Chương 5 - Quyền tối cao của Đức Chúa Trời và sự phán xét của Ngài đối với những vua của các nước
Chúa là câu trả lời cho tất cả nan đề của chúng ta. Vì thế, cách duy nhất trong đời sống Hội Thánh là nhìn tới Chúa Giê-su (Hê-bơ-rơ 12:2). Nếu tất cả chúng ta đều hướng mắt mình tới Ngài mỗi ngày và không nhìn ngắm những điều khác, thì không nan đề nào có thể xảy ra cả. Còn điều gì quan trọng hơn và tốt hơn Chúa chúng ta, ai có thể vinh hiển hơn Ngài? Khi chúng ta đã chín trong sự sống, thì Chúa là tất cả và ở trong tất cả.
Chúa phải sửa trị chúng ta. Công việc này của Chúa trong chúng ta sẽ không ngừng lại. Khi nào anh em còn sống trên đất này, thì Chúa vẫn làm việc ở anh em. Công việc Ngài ở chúng ta chẳng hề đơn giản chút nào. Mỗi chúng ta có thể tự làm chứng điều này cho bản thân. Việc thay đổi chúng ta là một công việc khó, nhưng Chúa có thể làm được. Tất cả hiểu biết có lợi ích gì, nếu Chúa không tác động? Từ Đa-ni-ên chúng ta học được, chúng ta phải phản ứng với Lời Chúa như thế nào, Lời mà tất cả chúng ta đều quý.
Chữ viết trên tường - Sự phán xét của Đức Chúa Trời dành cho Bên-xát-sa
Trong Đa-ni-ên 5, chúng ta đến với vua Bên-xát-sa. Ở đây không chỉ nói về sự suy tàn của đế chế Ba-by-lôn. Trong chương này, chúng ta có thể học hỏi nhiều điều thực tiễn cho cuộc sống Hội Thánh. Bên-xát-sa là cháu của Nê-bu-cát-nết-sa.
"Vua Bên-xát-sa dọn tiệc lớn đãi một ngàn đại thần mình, và vua uống rượu trước mặt họ. Vua Bên-xát-sa đương nhấm rượu, truyền đem những bình chén bằng vàng và bạc mà vua Nê-bu-cát-nết-sa, cha mình, đã lấy trong đền thờ tại Giê-ru-sa-lem, hầu cho vua và các đại thần, cùng các hoàng hậu và cung phi vua dùng mà uống. Người ta bèn đem đến những bình chén bằng vàng đã lấy từ trong đền thờ của nhà Ðức Chúa Trời, tại Giê-ru-sa-lem; và vua cùng các đại thần, các hoàng hậu và cung phi mình dùng mà uống. Vậy họ uống rượu và ngợi khen các thần bằng vàng, bằng bạc, bằng đồng, bằng sắt, bằng gỗ và bằng đá. Chính giờ đó, có những ngón tay của bàn tay người hiện ra, viết trên vôi tường cung vua, đối ngay chỗ để chơn đèn; và vua trông thấy phần bàn tay đó đương viết. Bấy giờ vua biến sắc mặt, các ý tưởng làm cho vua bối rối; các xương lưng rời khớp ra, và hai đầu gối chạm vào nhau" (Đa-ni-ên 5:1-6). Dưới ảnh hưởng của rượu, vua đã truyền mang đến những bình chén từ nơi thánh. Sau khi thấy những chữ viết đầy bí ẩn trên vách tường, ông đã trở nên trắng bệt trong hoảng sợ. Và tuy vua đó đã biết câu chuyện của cha ông mình, ông lại đi hỏi những kẻ vô dụng, các nhà chiêm tinh và các nhà thông thái. Ông đã không học được gì từ cha mình và ông nội mình. Với thế hệ thứ hai, thứ ba, và thứ tư của chúng ta thì như thế nào? Chúng ta có học hỏi được gì chăng? Sẽ là rất đáng tiếc, khi thế hệ đầu tiên đã kinh nghiệm được nhiều với Chúa mà lại chẳng truyền được gì tiếp cho những thế hệ sau. Như vậy, kinh nghiệm của họ sẽ không còn được phong phú và sâu sắc như kinh nghiệm của chúng ta. Chúng ta phải truyền tiếp được sự giàu có mà chúng ta đã nhận từ Chúa. Đó là trách nhiệm của chúng ta.
Anh em cầu nguyện cho con cái mình, rằng chúng có thể được học ở trường đại học tốt nhất, được hưởng sự giáo dục thật tốt, kiếm nhiều tiền. Nhưng còn với Vương Quốc Đức Chúa Trời thì sao? Cuối cùng, tất cả chúng nó đều đi vào thế gian. Chúa còn gì từ thế hệ thứ hai và thứ ba? Lẽ ra thật quan trọng, việc cái đầu vàng - Nê-bu-cát-nết-sa - truyền lại cho con mình những điều ông đã học từ Đức Chúa Trời hằng sống. Cuối cùng người chỉ trị vì có hai năm rưỡi. Người cha tuy đã học được nhiều, nhưng người con thì chẳng có được gì cả. Và tương tự như vậy với người cháu, Bên-xát-sa đã chỉ có thể tổ chức tiệc tùng.
Bên-xát-sa đã chịu ảnh hưởng của rượu, ông đã không còn tỉnh táo trong đầu nữa. Hậu quả là ông lấy bình chén và sử dụng chúng cho bữa tiệc mình. Một cái bình ở đền thờ thì có liên quan gì đến bữa tiệc thế gian? Hình ảnh thật rõ ràng. Hãy biệt riêng và thánh tẩy những vật của Đức Chúa Trời! Cái gì thuộc Đức Chúa Trời thì thuộc về Ngài. Điều này là tôn nghiêm! Trong Hội Thánh, chúng ta làm những điều thuộc linh, nên thánh và thuộc trời. Với những điều này, anh em không thể hành xử như anh em thích được. Nếu không, anh em cuối cùng sẽ thấy một ngón tay viết trên tường.
Chúng ta phải học run sợ với Lời Chúa, có thái độ tôn kính đối với Lời Chúa. Đừng đọc bởi sự tò mò mà bởi yêu mến Chúa và làm vinh danh Chúa. Chỉ mình Ngài đáng được vinh danh. Với Lời Chúa, chúng ta không được phép xử sự tùy thích hay trong một lời chứng đơn giản chỉ là kể câu chuyện nào đó. Nê-bu-cát-nết-sa ít nhất đã tôn kính và gìn giữ những bình chén của Đức Chúa Trời.
Tôi hy vọng, những thế hệ nối tiếp chúng ta không rơi vào trong Ba-by-lôn. Có ích gì, khi chúng ta đọc chương này mà chẳng học được gì từ đó? Tôi muốn thấy, những thế hệ tiếp theo sẽ còn yêu mến và kinh nghiệm Chúa nhiều hơn nữa. Con người không thể nhận biết và hiểu thấu hết Chúa tuyệt vời này. Từ thế hệ này qua thế hệ khác, điều đó phải luôn tốt hơn nữa. Nếu không như vậy, chúng ta sẽ chẳng có tương lai, và Chúa cũng chẳng có được gì cả.
"Vua kêu lớn tiếng truyền vời các nhà thuật sĩ, nhà chiêm tinh, và pháp sư đến. Ðoạn, vua cất tiếng và nói cùng những nhà thông thái của Ba-by-lôn rằng: Ai đọc được chữ nầy và giải nghĩa ra cho ta, thì sẽ được mặc màu tía, được đeo vòng vàng vào cổ, và được dự bật thứ ba trong việc chánh trị nhà nước" (Đa-ni-ên 5:7). Trong Ba-by-lôn có nhiều pháp sư. Vì thế, họ có thể nói một cách dễ dàng. Chúng ta không được đến với họ. Rồi lúc nào đó, họ lại tìm Đa-ni-ên.
"Bấy giờ hết thảy nhà thông thái của vua đều vào; nhưng họ không đọc được chữ, cũng không thể cắt nghĩa cho vua được.Vua Bên-xát-sa lấy làm bối rối lắm; sắc mặt người đổi đi; các quan đại thần đều bỡ ngỡ. Bà thái hậu, vì cớ lời của vua và các quan đại thần đã nói, bèn vào trong phòng tiệc, cất tiếng nói rằng: Hỡi vua, chúc vua sống đời đời! Xin vua chớ để tư tưởng bối rối, chớ đổi sắc mặt đi! Trong nước vua có một người, linh của các thần thánh ở trong người ấy. Về đời vua cha, người ta thấy trong người có ánh sáng, sự thông minh, khôn ngoan, như sự khôn ngoan của các vị thần. Vậy nên vua Nê-bu-cát-nết-sa, cha vua, chính cha vua, đã lập người lên làm đầu các pháp sư, thuật sĩ, người Canh-đê, và các nhà chiêm tinh" (Đa-ni-ên 5:8-11). Đa-ni-ên không phải đăng ký hay phải thu hút sự chú ý. Khi anh em có được điều gì, anh em không phải tự hào vì nó hoặc anh em quảng cáo nó cho mình. Cuối cùng, vị vua cũng phải triệu đến người. Ai thật sự có điều gì đó, sẽ chẳng bao giờ phải phô trương cho nó. Phao-lô, Giăng, Phi-e-rơ, họ đã bao giờ tự phô trương cho mình không? Họ đi đến nơi Chúa gởi họ đến. Hãy để Thánh Linh dẫn dắt anh em. Đức Chúa Trời sẽ sắp đặt tất cả. Chúng ta tin tưởng Đức Chúa Trời hằng sống.
"Bấy giờ Ða-ni-ên được đem đến trước mặt vua..." (Đa-ni-ên 5:13). Thật sự như thế tốt hơn, thay vì chúng ta tự làm nhiều công việc, hãy để Chúa dẫn dắt anh em. Ai có tai, hãy nghe! "Bấy giờ Ða-ni-ên cất tiếng và nói trước mặt vua rằng: Vua hãy giữ lại của ban thưởng, và lễ vật vua hãy ban cho kẻ khác! Dầu vậy, tôi sẽ đọc chữ viết đó và giải nghĩa cho vua" (Đa-ni-ên 5:17). Đa-ni-ên không phải là Ba-la-am (Giu-đa 11). Vua muốn ban cho ông nhiều thứ, nhưng Đa-ni-ên không thèm muốn điều gì từ vua cả. Những việc Đức Chúa Trời không phải để mua bán. Con người thích chuyển những thứ Đức Chúa Trời ban tặng không thành tiền. Lời Chúa, những thứ thuộc linh, không thể mua bán được.
"Hỡi vua, Ðức Chúa Trời Tối Cao đã ban ngôi vua và quyền thế lớn, sự tôn vinh và uy nghiêm cho cha vua là Nê-bu-cát-nết-sa. Vì cớ Ngài đã ban cho người quyền to, thì hết thảy các dân, các nước, các thứ tiếng đều run rẩy trước mặt người, và sợ hãi người. Người muốn giết ai thì giết, và muốn để ai sống thì để. Người nâng ai cao lên hay hạ ai thấp xuống thì tùy ý người. Nhưng vì lòng người tự cao, và tánh người cứng cỏi, làm một cách kiêu ngạo, nên người bị truất mất ngôi vua và lột hết sự vinh hiển. Người bị đuổi khỏi giữa các con trai loài người; lòng người trở nên giống như lòng súc vật, và chỗ ở người thì cùng với những lừa rừng. Người bị nuôi bằng cỏ như bò, và thân người bị nhuần thấm sương móc trên trời, cho đến khi người nhận biết rằng Ðức Chúa Trời Tối Cao cai trị trong nước loài người, và Ngài muốn lập ai lên đó tùy ý. Hỡi vua Bên-xát-sa, con của người, vua cũng vậy, dầu vua đã biết hết các việc ấy, mà lòng vua cũng không chịu hạ mình chút nào" (câu 18-22). Liệu anh em có dám nói như thế này với vua không? Liệu anh em sẽ không sợ mình sẽ bị mất đầu không? Đa-ni-ên đã không có chút sợ hãi nào.
"Nhưng vua đã tự tôn mình lên nghịch cùng Chúa trên trời, mà khiến đem đến trước vua những bình chén của nhà Ngài, và dùng mà uống rượu, cùng với các quan đại thần, các hoàng hậu và cung phi vua. Vua cũng đã tôn vinh thần bằng bạc, bằng vàng, bằng đồng, bằng sắt, bằng gỗ và bằng đá, là những thần không thấy không nghe không biết gì; và vua không thờ phượng Ðức Chúa Trời là Ðấng cầm trong tay Ngài hơi thở và hết thảy các đường lối của vua. Vậy nên từ nơi Ngài đã sai phần bàn tay nầy đến, và chữ đó đã vạch ra. Những chữ đã vạch ra như sau nầy: Mê-nê, Mê-nê, Tê-ken, U-phác-sin" (câu 23-25). Sự phán xét sẽ đến. Chúng ta không phải chỉ học từ những điều tích cực mà cả từ những tiêu cực. Bên-xát-sa lẽ ra đã nên học từ những kinh nghiệm của Nê-bu-cát-nết-sa, những gì Chúa đã làm ở ông và sửa trị ông như thế nào. Chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều nan đề, nếu chúng ta sẵng sàng học từ những gì đã xảy ra. Thậm chí, chúng ta có thể học từ những điều tiêu cực nhiều hơn những điều tích cực. Nếu không, chúng ta phải lại tự chịu khổ qua tất cả những kinh nghiệm thêm một lần nữa.
Phao-lô đã nói trong 1.Cô-rinh-tô 10:11: "Những sự ấy có nghĩa hình bóng, và họ đã lưu truyền để khuyên bảo chúng ta là kẻ ở gần cuối cùng các đời...". Hãy học tôn kính Đức Chúa Trời, học sống Chúa Cứu Thế, vâng lời Ngài. Chúng ta không thể tránh sai lầm, nhưng nếu chúng ta không học hỏi được từ sai lầm của mình và của người khác, đây mới là sai lầm lớn nhất. Đoạn cuối của chương này thật là kinh khủng.
"Nầy là nghĩa những chữ đó: Mê-nê là: Ðức Chúa Trời đã đếm nước vua và khiến nó đến cuối cùng. Tê-ken là: Vua đã bị cân trên cái cân, và thấy kém thiếu" (câu 26-27). Đức Chúa Trời cân chúng ta. Anh em có được bao nhiêu từ Chúa Cứu Thế? Quan trọng là "trọng lượng ở sự vinh hiển" (2.Cô-rinh-tô 4:17) của chúng ta. Chúng ta phải học cân mình trong Hội Thánh như là Đức Chúa Trời cân vậy. Một cách nói hay thì chẳng có trọng lượng gì. Lời lẽ thường như không khí. Anh em có được bao nhiêu sự vinh hiển do Chúa Cứu Thế đã tác động vào? Chúng ta đã có được kinh nghiệm gì với Chúa Cứu Thế? Nê-bu-cát-nết-sa đã có chút ít trọng lượng, nhưng Bên-xát-sa thì nhẹ như một quả bóng.
"Phê-rết là: Nước vua bị chia ra, được ban cho người Mê-đi và người Phe-rơ-sơ" (câu 28). Bị chia ra không có nghĩa là phân tách ra, mà là bị tan rã. Nước của Bên-xát-sa không thể đứng vững. Điều này Chúa đã nói trước cho Nê-bu-cát-nết-sa ở pho tượng với cái vai bằng bạc.
"Tức thì, theo lịnh truyền của vua Bên-xát-sa, người ta mặc màu tía cho Ða-ni-ên; đeo vào cổ người một vòng vàng, và rao ra rằng người được dự chức thứ ba trong việc chánh trị nhà nước" (câu 29). Anh em sẽ làm gì nếu anh em là Bên-xát-sa? Tốt nhất là anh em nên quỳ gối ăn năn. Nhưng trái tim con người thật cứng cỏi.
"Ngay đêm đó, vua người Canh-đê là Bên-xát-sa bị giết" (câu 30). Đó là kết cục của Bên-xát-sa. Nhưng, chúng ta thì muốn đạt được vào sự vinh hiển và bước lên cao hơn nữa. Phao-lô đã cứ nhắm mục tiêu mà chạy, đó là sự kêu gọi thiên thượng (Phi-líp 3:14).
Những người trung tín Sa-đơ-rắc, Mê-sác, A-bết-Nê-gô
Chúng ta cũng đã xem xét ba người bạn đồng hành với Đa-ni-ên trong chương 3. Tất cả những ai tuyệt đối cho Chúa đều sẽ bị bắt bớ (2.Ti-mô-thê 3:12). Điều đó đã được ghi chép trước. Ngày nay, chúng ta đang sống trong một nước xa lạ. Nước thế gian, cả những nước trên đất này lẫn Ba-by-lôn thuộc linh của tôn giáo, đều nằm dưới quyền ma quỷ (1.Giăng 5:19). Tôn giáo là một kiệt tác của Satan, để giam cầm dân Đức Chúa Trời trong đó. Đế quốc tây và đông La Mã hòa lẫn với tôn giáo. Cuối cùng, những vị vua đã phải nghe lời giáo hoàng. Chúng ta không được phép đánh giá thấp tôn giáo. Đức Chúa Trời ghét tôn giáo. Trong sách Khải Huyền, Đức Chúa Trời đã chuẩn bị một sự phán xét đặc biệt dành cho Ba-by-lôn. Ba-by-lôn sẽ nhận một phần gấp đôi (Khải Huyền 18:6). Đừng nghĩ rằng, tôn giáo cũng có được gì đó tốt. Chúa phải mở mắt chúng ta.
Những kẻ nghịch thù đã quan sát ba người đồng hành với Đa-ni-ên và muốn trừ họ đi. Chúng khiến cho Nê-bu-cát-nết-sa dựng nên một bức tượng. Nhưng ba người này đã không thuận lòng quỳ lạy nó. Nếu là anh em thì anh em đã chọn gì ở đó? Lò lửa hay là quỳ lạy bức tượng? Chúng ta phải thấy được nguyên tắc. Ngày nay không có lò lửa nữa, nhưng sau này là hồ lửa. Anh em muốn cùng làm với những người khác, hay là trở nên khác biệt vì anh em không làm với họ? Anh em có sẵn sàng để khác biệt, không quỳ lạy bức tượng và tuyệt đối cho Chúa? Ngay từ tuổi trẻ, họ đã tự quyết định không ăn uống thức ăn của vua. Anh em không được coi thường quyết định nhỏ này. Nếu họ ngày đó không quyết trong lòng từ chối rượu và những thức ăn ô uế, họ cũng đã chẳng có được quyết định không quỳ lạy bức tượng. Họ đã không phải nghĩ ngợi lâu.
"Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô tâu lại cùng vua rằng: Hỡi Nê-bu-cát-nết-sa, về sự nầy, không cần chi chúng tôi tâu lại cho vua. Nầy, hỡi vua! Ðức Chúa Trời mà chúng tôi hầu việc, có thể cứu chúng tôi thoát khỏi lò lửa hực, và chắc cứu chúng tôi khỏi tay vua. Dầu chẳng vậy, hỡi vua, xin biết rằng chúng tôi không hầu việc các thần của vua, và không thờ phượng pho tượng vàng mà vua đã dựng" (Đa-ni-ên 3:16-18). Sau đó, Nê-bu-cát-nết-sa cho đốt lửa mạnh hơn gấp bảy lần. Nhưng thật kinh ngạc, ông nhìn thấy bốn người đi lại trong lò lửa. Đức Chúa Trời chúng ta có thể cứu chúng ta! Khi nào Chúa đi vào lò lửa cùng chúng ta, tất cả vẫn tốt. Nếu anh em đi một mình vào đó, thì là không tốt. Khi Chúa ở với chúng ta, thì những hoàn cảnh xung quanh ta chẳng là gì cả. Nếu Ðức Chúa Trời đứng với chúng ta, thì còn ai nghịch với chúng ta (Rô-ma 8:31)? Và nếu điều này ngày nay là sự xây dựng vương quốc của Ngài, thì chúng ta hãy đi xuyên qua lò lửa. Lúc ấy người ta sẽ thấy Con Người ở đó. Thật tuyệt vời, khi chúng ta sống qua tất cả với Chúa Cứu Thế. Học hỏi và kinh nghiệm trong mọi hoàn cảnh cách mà anh em có thể đi qua và đứng vững với Chúa Cứu Thế như thế nào. Anh em sẽ kinh nghiệm được, điều đó thật tuyệt vời.
Trong chương 5 sách Đa-ni-ên, chúng ta thấy ở vua Bên-xát-sa là một người không biết có giới hạn, hoàn toàn không có cảm nhận đối với những việc thuộc linh và sử dụng nó một cách tương tự như những vật của thế gian. Đa-ni-ên và ba người bạn của ông hoàn toàn khác hẳn. Trái tim họ luôn hướng về một điều: Họ muốn trung tín với Đức Chúa Trời của họ và với Lời Ngài, và không muốn mình bị ô uế. Mỗi hạn chế và mỗi hoàn cảnh khó khăn trong tù đày đã phục vụ họ cho việc đó. Thật là một lời chứng tuyệt vời cho Chúa! Ngày nay, chúng ta cũng cần những lời chứng như vậy trong mọi Hội Thánh. Mỗi người trong chúng ta, không chỉ người trẻ, đều cần có những giới hạn. Nếu không, chúng ta làm điều chúng ta muốn và điều chúng ta hài lòng, biểu lộ bản chất hoang dã. Nếu chúng ta vô độ, cứng đầu và không vâng lời, Chúa không thể cùng đi tiếp với chúng ta được.