Cơn
giận bảy bát thương đau,
Bảy
kèn phán xét nhiệm mầu thổi đây;
Lấy
gì đo ái đức Ngài,
Đo
nhân từ Chúa rộng dài là bao?
Bảy
cơn hoạn khổ đớn đau,
Bảy
cơn tai vạ thể nào cũng ngưng;
Có
khi nào ái đức dừng,
Hay
nhân từ Chúa tận chung với người?
Bụi
tro Chúa cũng đong rồi,
Ngài
còn đếm cả sao trời, anh ơi!
Chúa
cân cả núi, cả đồi,
Nhưng
ân điển Chúa có người nào cân?
Tay
Ngài đong biển toàn phần,
Ngón
tay dang rộng nhiều tầng trời cao,
Đức
thương xót Chúa ra sao
Phải
như cát bụi đếm nào được đâu?
Tình
người độc ác chẳng lâu,
Tử
thần, chinh chiến thảy đều qua đi;
Nhưng
giao ước Chúa duy trì,
Công
bình, an thái diệu kỳ còn luôn.
Đời
người như vải dệt khuôn,
Tháng
năm kết thúc đo lường được sao?
Những
năm trần thế qua mau,
Thời
gian trôi chậm nhưng đâu có chờ.
Cõi
đời đời Chúa vô bờ,
Tiến
trình chưa đến lờ mờ hiện ra,
Ngày
giờ chưa tính còn xa,
Chỉ
là một sự xảy ra bắt đầu!
Annie
Johson Flint
M.K
lược địch 20-4-2014
Thi-thiên 147:4, Ê sai 40:12, 15 “Ngài đếm số các vì sao, Gọi từng tên
hết thảy các vì ấy. -Ai đã lấy lòng bàn tay mà lường biển, lấy gang tay mà đo
các từng trời? Ai đã lấy đấu mà đong bụi đất? Ai đã dùng cân mà cân núi, và
dùng thăng bằng mà cân gò?- Kìa, các dân tộc khác nào
một giọt nước nhỏ trong thùng, và kể như là một mảy bụi rơi trên cân; nầy, Ngài
giở các cù lao lên như đồ vật nhỏ.”