Hê-bơ-rơ 4:1-13;
Hê-bơ-rơ 11:5-6 “Bởi đức tin, Hê-nóc được cất lên để không
thấy sự chết; người ta không thấy người nữa, vì Đức Chúa Trời đã cất người lên.
Bởi chưng trước khi được cất lên, người đã được chứng rằng mình đẹp lòng Đức
Chúa Trời rồi. Vả, không có đức tin thì chẳng có thể đẹp
lòng Ngài. Vì kẻ đến cùng Đức Chúa Trời phải tin rằng Ngài thực hữu và là Đấng
thưởng cho kẻ tìm kiếm Ngài”
Tôi sẽ nói một chút về điều khó khăn nhất trên thế giới, đó
là, đức tin. Cho đến nay khi liên quan đến dân của Chúa, có thể thực sự nói
rằng toàn bộ cuộc sống của họ trong mọi khía cạnh- sự cứu rỗi trong bước đầu
tiên của mình và từng bước tiếp theo, như phát triển thuộc linh, nuôi dưỡng
thuộc linh, chiến thắng thuộc linh, công việc và phục vụ thuộc linh, giao thông
với Chúa và vinh quang cuối cùng, tất cả được giải quyết vào một điều và đó là
một điều của đức tin. Đức tin là chìa khóa cho mọi thứ trong mối quan hệ của
chúng ta với Chúa. Tất cả chỉ là vấn đề của đức tin- không đức tin như một cái
gì về nó, nhưng đức tin vào Đức Chúa Trời.
Đó là một cái gì đó mà đã phải đối mặt và giải quyết càng nhiều
càng tốt vào thời điểm bất kỳ; nhưng nó không phải là một điều được giải quyết
một lần đủ cả. Đó phải là một giải pháp được thực hiện một lần nữa và một
lần nữa vào thời điểm này. Chúng ta đang thực sự liên tục phải đối mặt với
vấn đề nầy; trước mặt những tình huống mới, thử nghiệm và rắc rối, dường
như mâu thuẫn, tôi sẽ tin Đức Chúa Trời hay không, tôi sẽ nghỉ ngơi với đức tin
nơi Ngài hay không, tôi sẽ tin tưởng vào Chúa hay không? Điều đó là sự thật
trên tất cả các con đường dọc, và nó sẽ luôn luôn là như vậy. Và đôi khi những
thử nghiệm rất cấp tính và nghiêm trọng. Một người anh em đã viết cho tôi trong
tuần này, một trong những người đã được Chúa sử dụng rất nhiều ở các vùng đất
khác cũng như trong vùng đất Anh quốc này, người hiểu biết Chúa, và có một sự
đồng đi rất thực tế với Chúa, và ông bày tỏ điều này trong thư gởi cho tôi
trong câu sau:
"Đôi khi có vẻ như Chúa cách xa một ngàn dặm và không quan
tâm đến bất cứ điều gì trong tôi. Đôi khi có vẻ như Ngài vừa cắt bỏ tôi
ra".
Bạn có thể nghĩ rằng điều đó rất cực đoan, nhưng một số bạn sẽ
không nghĩ như vậy. Bạn biết rõ rằng các kinh nghiệm như vậy là đúng với cuộc
sống của con cái Đức Chúa Trời. Tôi đã nói rằng đây là cái gì phải đối
mặt. Đó là cuộc sống mà chúng ta đã được gọi đến. Chúa đã không bao phủ, không
che giấu nó, hay cất giấu nó đối với chúng ta. Chúng ta được gọi đến một đời
sống đức tin, và chúng ta đã đối mặt với nó tốt hơn; và sau đó chúng ta phải,
càng nhiều càng tốt, nếu chúng ta sắp được vượt qua, giải quyết, cho tôi lặp
lại, không có bước nào hoặc giai đoạn nào, hoặc khía cạnh cuộc sống của con cái
Đức Chúa Trời từ đầu đến cuối, từ đầu đến kết thúc, mà không phải là một vấn đề
của đức tin. Vâng, đó là một thực tế, và chúng ta phải trung thực về nó, khá
thẳng thắn với chính mình. Đó là tình hình. Điều đó sẽ giúp đến một mức độ rất
lớn nếu chúng ta đã xem xét điều này cách thẳng thắn và không hoãn nó lại,
không cố gắng trốn tránh nó, nhưng chấp nhận nó.
Chìa khóa cho Đức Tin
Nhưng chúng ta muốn đi vào bên trong vấn đề này của đức tin,
và ở đây trong lá thư này cho người Hê-bơ-rơ, như bạn đã biết, từ đầu đến cuối,
một bức thư về vấn đề đức tin, chúng ta có thơ nầy giữa những lá thư khác, một
đầu mối rất hữu ích và chìa khóa cho đức tin. Đó là trong chương thứ tư này. Bạn
có thể không nghĩ rằng nó thực sự là một vấn đề của đức tin, vì dường như nó
không nằm trên bề mặt của lá thư, nhưng khi bạn kiểm tra nó, bạn thấy rằng đó
là điều cảm động- điều kỳ lạ nầy, phần nào nói theo ngôn ngữ kỹ thuật- "Vì
lời Đức Chúa Trời là lời sống, linh động, sắc hơn mọi gươm hai lưỡi, đâm thấu
đến đỗi chia hồn, linh, khớp, tuỷ, biện biệt tư tưởng và ý định của lòng"
(4:12). Bạn chú ý tuyên bố bắt đầu với một chữ 'vì', và chữ 'vì' đó liên kết
bạn với Israel trong sa mạc, là dân không vào sự an nghỉ. Có nói rằng có người
đã rao giảng tin mừng cho họ, nhưng lời nói không ích lợi gì, không được trộn
lẫn hoặc hiệp nhất bởi NIỀM TIN.
Nó đã không có ích, không được
hiệp nhất bởi NIỀM TIN. Sau đó có lời tiếp theo, "Ta bèn thề trong thạnh
nộ Ta rằng: 'Họ sẽ chẳng hề vào sự nghỉ ngơi của Ta". Họ không thể vào
trong vì họ chẳng tin. Sau đó nói thêm về sự an nghỉ và việc họ thất bại bước
vào, và sau đó– “Vì lời Đức Chúa Trời là lời sống, linh động, sắc hơn mọi gươm
hai lưỡi, đâm thấu đến đỗi chia hồn, linh". Đây là chìa khóa cho đức tin,
hoặc một chìa khóa để tin. Nó là gì? Đó là cuộc chinh phục hồn người, và để
giải thích toàn bộ sự thất bại nơi hoang dã và sau đó không vào sự an nghỉ.
Bạn biết hồn người là gì. Tôi sẽ không dừng lại đây thật lâu
với hồn và linh người. Chúng ta biết trong vấn đề này rằng hồn người là cuộc
sống tự ý thức. Bởi hồn người của mình, chúng ta có ý thức về bản thân và những
người khác và tất cả những gì thế giới có ở đây. Tâm linh chỉ là sự sống có ý
thức Đức Chúa Trời. Bởi linh của chúng ta, chúng ta có ý thức về Đức Chúa Trời
là Đức Linh, và tất cả lĩnh vực đó. Đời sống tự ý thức và đời sống có ý thức
Đức Chúa Trời, và vì hai điều này đã không được định nghĩa, bị tách ra và được
công nhận trong sự khác biệt của chúng nó, nhưng cho phép chồng lên nhau và
mang lại một tình trạng nhầm lẫn, họ không bước vào đó được.
Họ thất bại vì chẳng tin. Vâng, những gì đưa đến điều đó? Cuộc
sống tự ý thức chiếm ưu thế, và sự sống có ý thức Đức Chúa Trời không
chiếm ưu thế, đã làm cho họ bị chế phục và phục tùng. Nói cách khác, đối với
họ, tất cả mọi thứ là một vấn đề về thế nào bản ngã bị ảnh hưởng bởi tình hình
và triển vọng. Bạn tìm thấy họ một lần nữa và một lần nữa tràn đầy nhiệt huyết,
đầy nhiệt thành, đầy đủ về những gì trông giống như sự lưu tâm thiết thực về
những việc của Chúa. Ồ vâng, họ đã tiến lên, dường như họ đầy đủ lòng sùng kính
thực sự đối với Chúa. Nhưng đó là khi tình hình đã làm họ hài lòng và khi triển
vọng tiềm năng đã được trình bày đến nỗi mang lại một cảm giác tuyệt vời về sự
khả thi cho họ, các triễn vọng dành cho họ, và sự hài lòng của họ.
Ô, điều này tuyệt diệu, điều này tốt; nói cho chúng ta biết
thêm về vùng đất lạ lùng này mà chúng ta đang đi đến, tiếp tục cho chúng ta
biết về tất cả các kỳ quan huy hoàng, và các nguồn lực của nó; hãy tiến lên,
chúng ta quan tâm nhất trong việc này, chúng ta đang sống vì điều đó! Nhưng tất
cả là do tâm hồn, tự ý thức, tự kỷ lưu tâm, tự mãn. Và khi có phát sinh một số
tình hình, hoặc hiện tại hay trong mối quan hệ với triễn vọng mà làm cho nó
thành một vấn đề phủ nhận, hy sinh bản ngã, buông xả tư lợi, và phải đối mặt
với một tình huống rất khó khăn, mà rất là đắt giá với họ, họ không còn quá
quan tâm; nhiệt tình của họ đã ra đi, và lòng vô tín tăng lên; nó vẫn còn ở đó
và nó chổi dậy.
Họ không quá quan tâm đến điều này ngay bây giờ, bây giờ không
phải là họ. Nhưng cho điều gì? Trước tiên là CHỈ vì Chúa, và các mối lưu tâm
của họ bị che khuất hoàn toàn. Họ chỉ muốn bước vào cơ nghiệp của họ khi Chúa
cần có cơ nghiệp Ngài. Chúa phải có trước tiên; "Nhưng trước hết, hãy tìm
kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài, thì Ngài sẽ cho thêm các
ngươi mọi điều ấy nữa"(Mathio 6:33), và rằng việc đưa ra cái đầu tiên thường
có nghĩa là một sự buông bỏ tất cả mọi thứ cá nhân.
Tôi khuyến khích độc giả đọc tác phẩm "Con người là gì?
(What is man?)" của T. Austin -Sparks ; để thu đạt được một sự hiểu biết
thực tế về bản chất ba phần bên trong của nhân tính (linh, hồn người và
thân thể), và làm thế nào những điều nầy liên quan đến sự hoàn thiện của con
người (quá khứ, hiện tại, tương lai/ linh, hồn người, thân thể) cho sự cứu rỗi.
Rất có thể bạn chưa bao giờ được tiếp xúc với những sự thật cần thiết như vậy,
đang khi Cơ Đốc giáo giáo hiện đại phần lớn bị ảnh hưởng bởi triết gia Freud
(tức là cái ngã, siêu ngã) tâm lý học và các quan niệm nhân văn của việc làm
cho bản ngã hoàn hảo.
Điều đó có đi thẳng vào trung tâm của điều này không? Sự thất
vọng đối với chúng ta là gì? Chúng ta có thể luôn luôn nói rằng sự thất
vọng mà chúng ta nghĩ là sự thất vọng với Chúa và về những điều của Ngài, bởi
vì chúng ta đã làm như vậy quá nhiều, muốn Chúa có những gì Ngài muốn không
phân biệt những lưu tâm của chúng ta gì cả; chúng ta đã được chuẩn bị để cho tất
cả mọi thứ ra đi, chúng ta không được trộn lẫn trong điều này bằng cách nào đó?
Trong Chúa, nhận được những gì Ngài muốn, chúng ta thấy chúng ta được vẽ ra
theo một cách nào đó. Phải là một công cụ rất sắc bén đi giữa hai điều này và
phân định chúng ra bởi vì chúng đã hỗn hợp như vậy. Há không đúng sự thật khi
đức tin dao động, suy yếu và thường thường xuống thấp khi trong con đường các
mối lưu tâm của Chúa, thì chúng ta hoàn toàn bị nhốt ở bên ngoài?
Chìa khóa đối với đức tin là những gì sau đó ? Chìa khóa đối với
đức tin là phân chia hồn người và linh, hay nói cách khác, nó hoàn toàn từ
bỏ tự kỷ lưu tâm- không phải theo ý nghĩa Phật giáo là sự hủy diệt (diệt dục),
nhưng trong ý nghĩa các lưu tâm của Đức Chúa Trời trở nên tích cực và chiếm ưu
thế. Đó là nơi mà trận chiến của đức tin gầm vang; nó luôn luôn gầm vang trên
lập trường đó. Nếu chúng ta hoàn toàn- và không ai trong chúng ta thực sự là gì
- nếu chúng ta chỉ hoàn toàn chịu tiêu hao vì các mối lưu tâm của Chúa mà không
có quan tâm nào khác trong cuộc sống của chúng ta, để có bất kỳ sự ưu tiên hoặc
quyền chi phối chúng ta, chúng ta sẽ luôn luôn chiến thắng tất cả.
Nó là mối quan tâm hoàn toàn vô tư này cho những gì Chúa muốn. Dó
là chìa khóa cho đức tin. Nếu Israel trong vùng hoang dã đã lấy thái độ này-
Vâng, đây là một kinh nghiệm rất khó khăn, nhưng Chúa theo đuổi một cái gì đó,
Chúa muốn một cái gì đó , và Ngài rõ ràng biết rằng đó là cách tốt nhất để có
được nó; đúng, tôi đứng với Ngài, tôi có thể chịu mất tất cả mọi thứ, tôi có
thể bị mất tất cả mọi thứ, nhưng những gì Chúa muốn mới đáng kễ. Chúa muốn
chúng ta ở trong miền đất đó; tốt, nếu điều đó có nghĩa là tất cả mọi thứ, có
mặt ở đó cho niềm vui thích của Chúa, đó là điều đang kể- nếu đó đã là thái độ
của họ, bạn có nghĩ rằng họ đã có một cuộc hành trình bốn mươi năm trong vùng
hoang dã, đi vòng quanh, bạn có nghĩ tại biên giới của miền đất họ quay trở lại
nguy cơ trong đồng vắng sao? Bạn có thể nhìn thấy trong sự tổng kết, rằng thế
hệ tiếp theo mà đã đi vào, chỉ đi vào trên sự việc đức tin này. Toàn bộ
câu chuyện dựa trên đức tin.
Có đức tin của kỹ nữ Ra-háp; đức tin của nàng là chìa khóa cho
miền đất- Jericho. Sau đó là đức tin đi vòng quanh sáu ngày trong im lặng và
vào ngày thứ bảy một tiếng gào thét của đức tin, mà không cần rút một thanh
kiếm hoặc giơ một bàn tay để làm bất cứ điều gì, nhưng đi vòng- thật buồn cười!
Tất cả là niềm tin hoàn toàn như vậy. Họ đi lên và chiếm hữu trên cơ sở đó.Thế
hệ đó đã bước vào vì có đức tin, trong khi thế hệ trước không được bước vào
trong vì họ chẳng tin. Nhưng thế hệ này đi lên vì Joshua và Caleb đã nói rằng:
“nếu Đức Giê-hô-va đẹp lòng cùng chúng ta, ắt sẽ đem chúng ta vào xứ nầy mà ban
cho; ấy là một xứ đượm sữa và mật” (Dân số Ký 14:8 ). Đó là vấn đề- đó là niềm
vui thích của Chúa, tấm lòng hoàn toàn vô tư về những gì Chúa muốn, và đó là
một trong những điều khó khăn nhất trong cuộc sống, rứt bỏ điều này ra khỏi con
đường.
Các kết
quả của đức tin:
(a) sự
an nghỉ
Vì vậy, cuối cùng, một vài lời về kết quả của đức tin. Trước hết,
tất nhiên, đó là sự an nghỉ. Bây giờ chúng ta không phải suy nghĩ một số
sự an nghỉ trong tương lai, một số miền đất trong tương lai, bất cứ điều gì tác
giả các bài thánh ca của Chúng ta có thể nói về nó rồi. Bạn đọc lại chương thứ
tư này của thư Hê-bơ-rơ, và bạn thấy " Vì chúng ta là kẻ đã tin đều
được vào sự nghỉ ngơi ấy"(4:3).
Vị sứ đồ nói, một số người trong chúng ta đã bước vào trong. Đức
Chúa Trời định một ngày- không phải là tương lai- và một số người trong chúng
ta vào sự an nghỉ. Sự an nghỉ này không phải là một khoảng thời gian, đó
là một tình trạng, và sứ đồ nói ở đây như vậy cách rõ ràng rằng bước vào sự an
nghỉ chỉ đơn giản là vấn đề bước vào một đức tin được giải quyết trong
Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, bạn biết rõ rằng giáo lý và kỹ thuật này có thể có vẻ
là rất đúng. Chúng ta có thể chứng minh điều đó gần như bất kỳ ngày nào trong
cuộc sống của chúng ta. Khi chúng ta đến một nơi mà chúng ta đặt mình và những
gì chúng ta muốn sang một bên và chấp nhận ý muốn của Chúa- không chỉ từ bỏ khi
nói ‘Vâng’, nếu đó là những gì Chúa muốn, tôi đầu hàng; tôi muốn nếu tôi có thể
không có nó, nhưng điều này rõ ràng là những gì Chúa muốn: nhưng nếu với tất cả
tấm lòng của chúng ta, chúng ta chấp nhận nó và bước vào điều này với Chúa để
hợp tác với Ngài, khi Chúng ta đến đó, sự an nghỉ tràn vào hồn người chúng ta,
hồn người chúng ta sẽ đến sự an nghỉ, trên tất cả các loại sự vật, từ nhỏ đến
lớn.
b. Quyền năng với Đức Chúa Trời
Sau đó, chiến thắng đến bởi vì đức tin là quyền năng. Nếu
Lời Chúa mạnh mẽ và rõ ràng về một điều, đó là về việc này. Ô, đức tin là quyền
năng. Trước hết, nó là quyền năng với Đức Chúa Trời. Điều gì mạnh mẽ với Đức
Chúa Trời hơn là sống vừa lòng Ngài, và đó là lý do tại sao tôi đọc về Hê-nóc.
"Bởi đức tin, Hê-nóc được cất lên để không thấy sự chết; người ta không thấy
người nữa, vì Đức Chúa Trời đã cất người lên. Bởi chưng trước khi được cất lên,
người đã được chứng rằng mình đẹp lòng Đức Chúa Trời rồi". Tất cả tập
trung tại chỗ đó, và và làm cho ta nghỉ ngơi trên đó, đức tin. "Nếu không
có đức tin thì chẳng có thể đẹp lòng Ngài". Chắc chắn đó là ước vọng của chúng
ta trên tất cả mọi sự- để được đẹp lòng cùng Ngài. Làm thế nào? - Tin Ngài, tin
cậy Ngài để cho đức tin nghỉ ngơi nơi Ngài, sẽ được đẹp lòng Ngài. Nó là quyền
năng với Đức Chúa Trời. Chúng ta có thể xem xét rằng dọc theo con đường khác,
đó là sự yếu đuối của chúng ta với Chúa luôn luôn, được tìm thấy trong sự dự
phòng của chúng ta, chất vấn của chúng ta, nghi ngờ của chúng ta, sự không chắc
chắn của chúng ta. Đó là điểm yếu của chúng ta với Đức Chúa Trời, và Chúa chờ
đợi.
(c ) Quyền năng
trên Satan
Đó là chiến thắng trên Ma quỉ bởi vì, nếu có một điều gì đó là
sân chơi của Ma quỷ, đó là sự không tin, và nếu có một điều mà Ma quỉ luôn luôn
tìm cách thúc đẩy và duy trì, đó là sự vô tín. Dấu hiệu công việc của ma quỷ từ
Miếng vườn đến cuối cùng là sự không tin, nghi ngờ về Đức Chúa Trời, đặt
câu hỏi về Đức Chúa Trời và về các đường lối của Đức Chúa Trời- về các động cơ
của Đức Chúa Trời. Đó là nơi mà ma quỷ đang đến trong tất cả thời gian- với một
chữ 'nếu'. Nếu điều này và nếu điều đó. Nếu Đức Chúa Trời là những gì Ngài nói
Ngài là, sau đó điều này sẽ không được. Bạn biết có hàng ngàn chữ 'nếu' và
'nhưng" của ma quỉ. Quyền năng duy nhất để chiến thắng ma quỉ là đức tin
vào Đức Chúa Trời. Chúng ta có thể sử dụng ngôn ngữ của chiến thắng và quyền năng
trên Satan nhưng không đáng kể gì cả. Chúng ta phải có một vị trí mới của quyền
năng trên kẻ thù. Chìa khóa là đức tin; nó có thể là niềm tin vào huyết Chúa,
hoặc trong Danh Ngài, hoặc trong Chúa, nhưng đó là đức tin.
(d ) Quyền năng trên thế
giới
Đó là quyền năng trên thế giới. "Sự đắc thắng thế giới,
ấy là đức tin của chúng ta"(1 Giăng 5:4). Thế giới trong ý nghĩa này là
toàn bộ hệ thống và trật tự, bầu không khí và thái độ của những điều được nhìn
thấy, và hiện tại. Dấu hiệu của thế giới là gì? Nó phải được nhìn thấy, nó phải
có ngay bây giờ. Bất cứ điều gì đ vô hình và không có mặt thì hoàn toàn ở
bên ngoài tâm tính của thế giới, và chúng ta biết bao nhiêu phần của thế giới
có trong bản chất của chúng ta và cuộc chiến ở đó. Đức tin chiến thắng thế
giới mà ở trong bản chất của chúng ta và xung quanh chúng ta. "Vì những sự thấy được chỉ là tạm thời, mà sự không thấy
được là đời đời vậy" (2 Cor 4:18). Đức tin đã liên hệ với
những điều đó.
Chúng ta có thể nói chuyện nhiều giờ trên vấn đề đức tin.
Xin đừng nghĩ rằng tôi đang đặt ra luật lệ cho bạn. Đức Chúa Trời
biết cuộc chiến ở trong tất cả tấm lòng của chúng ta về vấn đề này và làm thế
nào chúng ta thực sự biết điều này là theo kinh nghiệm của chúng ta. Chúng ta
chỉ đơn giản nói chuyện với nhau cách long trọng. Chúng ta sẽ phải luôn luôn
quì xuống trước mặt Ngài và nói, ‘Chúa ôi, gia tăng đức tin của chúng con!’ Sẽ
có nhiều lần khi chúng ta nói: ‘Chúa ôi, con không có đức tin cho điều đó, con
không có niềm tin để đối mặt với điều này, chấp nhận điều này’.
Đó là sự việc giao tiếp mới với Chúa về vấn đề này của đức tin.
Có một thực tế, nó phải được đối mặt, được ổn định, cần được giải quyết một lần
nữa và một lần nữa. Tất cả mọi thứ phụ thuộc vào nó - Chiến thắng trong mỗi
lĩnh vực, việc tiến lên với Chúa, vượt qua những gì Đức Chúa Trời đã định.
Đó là tất cả vấn đề của đức tin vào Đức Chúa Trời, và do đó đẹp lòng cùng Ngài.
"Vì kẻ đến cùng Đức Chúa Trời phải tin rằng Ngài thực hữu và là Đấng
thưởng cho kẻ tìm kiếm Ngài"( Hê-bơ- 11:6). ‘Chúa ôi, gia tăng đức
tin của chúng con!’
Sưu Tầm