NHỮNG NGUYÊN
TẮC THUỘC LINH VÀ NHỮNG
NÉT ĐẶC TRƯNG
CỦA JERUSALEM
MỚI –
KẾ HOẠCH XÂY
DỰNG NẾP SỐNG HỘI THÁNH
ĐỊA PHƯƠNG
THỰC TIỄN NGÀY NAY (5)
THÁNH HÓA
(1 Thes. 5:23)
Kính thánh gọi Babylon
là thành phố lớn, còn Jerusalem là thành phố
thánh: “Và tôi đã thấy thành thánh, Jerusalem Mới, xuống từ
trời từ Đức Chúa Trời, được sửa soạn như
một cô dâu trang sức đợi chồng mình”. (Khải 21:2). “Hãy đến đây, ta sẽ chỉ cho ngươi thấy cô dâu, vợ của Chiên Con. Rồi
thiên sứ ấy đã đem tôi đi trong linh lên một ngọn núi cao lớn và chỉ cho tôi
thấy thành thánh Jerusalem, xuống từ trời từ Đức Chúa Trời, có sự vinh hiển của
Đức Chúa Trời. Ánh sáng của thành giống như một viên đá rất quí, giống như một
viên bích ngọc, trong suốt như pha lê” (cc.9b-11). Trong chương 17, chúng
ta nhìn thấy sự tương phản: “Và một trong
bảy thiên sứ cầm bảy bát đã đến nói với tôi rằng: Hãy đến đây, ta sẽ chỉ cho
ngươi thấy sự thẩm phán đại kỹ nữ ngồi trên dòng nước. Rồi thiên sứ ấy đã đem
tôi đi trong linh vào trong đồng vắng; và tôi thấy một người đàn bà ngồi trên
một con thú màu đỏ tươi, đây những danh hiệu phạm thượng, có bảy đầu và mười
sừng. Và người đàn bà mặc trang phục màu tía và màu đỏ tươi, mạ vàng, đá quý và
ngọc trai, tay cầm một cái chén vàng đầy các sự gớm ghiếc và những điều ô uế sự
gian dâm của nó. Và trên trán bà có ghi một danh: HUYỀN NHIỆM, BABYLON LỚN, MẸ
CỦA CÁC KỸ NỮ VÀ NHỮNG SỰ KINH TỞM TRÊN ĐẤT” (Khải 17:1-5) Cuối Kinh Thánh,
chúng ta nhìn thấy hai thành phố, Babylon và Jerusalem mới. Babylon
là thành phố xa xưa, là thành phố mà bắt đầu với sự xây dựng tháp Babel và đã kết thúc trong
sự lộn xộn, vì mỗi người đã nói một ngôn ngữ khác nhau. Kết quả là sự chia rẽ,
tản lạc và lộn xộn, và Đức Chúa Trời nhắc nhở chúng ta về thành phố này: “Hỡi dân Ta, hãy ra khỏi Babylon, để các
ngươi không dự phần vào tội lỗi của nó và không nhận lấy các tai họa của nó” (Khải
18:4) Một kỹ nữ không thể là thánh; bà ta không có nguyên tắc nào cả và cởi mở
đối với tất cả mọi điều và có nhiều mối liên hệ. Ngược lại với người đàn bà này
là cô dâu trung thành chồng mình và chỉ có một mối liên hệ với chồng.
ĐƯỢC GIỚI HẠN
BỞI SỰ THÁNH KHIẾT CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Một số người chỉ trích chúng ta và nói hội
thánh không rộng mở và nhỏ hẹp. Điều này đúng, bởi vì nhỏ hẹp thì tốt hơn là mở
ra cho mọi điều. Tất cả chúng ta ở trong một miền đất “nhỏ hẹp”. Một nguyên tắc
của tôn giáo là muốn to lớn và vĩ đại. Nhưng khi Chúa Jesus sống trên đất, Ngài
không có một chút nào là vĩ đại. Isaiah chương 53 chỉ cho chúng ta thấy điều
này rất rõ ràng. Ngài bị gọi là “kẻ bị
người ta khinh miệt và khước từ”, nơi Ngài chẳng có điều gì được xem là có
giá trị. Nếu anh em là thánh, anh em không thể nào to lớn được.
Jerusalem mới là một thành phố thánh, và
trong thành phố thánh đó chỉ mở ra đối với Chúa và những gì thuộc về Chúa. Bởi
vì thành phố được giới hạn bởi sự thánh khiết của Đức Chúa Trời. Sự cứu rỗi và
sự cứu chuộc thì có hiệu lực cho tất cả mọi người; như các tội nhân mọi người
đều có thể đến. Nhưng trước ngai tại Zion ,
không một tội nhân nào có thể đến được. Do đó chúng ta phải cầu nguyện: “Chúa ơi, xin hãy thánh hóa tôi cách trọn
vẹn” Đừng nghĩ rằng Đức Chúa Trời cởi mở đối với mọi điều, nếu không, tình
trạng sẽ xảy đến cho anh em giống như các trinh nữ ngu dại, là những người mà
Chúa đã nói với họ: “Ta không biết các
ngươi”, mặc dù mọi người đã được cứu. Trong thời đại sắp đến, Chúa sẽ nói
với nhiều tín đồ rằng Ngài không biết họ, và do đó, Ngài sẽ đưa họ vào trong
nơi tối tăm bên ngoài; nơi đó sẽ có khóc lóc và nghiến răng. Trong vương quốc
thiên hi niên, chúng ta phải nhận biết rằng Đức Chúa Trời không cởi mở đối với
mọi điều. Sự thánh khiết rất quan trọng đối với Chúa.
Rất ít Cơ Đốc nhân muốn một đời sống thánh
khiết. Họ chấp nhận mọi điều như người trong thế giới. Nhưng trong hội thánh,
trong nhà của Chúa, không phải tất cả mọi điều đều được chấp thuận. Peter trưng
dẫn Cựu Ước: “Bởi có chép: Các ngươi phải
thánh, vì Ta là thánh” (1 Pet 1:16) Trong nhà của Chúa, chúng ta phải sống
một nếp sống thánh khiết, bởi vì bản chất của hội thánh phải phù hợp với bản
chất của Đức Chúa Trời, vì hội thánh là nơi vư ngụ của Đức Chúa Trời, và Đức
Chúa Trời là thánh.
VỀ VỊ TRÍ “Ở
TRONG ĐẤNG CHRIST” – ĐƯỢC PHÂN RẼ
VÀ ĐƯỢC DÂNG
CHO ĐỨC CHÚA TRỜI
(1 Cor. 1:30; 2 Thes. 2:13; Roma 6:19-22)
Bởi đức tin, chúng ta được chuyển dời vào
trong Đấng Christ, bởi baptism, chúng ta được chuyển dời từ vương quốc của
Satan vào trong vương quốc của Đức Chúa Trời. Do đó, đức tin đến cùng với sự
cứu rỗi và sự chuyển dời. Bước đầu tiên của sự thánh hóa là một sự phân rẽ, nó
cho biết rằng chúng ta ngày trước thuộc về thế giới, nhưng bây giờ thuộc về Đức
Chúa Trời. Trong xác thịt, chúng ta thuộc về thế giới, vương quốc của sự tối
tăm. Nhưng ngày nay, bởi đức tin và baptism trong Thánh Linh, chúng ta được
chuyển dời vào trong Ngài. Tuy nhiên, chúng ta không thỏa mãn là chỉ có vị trí
ở trong Chúa. Chúng ta phải tham dự vào thực tại của sự phân rẽ.
Và sự hiến dâng phải theo sau sự phân rẽ. Có
thể chúng ta thường xuyên sa ngã và thất bại vào lúc bắt đầu, chúng ta sống
trong bản ngã mình và sự hiến dâng của chúng ta không phù hợp với Chúa, nhưng
chúng ta phải học tập, từ tấm lòng, dâng mình cho Chúa càng nhiều hơn nữa, bằng
cách đặt mình trên bàn thờ và đồng thời nắm chặt lấy Ngài như là thực tại sự
hiến dâng của chúng ta cho Cha. Trong giao ước cũ, các thầy tế lễ có một của lễ
hiến dâng đặc biệt. Thực tại của lễ này là Chúa, và điều này có nghĩa là không
người nào, từ năng lực riêng của mình, có thể dâng mình cho Đức Chúa Trời và
cho kế hoạch của Ngài, nhưng sự hiến dâng phải xảy ra ở trong và bởi Đấng
Christ. Tuy nhiên, sự mong muốn hiến dâng phải đến từ chúng ta
KINH NGHIỆM
ĐỨC CHÚA TRỜI TAM NHẤT
Đức Chúa Trời Tam Nhất được bày tỏ như Đức
Chúa Trời Cha, Đức Chúa Trời Con, và Đức Chúa Trời Linh, cũng có liên quan đến
sự dâng mình của chúng ta. Cũng như chúng ta không thể nào đạt được sự cứu rỗi
mà không có Đấng Christ đến cùng Đức Chúa Trời. Vì thế chúng ta cần Chúa Con để
có thể dâng mình cho Cha. Ai chỉ tin nơi Đức Chúa Trời, nhưng không tiếp nhận Đấng
Christ, thì chưa được cứu (Thậm chí Satan cũng tin rằng có Đức Chúa Trời). Sự
cứu rỗi xảy ra duy nhất bởi Chúa Jesus: Ngài đã nói: “Không ai đến được với Cha ngoại trừ qua Ta” (John 14:6). Bởi vì
Ngài là của lễ chuộc tội của chúng ta. Đức Chúa Trời Tam Nhất là một sự huyền
nhiệm, mỗi chúng ta phải nhận thức sự huyền nhiệm đó.
Sự dâng mình thuộc về sự thánh hóa, nó xảy ra
bởi Đấng Christ là của lễ hiến dâng của chúng ta. Hãy xưng nhận với Chúa: “Chúa Jesus ơi, Ngài là của lễ hiến dâng của
tôi đối với Cha. Không có Chúa, của lễ hiến dâng của tôi không có năng lực , và
tôi không thể nào giữ sự hiến dâng này”. Có thể hôm nay anh em dâng mình,
và trong tuần sau, anh em đã quên nó rồi. Hãy nhìn xem Đấng Christ, Ngài đã yêu
chúng ta như thế nào. Mỗi khi tôi nhìn xem Ngài, tôi phải xưng nhận với Cha
rằng tôi không thể nào sống được như Con Ngài. Chúa đã chết nơi thập tự giá, và
mọi người dâng mình trên bàn thờ, phải bị giết chết nơi đó. Bàn thờ không phải
là cái giường nghỉ ngơi, mà là nơi của lễ thiêu được thiêu để trở thành tro. Ai
muốn trở thành tro? Khi suy nghĩ cẩn thận điều này, tôi phải xưng nhận với
Chúa: “Chúa ơi, tôi không bao giờ làm
được điều này”, rồi Ngài xác nhận điều này, và khuyên tôi giữ lấy Con Ngài
như là sự dâng mình của tôi. Ngài không muốn chỉ là sự cứu chuộc và sự cứu rỗi mà cũng là sự dâng mình của
chúng ta nữa, bởi vì Đức Chúa Trời Cha chỉ có niềm vui thích duy nhất ở nơi Con
Ngài. Chúa Jesus đã vâng phục cho đến chết trên thập tự giá và suốt cả đời sống
của Ngài là một của lễ thiêu cho đến khi thành một thứ hương có mùi thơm dâng
lên cho Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời Cha khích lệ chúng ta: “Hãy giữ lấy Đấng Christ như là sự hiến dâng
của anh em và kinh nghiệm Ngài hằng ngày như của lễ thiêu của anh em”. Đó
là sự dâng mình, là điều chúng ta cần trong nhà của Chúa. Dâng mình không có
nghĩa là tích cực. Điểm đầu tiên, dâng mình có nghĩa là chúng ta học tập sống
một đời sống thánh khiết bởi Đấng Christ và học tập kinh nghiệm Ngài mỗi ngày
như là sự hiến dâng của chúng ta.
THỰC HÀNH “BỞI
ĐẤNG CHRIST” – TINH SẠCH KHÔNG VẾT NHƠ,
KHÔNG CÓ TÌ
VÍT HAY NẾP NHĂN VÀ HOÀN HẢO
(1 Peter 1:14-19; 2 Cor 7:1)
Chúng ta đọc trong Epheso 5:27“Và có thể trình dâng cho chính Ngài, hội
thánh vinh hiển, không vết nhơ hoặc nếp nhăn hay bất cứ điều gì như vậy, nhưng
thánh khiết và không tì vít” Ở đây, chúng ta nhìn thấy hội thánh thực tế
như thế nào. Một vài nhóm Cơ Đốc quả quyết rằng Cơ Đốc nhân chúng ta đã được
thánh hóa bởi đức tin và chúng ta sống như thế nào thì không còn là vấn đề nữa,
vì Đấng Christ đã sẵn sàng tha thứ tất cả. Điều này chỉ đúng một phần và chỉ
liên quan đến phương diện vị trí mà thôi.Về mặt thực tế, chúng ta còn phải được
thánh hóa. Paul viết “Bởi ý muốn Đức Chúa
Trời, sự thánh hóa anh em: đó là anh em kiêng cữ sự gian dâm; hầu cho mỗi anh
em biết cách sở hữu chiếc bình của mình trong sự thánh hóa và tôn trọng” (1
Thes 4:3-4). Trong Kinh thánh, sự thánh hóa là một thành phần rất thực tế.
Peter nói rằng chúng ta được cứu khỏi truyền thống của tổ phụ và lối sống cũ
của chúng ta. Sự thánh hóa có liên quan tới cả cách sống của chúng ta– sự suy
nghĩ, lời nói, và hành động của chúng ta– và còn hơn cả là chỉ sống đạo đức và
không tì vít. Cuối cùng, sự thánh hóa cũng có nghĩa là một sự thay đổi bản chất
của chúng ta.
SỐNG BẰNG BẢN
CHẤT CỦA ĐẤNG CHRIST NHƯ SỰ SỐNG
CỦA CHÚNG TA –
DỰ PHẦN VÀO BẢN CHẤT THẦN THƯỢNG
(2 Pet 1:4; Phil 1:21a)
Bởi tăng trưởng trong sự sống và kinh nghiệm
sự thánh hóa, anh em sẽ xác nhận rằng nếu chỉ có đạo đức, sự chính xác, sự
trong sạch và không tội lỗi thì không đủ. Nếu tăng trưởng trong Linh và có thêm
cảm nhận, anh em sẽ nhận ra rằng nhiều điều anh em làm, mặc dù nó không xấu xa
và tội lỗi, nhưng lại thuộc về lĩnh vực thiên nhiên và thiếu hụt sự thánh
khiết. Những người vô tín cũng có thể sống đạo đức và công nghĩa trong một ý
nghĩa nào đó. Đôi lúc họ cũng công nghĩa hơn chúng ta, để nhắc nhở và làm hổ
thẹn những tín đồ như chúng ta. Một tín đồ sống theo xác thịt thường bất chính
hơn một số người vô tín. Nhưng sự thánh hóa trong kinh thánh không chỉ bao gồm
những hành động của chúng ta nhưng cũng liên quan đến bản chất của chúng ta.
Bởi bản chất của Chúa trong chúng ta, nên bản chất của chúng ta có thể được
biểu hiện phù hợp với bản chất của Đức Chúa Trời. Bằng cách này, sự vinh hiển
được biểu lộ. Bởi sự thánh hóa bản chất chúng ta, chúng ta biểu hiện bản chất
của Đức Chúa Trời, và đó là sự vinh hiển. Tiêu chuẩn này cao hơn mọi tiêu chuẩn
của con người và cũng cao hơn tiêu chuẩn của luật pháp trong Cựu Ước. Vì chúng
ta đặt mục đích này cho chính mình, một số người quở trách chúng ta rằng chúng
ta quá hẹp hòi. Nhưng chúng ta muốn xây dựng thành phố thánh trong hội thánh,
chúng ta phải chịu bị giới hạn bởi sự thánh khiết của Đức Chúa Trời, cũng như
chúng ta sẽ không được ưa thích bởi điều này. Trong Babylon, chúng ta có thể
làm nhiều điều cho Đức Chúa Trời mà không quan tâm đến sự thánh khiết, chúng ta
sẽ tổ chức những buổi lễ lớn, và trang hoàng cách hoành tráng để nhiều người
được thu hút mà đến. Nhưng vì chúng ta xây dựng Zion , chúng ta không mong chờ rằng cả thế
giới sẽ ham thích. Nhưng chỉ duy chàng rể vui mừng là chúng ta thỏa lòng.
Nhiều phương pháp đã đạt được thành công tại
Babylon, nhưng trong hội thánh chỉ có sự tàn phá theo sau và bị Chúa thổi bay
đi mất, vì Ngài yêu hội thánh. Tại Babylon, có thể Chúa ưng thuận điều đó, vì
tại nơi đó, Ngài chẳng có điều gì để nói, nhưng trong hội thánh, Ngài định sẵn
mọi điều. Đừng ganh tị Babylon
khi anh em nhìn thấy nó đạt được nhiều thành công. Chúng ta phải biết chính
xác, điều gì đối với Chúa là chủ yếu.
TỪ BẢN CHẤT
THẦN THƯỢNG BỞI QUYỀN NĂNG
CỦA SỰ SỐNG
LẠI – TỪ TRỜI XUỐNG
(1 Cor 15:42-50)
Không Thuộc
Đất– Tạm Thời Và Thuộc Thế Giới
Không Thuộc
Hồn– Thuộc Thiên Nhiên
Mà Thuộc Con
Người
Thuộc linh
John đã nhìn thấy thành phố từ trời xuống. “Và tôi đã thấy thành thánh, Jerusalem Mới,
xuống từ trời từ Đức Chúa Trời, được sửa soạn như một cô dâu trang sức đợi
chồng mình” (Khải 21:2)
Mỗi lời của Chúa trong Kinh Thánh đều có một
ý nghĩa sâu xa, cũng như cách diễn tả “từ
trời xuống”. Chỉ có chính Ngài từ trời, từ một lĩnh vực khác xuống. Chúa
nói cùng Nicodemus: “nếu Ta với ngươi
những việc trên đất mà ngươi còn không tin, thì khi Ta nói với ngươi những việc
trên trời, làm sao ngươi tin?. Ở đây có hai lĩnh vực trong cách trình bày này. Vào ngày thứ hai
của sự sáng tạo, bầu trời được phân rẽ khỏi đất. Và Đức Chúa Trời nói trong Isa 55:9 “Vì các từng trời cao hơn đất bao nhiêu, thì đường lối Ta cao hơn đường
lối các ngươi, ý tưởng ta cũng cao hơn ý
tưởng các ngươi bấy nhiêu”
Mặc dù Đức Chúa Trời xây Jerusalem mới, Zion,
ở đây, trên đất, nhưng sự xây dựng này không phải là bản chất thuộc đất nhưng
là bản chất thuộc linh – từ trời xuống. Tất cả những gì xảy ra trong hội thánh,
phải có nguồn gốc từ trời. Trong nhà của Đức Chúa Trời, chúng ta đừng đo lường
bằng đơn vị đo lường thuộc đất. Có nhiều điều trong nếp sống hội thánh không
phù hợp với sự tưởng tượng của chúng ta.
Tác giả Thư Tín Hebrew lặp lại, nói về những
điều thiên thượng, về đền tạm thiên thượng, Jerusalem thiên thượng. Nhiều nan đề phát
sinh bởi suy nghĩ chúng ta thuộc xác thịt, thuộc đất và không thuộc thiên
thượng
Khi Chúa Jesus bắt đầu bày tỏ cho các môn đồ
biết rằng Ngài phải đi đến Jerusalem, phải chịu đau khổ bởi các trưởng lão, bởi
các thầy tế lễ cả, các văn sĩ và phải bị giết, sau đó vào ngày thứ ba, Ngài
sống lại. Qua đó, Ngài chỉ cho họ thấy đường lối của Đức Chúa Trời. Nhưng Peter
“kéo Ngài sang một bên rồi bắt đầu quở
trách Ngài: Xin Đức Chúa Trời thương xót Ngài, Chúa ơi! Điều đó sẽ chẳng hề xảy
đến với Ngài đâu!” (Matt 16:22)
Mọi người trong vòng chúng ta đều có thể
giống như Peter, tin chắc rằng ý tưởng này rất tốt “Nhưng Ngài xoay qua nói với Peter: Hãy lui ra đằng sau Ta, Satan!
Ngươi là cờ vấp ngã cho Ta, vì ngươi không đặt tâm trí mình trên những điều của
người ta”. Chắc chắn Peter không cố
tình làm một với Satan và cám dỗ Ngài. Nhưng Chúa đã quở trách cách suy nghĩ
của ông, vì cách suy nghĩ ấy không thuộc về Đức Chúa Trời, không thuộc thiên
thượng mà rất thuộc đất, thuộc con người và thuộc thiên nhiên.
Mỗi người chúng ta phải học tập từ sự việc
này. Satan thường tìm cách làm đảo lộn
kế hoạch của Đức Chúa Trời bởi lối suy nghĩ, lập luận và ý định tốt làm thuộc
con người. Peter đã suy nghĩ rất con người: “Chúa ơi, nếu Ngài là Đấng Messiah,
Ngài phải cai trị. Làm thế nào Ngài phải chịu đau khổ và bị đóng đinh chứ? Điều
này không được phép xảy ra?” Đối với Chúa, ý nghĩ tốt lành của ông không chỉ có
nghĩa là một sự ngăn trở mà thậm chí là một sự xúc phạm.
Đôi khi tôi suy nghĩ, Chúa có vẻ quá dữ dằn ở
điểm này. Nhưng Ngài đã nhận biết ai núp ở đằng sau điều đó. Về một phương
diện, Ngài muốn Peter học tập, còn phương diện kia, Ngài nhắm vào Satan, kẻ
đứng đằng sau ý nghĩ tốt lành đó. Phản ứng của Chúa thuộc về thiên thượng,
thuộc về Đức Chúa Trời, lời bảy tỏ trái nghịch của Peter thuộc con người và
thuộc Satan.
Nhiều nan đề phát sinh trong nhà của Đức Chúa
Trời, không phải vì một người nào đó nghĩ nó là xấu mà vì tất cả chúng ta nghĩ
là nó tốt, nhưng chỉ đủ tốt theo chuẩn mực của con người. Tất cả những gì xảy
ra trong hội thánh, phải như Jerusalem mới từ trời xuống. Tất cả anh chị em
phải học tập tìm kiếm những điều thiên thượng, bởi vì họ đã chết và đã sống lại
với Đấng Christ (Col 3:1-3).
Trong hội thánh, tất cả chúng ta đều muốn
phục vụ Chúa, nhưng phần nhiều chúng ta bỏ qua không thử nghiệm những gì chúng
ta dự định, nó có “thuộc về thiên thượng”, “thuộc về Đức Chúa Trời” hay không.
Thông thường chúng ta chỉ hỏi, nó tốt hay không tốt, và hành đồng tốt hay không
tốt, nhưng không hỏi nó có thuộc về Đức Chúa Trời hay không.
Ngày nay có nhiều nhóm và nhiều sự chia rẽ,
và những lý do tốt đẹp biện minh cho sự chia rẽ đều được đưa ra. Câu hỏi đặt ra
là: Nó có thiên thượng, thuộc về Đức Chúa Trời không? Nhiều người sẽ nói cùng
Chúa, khi Ngài trở lại : Chúa ơi, Chúa
ơi, chẳng phải trong danh Ngài chúng tôi đã nói tiên tri, trong danh Ngài mà
đuổi quỉ, và trong danh Ngài mà làm nhiều việc quyền năng sao? (Matt 7:21).
Nhưng Chúa sẽ đáp lại với họ: “Ta lấy làm
tiếc, những gì ngươi đã làm không đến từ thiên thượng, không thuộc về Đức Chúa
Trời. Ngươi đã là người khởi xướng”. Có thể ngay bây giờ chúng ta bị nản
lòng và chẳng muốn làm gì nữa – nhưng thái độ như vậy cũng không phải thiên
thượng, cũng không thuộc về Đức Chúa Trời. Nếu lòng chúng ta trong sạch, chúng
ta sẽ nhận biết rằng chúng ta thường muốn làm việc gì đó vì nó làm cho chúng ta
vui thích, không phải vì nó làm hài lòng Đức Chúa Trời
Chúng ta hãy học tập hỏi: “Chúa ơi, điều này
có thuộc về Ngài hay không” Chúng ta càng tăng trưởng trong sự sống, chúng ta
càng học tập điều này nhiều hơn nữa. Có thể vào lúc mới bắt đầu sống nếp sống
hội thánh, Chúa còn cho phép chúng ta làm một số điều nào đó, vì chúng ta chưa
có sự hiểu biết đầy đủ. Nhưng chúng ta càng tăng trưởng trong sự sống, Chúa
càng đặt ngón tay của Ngài vào điểm này. Bởi vì, nếu không Ngài sẽ không đạt
được mục đích của Ngài.
ĐƯỢC NGỒI TẠI
CÁC NƠI THIÊN THƯỢNG
Để cho Jerusalem mới thật sự từ thiên thượng
và xuống từ Đức Chúa Trời, thì ngày nay chúng ta phải học tập ngồi với Đấng
Christ tại các nơi thiên thượng. Điều này là mục đích của Đức Chúa Trời bởi
công tác của Đấng Christ. Công tác của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ không
chấm dứt nơi thập tự giá nhưng tiếp tục trong sự phục sinh. Nhưng sự sống lại
cũng không phải là kết thúc. Đức Chúa Trời đã đặt Jesus ngồi bên tay hữu của
Ngài tại các nơi thiên thượng. Điều này là công tác trọn vẹn của Đức Chúa Trời
trong Đấng Christ.
Chúng ta hãy đọc Ephesus 2:4-6“Nhưng Đức Chúa Trời giàu lòng thương xót,
vì đã yêu chúng ta bằng tình yêu lớn của Ngài, thậm chí khi chúng ta chết trong
các sự vi phạm, Ngài đã làm cho chúng ta đồng sống động với Đấng Christ (bởi ân
điển mà anh em đã được cứu), đồng sống lại và đồng ngồi tại các nơi thiên
thượng trong Christ Jesus”. Đó là công việc trọn vẹn của Đức Chúa Trời
trong Đấng Christ.
Kinh nghiệm của chúng ta về điều này như thế
nào? Chắc chắn chúng ta cần kinh nghiệm thập tự giá của Đấng Christ nhiều hơn. Chúng
ta quá ý thức về con người cũ của mình, xác thịt, tội lỗi và sứ quá phạm, chúng
ta đánh giá là nó đã chết với Đấng Christ ở thập tự giá. Nhưng chúng ta có sự
đánh giá như vậy về sự sống lại của Ngài không, bởi chúng ta đã được làm cho
sống lại với Đấng Christ?
Kinh nghiệm đầu tiên của sự phục sinh là sự
tái sanh. Peter nói trong 1 Peter 1:3 rằng: Đức Chúa Trời “đã tái sanh chúng ta…qua sự phục sinh từ kẻ chết của Jesus Đấng Christ”.
Nếu Chúa Jesus không phục sinh, không ai có thể được tái sanh. Halellujah,
Ngài đã phục sinh! Ngài không chỉ đã tái sanh chúng ta mà ngày nay Ngài còn
sống trong chúng ta như sự sống. Bởi kinh nghiệm sự chết và sự phục sinh của
Ngài, chúng ta được đổi mới càng hơn nữa. Nhưng đó có phải là tất cả không? Nếu
bây giờ tôi hỏi anh em, anh em có ý thức rằng mình được đồng ngồi với Đấng
Christ tại các nơi thiên thượng không, hay là anh em nghĩ rằng mình chỉ đang
ngồi trong phòng nhóm này? Chúng ta thiếu ý thức rằng mình đã được ngồi với Đấng
Christ tại các nơi thiên thượng.
Công tác của Đức Chúa Trời là công tác trọn
vẹn, không chỉ bao gồm thập tự giá và sự phục sinh, nhưng cũng bao gồm thực tại
Đức Chúa Trời đã đặt Đấng Christ tại các nơi thiên thượng bởi năng lực vĩ đại,
vô hạn của Ngài. Và bởi đức tin, chúng ta cũng có phần nơi công tác này của Đức
Chúa Trời và là một với Đấng Christ. Chúng ta đã chết với Ngài nơi thập tự giá
và được làm cho sống lại với Ngài. Chúng ta hãy đọc Roma 6:4 “Vì vậy chúng ta được chôn với Ngài qua
Baptism vào trong sự chết của Ngài, để giống như Đấng Christ đã được sống lại
từ kẻ chết qua sự vinh hiển của Cha, thì chúng ta cũng có thể bước đi trong sự
mới mẻ của sự sống.”
Tôi tin rằng các kinh nghiệm của chúng ta
thường ngừng lại ở chỗ này: chúng ta được làm cho sống lại với Ngài. Nhưng Ngợi
khen Chúa, còn một bước tiếp theo nữa: chúng ta cũng được ngồi với Ngài tại các
nơi thiên thượng. Sự sống của chúng ta được giấu trong Đức Chúa Trời với Đấng
Christ. Chúng ta là một dân thiên thượng, đầy huyền nhiệm. Do đó, Kinh Thánh
nhắc nhở chúng ta phải suy nghĩ cách thiên thượng. Ngày nay, trong hội thánh,
chúng ta phải luyện tập linh mình và học tập làm mọi điều trong ý thức rằng
chúng ta được ngồi với Chúa tại các nơi thiên thượng. Điều này sẽ giúp chúng ta
tìm kiếm những điều thiên thượng, và loại bỏ những điều thuộc đất.
1 Corinth
15 bày tỏ cho chúng ta thấy rằng mọi điều thuộc đất sẽ qua đi. Nếu chúng ta
chăm lo cho những điều thuộc đất và yêu thế giới, thì tình yêu của Chúa không ở
trong chúng ta và chúng ta cũng không có khả năng suy nghĩ những điều thiên
thượng.
Thuộc đất cũng có nghĩa là thuộc hồn. Nếu tôi
dành nhiều thời gian để ở trong lĩnh vực thuộc hồn, thì tôi sẽ chỉ kể những gì
tôi thích, những gì tôi không thích, những gì làm tôi hài lòng và những gì làm
tôi không hài lòng, tiếp theo là những điều sẽ quấy rầy tôi, điều này quá ồn ào
đối với tôi, và tiếng amen thường xuyên làm phiền tôi, thậm chí thói quen tốt
như một số người hay cầu nguyện cũng làm phiền tôi. Nhiều điều quấy nhiễu tôi ở
trong hồn, và điều đó chỉ cho tôi thấy rằng tôi ở trong lĩnh vực thuộc đất.
Nếu anh em ở trong tình trạng luôn thấy rằng
trong nếp sống hội thánh, có nhiều điều làm phiền mình, thì tôi muốn khích lệ
anh em: hãy nhìn vào những điều thiên thượng. Đừng nhận xét những điều thuộc
đất, mà học tập nhận xét những điều thiên thượng. Tuy nhiên điều này cần phải
chịu học tập. Chúng ta phải học tập ngồi với Ngài tại các nơi thiên thượng.
Ngày nay chúng ta có thể chiếm được vị trí tuyệt vời. Chúng ta phải tuyệt đối
đánh giá cao điều này. Ngay bây giờ, anh em có thể hỏi: tôi học điều này như
thế nào? Câu trả lời là: hãy học tập sống trong linh, anh em sẽ không chỉ cảm thức
được điều gì đúng và điều gì sai mà anh em cũng sẽ nhận biết được rằng thực tế
anh em đang ngồi với Chúa tại các nơi thiên thượng, và từ nơi đó anh em sẽ cai
trị một cách thiên thượng. Thỉnh thoảng chúng ta bị đè nén quá sức bởi các nan
đề trong nếp sống hội thánh. Hãy nói với Chúa: “Chúa ơi, tôi không muốn ở trong lĩnh vực thuộc đất, tôi muốn xoay qua
linh và ngồi với Ngài tại các nôi thiên thượng” Chỉ khi nào chúng ta thoát
khỏi áp bức mà chúng ta bị đè nén bởi lĩnh vực thuộc hồn và thuộc đất, thì chúng
ta mới có thể có sự nhận xét đúng đắn. Nếu không, anh em chỉ cai trị trong hồn
mà thôi, anh em sẽ có những phản ứng nghịch lại đến từ hồn, và thái độ cư xử
thuộc hồn gây ra sự tàn phá. Hãy hỏi Chúa:“Chúa
ơi, có phải mọi cách giải quyết nan đề này là đến từ Ngài không? Nếu chúng
ta tôn cao Chúa trong tất cả mọi điều trong nếp sống hội thánh, thì qua đó
chúng ta sẽ để tất cả mọi điều đến từ Ngài. Chúng ta cần cầu nguyện nhiều cho
điều này. Nhiều lúc chúng ta phải chờ đợi và không được phép phản ứng quá nhanh.
Bản chất của chúng ta không kiên nhẫn. Nhưng chúng ta chẳng có gì phải vội vã.
Thậm chí khi anh em tưởng phải hành động thật nhanh, thì hãy học tập chờ đợi
Chúa. Mọi điều thiên thượng và đến từ Cha đều không có sự vội vàng. Tốt nhất
hãy chờ đợi, để nhận được sự khôn ngoan là điều đến từ Cha.
Chúng ta hãy nhớ đến bánh hiện diện (trần
thiết) trong nơi thánh ở trên bàn bằng vàng 6 ngày và phải được thử nghiệm từ
Đức Chúa Trời, trước khi các thầy tế lễ được phép ăn. Những gì mà anh em muốn
làm, hãy để Chúa thử nghiệm điều đó. Hãy chờ đợi, hãy cầu nguyện và tin cậy vào
Cha thiên thượng, cho đến khi anh em sáng tỏ và dự tính của anh em đến từ lĩnh
vực thiên thượng. Tất cả những gì xảy ra trong hội thánh, phải từ trên mà
xuống, bởi vì đây là công tác thiên thượng.