còn nợ chúng tôi, chúng tôi thực sự có một đòi hỏi trên ông!
Không! đến đồng bạc cuối cùng, ông sẽ
mua nó cách ngay thẳng. Không có bàn tay của con người sẽ có thể có một tuyên
bố, không bao giờ có thể cho bất cứ ai trên thế giới này gợi ý rằng Abraham và
con cháu của ông có nghĩa vụ đối với họ.
Bạn có thấy sự hoạt động của
nguyên tắc không? Không có bàn tay của con người, không có các quyền của thế giới
nầy trong Hội thánh! Jerusalem ở trên thì tự do, miễn phí! Thế giới này không
có đòi hỏi nơi đó. Không có quyền lực nào khác có bất cứ quyền nào ở đó. Hội
thánh đứng miễn phí (tự do) trong Đức Chúa Trời, nhưng, ô, nhìn vào các phức
tạp ngày hôm nay, nhìn vào các nghĩa vụ, hãy xem, thế nào Hội thánh đã bán bản
thân mình cho thế giới, và thế nào thế giới đã nắm lấy Hội thánh. Có nhiều lời
đang nói, và có quyền hoàn hảo để nói: Bạn có nghĩa vụ với chúng tôi! Đó không
phải là Hội thánh theo suy nghĩ của Ngài.
Tất cả những khía cạnh nầy của một
sự thật lớn lao về tính cách thuộc thiên.
Sự cần thiết cho thời đại chúng
ta là dân của Chúa phải đi đến một sự hiểu biết thuộc linh về tính cách thuộc
thiên nghĩa là gì. Chỉ khi nào Hội thánh có thể như vậy, dân của Chúa, biết
được quyền năng. Tôi chắc chắn rằng toàn bộ vấn đề của năng lực thuộc linh là
ràng buộc với tính cách thuộc thiên. Chúa Giê-su, Đấng là miền đất và là Đấng phải
ở trong tất cả các yếu tố thiết yếu của hữu thể Ngài, được tập hợp trong Hội
thánh, đại diện bởi thành phố, cho biết: " vì bá chủ của thế giới nầy hầu
đến, nó chẳng có chi hết nơi Ta" (Giăng 14:30). Thật là một nơi quyền năng!
Thật là một nơi của chiến thắng! Thật là một nơi có thế lực! Hãy tưởng
tượng nó! " Bá chủ của thế giới nầy " - với tất cả những gì hắn có
(và hắn đã có một lượng to lớn trong tay, sức mạnh kinh khủng), - "đến, nó
chẳng có chi hết nơi Ta " (Giăng 14:30). "Hiện nay có sự xét đoán thế
giới nầy, hiện nay bá chủ của thế giới nầy đã bị đuổi ra " (Giăng 12:31).
Hai điều đó đi đôi với nhau, và đó là vì dân của Chúa không đứng ở vị trí đó,
nên họ không thể đuổi bá chủ của thế giới này ra ngoài, họ không thể chiến
thắng anh ta. Hắn có quá nhiều quyền lực giữa dân của Chúa, vì cớ hắn có lập
trường, và lập trường là thế giới này. Không có lập trường, do đó không có
quyền! Điều đó là kinh khủng. Ô, nguyện Đức Chúa Trời có thể có được một dân ở
đó.
Hãy nghe câu này. "Nhưng
Giê-ru-sa-lem ở trên là tự chủ, và là mẹ của chúng ta" (Gal. 4:26). "Đoạn,
trên trời hiện ra một dấu lạ lớn: có một người đờn bà mình mặc mặt trời, chơn
đạp mặt trăng, ...Trên trời cũng hiện ra một dấu lạ khác nữa: Kìa, một con rồng
lớn sắc hồng,.... Con rồng ấy đứng trước người đờn bà gần đẻ, chờ khi đẻ rồi
thì ăn nuốt con của nàng. .. " (Khải Huyền 12:1-4). Jerusalem là mẹ của chúng
ta. Hội thánh ở trên là mẹ của chúng ta. Nhưng có một người con trai ( nam tử) được
sinh ra từ Hội thánh, ra từ người mẹ, một người con trai, và một con rồng màu
đỏ lớn đang chờ ăn tươi nuốt sống, và người con trai được cất lên đến Ngai. Đó
là những gì? Đó là một cái gì đó ra từ Hội thánh nói chung mà là đặc biệt trong
quyền năng đắc thắng nó. Điều đó lên ngôi.
Chúa đang tìm kiếm để có được một
thiểu số ra từ toàn thể Hội thánh, một tập thể có tính chất hoàn toàn và trọn
vẹn thuộc trời, để tể trị, để cai trị, đến nỗi kẻ thù bị ném xuống và không có
nơi nào cho hắn trên thiên đàng.
Chúng ta hãy xin Chúa dạy chúng
ta ý nghĩa của tính cách thuộc thiên. Đó là một điều to lớn trong việc thực
hiện kết cuộc của Ngài.
T.Austin-Sparks