Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

DÂN SỐ KÝ 15

Korah và Moses


Chương này xảy ra một cách rất đặc biệt.

Con cái Israel đã xem thường miền đất rất vừa ý, họ đã cãi nhau về ma-na, thức ăn Đức Chúa Trời ban cho họ (chương. 11), họ đã coi nhẹ những lời hứa của Đức Chúa Trời về miền đất tốt, mặc dù các điệp viên đã đưa ra cho họ một lời bao cáo nghiêm túc (chương. 13, 14), và trong chương 16, chúng ta thấy họ công khai nổi loạn và bỏ đạo, sa bại trong sự nói nghịch của Cô-rê. Điều này không chỉ là thất bại, mà đã là chịu sự trừng phạt vì sự nổi loạn công khai, và Đức Chúa Trời cắt bỏ họ ra trong tội lỗi của họ. Giữa hai điều như vậy thì chương mười lăm này xảy ra.


Sách Dân số ký đặt dân của Đức Chúa Trời trong vị trí của họ và thứ tự cuộc hành trình của họ. Họ đã rời khỏi núi Đức Jehovah trong cuộc hành trình ba ngày (ch. 10:33). Đây là khởi hành lần đầu tiên của họ, và sau đó chúng ta thấy Giê-hô-va đi ra khỏi nơi ở Ngài trong ân sủng. Dân chúng đã phải bị đi vòng quanh, hướng về Đức Giê-hô-va, nhưng "hòm giao ước của Giê-hô-đi trước họ." Moses muốn Hobab làm "đôi mắt" thay cho họ, nhưng Đức Chúa Trời nói, “Ta sẽ như mắt cho ngươi . Khi hòm giao ước đi, thì Môi-se nói rằng: Hỡi Đức Giê-hô-va, xin chỗi dậy, để kẻ thù nghịch Ngài bị tản lạc, và kẻ nào ghét Ngài chạy trốn trước mặt Ngài! 36 Khi người ta để hòm giao ước xuống, thì Môi-se nói rằng: Hỡi Đức Giê-hô-va, xin trở lại cùng muôn vàn của Y-sơ-ra-ên ",

Bước tiếp theo, như chúng ta thấy trong chương 11, là hoạt động của việc không tin. Trong khi Đức Chúa Trời đang đi trước họ, dân chúng phàn nàn, và sau đó nổ ra tất cả các hình thức và tiến độ khác nhau về sự không tin. Trong chương 14, chúng ta thấy họ đã phải đi lang thang trong sa mạc bốn mươi năm. Chương 15 cho thấy những gì họ sẽ làm trong miền đất; và chương 16 cuộc nổi loạn công khai và sự bỏ đạo kết thúc các hình thức của sự không tin. Nhưng trước khi tính chất bỏ đạo này được phát triển, chương 15 đến, đầy vẻ đẹp. Cuộc nổi loạn đã xuất hiện với một chiều cao lớn lao, không chỉ họ đã xem thường miền đất dễ chịu, nhưng các điệp viên đã đưa ra một báo cáo xấu về miền đất. Ca-lép và Giô-suê đã chứng minh lòng trung thành của họ trong việc khiển trách dân chúng, nói với họ rằng Giê-hô-có thể mang họ vào miền đất, trong khi cuộc nổi loạn khủng khiếp này nổ ra, và "cả hội chúng đòi ném đá họ." Sau đó, "vinh quang của Đức Giê-xuất hiện trong hội mạc trước mặt tất cả con cái của Israel". Đức Chúa Trời can thiệp ngay lập tức, và nói với Môi-se, "nhưng Ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn hơn và mạnh hơn nó". Môi-se can thiệp, và ở đây chúng ta nhìn thấy sự tận tụy của tính cách  ông tuôn ra trong sự cầu thay. Và sau đó Đức Chúa Trời nói, “Ta đã tha thứ theo lời ngươi xin," nhưng Ta sẽ trừng phạt họ. "Hãy nói với dân chúng: Đức Giê-hô-va nói rằng: Ta chỉ sự hằng sống ta mà thề, ta sẽ đãi các ngươi tùy theo lời ta đã nghe các ngươi nói;  những thây các ngươi sẽ ngã nằm trong đồng vắng nầy. Các ngươi mà người ta đã tu bộ, hết thảy bao nhiêu cũng vậy, từ hai mươi tuổi sắp lên, là những kẻ đã lằm bằm cùng ta, (ch. 14:28, 29)
Nhưng ở giữa tất cả điều này, chương 15 đến, trong đó chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời    đi vào trong mục đích của Ngài cách bình tĩnh và lặng lẽ như thể không bao giờ đã có vụ việc khinh chê miền đất. Vì, trong câu thứ hai, Ngài nói: " Khi các ngươi vào xứ mà ta ban cho các ngươi đặng ở." Mục đích của Ngài như đã giải quyết và như không có nổi loạn gì cả. Ngài nói trong sự điềm tĩnh về mục đích riêng của Ngài. Sau khi nói với họ về trừng phạt, Ngài nói, ngươi sẽ đi vào miền đất, nó được giải quyết với Ta, Ta tiến tới trong sự kiên định về các nghị quyết của riêng Ta." Ta là Jehovah  Ðức Chúa Trời của ngươi." Thật may mắn khi xem thấy như vậy, không phải là Giê-hô-va sẽ không trừng phạt theo cách tể trị, vì Ngài nói, " Ta chỉ sự hằng sống ta mà thề, ta sẽ đãi các ngươi tùy theo lời ta đã nghe các ngươi nói;". Nhưng Ngài không bao giờ tuyên bố từ bỏ mục đích của Ngài, dù Ngài xử lý thật lòng theo sự không tin đó. Chúng ta  thấy điều này trong câu 45. Dân Amakelites và Canaan làm họ vỡ chạy đến Hormah (và Hormah nghĩa là sự hủy diệt), nhưng sau đó tấm lòng luôn luôn có thể trở lại sự kiên định trong mục đích của Ngài, vẫn còn trong bản chất của nó như nhau. Chúng ta thấy niềm vui sáng ra trong chương này, một dự bị cho ân sủng và cảnh báo.


 Ngài nói với họ phải làm gì trong miền đất. "Khi các ngươi vào xứ mà ta ban cho các ngươi đặng ở,  và các ngươi dâng cho Đức Giê-hô-va một của lễ dùng lửa đốt; hoặc một của lễ thiêu hoặc một của lễ trả sự hứa nguyện hoặc một của lễ lạc ý, hay là trong những lễ trọng thể, các ngươi muốn dâng cho Đức Giê-hô-va một của lễ có mùi thơm bằng bò hay chiên,  thì ai dâng lễ vật mình phải dâng cho Đức Giê-hô-va một của lễ chay bằng một phần mười ê-pha bột lọc nhồi với một phần tư hin dầu.  Về mỗi con chiên con, ngươi phải dâng một lễ quán bằng một phần tư hin rượu với của lễ thiêu hay là với của lễ khác.  Nhược bằng về một con chiên đực, thì ngươi phải dùng một của lễ chay bằng hai phần mười ê-pha bột lọc nhồi với một phần ba hin dầu,  và một phần ba hin rượu làm lễ quán, mà dâng có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va.  Nhược bằng ngươi dâng một con bò tơ, hoặc làm của lễ thiêu, hoặc làm của lễ trả sự hứa nguyện hay là làm của lễ thù ân cho Đức Giê-hô-va,  thì phải dâng chung với con bò tơ một của lễ chay bằng ba phần mười ê-pha bột lọc nhồi với nửa hin dầu,  và dâng nửa hin rượu làm lễ quán: ấy là một của lễ dùng lửa dâng lên có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va.  Người ta cũng phải làm như vậy về mỗi con bò đực, mỗi con chiên đực, mỗi con chiên con, hay là mỗi con dê con.  Tùy theo số con sinh mà các ngươi sẽ dâng, thì phải làm như vậy cho mỗi con.  Phàm người sanh ra trong xứ phải làm như vậy, khi nào dâng một của lễ dùng lửa đốt, có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va.”

Các cuộc nổi loạn của các ngươi có thể đã phạm tội làm mất miền đất, nhưng Ta đã ban nó cho các ngươi. Không phải là một của lễ chuộc tội ngươi mang đến, nhưng một của lễ thiêu. Ngươi được chấp nhận, và sẽ thờ phượng Ta ở đó.'

Đấng Christ được của lễ thiêu tượng trưng—việc tình nguyện dâng hiến đời sống Ngài lên Đức Chúa Trời như một mùi thơm ngọt ngào. "Vậy, anh em hãy nên những kẻ theo  (kẻ bắt chước) Đức Chúa Trời như con cái yêu dấu.  Hãy bước đi trong sự thương yêu, cũng như Đấng Christ đã thương yêu anh em và phó chính mình mình vì chúng ta, để làm lễ vật và sinh tế có mùi thơm cho Đức Chúa Trời.” (Eph. 5:1).." Khi tình yêu Đức Chúa Trời xuống đây, nó luôn luôn trả về trong tính cách của sự hy sinh. Đức Chúa Trời hành động trong tình yêu, Đấng Christ bước đi trong tình yêu, và tình yêu thần thượng tác động trong con người, tự cung cấp chính nó như một mùi thơm cho Đức Chúa Trời.

Sau đó, họ đã mang dầu và rượu nho đến. Dầu bày tỏ niềm vui và hân hoan, còn rượu sự tương giao trong hiệp thông. Khi bạn có được sự an nghỉ trong Đức Chúa Trời, và thờ phượng tuôn tràn ra, nó phải là trong niềm vui và hân hoan của trái tim và tương giao với Đức Chúa Trời. Và Ngài muốn chúng ta trở về với Ngài như vậy. Nhưng chúng ta sẽ không thể là "những người theo Đức Chúa Trời", trừ khi chúng ta ở trong sự an ủi và niềm vui của những tư tưởng Ngài về chúng ta.

Và hơn nữa, hãy quan sát các hành động và các sự ban cho của Đức Chúa Trời. "Nếu một khách ngoại bang kiều ngụ trong các ngươi hay là một người nào ở giữa các ngươi từ đời nầy sang đời kia, dùng lửa dâng một của lễ có mùi thơm cho Đức Giê-hô-va, thì phải làm y như các ngươi làm vậy. Trong hội chúng chỉ đồng có một luật lệ cho các ngươi và cho khách ngoại bang kiều ngụ giữa các ngươi. Ấy sẽ là một lệ định đời đời cho dòng dõi các ngươi trước mặt Đức Giê-hô-va; khách ngoại bang cũng đồng như các ngươi vậy.  Sẽ có một luật và một lệ như nhau cho các ngươi và cho khách ngoại bang kiều ngụ giữa các ngươi”. Xem câu 14 chúng ta thấy trái tim Đức Chúa Trời còn tuôn tràn tình thương cho người khách lạ.

Đấng Christ nói Ngài không chỉ được sai đến các con chiên lạc của nhà Israel thôi, nên khi người phụ nữ ngoại bang nghèo nàn kêu gọi bản chất của Đức Chúa Trời như một người ban cho, Ngài không thể phủ nhận nàng, bởi vì Ngài không thể phủ nhận Ngài là gì. Ở đây Đức Chúa Trời đang nói, Ta không thể có một người trong miền đất của Ta, và không phải là một người thờ phượng, không vui hưởng Đức Chúa Trời. Tất cả phải được hạnh phúc ở đó. Nếu cá nhân nào ở trong vùng đất của Đức Chúa Trời, anh ta phải biết tâm trí và tính khí của Đức Chúa Trời của miền đất. Có một luật cho tất cả. Đức Chúa Trời sẽ là chính Ngài, và làm cho Ngài được biết đến. Trong khi đây là trường hợp trong miền đất, sẽ có của lễ kết nối với cái ác và sự thất bại, như trong câu 22. Đức Chúa Trời nói, Có thể có thất bại, do đó Ta sẽ lập dự phòng cho tội lỗi trong ân sủng. Và ở đây có trong của lễ chuộc tội, rằng khi con người thất bại, Đức Chúa Trời vẫn có thể duy trì và giữ anh ta ở vị trí của phước lành.

Câu 30. Hồn nào phạm tội cách tùy tiện (trường hợp của một người không có sự sống trong anh ta), thì sẽ được cắt bỏ, truất khỏi dân chúng---"Tội gian ác người đổ lại trên mình người." Tội nhân tự phụ theo pháp luật sẽ bị được đối xử với sự chặt chẽ của pháp luật. Không có lòng thương xót, nhưng "ném đá người ấy ở ngoài trại quân". Còn được đưa vào điều kiện dự phòng này được thực hiện để giữ cho họ chú ý đến nơi mà họ được sinh ra. Trên trôn áo (gấu áo) phải có "một sợi dây màu xanh da trời", nghĩa là một tính chất thuộc thiên (câu 38). Gấu áo dài gần đụng đến đất, và có thể tiếp xúc với sự ô nhiễm. Chỉ giới luật và hướng dẫn của Đức Chúa Trời có thể giữ cho chúng ta bước đi theo Ngài.

Chúa Giêsu nói: "Con người sống không phải chỉ bằng bánh mà thôi." Giáo huấn của phúc âm là tua áo của chúng ta, gắn liền với những điều mà tội lỗi có thể chạm vào chúng ta. Và bằng cách này, con người sống không chỉ nhờ cơm bánh, "nhưng nhờ mọi lời nói ra từ miệng Đức Chúa Trời"; sống hàng ngày ngay lập tức như vậy mà không bị Satan làm xúc động. Các "sợi dây màu xanh," tâm trí thuộc trời kêu gọi nhớ các giới luật và lời nói của Chúa.-- ( Bản Phan Khôi dịch sai lầm  là “màu điều”, theo nguyên văn là blue, “màu thiên thanh)-- Nếu tôi là thuộc linh, và bước đi trong sự hiệp thông với Đức Chúa Trời, tôi không cần giới luật, nhưng, trong sự điên rồ và tính chất xác thịt của tôi, tôi cần giới luật của Đức Chúa Trời để giữ cho tâm hồn tôi chí hướng về Ngài. Sa-tan nói, "hãy bảo đá nầy trở nên bánh đi." Không có tác hại khi làm thỏa mãn cơn đói, nhưng Chúa Giêsu đã đến để làm theo ý muốn của Cha Ngài, và điều này sẽ được làm theo ý muốn của Ngài.

Nếu chúng ta bước đi một cách kỉnh kiền trong các chi tiết của cuộc sống, trong tính cách của "màu xanh da trời" có nghĩa là thuộc thiên, chúng ta sẽ nhớ lại những lời của Chúa chúng ta, và không làm theo ý muốn của chúng ta. Tất cả điều này là dự phòng của ân sủng trong miền đất. Thật ngọt ngào khi nhận thấy nó chấm dứt tất cả các thất bại này, Đức Chúa Trời trở lại ban phước cho, --đưa ra những suy nghĩ riêng của Ngài về hòa bình, không phải tai họa, như không có gì có thể làm suy yếu hoặc suy nhược các phúc hạnh của những tư tưởng của Đức Chúa Trời liên quan đến chúng ta: và do đó xin kết luận bài nầy bằng cách nói của Chúa, "Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi, Đấng đã đem các ngươi ra khỏi xứ Ai cập đặng làm Đức Chúa Trời của các ngươi. Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi."

John Nelson Darby