Bôi huyết trên mày cửa |
Xuất hành 12:-14:.
Chúng ta luôn luôn tìm thấy trong
các sự giải cứu của dân Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời cũng sẽ trừng phạt thế
giới. Ngài mang bằng chứng chống lại nó, một chứng cớ phổ quát, không ngoại trừ
bất cứ ai. Pháp luật phân biệt những con người theo hành vi của họ, nhưng Đức Thánh
Linh cáo trách thế giới về tội lỗi, bởi vì họ đã không tin vào Ngài là Đấng mà Đức
Chúa Trời đã sai đến. Do đó phúc âm bắt đầu bằng cách xử lý thế giới như đã bị
kết án. Đức Chúa Trời đã thử thách, bằng mọi cách, về tấm lòng con người. Tin
Mừng giả định rằng thử thách này được đóng lại, và tuyên bố tất cả thế giới bị hư
mất. Hồn người thường mong muốn, và do đó cần, chứng minh sức mạnh riêng của họ
là gì, và thấy rằng họ đã không có gì cả, ngay cả hồn đã hoán cải đôi khi cố
gắng tự khen mình như vậy với Đức Chúa Trời. Nhưng nó làm nhục Chúa Giêsu, và
từ chối điều kiện của mình là đang bị Đức Chúa Trời phán xét.
Ở Ai Cập Đức Chúa Trời hài lòng
với con đầu lòng của mỗi ngôi nhà như một biểu hiện của sự phán xét của Ngài.
Pharaoh không muốn để cho dân Chúa đi. Khi Đức Chúa Trời yêu cầu như là một
quyền để họ phải phục vụ Ngài, thế giới---Pharaoh là bá chủ của nó-- sẽ không
ưng thuận. Các dấu hiệu và tai vạ sau đó được đem đến để bắt họ phải chú ý, và
buộc họ tôn trọng các quyền của Đức Chúa Trời, nhưng Ai Cập sẽ không nghe.
Pharaoh đã cứng rắn, sau đó bị làm cho cứng cỏi thêm, và cuối cùng trở thành
một tượng đài của sự phán xét, để giáo huấn tất cả mọi người. Vì vậy, như trong
những ngày của Noah, và bây giờ thế giới
một lần nữa được cảnh báo về các sự phán xét tiếp cận của Đức Chúa Trời. Chúa
Giê-su được hiển lộ từ trời trong ngọn lửa rực cháy, trả thù họ vì họ không nhận
biết Đức Chúa Trời, và họ không tuân theo phúc âm.
Trong khi đó, Đức Chúa Trời đòi
hỏi một sự thuận phục hoàn chỉnh theo ý muốn tiết lộ của Ngài. Ngài đòi hỏi thế
giới phải thuận phục Chúa Giêsu: tất cả những người sẽ không bị buộc phải làm
như vậy khi sự phán xét đến, và sau đó đến sự lộn xộn và nỗi buồn vô tận của họ.
Đức Chúa Trời trình bày Con Ngài trong sự sỉ nhục, để cứu thế giới, nhưng không
có sự thuận phục Chúa Giêsu tất cả là vô ích, bởi vì đây là những gì Đức Chúa
Trời đòi hỏi và đánh giá. Tin vào Con là sự sống đời đời, là sự cứu rỗi; từ
chối Con Đức Chúa Trời là sự phán xét. Đức Chúa Trời muốn có một sự đầu hàng
của tấm lòng đối với Chúa Giêsu, là Đấng Cứu Thế và Chúa, một sự phó thác hoàn
toàn vào ân sủng của Ngài và trong Ngài. Như vậy tấm lòng và tất cả mọi thứ
khác đã thay đổi, và tất cả các câu hỏi về những việc làm tốt được đặt sang một
bên. Tất cả mọi điều ở đây liên quan việc tiếp nhận hay từ chối Chúa Giêsu. Đức
Chúa Trời đi qua tất cả mọi thứ. Zacheus có thể nói về những gì ông đã có thói
quen khi làm việc, nhưng đó không phải là điểm bây giờ: "Ngày này được ơn
cứu độ đã đến cho nhà này". Nếu Chúa Giêsu được hoan nghênh, thì có sự
sống, nếu Chúa Giêsu bị từ chối, phải có sự trả thù từng lúc cho những người
không thuận phục. Làm thế nào hạnh phúc cho tội nhân nghèo chịu thuyết phục
rằng ông đã không tìm kiếm trong mình một cái gì đó để trình dâng cho Đức Chúa
Trời! Nếu tấm lòng mở ra, Đấng Christ là ân sủng, vinh quang và sự hoàn hảo là
cần thiết, và những hiệu quả về đạo đức sẽ sớm và chắc chắn theo sau.
Tuy nhiên, lời của Đức Chúa Trời thể
hiện sự chắc chắn của sự phán xét. Sa-tan đã sở hữu thế giới cách thực tế,
nhưng Đức Chúa Trời vẫn giữ quyền của Ngài. Các người chưa hoán cải bị kẻ thù đánh
lừa, và ở trong quyền lực của hắn. Satan làm tất cả những gì có thể làm, để làm
cho thế giới tin rằng họ được tự do và hạnh phúc, mà họ đang là, hoặc có thể là,
công bình và đủ tốt. Nhưng Đức Chúa Trời có quyền của Ngài. Thế giới sẽ không
tuân theo phúc âm của Chúa Giêsu Đấng Christ, và hy vọng sẽ thoát khỏi sự phán
xét. Satan cũng tận dụng tất cả những gì Đức Chúa Trời sẽ sử dụng để thức tỉnh
và ban phước cho hồn người. Như vậy, với những người không hoán cải trong cơ
đốc giáo giới, lương tâm tự nhiên xấu hổ về điều đó, là có các dân ngoại cư ngụ,
ngay cả trong tôn giáo của họ. Nhưng điều này được Satan sử dụng để thuyết phục
những con người mà họ có thể trình dâng mình trước mặt Đức Chúa Trời và thờ
phượng Ngài trong nơi tư riêng hoặc công cộng, vì họ tin không có gì trong
những vùng đất này quá bẩn thỉu như các dân ngoại. Nhưng Đức Chúa Trời nắm giữ
quyền của Ngài, và không có gì là tốt nếu Chúa Giêsu không được tiếp nhận trong
đức tin.
Trong Chúa Giêsu, tất cả mọi
người được hoàn hảo trong Đức Chúa Trời và con người được giới thiệu với lương
tâm. Sự thánh thiện của Đức Chúa Trời ở đó, không lên án, nhưng trong ân sủng
hoàn hảo, nhưng Đức Chúa Trời muốn có sự thuận phục trọn vẹn với Chúa Giêsu.
Không ai đến mà bị đuổi ra. Ngài là Đức Chúa Trời trong cả tấm lòng tốt của Ngài để thu hút tấm lòng,
Ngài là Đấng trong tất cả sự khiêm nhường của Ngài, không vận dụng ý chí, không
có lựa chọn, nhưng tiếp nhận tất cả mọi người đến với Ngài, vì đó là ý muốn của
Đấng đã sai Ngài, nhưng Đức Chúa Trời mong muốn sự thuận phục đối với Chúa
Giêsu. Nếu Chúa Giêsu bị từ chối, đó là bằng chứng kết luận rằng tấm lòng không
muốn có Đức Chúa Trời trong bất kỳ cách nào mà Ngài đã trình bày chính mình cho
con người. Đây là bằng chứng về tấm lòng, niềm tự hào, sự cứng cỏi, và khinh
suất của con người.
Không có gì như thế này có thể
đứng trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời, và Chúa Giêsu biểu lộ sự hiện diện
của Ngài trong tình yêu. Niềm tự hào xấu hổ về thập tự giá. Sự hư không có thể
tiến lên trước mặt Chúa Giêsu, bị con người xem thường và từ chối. Đức Chúa
Trời tìm kiếm tấm lòng theo cách này, và con người không thích nó. Anh ta bị
ràng buộc nhìn nhận chính mình là một tội nhân, thuận phục lương tâm của mình,
và từ bỏ ý chí của mình, nhưng anh không muốn. Đó là niềm vui của Chúa Giêsu để
tìm kiếm kẻ lang thang, nhưng anh ta trở lại với giẻ rách của mình, để bày tỏ
sự khốn khổ mình, là khó chịu nhất đối với bản chất của con người: chỉ ân sủng
có thể làm cho anh ta như vậy. Do đó niềm tự hào của anh ta ghét ân sủng thậm
chí nhiều hơn ghét pháp luật. Tấm lòng không thể chịu đựng khi bị vạch trần
hoàn toàn, nhưng nếu con người phải được ban phước, Đức Chúa Trời phải dò xét
tấm lòng, và Ngài cứu hồn cho đến đời đời. Đức Chúa Trời hành động theo những
gì Ngài là, không theo suy nghĩ của chúng ta. Nếu con người không muốn tin Chúa
Giêsu, Đức Chúa Trời sẽ thể hiện những gì Ngài là bằng sự xét xử.
Ai Cập phải bị đánh đập. Nhưng
trước tiên, chúng ta có tính bảo an cho những người thuận phục Đức Chúa Trời,
tin tưởng với huyết rảy ra của Chiên Con. Israel đã nhận thức rõ bản án sắp được
thi hành trên đất Ai Cập. Và luôn luôn như vậy với hồn đổi mới. Họ nên xem xét
các cách của Đức Chúa Trời khi Ngài sẽ phán xét thế giới trong sự công bình.
Khi Đức Chúa Trời cho thấy bản
án, Ngài cũng tiết lộ phương tiện thoát khỏi. Hồn nào kính sợ Đức Chúa Trời,
giữ chặt lời của Ngài, và vấn đề được nêu ra giữa Đức Chúa Trời và Israel.
Israel có thể đứng nếu Đức Chúa Trời đã đến trong sự phán xét không? Người Ai
Cập là những tội nhân, và chắc chắn sẽ được phán xét, nhưng nếu Đức Chúa Trời đã
xuống để phán xét, con cái Israel đã là những gì? Tội lỗi của họ ở đâu? Đức Chúa
Trời chỉ đạo Môi se rằng họ phải lấy huyết của chiên con bị giết, và bôi trên
hai cột cửa và thanh ngang phía trên cửa ngôi nhà của họ. "Huyết bôi trên
nhà các ngươi ở, sẽ dùng làm dấu hiệu; khi ta hành hại xứ Ai cập, thấy huyết
đó, thì sẽ vượt qua, chẳng có tai nạn hủy diệt các ngươi".
Đối với tâm trí của con người, đó
là sự điên rồ, nhưng sự đơn giản của đức tin, nó tôn trọng Lời Đức Chúa Trời,
và hành động theo nó. Thiên sứ hủy diệt của Đức Giê-hô-va đi qua miền đất, và
nếu đã có người Israel thật trung thực, nhưng không có bôi máu trên cột cửa của
mình, thiên sứ phải vào và giết. Vì Đức Chúa Trời phán xét tội lỗi dưới dấu
hiệu nầy, và tội lỗi san bằng tất cả các khác biệt và nơi nào không có máu, nơi
đó tội lỗi tỏ ra sự ghen ghét của mình đối với một Đức Chúa Trời thánh—vì tội
lỗi không được đền bồi.
Qua Biển Đỏ |
Vì vậy, bây giờ có Đấng Christ và ơn cứu độ, hoặc không có Đấng
Christ và không có sự cứu rỗi. Ai tin Con, thì được sự sống đời đời, và ai
không tin Con sẽ chẳng thấy sự sống, nhưng cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời vẫn ở
trên người. Có sự chắc chắn nhất cho những người ở phía trong cửa có rắc máu.
Chính Chúa thực thi phán xét bởi thiên thần của Ngài. Ngài không thể bị lừa
dối, và không thể cho con người thoát khỏi: nhưng Ngài nói rằng,"khi Ta nhìn thấy máu Ta sẽ vượt
qua ngươi". Không cần phải nghi ngờ gì, bất cứ phán xét là gì.
Không nói, khi bạn nhìn thấy máu,
nhưng nói "khi Ta nhìn thấy" nó. Hồn của một người được đánh thức
thường an nghỉ, không dựa trên sự công bình riêng của mình, nhưng trên cách
thức mà nó thấy máu. Bây giờ, thật quý báu khi có tấm lòng được ấn tượng với
nó, đây không phải là nền tảng của hòa bình. Hòa Bình được thành lập trên việc Đức
Chúa Trời nhìn thấy nó. Ngài không thể không ước tính nó theo giá trị đầy đủ và
hoàn hảo của nó khi cất bỏ tội lỗi. Chính Ngài ghê tởm tội và đã bị tội lỗi làm
xúc phạm, Ngài thấy được giá trị của máu, liền cất bỏ tội đi. Có thể nói, nhưng
tôi không phải có niềm tin vào giá trị của nó sao? Đây là niềm tin vào giá trị
của nó, thấy rằng Đức Chúa Trời nhìn vào nó đang khi cất bỏ tội lỗi. Việc bạn
đánh giá nó, nhìn vào nó như là một câu hỏi về mức lượng cảm xúc của bạn. Đức
tin nhìn vào các tư tưởng của Đức Chúa Trời.
Sau đó, Đức Chúa Trời thấy máu: nhờ đó chúng ta nghỉ ngơi thoát
khỏi sự phán xét, không theo quan điểm riêng của chúng ta hoặc của tội lỗi hoặc
của máu Chiên Con. Đức Chúa Trời ước tính máu của Con Ngài, vì Ngài là Đấng
ghét tội lỗi của chúng ta cách hoàn toàn: chúng ta cảm thấy cả hai, nhất là khi
chúng ta bước vào điều này, và an nghỉ trên nó trong đức tin. Đức tin nắm lấy
sự phán xét của Ngài về tội lỗi, và cảm thấy sự cần thiết của việc Ngài đánh
giá máu của Đấng Christ
Đây là câu hỏi lớn đầu tiên --một
câu hỏi giữa một Đức Chúa Trời thánh thiện và một người tội lỗi. Chúa xuất hiện
như Thẩm phán. Máu chuộc tội của thanh ngang cứu chuộc đối với Ngài, là Thẩm
phán, và nó bảo đảm dân chúng không có lỗi lầm, nhưng Đức Chúa Trời không bước
vào trong---giá trị của nó bảo vệ khỏi sự phán xét.
Dân chúng, đã ăn một cách vội
vàng với loại rau đắng của sự ăn năn, bắt đầu cuộc hành trình của họ, nhưng họ
làm như vậy ở Ai Cập; nhưng bây giờ Đức Chúa Trời có thể được ở với họ. Chúng
ta càng biết Đấng Christ, và tận hưởng sự tinh khiết của Ngài, chúng ta sẽ cảm
thấy tội lỗi của chúng ta cách nghiêm trọng hơn. Đó cũng là lúc người Israel ăn
chiên con, nhưng họ ăn nó trong sự bảo an. Thật là tội lỗi khi có thể nghĩ rằng
Đức Chúa Trời có thể thất bại trong lời nói của Ngài hay sự giải thoát của Ngài:
và bây giờ là tội lỗi nghi ngờ rằng máu của Giêsu Christ Con của Ngài tẩy sạch khỏi
mọi tội lỗi.
Israel có thể ở Ai Cập, nhưng họ
không còn làm nô lệ ở đó. Thắt lưng của họ được thắt vào đêm đó, giày gọ họ
mang vào đôi chân của mình, và cây gậy của họ trong tay. Như vậy, đó cũng là vị
trí của chúng ta trên thế giới. Israel bắt đầu cuộc hành trình của họ với vấn
đề về tội lỗi được giải quyết. Họ đã được bảo đảm, và họ biết điều đó, thậm chí
ở giữa sự phán xét tội lỗi của Đức Chúa Trời. Khi sự mặc khải của Đức Chúa Trời
soi vào tấm lòng, người ta không thể tìm thấy bình an cho đến khi sự mặc khải
của ân sủng của Ngài rõ ràng đối với chúng ta về việc Ngài đối phó với tội lỗi.
Cơ dốc nhân tìm thấy bản án của mình rơi vào Đấng Christ, anh bắt đầu với thuận
phục sự công bình của Đức Chúa Trời, Đấng lên án bản chất và các hành vi của
chúng ta, rễ và nhánh, nhưng đã bày tỏ cho chúng ta sự lên án do Chúa Giêsu mang lấy.
Bạn đã thuận phục Chúa Giêsu? Đức
Chúa Trời đòi hỏi điều đó. Ngài không yêu cầu của dâng cũng không đòi hy sinh
nào khác, Ngài giới thiệu Chúa Giêsu, và bày tỏ bạn biết bạn là những gì. Những
người tội lỗi tồi tệ nhất trên thế giới có thể được tiếp nhận trong ân sủng của
Chúa Giêsu. "Nầy, hiện nay là thì giờ vui nhận; nầy, hiện nay là ngày cứu
rỗi”.
Khi Israel ra đi, cơn giận dữ của
Satan không có giới hạn. Pharaoh sẵn sàng đem tất cả xe cộ của Ai Cập, kỵ binh, quân đội của ông,
và đuổi theo. Chưa bao giờ Israel lại rất buồn như họ có vào đêm trước của sự
giải thoát mới mẻ của họ. Nhưng bây giờ tội lỗi đó, trong trường hợp họ đã được
giải quyết, đó là một câu hỏi duy nhất giữa Đức Chúa Trời và kẻ
thù. "Môi-se đáp cùng dân chúng rằng: Chớ sợ chi, hãy ở đó, rồi ngày nay
xem sự giải cứu Đức Giê-hô-va sẽ làm cho các ngươi; vì người Ai cập mà các
ngươi ngó thấy ngày nay, thì chẳng bao giờ ngó thấy nữa. Đức Giê-hô-va sẽ chiến cự cho, còn
các ngươi cứ yên lặng.... Dân Y-sơ-ra-ên xuống biển, đi như trên đất cạn; còn
nước làm thành một tấm vách ngăn bên hữu và bên tả... Trong ngày đó, Đức
Giê-hô-va giải cứu dân Y-sơ-ra-ên thoát khỏi tay người Ê-díp-tô; dân ấy thấy
người Ê-díp-tô chết trên bãi biển. 31 Dân
Y-sơ-ra-ên thấy việc lớn lao mà Đức Giê-hô-va đã làm cho người Ê-díp-tô, nên
kính sợ Ngài, tin Ngài và Môi-se, là tôi tớ Ngài".
Thật tốt khi phân biệt sự phán
xét người con đầu với sự phán xét của Biển Đỏ. Một là trái đầu mùa của người
khác, và đã ngăn cản Pharaoh đuổi theo cách liều lĩnh. Nhưng máu, khiến cho
người dân khỏi sự phán xét của Đức Chúa Trời, có nghĩa là một cái gì đó sâu sắc
hơn và nghiêm trọng hơn cả Biển Đỏ, mặc dù phán xét đã được thực hiện ở đó. Thật ra, những gì xảy ra ở Biển Đỏ là sự biểu
hiện của sức mạnh vang lừng của Đức Chúa Trời, Đấng đã phá hủy, với hơi thở của
miệng của Ngài, khi kẻ thù đứng trong cuộc nổi loạn chống lại Ngài. Đó là phán
xét và phá hủy cuối cùng đem hiệu lực giải thoát dân Ngài bởi quyền năng của
Ngài.
Nhưng máu của chiên con vượt qua
biểu thị sự phán xét đạo đức của Đức Chúa Trời, và sự thỏa mãn đầy đủ và toàn
bộ tất cả những gì trong Bản thể của Ngài. Đức Chúa Trời, như chính Ngài, trong sự công bình của Ngài,
sự thánh thiện của Ngài, và sự thật của Ngài, không có thể chạm vào những người
được che chở bởi máu. Có tội không? Tình yêu của Ngài đối với dân của Ngài đã
tìm thấy phương tiện làm thỏa yêu cầu công lý của Ngài, và khi nhìn thấy máu,
mà trả lời cho tất cả những gì là hoàn hảo trong Bản thể của Ngài, Ngài vượt
qua nó một cách nhất quán với công lý của Ngài, và thậm chí cả sự thật của
Ngài. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời, ngay cả trong khi vượt qua, được coi là Thẩm
phán. Do đó, tương tự như vậy, miễn là linh hồn dựa trên lập trường này, hòa
bình của nó là không chắc chắn, theo cách của mình ở Ai Cập, mặc dù tất cả đã
thực sự hoán cải, bởi vì Đức Chúa Trời vẫn có đặc tính của Thẩm phán đối với nó,
và sức mạnh của kẻ thù vẫn còn đó.
Tại Biển Đỏ, Đức Chúa Trời hành
động trong quyền lực theo các mục đích của tình yêu của Ngài. Do đó kẻ thù,
người đã theo đuổi sát bên dân chúng, bị phá hủy mà không còn gì cả. Đây là những
gì sẽ xảy ra với dân chúng ở ngày cuối cùng, đã có rồi, trong thực tế, theo mắt
của Đức Chúa Trời -- được che chở qua
máu. Như một tiêu biểu đạo đức, Biển Đỏ rõ ràng là cái chết và sự phục sinh của
Chúa Giêsu, và của dân Ngài trong Ngài, Đức
Chúa Trời hành động trong nó, để mang họ ra khỏi sự chết, nơi Ngài đã mang họ
vào trong Đấng Christ và do đó vượt ra ngoài khả năng được tiếp cận bởi kẻ thù.
Chúng ta được trở thành những người dự phần điều đó qua
đức tin. Được che chở khỏi sự phán xét của Đức Chúa Trời bằng máu, chúng ta được
giải phóng bởi quyền năng của Ngài mà hành động thay cho chúng ta khỏi quyền
lực của Satan, bá chủ của thế giới này. Máu giữ chúng ta khỏi sự phán xét của Đức
Chúa Trời là sự khởi đầu, sức mạnh mà khiến chúng ta sống lại với Đấng Christ,
làm cho chúng ta được tự do khỏi toàn bộ quyền lực của Satan, kẻ theo đuổi
chúng ta, khỏi tất cả các cuộc tấn công và những lời buộc tội của hắn.
Thế giới, những người sẽ làm theo
cách đó bị nuốt mất trong nước. Đây là một cảnh báo trang nghiêm cho thế giới,
những người tự gọi mình là cơ đốc nhân lại phải tiếp lấy lập trường của một
phán xét sắp tới, họ cần sự công bình, nhưng không theo Đức Chúa Trời. Những cơ
đốc nhân đi qua nó trong Chúa Đấng Christ, biết mình không có gì khác hơn là hư
mất và vô vọng ---sống thế tục trong sức mạnh của mình, và bị nuốt chửng. Israel
nhìn thấy Biển Đỏ trong sức mạnh của nó, và nghĩ rằng việc thoát khỏi là không
thể. Vì vậy, một lương tâm được đánh thức kinh sợ cái chết và sự phán xét.
Nhưng Đấng Christ đã chết và chịu sự phán xét cho chúng ta, và chúng ta được
đảm bảo và giải cứu bởi điều mà trong chính nó, chúng ta sợ hãi. Các thế nhân,
nhìn thấy điều này, phỏng theo sự thật trong sức mạnh của mình, tưởng như thể
là không có nguy hiểm, và bị hư mất trong niềm tin sai lạc của mình. Đối với
người tín hữu, đích điểm anh sợ hãi là những gì --cái chết và phán xét – ban cho
anh ta niềm vui, bây giờ mà anh biết kết quả, trong tay của Đức Chúa Trời, về
cái chết của Đấng Christ. "Của ăn từ giống ăn mà ra; vật ngọt từ giống
mạnh mà ra.." Mật ong được lấy ra từ xác chết của sư tử. Sự sống lại của Đấng
Christ là nhân chứng đứng vững bày tỏ sự phán xét của cơ đốc nhân thuộc về quá
khứ, và rằng sự phán xét của thế giới thì đang đến (Rôma 4; Công. 17). Đấng
Christ đã sống lại, và do đó chúng ta đã được xưng nghĩa trong Ngài, vì thế thế
giới bị Ngài phán xét.
J.N. Darby